Kí ức.

Bầu trời đêm.
Ngôi sao lấp lánh.
Ánh trăng rực sáng.
Ngước nhìn lên bầu trời, dẫu rộng lớn nhưng lại được thu gọn trong một ánh mắt, lòng tôi đầy phức tạp, hỗn độn bởi những kí ức xưa chợt ùa về. Lời thề đau đớn nhất trong tôi có lẽ là tôi sẽ không bao giờ thoát ra khỏi được bất kỳ kí ức nào, đặc biệt là những khoảnh khắc từng khiến trái tim tôi như vỡ vụn ra từng mảnh mà chẳng được chắp vá lại.
Điều này không tồi tệ như tôi tưởng tượng, có lẽ nó chỉ muốn nhắc nhở tôi đã từng trải qua những thứ khiến tôi thay đổi ngoạn mục đến mức tôi cũng không nhận ra được đâu mới là tôi? Nhưng có lẽ đâu cũng là tôi? Mọi câu trả lời đều không chắc chắn bởi tôi luôn vô định, mộng mơ, lơ đãng.
Hôm nay nghe lại bài hát xưa, bài hát tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm hàng nghìn lần lại gắn liền với ký ức đặc biệt năm ấy, mọi chuyện như được tái hiện lại trước mắt. Nhưng nó là một nỗi kinh hoàng, mỗi khi nhắc lại chỉ khiến lòng đau nhói từng cơn. Nhưng nó cũng sẽ bám riết mãi lấy tâm trí và trái tim tôi, không thể tách rời. Tệ thật, tôi không muốn nhớ ký ức này.
Là một người não cá vàng nhưng tôi chưa từng quên bất kỳ khoảnh khắc nào trong thời gian đó.
Nhưng bây giờ đã có một ký ức khác có thể sánh ngang với nó, kỳ ức tuổi 17.
Tôi bỏ lỡ rất nhiều thứ, dù đã cố gắng để không bỏ lỡ điều gì. Nhưng rốt cuộc vẫn phải bỏ lỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kinhdi