47. Ngoại truyện


Mã Gia Kỳ đứng lặng một lúc lâu bên xác Vorn. Nòng súng vẫn chĩa xuống như thể chưa kịp tin rằng hắn đã chết. Cái chết này không chỉ kết thúc một trận chiến – mà còn kết thúc hai mươi năm nghi ngờ, day dứt, và mặc cảm bị bỏ rơi.
Mã Gia Kỳ thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn gắng giữ vẻ lạnh lùng. Anh nhìn những người anh em bên cạnh, đặc biệt là Đinh Trình Hâm đang ngã trong vòng tay mình. Trong lòng anh, việc giết Vorn không phải là chiến thắng – mà là minh chứng rằng họ không còn bị trói buộc bởi bóng ma của quá khứ. Anh biết S.H.A.D.O.W.S sẽ không bao giờ trở lại nguyên vẹn như cũ, nhưng ít nhất, giờ đây, không còn ai có thể thao túng họ nữa.

Vết dao xuyên vai khiến máu loang đỏ cả áo. Anh cố nén đau, cười nhạt khi thấy Mã Gia Kỳ lo lắng ôm lấy mình. 

"Tôi vẫn sống." – Đinh Trình Hâm nói bật ra như một trấn an. Nhưng trong lòng, anh hiểu cú đâm đó đã để lại dấu ấn vĩnh viễn.

Ánh đèn vàng mờ hắt xuống từ chiếc đèn bàn, rọi lên từng giọt máu khô vẫn còn dính trên nền gạch men. Mọi thứ quanh đây im lặng – đến mức nghe rõ tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ và tiếng hơi thở đứt quãng của Đinh Trình Hâm.

Anh nằm nghiêng trên ghế dài, áo sơ mi đã bị cắt rách một bên vai. Băng trắng quấn sơ sài quanh vết thương còn rỉ máu. Mắt khẽ nhắm, nhưng không phải ngủ – chỉ là kiệt sức.

Tiếng bước chân nhẹ đến mức không phá tan được không gian yên lặng ấy. Mã Gia Kỳ bước vào, tay cầm hộp thuốc, không nói gì. Hắn không cần hỏi, không cần xin phép – đây không phải lần đầu hắn thấy Hâm máu me, cũng không phải lần đầu tự tay băng bó cho người này.

"Tôi bảo là... không sao rồi." – Hâm khẽ cười, một nụ cười mỏng, thiếu lực.

"Không cần nói dối. Tôi đã thấy cậu nôn ra máu." – Gia Kỳ ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ mở nắp lọ sát trùng. Mùi cồn bốc lên, cay và lạnh.

Hắn dùng khăn thấm nhẹ, lau sạch máu xung quanh vết thương. Cơ vai Hâm khẽ co lại, nhưng anh không rên – không bao giờ. Người như anh, đau là thói quen.

"Lần sau... đừng đứng chắn cho tôi." – Mã Gia Kỳ nói khẽ, nhưng ngữ điệu trĩu nặng điều chưa nói ra.

Đinh Trình Hâm không sợ chết, nhưng sợ bỏ lại người kia một mình. Khi lao ra đỡ nhát dao  anh biết mình đã chọn xong – cái giá nào cũng đáng. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Mã Gia Kỳ, ánh mắt không còn giấu giếm: 

"Nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ chắn thay anh."  - Đinh Trình Hâm mỉm cười, mở mắt nhìn thẳng vào hắn.

Ý nghĩa giết Vorn với anh không phải trả thù, mà là dứt điểm chuỗi dằn vặt – để họ không phải sống như những kẻ bị bỏ rơi nữa. 

Một khoảng lặng.

Bàn tay Gia Kỳ dừng lại trên vai Hâm lâu hơn cần thiết. Băng vết thương xong rồi, nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Có gì đó trong mắt hắn – không phải sát khí, không phải lạnh lùng – là điều mà hắn hiếm khi cho phép bản thân thể hiện.

"Đừng làm thế nữa." – Hắn thì thầm, gần như là ra lệnh nhưng yếu ớt hơn bao giờ hết.

"Anh sợ?" – Đinh Trình Hâm hỏi, giọng nhẹ như hơi thở.

"Ừ. Tôi sợ mất cậu." – Lần đầu tiên, hắn không phủ nhận.

Gió thổi qua khe cửa kính. Tấm màn trắng khẽ tung lên như làn khói. Ngoài kia, thế giới vẫn hỗn loạn – nhưng nơi này, một căn phòng nhỏ trong căn cứ tạm – lại là nơi duy nhất họ còn có thể là người.

Mã Gia Kỳ khẽ cúi xuống, hai mắt nhắm lại.

"Nghỉ đi. Tôi ở đây." – hắn thì thầm.

Chỉ là sự hiện diện – im lặng, vững chãi – như tường chắn gió giữa cơn bão.

Trên tay còn dính máu kẻ thù, hơi thở vẫn nặng nề sau những cú đánh tay không. Khi Vorn ngã xuống, Trương Chân Nguyên không hò reo. Anh chỉ im lặng, lau máu bằng tay áo, rồi ngồi xuống, áp lực chiến đấu rút cạn năng lượng.

Trong lòng, anh thấy trống rỗng. Những cú đấm, những cái xác rơi – chỉ để dẫn đến khoảnh khắc này. Anh nhìn vào Đội trưởng và Đinh Trình Hâm, thấy tình đồng đội rõ ràng hơn bất kỳ lời thề nào. Điều quan trọng là sáu người còn lại vẫn đứng đó, vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt không bỏ rơi.

Tống ngồi dựa lưng vào bức tường gãy, tay vẫn dính bụi C4. Hơi thở gấp nhưng ánh mắt cực kỳ tỉnh táo. Khi kích nổ xong, anh biết họ đã xóa sạch mọi dấu vết – SHADOWS sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

Tống Á Hiên nhìn Vorn chết, không hả hê cũng không nhẹ nhõm. Chỉ có sự lạnh lùng quen thuộc của một người chuyên dọn dẹp hậu quả. Đối với anh, giết Vorn không phải là trả thù cá nhân. Đó là sự tất yếu – một đoạn mã lỗi trong hệ thống đã được xóa, để không còn gây hại. Ánh mắt anh lướt qua Lưu Diệu Văn, rồi dừng lại lâu hơn cần thiết – như một lời khẳng định rằng giữa hỗn loạn, vẫn có một chỗ để mình neo lại.

Cả quá trình, Lưu Diệu Văn luôn là kẻ lặng lẽ dọn đường và che chắn bằng hệ thống. Nhưng khi thấy Hạ Tuấn Lâm bị dao kề cổ, ánh mắt anh đã đỏ lên. Giết Vorn với anh là xóa đi một kẻ đe dọa đến gia đình thứ hai của mình. Khi mọi thứ kết thúc, Lưu Diệu Văn cúi xuống kiểm tra vết thương cho Tuấn Lâm và Trình Hâm, bàn tay run nhưng giọng vẫn bình tĩnh. Anh không chỉ muốn xóa dữ liệu kẻ thù – anh muốn giữ những gì còn lại của đồng đội nguyên vẹn.

Phát súng kết liễu Vorn xuất phát từ anh. Khi bóp cò, Nghiêm Hạo Tường không run tay, tập trung cao độ. Với anh, đó chỉ là một quyết định cần thiết – như mọi lần siết cò trước đây. Nhưng lần này, có gì đó khác: đây không chỉ là một mục tiêu, mà là kẻ đã từng tạo ra tất cả.

Nghiêm Hạo Tường nhìn xuống xác Vorn, mắt vô cảm, nhưng sâu bên trong, một phần nào đó nhẹ đi. Anh biết mình vừa giải thoát cả đội khỏi một bóng ma. Khi nhìn thấy máu Tuấn Lâm rịn trên cổ, ánh mắt anh thoáng dao động – không phải sợ hãi, mà là một lời hứa thầm lặng: "Không để chuyện này lặp lại."

Hạ Tuấn Lâm là người bị bắt làm con tin. Vết dao rạch trên cổ vẫn còn chảy máu, băng tạm bằng vải áo rách. Nhưng ánh mắt Tuấn Lâm không yếu đi – anh cười nhạt: "Chỉ vậy thôi à?"

Việc giết Vorn với anh mang một ý nghĩa khác: là sự khẳng định rằng không ai – kể cả người đã tạo ra SHADOWS – có thể thao túng họ nữa. Anh thấy mình đã thắng không phải vì sống sót, mà vì đội đã không để ai phải hy sinh. Khi nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, ánh mắt Tuấn Lâm lặng đi. Một sự thừa nhận không thành lời: "Cảm ơn, lần này tôi nợ anh mạng."

Với cả đội, cái chết của Vorn không phải là "giết một kẻ thù" – mà là giết đi biểu tượng của sự phản bội, bóng ma của quá khứ, và xiềng xích đã giam cầm S.H.A.D.O.W.S suốt hai mươi năm. Họ không tự nhận mình là anh hùng, cũng không phải kẻ cứu thế giới. Nhưng bằng hành động này, họ đã xác định một điều: tương lai của họ là do họ tự chọn, không phải do ai viết sẵn. Trận chiến đó trở thành "điểm khởi đầu để kết thúc" – từ nay, SHADOWS không còn là tàn dư, mà là một nhóm người tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro