Quyển 4: Vô danh - Chương 7

"Trong số những người chúng ta đã phỏng vấn, đa phần đều là nạn nhân đơn thuần. Nhưng có ba người không như vậy, họ cũng giống như Tập Minh, bán con vì mục đích cá nhân."

Nghiêm Hạo Tường đưa cuốn sổ tay qua cho Lưu Diệu Văn rồi bổ sung: "Bên anh chỉ có một trường hợp như vậy."

Lưu Diệu Văn nhận cuốn sổ, chỉ lướt qua một lần đã nắm bắt được thông tin quan trọng, chân mày nhướn lên. Đúng là hợp tác lâu năm, ăn ý đến từng chi tiết nhỏ, cậu lập tức quay người, viết một dãy số lên bảng trắng.

"Điểm chung của bốn người này chính là cùng liên lạc với một số điện thoại, người bên đầu dây đã hướng dẫn họ cách làm, sau khi hoàn thành thì trả những khoản tiền khác nhau."

Trên bảng trắng, giá bán bốn đứa trẻ được ghi rõ, mỗi đứa một mức giá, từ năm triệu đến năm mươi triệu.

Ánh mắt Mã Gia Kỳ trầm xuống, dừng lại ở con số năm triệu, gia đình này không nghèo nhưng lý do bán con thật khó chấp nhận. Họ bán đi đứa con gái chỉ vì trọng nam khinh nữ, lo sợ sự ra đời của con bé sẽ chiếm mất suất sinh thêm đứa con trai trong tương lai.

Câu nói của người mẹ vẫn vang vọng trong đầu anh: "Bán thì bán thôi, còn kiếm được chút tiền. Quan trọng nhất là con bé mất tích rồi thì chúng tôi có thể làm giấy chứng tử, nộp đơn xin suất sinh con thứ hai để có con trai !"

Lưu Diệu Văn cũng thoáng nhìn Mã Gia Kỳ, ánh mắt bất giác trở nên lạnh lùng. Cảnh tượng ngày hôm đó hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, nếu không phải Mã Gia Kỳ cản lại, cậu đã không kiềm được mà ra tay.

Những bậc cha mẹ như vậy, thật sự không xứng đáng làm người.

"Phần của mấy đứa nói xong rồi, giờ đến bọn anh, trong vụ án mất tích này, có một cô bé tên Vương Sa Sa, bố của cô bé là Vương Kính, mọi người còn nhớ không ?"

Mọi người suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, "Nhớ chứ, là người đã gửi gần năm mươi lá thư tố cáo phải không ?"

Trương Chân Nguyên xác nhận, tiếp tục giải thích: "Đúng, từ một tháng sau khi Vương Sa Sa mất tích, Vương Kính bắt đầu liên tục gửi thư tố cáo. Suốt hai năm rưỡi không ngừng nghỉ nhưng đến tháng Tư năm ngoái, ông ta đột nhiên dừng lại."

"Ừm, em nhớ chuyện này, lúc đó Đinh ca còn nói rằng Vương Kính có thể là một điểm đột phá."

"Đúng vậy ! Và Đinh ca đã đúng, ông ấy thực sự là điểm đột phá."

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Trương Chân Nguyên không vòng vo, kể thẳng: "Vương Kính liên tục gửi thư tố cáo suốt hai năm rưỡi nhưng chẳng nhận được phản hồi nào, cho đến tháng Tư năm ngoái, có người đã tìm đến ông ấy..."

Ngày hôm đó, Vương Kính đi gửi thư tố cáo tại hòm thư công cộng như thường lệ, khi rời đi ông không hề để ý rằng có một nhóm người lẳng lặng bám theo mình.

Chúng đột nhập vào nhà ông, đập phá mọi thứ, đánh gãy chân ông, đe dọa ông hãy biết điều mà sống yên phận.

Những chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra, kể từ khi bắt đầu gửi thư tố cáo, Vương Kính thường xuyên bị quấy nhiễu nhưng vì con gái, ông nhẫn nhịn mọi thứ, không sợ hãi.

Thế nhưng lần này lại khác, sau khi đám người đó rời đi thì một người đàn ông mặc cảnh phục bước vào nhà ông.

Người đó không quan tâm đến sự hỗn loạn trong nhà hay những vết thương trên người ông, dường như đã sớm đoán trước mọi chuyện, người đó bình tĩnh lấy ra một xấp giấy từ túi, lắc lắc trước mặt Vương Kính.

Mắt Vương Kính bị đánh sưng tím, nhìn gì cũng mờ mịt nhưng ông vẫn nhận ra ngay lập tức đó chính là những lá thư tố cáo của mình.

Không chỉ một lá, mà là toàn bộ.

Dù đã gần một năm trôi qua, Vương Kính vẫn nhớ rõ lời người đó nói với ông ngày hôm ấy, "Im lặng đi, ông sẽ sống thêm được vài năm đấy."

Từng lá thư bị xé nát, như những bông tuyết rơi lả tả trước mặt ông, Vương Kính cố gắng mở mắt nhìn nhưng chỉ có thể lờ mờ thấy cảnh phục của người đó và số hiệu cảnh sát sáng rõ trước ngực.

"500824"

Ánh mắt Mã Gia Kỳ nheo lại, sắc lạnh như lưỡi dao, anh trầm giọng, "Hạo Tường, tra xem ai là người sở hữu mã số cảnh sát này tại thời điểm đó."

"Rõ, Mã ca !"

Không đợi Mã Gia Kỳ nói thêm, Nghiêm Hạo Tường đã bắt đầu hành động, mã số cảnh sát không phải cố định trọn đời trừ một vài trường hợp đặc biệt, đa phần mã số sẽ thay đổi theo vị trí công tác. Điều đó có nghĩa là cùng một mã số, ở các thời điểm khác nhau có thể thuộc về những người khác nhau.

"Mới bị đánh tơi tả, quay đi quay lại đã có cảnh sát mang theo thư tố cáo đến đe dọa, chả trách Vương Kính lại bài xích cảnh sát đến vậy. Nếu là em, em cũng chẳng còn tin tưởng nổi nữa."

"Thảo nào hôm nay anh đến văn phòng tiếp nhận đơn thư, chẳng tìm thấy bất kỳ bức thư tố cáo nào của Vương Kính, hóa ra tất cả đã bị lấy đi."

Trương Chân Nguyên vỗ tay lên một tập tài liệu dày cộp trên bàn, cười với Đinh Trình Hâm, "Yên tâm đi, Đinh ca, em sẽ đảm bảo để anh nhìn thấy chúng."

Ngay từ khi Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường bước vào phòng, mọi người đã để ý đến tập giấy được bọc kín mà họ mang theo. Giờ đây, khi cuối cùng cũng được thấy nội dung bên trong, ai nấy đều không giấu được sự tò mò và kích động.

Tất cả cùng xúm lại thành một vòng tròn, chăm chú theo dõi Trương Chân Nguyên cẩn thận bóc từng lớp giấy bọc bên ngoài, để lộ ra nội dung bên trong.

Lớp trên cùng là một chồng thư dày, rõ ràng từng bị xé vụn rồi được ai đó tỉ mỉ dán lại, dù hơi khó đọc nhưng vẫn đủ để nhìn rõ chữ viết.

Mọi người đeo găng tay trắng dùng cho việc tiếp xúc vật chứng, nhẹ nhàng truyền tay nhau xem xét những lá thư rách nát.

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng lật giấy khe khẽ và tiếng gõ bàn phím của Nghiêm Hạo Tường vang lên.

Một lúc sau, Mã Gia Kỳ đặt bức thư xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Biểu cảm của những người khác cũng chẳng khá hơn, chỉ là họ cố kìm nén cảm xúc, đồng loạt nhìn về phía Mã Gia Kỳ.

Tất cả nội dung trong chồng thư đều tương tự nhau, nhắm thẳng vào việc tố cáo cùng một người, Bùi Quang Minh.

Những lá thư này ghi chép chi tiết về hành vi sai trái của Bùi Quang Minh, một thẩm phán cấp cao thuộc tòa án nhân dân thành phố. Ông ta lợi dụng chức vụ để nhận hối lộ, thao túng pháp luật, làm những chuyện tày trời.

Cùng với các lá thư còn có cả tài liệu chứng cứ bao gồm ảnh chụp và ghi âm liên quan.

Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường, những người đã xem qua toàn bộ tài liệu trước đó chẳng ngạc nhiên trước phản ứng của mọi người. Vì chính họ, khi lần đầu đọc xong cũng có cảm giác tương tự.

Thấy ánh mắt thắc mắc của mọi người, Trương Chân Nguyên chủ động giải thích:
"Những bức ảnh và bản ghi âm này là do một người giấu tên gửi đến cho Vương Kính, từ ba năm trước, ngay khi Vương Sa Sa mất tích, ông ấy bắt đầu nhận được những thứ này một cách rải rác."

Nghiêm Hạo Tường tạm dừng việc tra cứu, góp lời: "Ông ấy rất thông minh, đã không tiết lộ những tài liệu này ngay từ đầu mà giữ kín đến bây giờ. Nếu không chúng sớm đã bị tiêu hủy."

"Đúng vậy." Đinh Trình Hâm gật đầu đồng tình, "Với những kẻ tàn nhẫn như thế, nếu biết có bằng chứng tồn tại, không chỉ Vương Kính mà cả người gửi tài liệu cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Mọi người gật đầu đồng ý nhưng Lưu Diệu Văn thì không kiềm chế được, cậu tức giận đập mạnh tay xuống bàn, "Thật sự quá ngang ngượv !"

"Lưu Diệu Văn, bình tĩnh chút !" Tống Á Hiên kéo tay áo cậu, khẽ nhắc nhở, giọng thấp chỉ đủ hai người nghe.

"Mã ca."

Cảm nhận được ánh mắt quan tâm xen lẫn lo lắng của mọi người, Mã Gia Kỳ thở dài, "Anh không sao, đừng lo, cứ làm theo kế hoạch. Hạo Tường, tra được mã số cảnh sát chưa ?"

Hiểu rằng Mã Gia Kỳ muốn chuyển chủ đề để mọi người không quá lo lắng, Nghiêm Hạo Tường phối hợp. "Tra được rồi, tên Lâm Thiên."

Nghiêm Hạo Tường đưa toàn bộ thông tin về Lâm Thiên lên màn hình máy chiếu để mọi người cùng xem. Vừa nhìn qua một lượt, Hạ Tuấn Lâm không kìm được cảm thán, "Anh ta thăng tiến nhanh đến mức đáng kinh ngạc thật đấy !"

"Chỉ trong bốn năm làm việc, đã được thăng chức tám lần, leo thẳng lên chức trưởng đồn cảnh sát, này đúng là hack game thật !"

Câu nói đầy phấn khích của Lưu Diệu Văn ngay lập tức nhận về cái liếc lạnh băng từ Mã Gia Kỳ, ánh mắt sắc như dao của đội trưởng khiến Lưu Diệu Văn lập tức im bặt, mặt hơi tái. Tiêu rồi, mải chú ý đến Lâm Thiên, cậu đã quên mất đội trưởng thân yêu của mình cũng là một ông vua hack chính hiệu.

"Khụ, nhưng bản chất khác ! Đội trưởng thân yêu của chúng ta là người thông minh, dũng cảm, tài năng, lạc quan, tốt bụng, đẹp trai, hoàn toàn dựa vào thực lực, Lâm Thiên sao so được chứ !"

Cả đội tròn mắt kinh ngạc, đâu là lần đầu tiên họ chứng kiến Lưu Diệu Văn thể hiện bản năng sinh tồn mãnh liệt đến thế.

"Anh ta thăng chức nhanh vậy, cấp trên không thấy nghi ngờ gì sao ?" Tống Á Hiên nghi hoặc hỏi.

Nghiêm Hạo Tường nhún vai bất lực, "Trong hồ sơ điện tử không ghi rõ ai là người phê duyệt, muốn biết được thì phải vào kho lưu trữ lấy hồ sơ gốc nhưng quyền hạn của chúng ta không đủ để tra."

Nếu thông tin nằm trong hồ sơ điện tử, chỉ cần vài thao tác là Nghiêm Hạo Tường đã tra ra rồi, nhưng đáng tiếc...

"Tổ điều tra sẽ sớm đến đây thôi, khi họ đến, chúng ta có thể sử dụng quyền hạn của họ để tra cứu." Mã Gia Kỳ kiên nhẫn trấn an mọi người.

"Chờ họ á, đợi đến lúc đó thì đồ ăn thừa cũng nguội ngắt rồi !" Đinh Trình Hâm bĩu môi, mất kiên nhẫn với tổ điều tra mà anh chỉ mới nghe danh chứ chưa từng gặp mặt. Anh đứng dậy, quay sang Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm, "Á Hiên, Hạ nhi, đi cùng anh đến kho lưu trữ."

"Được luôn, đi thôi!" Hạ Tuấn Lâm đáp lại một cách phấn khởi, dù chẳng rõ Đinh Trình Hâm định làm gì nhưng cậu vẫn hào hứng đi theo.

"Ba người bọn họ tự đi thế có ổn không ?" Trương Chân Nguyên hơi lo lắng, nhìn sang Mã Gia Kỳ để xin ý kiến.

"Không sao đâu, có Đinh ca thì chẳng vấn đề gì." Mã Gia Kỳ thản nhiên đáp, tay vẫn lật từng bức ảnh mà Vương Kính cung cấp, đột nhiên ánh mắt anh dừng lại ở một bức ảnh, "Đây là..."

Cả ba người còn lại đều quay sang nhìn, trong ảnh là Vương Sa Sa, cô bé mất tích bị trói ngược hai tay ra sau bằng một sợi dây thừng thô to, dây siết chặt đến mức làm da thịt cô bé rách toạc, máu đỏ thấm ra ngoài. Đôi mắt cô bé bị bịt kín bởi một mảnh vải đen, miệng bị dán chặt bằng băng dính trong suốt, cả người ướt đẫm.

Chỉ là một bức ảnh tĩnh nhưng cả bốn người trong phòng đều cảm nhận rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng của cô bé, cô bé run rẩy không ngừng, chẳng rõ vì lạnh hay vì nỗi khiếp đảm tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro