Chương 1: Một trang mới


"Ơ hôm nay có thịt kho trứng cút luôn hả cô!"
Hạ Lâm đứng đằng sau Hạ Vi, với tay bóc lấy một cái trứng cho vào miệng. Cô giơ ngón cái lên tỏ ý khen. Hạ Lâm thân hình khỏe khoắn, khá cao với số đo một mét sáu tám. Khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh, đôi mắt hai mí với hàng mi cong dài. Hôm nay cô biến tấu mái tóc dài của mình thành một mái tóc tết lệch vai khá gọn gàng và dễ thương.
Nhà Hạ Lâm nằm sát bên nhà Phong Lâm, nên mỗi buổi sáng cô đều qua đây chờ cậu ta thức dậy rồi cùng nhau đi học. Hạ Lâm có thói quen dậy rất sớm, vì thế ngày nào cô cũng đã có mặt ở đây lúc sáu giờ sáng.
"Qua rồi à, con lên kêu Bin dậy giùm cô nha."
Hạ Vi là một phụ nữ đang bước qua U40. Bà có dáng người nhỏ nhắn, lanh lẹ. Mái tóc ngắn được uốn cong kiểu cách. Ngoài thời gian đi làm và làm việc nhà, bà dành phần lớn thời gian để chăm sóc sắc đẹp. Bởi vậy tuy đã gần bốn mươi nhưng da mặt của Hạ Vi thật làm bao người phụ nữ phải ganh tị.
...
Phong Lâm nằm trên giường, cậu nghiêng người ôm gối, chăn phủ kín người, chỉ chừa phần đầu. Cơ thể to lớn vạm vỡ của chàng trai mười sáu tuổi không khỏi làm người khác ngỡ ngàng. Vì thường xuyên luyện tập bóng rổ nên thân hình Phong Lâm rất cao lớn, trên dưới một mét tám. Khuôn mặt nam tính với đôi mắt hút ánh nhìn cùng hàng chân mày rậm. Mái tóc được cắt kiểu undercut gọn gàng bây giờ đang rối xù lên. Bình thường, bất cứ một thiếu nữ nào nhìn thấy cậu cũng không khỏi ngơ ngác mà đứng ngây ra ngắm nhìn. Nhưng Phong Lâm không có hứng thú với bọn họ. Cậu chưa từng để ý một ai.
"Nè, nè, dậy, dậy. Ngủ gì mà ghê thế không biết. Chảy cả nước miếng. Mơ thấy em nào xinh tươi chứ gì, khi khi khi."
Hạ Lâm vỗ vỗ vào mông cậu mấy cái rồi ngồi xuống giường, tay với lấy cái laptop vẫn còn để chế độ màn hình chờ. Tiện tay bấm bàn phím một cái.
"Đừng có động vào máy tính của người khác chứ". Phong Lâm nói với giọng ngái ngủ. Cậu vẫn còn mơ màng, hé mắt ra nhìn Hạ Lâm rồi lại tiếp tục ôm gối nhắm mắt lại.
"Hôm qua xem phim Nhật chưa tắt luôn đây này. Để gọi cô lên nghía qua mới được. CÔ ƠI...ưm."
Cậu kịp thời lấy tay bịt miệng Hạ Lâm lại. Cô giãy giụa, giơ hai cánh tay đánh vào mặt cậu bôm bốp. Phong Lâm bị đánh, kêu lên oai oái, ngửa đầu luôn để tránh những cánh tay đang quơ quào liên tục giữa không trung như kiểu mèo cào, tay cậu vẫn giữ chặt miệng Hạ Lâm. Cậu gầm gừ đe dọa:
"Kêu tiếng nữa đi tớ bóp mũi chết luôn bây giờ. Được rồi, dậy rồi đây. Đừng có mà ồn ào nữa đi. Sáng sớm đã nhức cả đầu."
Phong Lâm ngồi bật dậy, một tay giữ lấy miệng Hạ Lâm, tay kia nhanh chóng tắt laptop.
" AAA..."
Cảm thấy đau nhói ở lòng bàn tay, Phong Lâm la lên theo quán tính. Cậu rút bàn tay lại, xuýt xoa. Nhìn dấu răng hằn sâu trên đó, cậu không khỏi e sợ con người đứng trước mặt. Thật ra cậu ta có phải con người không vậy. Có thể cắn người khác như thế chắc chắn không hoàn toàn là người rồi.
"Cắn vậy mới chịu thả ra, cái đồ ác độc. Muốn nghẹt thở luôn đây này, ây da". Hạ Lâm lấy tay xoa xoa mặt, "Đi xuống ăn cơm rồi chở tớ đi học nhanh lên đi!"
Hạ Lâm đứng dậy bước ra cửa, vừa đi vừa ngó xung quanh, lầm bầm như những bà già:
"Sao lúc nào tớ cũng phải lên đây đánh thức cậu chứ. Con trai gì mà ngủ nướng vậy không biết. Phòng ốc thì lúc nào cũng sạch sẽ như phòng người già vậy."
Phong Lâm cay cú nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của Hạ Lâm. Chẳng phải vì khổ công tập luyện, dọn dẹp phòng giúp cô ấy mà cậu mới trở nên ngăn nắp như vậy hay sao. Nhớ lúc nhỏ, mỗi khi cậu qua chơi ở nhà Hạ Lâm đều phải giúp cô ấy thu dọn đồ chơi, gấu bông, quần áo, đến cả đồ lót Hạ Lâm cũng tự nhiên mà vắt lên cửa phòng. Phong Lâm đã từng nghĩ nếu như không có cậu đến dọn hàng ngày, chắc chắn phòng của Hạ Lâm đã sớm biến thành đống rác không thể nào chui vào nổi.
"Lắm chuyện! Đi ra nhanh lên tớ thay đồ. Con gái lớn rồi vào phòng con trai không biết gõ cửa. Lỡ như thấy tớ trần như nhộng rồi lại chảy nước dãi khắp phòng". Phong Lâm gân cổ lên nói vọng theo. Cậu thực sự đã có lần bị Hạ Lâm nhìn thấy trong tình trạng hoàn toàn không mảnh vải che thân. May mắn lúc đó bọn họ chỉ mới học lớp ba. Vì thế chỉ có Phong Lâm là người cảm thấy khó xử thôi a!
Hạ Lâm vừa bước xuống cầu thang vừa làm tiếng nôn mửa, cố gắng phát ra thật lớn để cậu có thể nghe thấy.
~~~
"Giờ này mới xuống đó hả. Bữa học đầu tiên mà dậy trễ vậy rồi. Hôm qua lại thức khuya phải không. Con coi bé Xu nó đã qua đây mười lăm phút rồi đấy".
Vừa bước chân chạm thềm cầu thang Phong Lâm đã nghe tiếng mẹ mình mắng xối xả vào mặt. Phong cậu lập tức quay sang liếc như viên đạn vào con bé "con nhà người ta kia". Hạ Lâm ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, vờ như không thấy biểu hiện ấy, vô tư hất mặt lên vừa cười vừa nói:
"Hi hi. Con tự dậy luôn đó cô. Cô biết sao cậu ấy dậy trễ không. Hôm qua..."
Hạ Lâm không thèm để ý đến người nào đó đang nhìn mình cay cú. Phong Lâm lúc này đã nhịn hết nổi, giọt nước tràn ly, cậu la lớn, kịp thời chặn lại câu nói của Hạ Lâm:
"NÀY!"
"Gì vậy, làm hết cả hồn". Hạ Lâm làm vẻ mặt ngây thơ, lấy tay đặt ra trước ngực, bộ dạng trông không khác gì thiếu nữ hiền thục vừa bị ăn hiếp.
"Cậu bớt bớt cái miệng giùm đi". Phong Lâm ngồi xuống bàn, với tay giành lấy đôi đũa của cô, "Mẹ ơi cho con một chén."
Hạ Vi nhanh chóng dọn cơm, mang đến bàn hai chén cơm rồi nói:
"Thôi hai đứa ăn nhanh rồi đi học, sáu giờ hai lăm rồi. Mẹ để cơm hộp của con ở trên bàn bếp đó". Hạ Vi lục đục đi lên phòng chuẩn bị đi làm, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, bà quay lại dặn lần nữa:
"À Xu này, cô bỏ thêm vào hộp của con ít thịt kho trứng, ăn không đủ thì lấy của Bin mà ăn."
"Dạ con cám ơn cô". Hạ Lâm nghe xong, cảm thấy vô cùng thích thú. Cô quay sang Phong Lâm nói nhỏ.
"Nghe chưa, lấy thêm của Bin kìa".
"Lấy bao nhiêu cứ lấy, heo ăn nhiêu đó sao đủ lên kí mà xuất chuồng".
Phong Lâm chọc, cậu biết rõ cho dù mẹ cậu có dặn hay không thì Hạ Lâm cũng nhất định sẽ giành đồ ăn của mình. Trước giờ mỗi khi ăn chung chẳng phải cô ấy đều gắp hết thức ăn ngon của cậu qua phần mình sao. Hôm nay lại có món thịt kho trứng ưa thích của cậu ta. Nhất định trưa nay Phong Lâm sẽ không có một cái trứng nào để ăn.
"Nói cái gì đó, muốn chết hả, heo này,heo này...".
Mỗi câu heo này Hạ Lâm lại đập lên đầu Phong Lâm một cái. Phong Lâm giơ hai tay lên che chắn, đầu cuối xuống, khẽ mắng thầm trong miệng:
"Đồ con gái hung dữ!"
~~~
"Gì thế, lại học chung lớp hả?", Minh Khôi đạp xe lên ngang hàng hỏi.
Minh Khôi là một trong những người bạn chơi với Phong Lâm từ cấp hai. Cậu có đôi mắt một mí, mỗi khi cười lên là híp cả lại. Trên đôi má cậu lại có hai chiếc má lúm đồng tiền hằn rất sâu. Minh Khôi để mái tóc theo phong cách Hàn Quốc nên trông cậu cứ như một thành viên của nhóm nhạc thần tượng nào đấy. Minh Khôi khá cao lớn, các cơ bắp cũng phát triển nhờ chơi bóng rổ chung với Phong Lâm. Cậu cao khoảng một mét bảy lăm, thấp hơn Phong Lâm năm phân thì phải. Đặc biệt tính tình Minh Khôi rất hiền lành. Cậu luôn là người hòa giải trong nhóm. Hay có thể nói, hòa giải cho Phong Lâm và Hạ Lâm.
"Không hề, năm nay đã thoát rồi nhé. Cậu ấy học khối D. Để tránh mấy môn tự nhiên ấy mà". Phong Lâm chủ ý ghé sang nói nhỏ với Minh Khôi.
Cậu biết rõ Hạ Lâm rất ghét những môn tự nhiên, đặc biệt là môn lý. Từ hồi cấp hai, cậu ta luôn bắt Phong Lâm làm bài hộ mình. Khi đi thi cũng tìm cách chép bài của Phong Lâm. Vì cả hai cùng tên, nên lúc nào thi chung Hạ Lâm cũng ngồi rất gần cậu. Không ngồi trước thì lại ở đằng sau, lần này làm phiền cậu bên trái, nhất định lần sau sẽ ở bên phải mà lấy tay khều cậu suốt buổi.
Mỗi khi cậu bảo Hạ Lâm tự mà học lấy để còn có thể tự thi tốt nghiệp thì chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất: "Có môn tự nhiên thì không có Hạ Lâm này, chúng tớ không đội trời chung".
"Nói cái gì đó, tưởng tớ không nghe hả. Chào Minh Khôi, cậu có học chung với thằng nhóc này không?", Hạ Lâm nói, cố gắng nhướn người lên trước hóng hớt.
"Chào Hạ Lâm. Có đó, học lớp 10A1 thì phải, năm nay được học chung với học sinh giỏi nhất khối rồi haha. Cậu học lớp nào?", Cậu ta hỏi lại.
"Cái gì, các cậu được vào lớp chọn? Cái thằng nhóc này, sao không kể tớ biết hả?". Hạ Lâm với tay đánh bốp vào đầu Phong Lâm.
"Cái con nhỏ này!", Cậu rít lên. "Thì có gì quan trọng đâu. Mà cậu vào lớp nào? Đừng nói là 10D6 nhé."
Khối 10 năm nay có đến mười một lớp khối A nhưng chỉ vỏn vẹn sáu lớp khối D. Không hiểu vì lý do gì lúc nào khối D cũng chỉ có lác đác vài lớp như vậy. Có thể là vì Lý, Hóa dễ dàng coppy hơn môn Văn cũng nên!
"10D5. Thử cười coi". Hạ Lâm nhéo bên hông trước khi Phong Lâm kịp cười tiếng thứ hai, từ haha chuyển qua aaa.
"Đau quá bỏ ra, thứ con gái hung dữ!". Phong Lâm la lên, một tay xoa xoa bên hông bị nhéo.
"Chỉ có lớp chọn mới xếp theo học lực thôi. Những lớp khác xếp ngẫu nhiên mà". Minh Khôi nhìn hai đứa đang hầm hè nhau, lắc đầu ngao ngán. Bọn họ hôm nào không cãi nhau chắc chắn trưa đó ăn không ngon mà.
~~~
/Giờ cơm trưa/
"Hạ Lâm! Liễu Thanh! bên này". Thế Phong la lớn, tay vẫy vẫy, cậu ấy nhướng người muốn đứng cả lên ra hiệu cho Hạ Lâm.
"Ban A ra sớm vậy. Thật là bất công", Hạ Lâm ngồi xuống cạnh Phong Lâm. "Liễu Thanh, cậu thấy đúng không?"
"Ừm, tại cậu cứ nằng nặc đòi ra nên cô chủ nhiệm mới bắt cả lớp ở lại nghe giảng đạo còn gì". Liễu Thanh kéo ghế cạnh Hạ Lâm, đối diện họ là Minh Khôi và Thế Phong.
Liễu Thanh là cô bạn gái duy nhất chơi chung với Hạ Lâm. Cô có dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn và rất xinh đẹp. Tuy nhiên Liễu Thanh khá kiệm lời và rất nữ tính, trái ngược hoàn toàn với Hạ Lâm.
"Ơ cái gì đây?"
Hạ Lâm chụp lấy hộp quà xinh xắn trước mặt Phong Lâm, "Oa, bánh quy bơ này". Rồi cô tiện tay cho vào miệng một cái. Nhai chóp chép trước mặt Phong Lâm. Cậu chỉ đơn giản nhìn cô lắc đầu rồi đẩy hộp bánh về phía cô luôn.
"Của một con bé hâm mộ cậu ta đấy. vừa ra khỏi lớp là mấy em cứ tẽn tò đi theo. Ai da, phải chi tớ được một nửa số fan ấy thì hay biết mấy". Thế Phong nhanh chóng thuật chuyện rồi thở dài, làm ra vẻ tội nghiệp.
Thế Phong cũng khá to con so với nhóm bạn, chỉ thua Phong Lâm một chút. Cậu ta luôn để mái tóc rối xù đi học, ai nhắc đến thì cậu chỉ đơn giản vuốt vuốt mấy cái rồi lại thôi. Thế Phong luôn là người xung phong, người chọc cười hay thậm chí là chọc "khóc". Bởi vì cậu ta nói rất nhiều và không mấy khi suy nghĩ nên lắm lúc làm cho người xung quanh cảm thấy không được thoải mái. Có lẽ bởi vì vậy nên con gái không "hứng thú" với cậu ta lắm.
"Tớ nhường hết đấy, cứ tự nhiên. Phiền chết đi được", Phong Lâm bực bội nói.
"Này này, có biết người hâm mộ phải tốn bao nhiêu công sức và can đảm để thổ lộ không hả. Cái đồ không biết điều gì hết", Hạ Lâm sửng cồ lên. "Phải chi anh Isaac để ý đến mình thì hay biết mấy". Hạ Lâm cuối mặt trề môi làm dáng vẻ đáng thương.
Hạ Lâm đã là một fan hâm mộ của nhóm nhạc thần tượng 365 ngay từ những ngày thành lập nhóm. Cô chắc chắn là một fan chân chính khi đã mua toàn bộ sản phẩm có mặt thần tượng của mình trên đó, đặc biệt là có mặt của thành viên điển trai nhất nhóm, Isaac. Từ hộp bút, tập vở đến chiếc quạt cầm tay cũng toàn hình thần tượng.
"Lại cái đám idol tào lao đấy hả. Cậu mà lo học hơn lo cho mấy đứa đó thì có khi lại được học lớp chọn rồi đấy", Phong Lâm mỉa mai.
Phong Lâm cũng có nghe nhạc, cậu cũng rất thích những bài hát của nhóm ấy. Nhưng đặc biệt cậu không ưa những hành động quá lố của đám fan hâm mộ. Cậu xem đó như trò con nít, trò lố bịch. Chẳng phải tranh nhau sờ vào người thần tượng, ngồi đợi cả đêm ở sân bay là hành động hết sức vô bổ hay sao!
"Tào lao nè, tào lao nè", Hạ Lâm lại đấm bốp bốp vào bắp tay của cậu. "Tớ làm gì thì có liên quan gì đến cậu hả! Lần sau còn dám nói anh Isaac này nọ thì đừng có trách."
"Cái đồ...". Phong Lâm nhếch môi, nghiến răng nhìn cô tức tối.
Minh Khôi ngồi trước mặt nhìn cảnh tượng ấy cũng đã quen. Nhưng cậu thật sự không thể quen được cảm giác mọi người nhìn chằm chằm về phía mình. Vả lại phải ngăn hai đứa con nít này lại mới có thể bình yên mà ăn trưa được. Minh Khôi đành giơ tay qua ngăn cản:
"Thôi thôi, được rồi. Tớ xin hai cậu đấy. Mọi người nhìn qua bên này rồi kìa".
Hai người cùng nhau kênh nhau lần cuối rồi bắt đầu ngồi lại ngay ngắn. Bọn họ luôn nghe lời Minh Khôi như vậy. Cả nhóm lục đục lấy cơm hộp ra. Hạ Lâm liền gấp hết những thứ không thích ăn qua phần của Phong Lâm, rồi lại gấp thêm mấy quả trứng cút từ hộp của cậu qua bên mình. Phong Lâm không đả động gì, cậu xem đó là chuyện thường ngày.
"Ôi trời hai cái đứa này, cứ như vậy có phải êm đẹp không. Suốt ngày cãi nhau", Thế Phong toét miệng cười lớn.
'''
"Tớ về trước nhé". Minh Khôi và Thế Phong cùng lên tiếng.
"Ừm, về đi, tớ còn phải đợi Hạ Lâm."
Sau giờ học lớp của Phong Lâm lại ra sớm hơn lớp của Hạ Lâm. Vì phải chở Hạ Lâm nên Phong Lâm đành ở lại đợi cậu ấy cùng về.
Phong Lâm ngồi dựa vào yên sau chiếc xe đạp. Đầu ngóng về phía dãy khu D. Những cô gái đi ngang qua túm lại chỉ trỏ rồi cười xấu hổ. Cậu không để ý đến những người đó. Người cậu thích không phải một ai trong số họ.
Hạ Lâm và Liễu Thanh vừa cười vừa nói đi về phía cổng trường. Phong Lâm trông thấy liền đưa tay vẫy vẫy ra hiệu. Nhưng từ góc sân, có một chàng trai khôi ngô đang tiến đến gần hai cô gái ấy.
Thân hình tên đó làm Phong Lâm nhớ về một người quen cũ. Cậu chăm chú nhìn thật kĩ rồi ngạc nhiên tột độ vì đó chính là hắn, kẻ mà cậu vô cùng căm ghét.
"Chào Hạ Lâm. Nhớ tớ chứ?". Hắn ta chặn đường đi của Hạ Lâm và Liễu Thanh. Nét mặt rất ngạo mạn cùng nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Hạ Lâm đang cười nói vui vẻ với Liễu Thanh chợt sựng lại. Từ từ quay mặt đối diện với người con trai đứng trước mặt. Vẻ ngạc nhiên pha lẫn phấn khởi đan xen trên khuôn mặt cô.
"Lâm Gia Khang! Cậu sao lại xuất hiện ở đây. Không phải cậu đã đi du học rồi hay sao?". Hạ Lâm hỏi với vẻ rất ngạc nhiên.
"Cậu thử đoán xem. Tớ đâu phải người từ bỏ dễ dàng như vậy. Tớ chưa thể đi mà chưa đạt được mục đích của mình".
Hai người nói với nhau điều gì đó. Không biết rằng có một người đang nhìn họ với vẻ hết sức khó chịu. Phong Lâm quay mặt đi. Nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Tại sao hắn ta lại ở lại xuất hiện đây chứ!

"Này suy tư gì đó", Hạ Lâm cuối xuống ngang mặt cậu, nhìn từ dưới lên. "Lại nghĩ về mấy cô gái Nhật chứ gì."
Phong Lâm không thèm liếc cô một cái. Ngồi lên yên trước, làm thế chuẩn bị đi:
"Đồ hâm. Lên xe nhanh lên tớ còn có việc phải làm"
"Làm gì mà gấp vậy. Cậu không biết tớ vừa mới gặp ai đâu. Là Lâm Gia Khang. Cậu biết cậu ta học lớp nào không? Lớp chuyên toán duy nhất của trường. Mà sao cậu ta lại học trường này nhỉ. Gia đình cậu ta đủ sức học những trường quốc tế cơ mà." Hạ Lâm vẫn huyên thuyên ở sau nói.
"Ừm, tớ không biết", Phong Lâm hờ hững trả lời.
Trong lòng cậu biết rất rõ vì sao hắn ta lại chọn trường này để học. Và cậu không thoải mái với mục đích của hắn chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: