Chương 46: Lục Tân dứng dưới những chiếc đèn lồng, yên lặng nhìn cô
Chiếc xe được khởi động.
Lục Tân tập trung lái xe, hệt như không hề nhìn thấy bạn gái cũ đột nhiên đỏ bừng mặt.
Cả cơ thể Hà Diệp chìm vào trong chiếc ghế phụ lái rộng rãi mềm mại thoải mái, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Vậy nên, hai người từng yêu nhau, cho dù đã chia tay rồi, cho dù nhiều năm sau mới gặp lại, cũng làm sao có thể thật sự trở thành hai người hoàn toàn xa lạ được cơ chứ?
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, ít nhiều gì cũng sẽ nhớ được.
Giống như là Hà Diệp nhìn thấy hộp kẹo cao su sẽ nhớ lại nụ hôn đầu tiên của hai người, chắc chắn anh cũng chưa quên, vậy nên anh có thể nháy mắt liền đoán ra được vì sao cô lại thất thần.
Rõ ràng có thể giả vờ như không nhận ra, thế nhưng anh lại nói ra.
Lục Tân chính là cố ý, biết chắc cô sẽ có phản ứng như thế nào.
"Hà Diệp, tôi thích cậu như thế này, vô cùng mềm mại."
Lục Tân mười tám tuổi đã sớm không ngăn được cái miệng của mình rồi, trong lúc hôn anh sẽ nhân lúc ngừng lại để lấy hơi thở rồi vừa hôn lên tai cô vừa nói những lời khiến cô càng xấu hổ càng mềm nhũn.
Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng, Hà Diệp tức giận hạ cửa kính của xe xuống.
Cơn gió vừa ẩm ướt vừa lạnh lập tức luồn vào trong, bởi vì xe đang chạy trên đường nên cơn gió thổi vào còn lớn và lạnh hơn cả lúc đứng ở bên ngoài.
Hà Diệp tức khắc cảm thấy không còn nóng như ban nãy nữa, không khí trong lành giúp cô thả lỏng hơn.
Lục Tân nhìn sang, nhắc nhở cô: "Cẩn thận kẻo bị cảm."
Hà Diệp lại kéo cửa kính của xe lên.
Cơn gió biến mất, không gian nhỏ bé trong xe trở lại yên tĩnh như ban đầu.
Lục Tân quan sát sắc mặt của cô một chút, rồi quay đầu nhìn thẳng phía trước, hỏi: "Giận rồi sao?"
Hà Diệp giả ngốc: "Giận cái gì? Mùi của malatang nồng quá nên tôi mới muốn đổi không khí chút thôi."
Nói rồi, cô cầm hộp kẹo cao su trên chỗ kê tay kia lên, mở nắp hộp lên, dốc một viên kẹp cao su ra rồi bỏ vào trong miệng, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì rồi bắt đầu nhai kẹo.
Lục Tân tắt nụ cười.
Phía trước chính là tiểu khu rồi.
Hà Diệp từ tư thế dựa người chuyển thành ngồi thẳng, chỉ ngã rẽ không xa phía trước nói: "Thả tôi ở đằng kia là được rồi."
Lục Tân: "Muốn tới cửa hàng hoa quả giúp việc? Nếu như không đi, thì có thể lái xe thẳng tới hầm để xe dưới đất."
Hà Diệp: "Đi."
Hai vợ chồng Hà Dũng bận rộn đến hơn mười giờ mới xong việc về nhà, về nhà tắm rửa xong, một nhà ba người còn chẳng có thời gian để nói chuyện.
Lục Tân bèn dừng xe lại bên đường.
Lúc Hà Diệp chuẩn bị xuống xe, cô nghe thấy anh hỏi: "Cậu chuẩn bị khi nào thì nói cho chú Hà biết, cậu và tôi làm trong cùng một phòng cùng một bộ phận cùng một công ty?"
Hà Diệp quay lưng lại với anh, cô cắn môi: "Không muốn nói, nói rồi ông ấy lại nhờ cậu chiếu cố tôi cho mà xem."
Lục Tân: "Được, tôi cũng sẽ nhắc nhở bố mẹ tôi, bảo hai người họ khi nào tới mua hoa quả cũng đừng kể chuyện tôi đi làm ở Lam Hải."
Hà Diệp: "Còn có cả Châu Hướng Minh nữa, cậu ấy là lắm chuyện nhất."
Lục Tân: "Tôi còn tưởng rằng cậu thích mẫu đàn ông lắm chuyện như cậu ấy chứ."
Hà Diệp: "..."
Cô nặng nề đóng cửa ô tô lại.
Vị tài xế ngồi trên ghế lái kia hình như còn cười, rồi mới lái xe rời đi.
***
Hà Diệp vừa mới giúp hai bố mẹ lo việc trong cửa hàng hoa quả được nửa tiếng thì liền bị hai vợ chồng Hà Dũng đuổi về rồi, bảo cô về nhà nghỉ ngơi đi.
Hà Diệp về đến nhà đầu tiên là đi tắm trước, gột rửa sạch sẽ mùi malatang còn ám trên người, sấy tóc xong, Hà Diệp phát hiện Châu Hướng Minh gửi tin nhắn cho mình: [Lâu lắm rồi không tụ tập, tối mai bên khu phố cổ có hội đèn lồng, cùng nhau đi dạo đi?]
Hà Diệp: [Cậu và tôi?]
Hỏi thì hỏi như vậy nhưng trong lòng Hà Diệp biết rõ, có lẽ cô chỉ là miếng mồi mà Châu Hướng Minh dùng để câu cá mà thôi.
Châu Hướng Minh: [Ha ha ha, mỗi hai chúng ta thì có gì thú vị đâu, gọi thêm mấy người nữa đi, tôi thân với Lục Tân, cậu cũng dẵn theo cả Chu Tình nữa, đỡ phải hai nam một nữ lại thấy ngại.]
Không đợi Hà Diệp trả lời, trên màn hình điện thoại lại xuất hiện thêm một hàng tin nhắn.
Châu Hướng Minh: [Lẽ nào cậu vẫn cảm thấy ngại không dám đối diện với Lục Tân sao? Nếu đúng như vậy thì coi như tôi chưa nói gì nhé.]
Hà Diệp: ...
Kế khích tưởng trẻ con non nớt như thế này đương nhiên Hà Diệp nhìn phát là nhận ra ngay, nếu như không phải vì tâm nguyện muốn tác thành cho Châu Hướng Minh và Chu Tình thì Hà Diệp có thể hoàn toàn không cắn câu.
Hà Diệp: [Để tôi hỏi Chu Tình xem, nếu cậu ấy đồng ý thì tôi đi, còn không thì không đi đâu hết.]
Châu Hướng Minh: [Được, tôi cũng đi hỏi Lục Tân xem sao, nếu ngộ nhỡ cậu ấy ngại không dám gặp cậu, thì tôi sẽ chịu khó vất vả một chút, ga lăng chăm sóc cho hai cô gái các cậu.]
Hà Diệp có chút tò mò: [Lý Lương đâu? Chẳng phải trước đây ba người các cậu lúc nào cũng đi cùng nhau sao?]
Châu Hướng Minh: [Người ta có bạn gái rồi, lễ hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu còn phải đi hẹn hò nữa chứ.]
Hà Diệp tiếp tục thăm dò: [Cậu không sốt ruột à?]
Châu Hướng Minh: [Tôi mà cũng cần phải sốt ruột sao? Một anh chàng hoàn hảo vừa cao vừa giàu vừa đẹp trai như tôi đây, đến ba mươi tuổi mới tìm vợ cũng vẫn còn kịp.]
Hà Diệp không trả lời lại nữa, Châu Hướng Minh như thế này thì cần phải có một người như Chu Tình đến để chọi lại với anh ấy.
Cô chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện của hai người sau đó gửi cho Chu Tình.
Chu Tình trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc nôn mửa: [Cái tên họ Châu kia đúng là càng ngày mặt càng dày.]
Hà Diệp cười: [Có muốn đi không?]
Chu Tình: [Đi chứ, thợ chụp ảnh miễn phí tại sao lại không cần cho được, đợi lát nữa tớ sẽ nhắc cậu ấy mang theo cả máy ảnh, tối mai bên khu phố cổ chắc là sẽ đẹp lắm đấy, chúng ta tới chỗ chị họ tớ thay Hán phục, nhân lúc còn trẻ thì chụp mấy tấm ảnh xinh đẹp nhiều một chút.]
Hà Diệp cảm nhận được niềm hứng khởi ùa về bất chợt khi chuẩn bị được đi chơi, Chu Tình dường như mãi mãi vẫn là một cô gái thích chơi đùa thích cười và cực kỳ biết hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Nếu như chỉ có một mình Hà Diệp thì cô không có nổi động lực như vậy, có chị em tốt của mình đi cùng, cô cũng nguyện ý hưởng thụ sự tươi đẹp của cuộc sống này.
Chỉ có điều...
Hà Diệp: [Nghe Châu Hướng Minh nói, Lục Tân cũng sẽ đi.]
Chu Tình: [Đi thì đi thôi, à, cậu sợ ăn vận trang điểm xinh đẹp quá lại bị hiểu lầm là cố ý trang điểm như vậy là vì có người mình thích ở đó sao? Nực cười, ngày xưa là cậu đá cậu ấy chứ có phải cậu ấy đá cậu đâu, cậu ấy phải tự luyến đến mức nào mới dám nghĩ như vậy?]
Hà Diệp ngây người.
Lục Tân tự luyến sao?
"Đối với chuyện từ chối quay lại này, có lẽ tôi không dứt khoát được như cậu."
"Không có ý muốn theo đuổi cậu thật, dù sao thì tôi cũng biết tự lượng sức mình."
"Những cái khác, cả đời này đều không dám ngấp nghé nữa."
Ba câu nói nghe có chút tỏ ra đáng thương này liên tiếp vang lên bên tai, Hà Diệp bật cười.
Cô cũng không lo lắng liệu Lục Tân có nghĩ như vậy không, điều mà cô lo chính là đôi mắt khiến người khác cảm thấy căng thẳng kia của anh.
Ngày thường ăn mặc bình thường mà cứ chốc chốc lại cảm nhận được ánh mắt như rực lửa của anh, huống hồ gì là mặc Hán phục...
Thôi bỏ đi, đằng nào thì cũng có Chu Tình và Châu Hướng Minh ở đó, chỉ cần không đi riêng với Lục Tân thì bị anh liếc nhìn mấy cái như có như không thì cũng chẳng có vấn đề gì hết.
***
Bên khu phố cổ ngoại trừ có lễ hội đèn lồng, thì còn có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, bốn người hẹn nhau sáu giờ tối đi thẳng tới cửa vào phía nam của khu phố cổ rồi gặp nhau ở đó.
Buổi chiều, Hà Diệp tới cửa hàng Hán phục gặp Chu Tình ở đó trước.
Năm đó vẫn còn mang tâm thái của một học sinh cấp ba nên tiếc không nỡ tiêu tiền, ba cô gái hưởng lợi miễn phí của chị họ Chu Tình, nhưng lần này Hà Diệp đã đặt trước combo một bộ Hán phục và trang điểm rồi.
Người chị họ đã làm mẹ nhiều năm nhưng nhìn có vẻ vẫn mang sức sống tươi trẻ hệt như ngày nào, cười quở trách Hà Diệp: "Làm gì mà phải khách sáo như thế, trong mắt của chị, em và Tiểu Tình đều là em gái của chị."
Chu Tình: "Thôi được rồi, chị, chị không biết đâu, số lương hàng năm của Hà Diệp bây giờ tận từng này này, không kém chị chút nào đâu."
Cô ấy giơ cao bốn ngón tay về phía chị họ của mình!
Chị họ khoa trương hít sâu một hơi, mấy nhân viên công tác trong cửa hàng cũng đều dùng ánh mắt như nhìn người tài để nhìn sang bên này.
Hà Diệp cười: "Đấy là sau khi chuyển lên làm nhân viên chính thức thôi, bây giờ vẫn đang trong thời gian thử việc."
Tháng ba cô còn phải đến trường để tham gia lễ tốt nghiệp nữa, rồi mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp và bằng học vị.
Chu Tình trưng ra vẻ mặt tự hào: "Dù sao thì Tiểu Diệp nhà chúng ta cực kỳ giỏi giang!"
Vẻ ngoài xinh đẹp, chuyên môn xuất sắc, tính cách còn tốt, Chu Tình không hề cảm thấy bất ngờ khi Lục Tân thương nhớ Hà Diệp suốt bao nhiêu năm như vậy, nếu cô ấy mà là đàn ông thì căn bản không đến lượt Lục Tân, cô ấy sớm đã lợi dụng tình nghĩa thanh mai trúc mã để biến Hà Diệp thành bạn gái của mình từ lâu rồi.
Trang điểm thay quần áo xong, sau đó gọi xe đi từ bên này tới đó, từ xa mà đã nhìn thấy tình trạng tắc đường phía trước khu phố cổ rồi, nơi nào cũng là người chen chúc nhau, những cô gái trẻ tuổi gần như đều mặc Hán phục.
Tài xế nói với hai cô gái: "Phía trước khó đi lắm, xuống xe ở chỗ này được không?"
Cũng chỉ có hơn một trăm mét thôi, hai cô gái cười đồng ý với tài xế.
Chu Tình khoác lấy cánh tay Hà Diệp, vừa tìm kiếm bóng dáng của hai người Lục Tân và Châu Hướng Minh, vừa hỏi Hà Diệp: "Cậu không nói với hai người họ là chúng ta sẽ mặc Hán phục đấy chứ?"
Hà Diệp lắc đầu.
Chu Tình cười hê hê: "Đợi lát nữa chúng ta cứ thế này đi tới đó, giả vờ như không nhận ra, xem hai người họ có nhận ra chúng ta không."
Hà Diệp nhìn một dòng người toàn những cô gái mặc Hán phục giống như họ đang đi bộ hướng về phía cổng vào của khu phố cổ ở phía trước, cảm thấy chuyện này có chút khó đối với hai người đàn ông.
Lúc còn khoảng mười mấy mét nữa là đến nơi, hai người gần như đều cùng lúc nhận ra Lục Tân và Châu Hướng Minh đang đứng dưới một gốc cây.
Lục Tân mặc một chiếc áo khoác màu đen, ung dung thong thả nhìn con đường đối diện, Châu Hướng Minh mặc một chiếc áo nền xanh hoa hoét rực rỡ, cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này, mỗi khi Hà Diệp lo rằng sẽ bị anh ấy nhìn thấy trước thì ánh mắt của Châu Hướng Minh đã nhìn sang nơi khác rồi.
Chu Tình nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xem kìa, đúng chuẩn là người mù luôn."
Hà Diệp cụp mắt cười.
Cô được Chu Tình khoác tay đi ở bên ngoài.
Hai bên cách nhau càng gần, cảm giác căng thẳng như đang chơi trò trốn tìm lại càng mạnh mẽ hơn, vì để tránh cho ánh mắt hai người chạm nhau nên Hà Diệp hơi cúi mặt xuống, cũng không nói chuyện với Chu Tình, hệt như thể cô chỉ đang tập trung đi đường vậy.
Nhưng ánh mắt của cô có thể nhìn thấy đôi chân của hai chàng trai kia.
Lúc chỉ còn cách nhau hai mét, Lục Tân rời khỏi gốc cây, đứng về phía trước một chút, cùng lúc đó, anh lấy điện thoại ra, hình như đang xem giờ.
Cuối cùng, hai người đi lướt qua cạnh anh.
Chính vào lúc Hà Diệp sắp bật cười thành tiếng, búi tóc rườm rà trên đỉnh đầu bị người khác nhẹ nhàng kéo một cái.
Sự động chạm vô cùng rõ ràng, Hà Diệp lập tức quay đầu lại.
Lối vào của khu phố cổ, có một cây long não khoảng hai ba trăm tuổi.
Cành lá của cây long não sum xuê, ngày thường trên thân cây đã được quấn một sợi dây đèn led nhỏ để trang trí vào ban đêm, tối nay trên cành của cây long não còn được treo thêm rất nhiều chiếc đèn lồng rực rỡ khác.
Lục Tân cứ như vậy đứng dưới những chiếc đèn lồng, yên lặng nhìn cô, con ngươi đen láy mà kiên định.
Rõ ràng phía sau anh còn một vài người xa lạ khác, rõ ràng còn có những vị khác khác vội vàng đi chen qua khoảng trống giữa hai người họ, thế nhưng Hà Diệp vẫn có thể nhìn thấy anh ngay lập tức chỉ bằng một ánh nhìn, thon cao thẳng tắp, anh lạnh lùng hoàn toàn không hòa nhập với bầu không khí vui nhộn náo nhiệt của buổi tối ngày hôm nay.
Tim cô hẫng mất hai nhịp, Hà Diệp là người thua cuộc trước trong trận thi đấu mắt này, cô ngoảnh mặt sang hướng khác.
Cuối cùng Châu Hướng Minh cũng phát hiện ra hai người bạn nữ của mình nhờ vào động tác nhỏ của Lục Tân, Châu Hướng Minh cũng bước tới từ vị trí cách đó vài bước chân, một tay khoác lên vai Lục Tân, vừa dùng ánh mắt không đàng hoàng nhìn hai cô gái vừa cười nói: "Nhìn Hà Diệp ăn mặc như thế này rất có khí chất tiểu thư khuê tú của gia đình danh giá đấy chứ, còn cậu à, nên đổi thành cách ăn mặc của nha hoàn đi."
Chu Tình liếc mắt nhìn chiếc áo khóa hoa hoét trên người anh ấy một cái, khinh thường nói: "Có biết nhìn cậu như thế này giống cái gì không?"
Châu Hướng Minh cười tự tin đáp: "Hoa hoa công tử*?"
*Hoa hoa công tử: Chỉ chàng trai nhà giàu ăn chơi, dạng playboy, badboy.
Chu Tình cười càng tươi sáng hơn: "Giống vịt đứng đường*."
*Vịt đứng đường: Chỉ trai bao, trai đứng đường.
Châu Hướng Minh: ...
Lục Tân trực tiếp tránh khỏi cánh tay đang khoác trên vai mình của Châu Hướng Minh, sau đó đứng cách xa anh ấy hai bước.
Chu Tình cúi người cười lớn, Hà Diệp chậm mất hai nhịp mới phản ứng lại ý của Lục Tân, sau đó cũng lập tức bật cười, đồ cài tóc trang trí trên đầu cũng đung đưa theo.
Ngay giây tiếp theo, Châu Hướng Minh muốn vươn tay ra túm lấy Chu Tình, Chu Tình sớm đã đề phòng anh ấy sẵn rồi, hét lên một tiếng rồi tách ra khỏi đám đông chạy thẳng vào trong khu phố cổ.
Phía trước là đám ông toàn người là người, cao thấp xen lẫn, giống như là chỉ cần chớp mắt một cái là Hà Diệp lập tức không thấy hai người họ đâu nữa.
Cô vội vàng đi vào bên trong.
Lục Tân đi tới bên cạnh cô, chỉ vào một sạp hàng ở chéo phía trước, nói: "Bên kia."
Hà Diệp nhón chân, nhìn thấy Châu Hướng Minh dùng một tay túm gáy của Chu Tình, hệt như đang xách cổ vịt khiến cho Chu Tình phải ngoan ngoãn, cũng là vì sợ bị rối tóc nên dứt khoát đứng ở bên đó đợi hai người Hà Diệp và Lục Tân.
Hà Diệp nghĩ, thực ra đây cũng được tính là động tác rất thân mật rồi đúng không?
Mà bên cạnh cô là một bàn tay buông thõng tự nhiên của Lục Tân, bàn tay từng thích nắm lấy tay cô dù cho đi đến bất cứ nơi nào.
__________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro