Mục Tiêu Kế Tiếp - Lý Thần Tham Gia Phá Án


_ ReBa, thật không ngờ em sẽ đến đón tôi - Lý Thần cao hứng, dang hai tay, ôm chặt ReBa vào lòng như cha con lâu ngày gặp lại

_ Thầy

ReBa mỉm cười, nụ cười quỷ dị. Lộc Hàm đứng một bên chứng kiến nụ cười ấy, linh cảm có chuyện chẳng lành.

_ ReBa, em không nhìn thấy tôi sao? - Người đàn ông đứng bên cạnh Lý Thần tiến lên nói chuyện với ReBa.

ReBa gật đầu

_ Diệc Phàm

Người đàn ông nhún vai, quay sang Lộc Hàm giới thiệu

_ Xin chào, tôi là Ngô Diệc Phàm, là hàng xóm của ReBa khi còn ở Mỹ

Lộc Hàm bắt tay anh ta

_ Xin chào, tôi tên Lộc Hàm...

Lộc Hàm sắp xếp cho hai người bọn họ ở một khách sạn 5 sao gần đó. Ngồi trên xe, Lý Thần lên tiếng

_ Tôi nghe nói ở đây phát sinh án giết người liên hoàn...ReBa...em có ý kiến gì không?

ReBa trả lời

_ Đã tìm ra một hung thủ, còn một người nữa...cũng sắp rồi

_ Ừm! Tôi đánh giá rất cao về em và bây giờ hãy nói cho tôi nghe phân tích của em đi

ReBa ngừng im lặng một chút mới trả lời

_ Tạm thời không có, cần đợi hắn gây án lần nữa, lộ ra sơ hở mới biết được

Đến khách sạn, Lý Thần kéo Lộc Hàm qua một bên nói nhỏ

_ Đầu tiên tôi muốn nói rõ với cậu, trị liệu này sẽ có nguy hiểm

Lộc Hàm cau mày

_ Là nguy hiểm gì?

_ Nhiệt Ba đang trong trạng thái trốn tránh, chỉ có khi bản thân em ấy dũng cảm đứng ra đối đầu với thống khổ thì mới khỏi hoàn toàn. Nếu như tôi tham gia trị liệu sẽ có hai kết quả: 1 là ReBa sẽ chiến thắng ý chí của Nhiệt Ba, Nhiệt Ba sẽ mãi mãi ngủ say, 2 là Nhiệt Ba thức dậy

_ Nghĩa là ông biết ReBa bị gì sao?

Lý Thần lắc đầu

_ Trước đây tôi chưa từng hỏi qua và ReBa cũng giấu rất kỹ

Lộc Hàm cảm thấy việc này anh phải cân nhắc thật kỹ lưỡng, trị liệu rất nguy hiểm, cho dù tỉ lệ thắng thua là 50/50 anh cũng không dám mạo hiểm.

_ Hơn nữa, ReBa có điểm nào không tốt? Không phải bây giờ cậu đang có vụ án sao, chi bằng cứ để ReBa giúp cậu phá án rồi tính tiếp - Lý Thần đề nghị

Lộc Hàm chỉ im lặng suy nghĩ chứ không trả lời Lý Thần

---------------------------------------------------------

Sau khi hai người về đến nhà, ReBa đi thẳng về phòng ngủ dành cho khách, Lộc Hàm cũng mệt mỏi cả ngày trời, anh ngả người lên giường, vận động một chút cho giãn gân cốt. Hơi thở ngập tràn mùi hương của Nhiệt Ba, người con gái ấy rõ ràng ở sát bên cạnh nhưng lại rất xa xôi. Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, tựa như anh đang mơ một giấc mơ. Trong mơ, anh cùng Nhiệt Ba trốn ở một góc run lẩy bẩy, xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy tất cả những chuyện khủng khiếp ở bên ngoài. Bên tai có tiếng phụ nữ kêu rên thảm thiết. Anh muốn bịt chặt tai lại, nhưng cuối cùng anh chọn cách bịt tai Nhiệt ba, kéo cô vào trong ngực, không cho cô lên tiếng, tránh người bên ngoài nghe được tiếng động.

_ Cứu mạng - Tiếng kêu nhỏ đến mức đã bị giọng cười điên cuồng dập tắt.

_ Con đàn bà đê tiện, chết thật đáng đời, đây chính là cái giá phải trả cho thằng đàn ông của mày dám nợ tiền tao. Tao đã cho nó thời gian hai năm để trả tiền, vậy mà nó ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Hừ...nếu không gặp nó thì để vợ con nó phải trả giá...hahaha... - Âm thanh hung tàn, độc ác vẫn vang vọng bên tai, tựa như lời nguyền mãi không dứt.

_ Không được, lão đại...cảnh sát đến rồi – Một tên thuộc hạ lên tiếng

_ Cái gì? Chết tiệt, đi mau. Ngày hôm nay chúng ta buộc phải tha cho con nhỏ này, đi thôi

Bên ngoài không còn nghe thấy tiếng động, Lộc Hàm lặng lẽ thò đầu ra ngoài xem xét

.....................................

Lộc Hàm bừng tỉnh, thở hồng hộc. Tại sao anh lại mơ giấc mơ này? Lần này cực kỳ rõ ràng, tựa như trở về năm đó. Trán anh đầy mồ hôi, tim đập thình thịch. Trong giấc mơ khi thò đầu ra anh đã thấy gì? Tại sao anh hoàn toàn không có ấn tượng đoạn ký ức này chứ

_ Anh Lộc Hàm...anh Lộc Hàm... - Bên ngoài là tiếng ReBa gõ cửa.

"Là Tiểu Địch" Lộc Hàm vội vàng chạy đến mở của phòng, anh ôm chầm lấy cô gái đang đứng trước mặt mình

_ Tiểu Địch...Tiểu Địch...

_ Anh Lộc Hàm, lần này em cảm nhân được, cảm nhận hình như có người muốn tranh giành cơ thể với em. Em không thể để cô ấy cướp mất thân thể của mình – Nhiệt Ba hoảng hốt như muốn khóc

Lộc Hàm gật đầu, nhè nhẹ xoa đầu cô

_ Vì vậy nên Tiểu Địch đã thức dậy sao?

Nhiệt Ba gật đầu

_ Anh Lộc Hàm, em sẽ cố gắng tỉnh táo, sẽ không trốn tránh nữa

Lộc Hàm nhớ đến lời của Lý Thần, ông nói chỉ khi nào Nhiệt Ba dám đối diện với đau khổ, mới có khả năng khôi phục hoàn toàn. Lộc Hàm ôm cô thật chặt

_ Tiểu Địch, mặc kệ ReBa như thế nào anh cũng sẽ ở bên em, cùng em chịu đựng. Lần này em không chỉ có một mình, anh luôn luôn bên cạnh em

_ Được

-------------------------------------------------------

Phạm Vĩ chỉ là mô phỏng gây án, không phải là hung thủ liên hoàn thật sự, như vậy những nạn nhân trong những vụ án ấy có liên quan gì với nhau? Những nghi phạm đều đã được điều tra qua, không có thời gian gây án, còn nếu có thời gian gây án thì không phải là bác sĩ ngoại khoa, cuối cùng thân phận của hung thủ là gì đây? Tất cả những điều này chỉ còn cách chờ đến khi hung thủ gây án lần tiếp theo mới có thể tìm ra đầu mối. Thế nhưng, mục tiêu tiếp theo của hung thủ sẽ là ai? Nằm ở thế bị động, Lộc Hàm và cả cảnh sát cứ như đang trong mê cung, bị hung thủ dẫn dắt, điều này cũng chính là điểm tối kỵ trong phá án. Trong lúc Lộc Hàm đang ảo não, anh đột nhiên nhận được điện thoại của hung thủ.

_ Kế tiếp...chính là cô ấy...ha ha ha...

Âm thanh đã được xử lý qua, hung thủ cúp điện thoại, Lộc Hàm gọi lại nhưng chỉ nghe được những tiếng tút tút.

"Kế tiếp là cô ấy?" Thoáng chốc Lộc Hàm đứng phắt dậy. Mục tiêu kế tiếp của hung thủ chính là Nhiệt Ba. Tất cả mọi người nhận được cuộc điện thoại đều cảm giác nặng trĩu lòng.

_ Sếp, bây giờ chúng ta sẽ bảo vệ chị dâu 24/24

_ Đúng đúng...chúng ta phải nhanh chóng phá án

Lộc Hàm cuộn chặt nắm tay, đánh mạnh lên bàn "hung thủ càng lúc càng hung hăng, hắn dám trực tiếp gọi cho anh, chắc chắn hắn biết anh và Tiểu Địch có quan hệ nên mới làm thế, hắn vẫn đang âm thầm quan sát hoặc có thể là hắn đã lên kế hoạch ra tay với Tiểu Địch một cách chu đáo"

_ Hiện tại Tiểu Địch đang ở đâu?

_ Chị dâu nói đi tìm thầy của chị ấy? – Tuấn Khải nhỏ giọng nói

Lộc Hàm hốt hoảng, vội vã gọi điện thoại cho Nhiệt Ba, không bao lâu điện thoại được kết nối, Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm

_ Em đang ở đâu?

_ Em ở khách sạn của thầy, muốn hỏi một vài chuyện

_ Được, em ở đó chờ, anh qua đón em, anh chưa đến đó, em không được phép đi đâu hết

_ Anh Lộc Hàm...xảy ra chuyện gì sao? - Tại sao dù cách một tầng tai nghe điện thoại, cô vẫn cảm giác được sự căng thẳng của Lộc Hàm

_ Không có chuyện gì, em ngoan ngoãn ở bên thầy Lý Thần, anh qua đón em liền

_ Vâng

Lộc Hàm cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mọi người, anh nhẹ giọng nói

_ Mọi người tập hợp mấy vụ án lại,xem xét trước đi, tôi đi đón Tiểu Địch

_ Được

Tuấn Khải sục sôi ý chí chiến đấu nói

_ Sếp, chúng ta nhất định phải tóm được hung thủ trước khi hắn gây án, như vậy chị dâu sẽ không còn gặp nguy hiểm

-------------------------------------------------------------------

Khi Lộc Hàm chạy đến khách sạn, Nhiệt Ba đang ngồi ở đó chờ anh. Nhìn tận mắt cô không bị xây sát chút nào, nỗi lo lắng của anh mới tạm lắng xuống.

_ Xảy ra chuyện gì sao anh Lộc Hàm? – Nhiệt Ba nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Lộc Hàm nghi hoặc hỏi

Lý Thần cũng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy là có chuyện quan trọng xảy ra, Lộc Hàm cau mày, lên tiếng trước khi Lý Thần hỏi

_ Hung thủ nói mục tiêu kế tiếp của hắn là em

Nhiệt Ba ngây người

_ Em? Vì sao lại là em?

_ Anh vừa nhận được điện thoại của hung thủ - Lộc Hàm gương mặt cực kì lo lắng

Ngay cả Lý Thần cũng kinh ngạc. Trong lúc Nhiệt Ba đợi Lộc Hàm đến, cô và Lý Thần đã từng thảo luận qua vụ án. Về mục tiêu của hung thủ, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hề phủ nhận những phán đoán trước đó. Hiện tại, tình hình lại càng trở nên phức tạp

_ Why? Xem ra những người bị hại trước đó có mối liên hệ -Lý Thần nói

Lộc Hàm gật đầu

_ Đúng, các nạn nhân nhất định có một mối liên hệ nào đó mà chúng ta chưa tra ra vì vậy Tiểu Địch cũng nằm trong lựa chọn của hung thủ. Đối tượng của hung thủ không hề đơn giản như phán đoán trước đó của chúng ta

Lộc Hàm nắm chặt tay Nhiệt Ba

_ Tiểu Địch, bắt đầu từ bây giờ em không được phép rời khỏi tầm mắt anh bất cứ giây phút nào. Lần này anh tuyệt đối không để em phải chịu tổn thương

Nhiệt Ba mím mím môi, chớp mắt

_ Nhưng nếu hung thủ thật sự muốn sát hại em, chúng ta khó lòng phòng bị. Anh Lộc Hàm, anh yên tâm, em có thể tự bảo vệ bản thân

_ Em đến tìm thầy Lý Thần có chuyện gì? - Lộc Hàm hỏi.

_ ReBa nói cô ấy phải gánh chịu những chuyện mà em không dám chịu đựng. Hiện tại em nghĩ chính mình buộc phải đối mặt. Em sang tìm thầy hỏi thử xem có thể thông qua thôi miên để lấy lại ký ức của em hay không. Thế nhưng thầy cho rằng chuyện này em phải tự nhớ mới được. Nhiều năm trước đây em đã từng tiếp nhận trị liệu bằng phương pháp thôi miên nhưng không có tác dụng - Cô cúi đầu có chút thất vọng

Lý Thần gật đầu

_ Thời điểm trị liệu cho ReBa năm ấy, tôi cũng đã từng thôi miên nhưng không có tác dụng. Chỉ có thể khẳng định đoạn ký ức bi thương đó trải qua khi ReBa còn nhỏ

"Nếu như nói là thống khổ, cũng chỉ là câu chuyện kia xảy ra khi còn nhỏ. Tuy nhiên, dựa vào ký ức của Nhiệt Ba mà nói, cô cũng chẳng nhớ cái gì, chính mình cũng không quên điều gì, như vậy, vấn đề nằm ở đâu?"

---------------------------------------------------------------

Ở một nơi u ám không chút ánh sáng, Kiều Hân chỉ cảm giác toàn thân đau rát. Cô ta không dám cựa quậy, vì chỉ cần cử động nhẹ cũng đụng đến vết thương khắp người. Cô ta không còn chút sức lực, tựa vào bờ tường, môi khô khốc, ánh mắt vô lực nhìn tên ác ma kia. Cô ta không biết mình bị nhốt ở thế giới đen tối này bao lâu, thời gian đối với cô ta mà nói chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Thậm chí, cô ta còn mong tên ác ma đó có thể giết cô ta chết ngay tức khắc, như vậy sẽ không còn phải chịu đựng dằn vặt. Thế nhưng "chết" với cô ta mà nói hiện giờ chỉ là mơ ước xa vời, cô ta cũng không có dũng khí tự sát

Cánh cửa mở ra một lần nữa, Kiều Hân kinh hãi, lùi về phía sau. Người đàn ông chậm rãi bước tới, trên tay cầm chiếc khăn sạch, giọng ôn hòa

_ Ngoan, để tôi lau vết thương cho cô...cô nên ra đi rồi...

"Ra đi" Kiều Hân đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đã kết thúc rồi ư?

Người đàn ông mạnh bạo kéo quần áo Kiều Hân xuống, nhìn vết thương đầy rẫy trên người cô ta, vẻ mặt say sưa. Người đàn ông say mê chiêm ngưỡng những vết thương do mình tạo ra trên cơ thể người khác, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc

_ Chậc chậc, sau khi cô biến thành quỷ đừng đến tìm tôi. Muốn tìm thì đi tìm cha nuôi của cô đó. Năm đó nếu không phải do hắn thì tôi làm sao phải lâm vào cảnh tan cửa nát nhà? Vì vậy, hắn cũng phải giống như tôi, chỉ cần bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh hắn đều phải chết

Ngữ điệu tàn ác khiến cơ thể Kiều Hân run lẩy bẩy. Cô ta há miệng muốn nói gì đó nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Người đàn ông tựa như đoán được suy nghĩ của Kiều Hân nên lên tiếng

_ Cô muốn nói con gái ruột của Đặng Siêu sao? Hừ...con gái của hắn...tôi sẽ từ từ dằn vặt...từ từ...hahaha...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro