Chương VII: Chứng kiến kỳ tích

Chương VII: Chứng kiến kỳ tích.

Edit: Lá Mùa Thu | Beta: Lá Mùa Thu.

Tổng quán quân mùa giải thứ hai Liên minh Vinh Quang —— chiến đội Gia Thế!

Trận chung kết vừa kết thúc, báo chí đưa tin ngập trời. Gia Thế nối tiếp mùa giải đầu tiên, lần thứ hai đoạt tổng quán quân.

Kết quả này cao quý hơn tất cả mọi thứ, nhưng trong mắt các tuyển thủ chuyên nghiệp, nó còn bao hàm một ý nghĩa đặc biệt khác.

Bởi vì trận tổng chung kết kia.

Trận tổng chung kết mà phần đấu đoàn đội chỉ cần hơn năm phút đã phân rõ thắng thua kia.

Càn quấy! Đây chính là cảm giác trực quan nhất của góc nhìn chuyên nghiệp đối với cuộc tranh tài này. Một cuộc chiến được xem là đẳng cấp nhất của Vinh Quang, lại vì sự càn quấy của hai đội mà mất đi hào quang khiến người ta phải thờ cúng của nó. Thứ lộ ra lại là bầu không khí lưu manh giang hồ thường thấy trong đấu trường game online Vinh Quang.

Bởi vì hai đội đều xuất thân giang hồ, cho nên bọn họ cũng dùng phương thức đó để viết nên một kết cuộc, một lời cáo biệt với quá khứ của mình. Bọn họ cuối cùng sẽ hoàn toàn bước lên sân khấu chuyên nghiệp này, dùng thái độ chuyên nghiệp, duy trì tinh thần chuyên nghiệp.

Những thứ đó, có người cảm nhận được, có người không, cũng có người nửa này nửa nọ. Đây là thời đại chuyển đổi của Vinh Quang, mỗi người đều có một khởi đầu khác nhau, có tâm tình và cảm thụ khác nhau. Nhưng trong tương lai sắp tới, toàn bộ những người bước lên sàn đấu này, đều sẽ chỉ chung một mục đích: Thắng lợi, quán quân!

Mà mỗi một mùa hè, cũng đều bắt đầu bởi mục đích này.

Chiến đội Vi Thảo.

Một giờ nữa, bọn họ sẽ tổ chức họp báo trước mùa giải mới. Những điều chỉnh mà chiến đội đưa ra trong mùa hè này, kế hoạch và mục tiêu của mùa giải mới, đều sẽ công bố chính thức trong buổi họp báo. Có điều mọi thành viên của chiến đội Vi Thảo đều biết, việc quan trọng nhất, là mượn cuộc họp báo này để giới thiệu một tân nhân, một người nữa sắp khoác vào chiến bào Vi Thảo mà chinh chiến, một người mới khiến trên dưới Vi Thảo đều trông đợi.

Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng nghỉ, chờ họp báo bắt đầu.

Cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, thế nhưng đối với việc này cậu không hề cảm thấy căng thẳng, cũng không cảm thấy hưng phấn gì.

Đội trưởng tán thưởng cậu là tuyển thủ trời sinh phải đứng ở sàn đấu lớn, cậu chỉ cười. Cậu không biết nếu mình thật sự đứng ở sàn đấu lớn sẽ trông ra sao, nhưng buổi họp báo này, cậu không cảm thấy nó là cái gì lớn lao —— dù cậu là nhân vật chính sắp được nâng đỡ kia.

“Tiểu Vương, chuẩn bị sao rồi?” Lúc này, người phát ngôn của Vi Thảo đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Vương Kiệt Hi đã ngồi đây, bèn hỏi một câu.

“Không thành vấn đề.” Vương Kiệt Hi nói. Là nhân vật chính, cậu đương nhiên cũng sẽ phải phát biểu trong họp báo. Trong đội sợ cậu là người mới ứng phó không nổi, còn cố ý giúp cậu chuẩn bị bài phát ngôn, nhìn theo mà nói là được. Vương Kiệt Hi không quan tâm lắm đến mấy lời tuyên bố kiểu này, nhưng nếu chiến đội cần thì cậu dĩ nhiên sẽ tích cực phối hợp.

“Tốt, không cần phải căng thẳng. Anh bận chút chuyện trước.” Người phát ngôn cười nói.

“Được.” Vương Kiệt Hi đứng dậy tiễn.

Người phát ngôn trước khi ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn thấy ly nước Vương Kiệt Hi cầm trong tay.

“Đừng uống nhiều nước quá.” Anh ta lại dặn dò một câu.

Vương Kiệt Hi gật đầu cười. Chiến đội quả thật quan tâm cậu từng li từng tí.

Sau đó trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cậu. Vương Kiệt Hi yên lặng ngồi một chỗ không làm gì, cho đến khi cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa.

Phương Sĩ Khiêm.

Tân nhân của chiến đội Vi Thảo trong mùa giải trước, vừa ra mắt lập tức nhận được vị trí trị liệu chủ lực. Nếu như không phải Bách Hoa song hạch Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc dẫn chiến đội Bách Hoa quét sạch liên minh, hắn chắc chắn chính là tuyển thủ làm mọi người sáng mắt nhất.

Vào mùa giải thứ ba này, Phương Sĩ Khiêm không còn tính là người mới nữa, mà đã có thể xem như tiền bối với một Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị gia nhập liên minh. Nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm đi vào, Vương Kiệt Hi theo ý thức đứng dậy chào hỏi. Phương Sĩ Khiêm gật gật đầu, không nói tiếng nào chỉ ngồi một bên. Sau đó cũng không bắt chuyện với Vương Kiệt Hi, im lặng mà ngồi, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Vương Kiệt Hi nhìn vẻ mặt của cậu ta, cũng im lặng theo.

Cậu nhớ không rõ bắt đầu từ lúc nào mà Phương Sĩ Khiêm đã một mực trưng ra bộ mặt khó coi như vậy. Hình như là sau khi bị Gia Thế loại khỏi vòng đấu trong? Vương Kiệt Hi nghĩ nếu như mình nhớ không lầm, thì có lẽ là bắt đầu từ lúc đó.

Ban đầu cậu không để ý lắm, chiến đội bị loại thì có ai vui được chứ. Nhưng bây giờ cách thời điểm kết thúc mùa giải trước đã gần hai tháng, mùa giải mới sắp bắt đầu, mọi người đều đang tích cực chuẩn bị, Phương Sĩ Khiêm trái lại vẫn một bộ dáng rầu rĩ khó chịu như cũ, làm Vương Kiệt Hi không hiểu ra sao. Cậu và Phương Sĩ Khiêm không qua lại nhiều, cho nên không tiện hỏi han. Chỉ là, cậu mơ hồ cảm thấy, buồn rầu của Phương Sĩ Khiêm hình như có dính dáng tới mình?

Lý do?

Vương Kiệt Hi không rõ.

Chắc chắn không phải vì vấn đề cạnh tranh mà phát sinh mâu thuẫn thường xảy ra trong các chiến đội. Nghề của Phương Sĩ Khiêm là trị liệu, hầu như không có chuyện cạnh tranh với các tuyển thủ khác.

Phương Sĩ Khiêm cũng phải tham gia họp báo. Bởi vì biểu hiện xuất sắc trong mùa giải trước, cậu ta hiện tại đã được xưng tụng là tuyển thủ đương gia của Vi Thảo. Còn Vương Kiệt Hi sẽ là chủ lực mà Vi Thảo sau này muốn nâng lên. Dù sao cũng không phải vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc với mình chứ nhỉ? Sắp đến họp báo, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, không nhịn được gãi gãi đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nói được tiếng nào.

Hai người cứ thế không nói một lời mà ngồi rầu rĩ trong phòng, mãi đến khi có người lại đẩy cửa.

“Đội trưởng.” Nhìn thấy người đi vào, Phương Sĩ Khiêm lập tức đứng dậy, Vương Kiệt Hi ở bên kia cũng đứng lên, có chút ngạc nhiên với động tác nhanh nhẹn này của Phương Sĩ Khiêm.

“Hai người các cậu đều đến rồi à!” Đội trưởng Vi Thảo Lâm Kiệt đi tới, nở nụ cười với cả hai. Tuyển thủ dự họp báo lần này chính là ba người bọn họ, đội trưởng Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm tân nhân thể hiện xuất sắc ở mùa giải trước của Vi Thảo, và Vương Kiệt Hi tân nhân sắp được Vi Thảo ra sức nâng đỡ trong mùa giải này.

“Vâng ạ.” Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi rồi đáp. Vương Kiệt Hi bỗng nhiên phát hiện, có mặt Lâm Kiệt, vẻ mặt tối tăm của Phương Sĩ Khiêm lập tức bị giấu nhẹm.

Tên này, thì ra cố tình trưng bộ mặt đó với mình sao?

Vương Kiệt Hi nghĩ vậy, tâm trạng không khỏi có chút không vui.

“Ừ, hai đứa ngồi hết đi!” Lâm Kiệt ra hiệu với hai người.

“Đội trưởng anh ngồi đi.” Phương Sĩ Khiêm lui qua một bên, muốn nhường Lâm Kiệt ngồi chỗ của cậu ta.

Nịnh hót à?

Vương Kiệt Hi đứng một bên lạnh lùng, tự ngồi xuống chỗ cũ, càng lúc càng không tán thành với Phương Sĩ Khiêm.

“Cậu ngồi đi, cậu ngồi đi.” Lâm Kiệt lại nói không ngừng, ấn Phương Sĩ Khiêm xuống ghế, sau đó tiện tay kéo một băng ghế khác, ngồi đối diện hai người.

Đối với vị đội trưởng Vi Thảo này, Vương Kiệt Hi rất có hảo cảm. Dù kỹ thuật chơi Vinh Quang của anh không thể tính là hàng đầu, lại càng không thể so sánh nổi với Diệp Thu, Hàn Văn Thanh những đại thần đỉnh cấp kia, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự tôn trọng của đội viên Vi Thảo dành cho anh. Anh không dùng thực lực, mà dùng sức hút từ nhân cách của bản thân lãnh đạo mọi người, dẫn dắt chiến đội này. Còn cái vị đang ngồi kế bên mình, kỹ thuật thì rất tốt rồi, cơ mà… Vương Kiệt Hi mới đó đã thấy đau đầu với kiểu đội hữu như vậy.

"Mùa giải sau phải nhờ vào các cậu đó!" Lâm Kiệt lúc này mỉm cười nói với hai người.

"Vâng." Phương Sĩ Khiêm lập tức đáp. Vương Kiệt Hi thì chỉ gật đầu. Phương Sĩ Khiêm đã thích thể hiện trước mặt đội trưởng, thì cứ để cậu ta cướp chút huênh hoang này đi! Vương Kiệt Hi im lặng nghĩ.

"Vương Kiệt Hi." Ai dè Lâm Kiệt gật gật đầu với Phương Sĩ Khiêm xong, mắt lại tiếp tục nhìn riêng mình Vương Kiệt Hi.

"Đội trưởng." Vương Kiệt Hi nhìn Lâm Kiệt.

"Anh đã bàn với bên câu lạc bộ rồi, bọn anh nhất trí cho rằng, cậu có thể đảm nhận trọng trách lớn hơn nữa." Lâm Kiệt nói.

"Ơ?" Vương Kiệt Hi có chút mù mờ, không biết Lâm Kiệt nói vậy có ý gì.

Mà Phương Sĩ Khiêm ngồi một bên lúc này trên mặt lóe lên thần sắc khổ sở. Cậu biết một khắc kia đã sắp đến rồi. Cậu thực sự không muốn nhìn thấy, thậm chí có mấy lần còn mơ tưởng đội trưởng sẽ thu hồi quyết định này, còn tìm đội trưởng bàn về khả năng hai người cùng tồn tại trong đội. Thế nhưng cuối cùng, mọi thứ vẫn không thay đổi, Lâm Kiệt vẫn kiên trì quyết định ban đầu của anh như cũ. Phương Sĩ Khiêm hiện tại cảm thấy rất kích động -- muốn lao lên! Ngăn cản Lâm Kiệt tiếp tục nói. Nhưng rốt cuộc cậu không ấu trĩ tới vậy, chỉ có thể ngồi một bên buồn bã ủ rũ. Cảnh này, Vương Kiệt Hi đang nghĩ ngợi dụng ý trong lời nói của Lâm Kiệt, không chú ý thấy.

"Cậu thì sao?" Lâm Kiệt nói tiếp, "Cậu có lòng tin đảm đương thêm nhiều trách nhiệm nữa hay không?"

"Em vẫn chưa hiểu lắm." Vương Kiệt Hi hồ nghi, "Thêm nhiều trách nhiệm... Là chỉ cái gì?"

"Vương Bất Lưu Hành." Lâm Kiệt nói.

Vương Kiệt Hi sững sờ, chỉ mới nghe thấy bốn chữ này, nhịp tim của cậu đã lập tức gia tăng tốc độ.

Vương Bất Lưu Hành, nhân vật Lâm Kiệt đang cầm trong tay, nghề nghiệp ma đạo học giả, nhân vật hạch tâm của chiến đội Vi Thảo.

Trong Vinh Quang có một hệ thống công cụ, gọi là công cụ chế tạo trang bị, người chơi có thể nhờ vào nó mà tự mình chế ra trang bị mạnh hơn cả trang bị cam được thiết lập là cao cấp nhất trong game, có chữ màu bạc, nên thường được gọi là trang bị bạc.

Mãi cho tới hiện tại, trong toàn Vinh Quang, trang bị bạc có giá trị thực sự vượt qua trang bị cam cũng không nhiều, vũ khí bạc lại đặc biệt ít.

Chiến mâu Khước Tà trong tay Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu là nổi danh nhất trong đó. Từ trong game tới gia nhập liên minh chuyên nghiệp, hắn đã cầm theo chuôi chiến mâu này mà giết vào, đứng trên một bậc so với rất nhiều nhân vật khác. Tính cả Nhất Diệp Chi Thu, nhân vật trong liên minh cầm trong tay vũ khí bạc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lam Vũ Sách Khắc Tát Nhĩ, nắm giữ thủ trượng bạc -- Bàn Tay Tử Vong.

Bá Đồ Đại Mạc Cô Yên, nắm giữ quyền sáo bạc -- Liệt Diệm Hồng Quyền.

Ngoài ra có thêm Hoàng Phong Quét Đất Dâng Hương, chiến liêm bạc -- Tức Tử Lĩnh Ngộ.

Cuối cùng, chính là Vi Thảo Vương Bất Lưu Hành, trong tay có chổi bạc -- Diệt Tuyệt Tinh Trần.

Chỉ vậy, không hơn.

Các đội hiện tại đều đang đầu tư mạnh cho việc nghiên cứu công cụ chế tạo trang bị, mùa giải mới hẳn sẽ có thêm nhiều trang bị bạc, vũ khí bạc xuất hiện. Nhưng trong hai mùa giải trước đó, vũ khí bạc chỉ có năm cây này.

Vậy mà chẳng ai chú ý đến Vương Bất Lưu Hành và Diệt Tuyệt Tinh Trần cả, bởi vì thành tích chiến đội Vi Thảo không quá tốt, đặc biệt là biểu hiện của nhân vật Vương Bất Lưu Hành không hề xuất sắc chút nào.

Điều này tuyệt đối không phải do Vương Bất Lưu Hành không mạnh, hay vũ khí bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần là hàng lởm, mà là vì người thao tác Vương Bất Lưu Hành, đội trưởng Vi Thảo Lâm Kiệt, trình độ thật sự không thể tính là đỉnh cấp. So sánh với người điều khiển bốn nhân vật có vũ khí bạc khác, họa may chỉ tầm tầm Lam Vũ Ngụy Sâm ở trạng thái trượt dốc không phanh trong mùa giải trước.

Mà Ngụy Sâm sau khi thể hiện hỏng bét ở mùa giải trước, đã trực tiếp vứt bỏ chiến đội, chật vật rời đi -- chí ít đó là lời đồn của ngoại giới.

Trình độ của Lâm Kiệt... Không xuất chúng, việc này chẳng phải bí mật gì, chính bản thân Lâm Kiệt trước giờ cũng chưa hề kiêng kị, thậm chí vẫn thường đem ra tự trào, nói mình liên lụy mọi người.

Hiện tại, Lâm Kiệt đột nhiên nhắc tới Vương Bất Lưu Hành.

Thời gian dường như dừng lại trong nháy mắt này, phòng nghỉ cũng trở nên cực yên tĩnh. Vương Kiệt Hi cảm thấy như nghe được tiếng tim mình đập, bởi vì cậu mơ hồ ý thức được một việc. Cho nên, một nháy mắt này đối với cậu trở nên dài đằng đẵng, cho đến khi cậu rốt cuộc nghe thấy Lâm Kiệt nói tiếp: "Anh và câu lạc bộ đều nhất trí cho rằng, Vương Bất Lưu Hành giao cho cậu là an bài tốt nhất. Chỉ không biết cậu nghĩ sao?"

"Em..." Vương Kiệt Hi kích động. Chuyện này còn có thể nghĩ sao? Có bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại không tràn ngập chờ mong được điều khiển nhân vật hàng đầu, sử dụng vũ khí hàng đầu chứ?

Bộ dạng này của cậu bị Phương Sĩ Khiêm nhìn thấy hết. Cậu chẳng nói gì, thấy Vương Kiệt Hi lập tức thể hiện ra sự nhiệt tình, hớn hở như vậy, cậu lộ rõ chán ghét.

Nhưng Vương Kiệt Hi nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu không hề lập tức ảo tưởng cảnh tượng mình được điều khiển Vương Bất Lưu Hành, mà nghĩ ngay đến một xung đột khác sẽ vì vậy mà phát sinh.

"Vậy đội trưởng thì sao?" Cậu hỏi.

Một câu hỏi này của cậu làm Phương Sĩ Khiêm ngồi một bên vẻ mặt nhu hòa trở lại. Đương nhiên lúc này Vương Kiệt Hi hoàn toàn không có tâm tư để ý vẻ mặt của Phương Sĩ Khiêm ra sao.

"Anh?" Lâm Kiệt cười cười, "Cậu trước hết không cần lo cho anh, nói cậu trước, có lòng tin điều khiển Vương Bất Lưu Hành hay không?"

Vương Kiệt Hi trầm mặc.

Cậu chỉ kích động hưng phấn khi vừa nghe thấy tin này, một nháy mắt đó mà thôi. Nơi đây là giới chuyên nghiệp, không phải game, hốt được một cái trang bị thì cũng chỉ như ăn được cục kẹo trên trời rơi xuống. Ở nơi này, ở chiến đội Vi Thảo, Vương Bất Lưu Hành có ý nghĩa rất đặc biệt.

Đó là nhân vật đương gia của Vi Thảo, người nào cầm được Vương Bất Lưu Hành, người đó chính là tuyển thủ hạch tâm của Vi Thảo.

Vi Thảo muốn giao cho cậu, không phải là một món đồ chơi góp vui, mà là thứ Lâm Kiệt đã nói ngay từ đầu -- trách nhiệm lớn hơn. Trách nhiệm của thân phận tuyển thủ hạch tâm.

Trước đó, người này là Lâm Kiệt.

Thực lực của anh không thể tính là mạnh nhất, nhưng vẫn khiến mọi người chịu phục. Cho nên có thể thấy, tuyển thủ hạch tâm không phải chỉ cần thực lực là làm được, còn phải đạt được tin cậy của mọi người.

Mình có thể không?

Vương Kiệt Hi không trả lời ngay, cậu nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về Lâm Kiệt: "Em nghĩ em có thể."

"Tốt!" Lâm Kiệt cười đến càng lúc càng hài lòng. Thời điểm Vương Kiệt Hi trầm mặc, anh quả thật có chút căng thẳng, anh lo lắng Vương Kiệt Hi sẽ thoái thác, lo lắng Vương Kiệt Hi sẽ không đủ tự tin. Cho dù tự tin cũng có thể bồi dưỡng ra được, chung quy vẫn không thể sánh được bản thân có sẵn đầy đủ. Lâm Kiệt thật ra kỳ vọng rất nhiều ở Vương Kiệt Hi.

Mà bây giờ nhìn lại, trầm mặc của Vương Kiệt Hi không phải là xoắn xuýt do dự, mà là tự cân nhắc, cậu đã tự hỏi bản thân có thể gánh được trách nhiệm này hay không, sau đó, cậu đưa ra đáp án khẳng định. Cậu không chỉ tự tin, còn rất lý trí, biểu hiện của Vương Kiệt Hi còn tốt hơn so với chờ mong của Lâm Kiệt.

"Rất tốt." Anh lại tán dương từ đáy lòng thêm lần nữa, như vậy anh lại càng yên tâm hơn với an bài kế tiếp.

"Đã vậy thì anh sẽ giao cho cậu thêm một trọng trách nữa." Lâm Kiệt nói.

"Á?" Vương Kiệt Hi không hiểu nhìn Lâm Kiệt.

"Kể cả vị trí đội trưởng của anh, cũng cầm luôn đi!" Lâm Kiệt chậm rãi nói.

"Đội trưởng?!" Vương Kiệt Hi kinh ngạc kêu lên, một bên Phương Sĩ Khiêm đã trực tiếp đứng dậy.

Lâm Kiệt không những không thay đổi quyết định như mộng tưởng của Phương Sĩ Khiêm, ngược lại còn làm tới mức triệt để, anh muốn giao cả chức vụ đội trưởng cho Vương Kiệt Hi, anh định làm gì? Muốn rời đi giống như Lam Vũ Ngụy Sâm vậy sao? Đây tuyệt đối là việc bất luận người nào trong Vi Thảo cũng không muốn nhìn thấy.

"Em không đồng ý." Phương Sĩ Khiêm liều mạng kêu lên.

Vương Kiệt Hi nhìn về phía Phương Sĩ Khiêm, cậu nhìn thấy trong mắt Phương Sĩ Khiêm có kinh ngạc, có bất cam, có cự tuyệt, còn có cả... khủng hoảng. Thời khắc này, cậu ta hoàn toàn không quan tâm Vương Kiệt Hi, cũng không vì quyết định kia của Vương Kiệt Hi mà cảm thấy có gì không phục hay khó chịu, tâm tư của cậu ta hoàn toàn để ở đội trưởng Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi nhất thời hiểu rõ.

Phương Sĩ Khiêm những ngày qua một mực sầu não u uất là bởi vì đã sớm biết được ý định của Lâm Kiệt. Cậu ta không phải ghen ghét với nâng đỡ của chiến đội dành cho Vương Kiệt Hi, cậu ta chỉ vì Lâm Kiệt từ bỏ Vương Bất Lưu Hành, nhường lại thân phận tuyển thủ hạch tâm, mà cảm thấy khổ sở. Cũng vì thế mà tỏ ra mấy phần khó chịu với việc Vương Kiệt Hi sắp tiếp nhận những thứ đó. Đơn giản chỉ là suy nghĩ ấu trĩ kiểu "Nếu như không có mày, những chuyện này sẽ không xảy ra."

Mà hiện tại, Lâm Kiệt lại muốn giao cả vị trí đội trưởng cho Vương Kiệt Hi, điểm này xem ra Phương Sĩ Khiêm cũng không biết trước. Cậu ta kinh ngạc, bất an, tới mức thất thố. Bởi vì phía sau một quyết định này chỉ sợ sẽ có thêm một việc càng khó tiếp nhận hơn. Nhân vật đã nhường lại, địa vị hạch tâm cũng nhường lại, đội trưởng cũng không đảm nhiệm, vậy rồi, Lâm Kiệt còn cần thiết ở lại Vi Thảo sao?

Không hề!

Như vậy ẩn giấu phía sau quyết định này, chính là thoái ý của Lâm Kiệt, anh chính là muốn hoàn toàn giao lại chiến đội cho Vương Kiệt Hi.

"Em không đồng ý..." Phương Sĩ Khiêm lặp lại. Cậu đương nhiên cũng hiểu rằng, căn bản mình không có tư cách lẫn lập trường nói lời này. Nhưng đây chính là thái độ của cậu, chính là ý nghĩ của cậu. Lâm Kiệt giao lại Vương Bất Lưu Hành, nhường lại vị trí hạch tâm, cái đó cũng thôi. Thế nhưng hiện tại, anh cư nhiên sắp phải rời đi? Vị đội trưởng luôn dẫn dắt tất cả bọn họ nỗ lực hướng về phía trước, đối với bọn họ chăm sóc có thêm, cứ thế mà sắp phải rời đi?

Không đồng ý!

Không đáp ứng!

Phương Sĩ Khiêm lắc đầu, cậu hi vọng Lâm Kiệt có thể thu hồi quyết định này nhanh hơn chút. Thế nhưng Lâm Kiệt chỉ mỉm cười nhìn cậu, nụ cười rực rỡ mà ấm áp. Thời điểm Phương Sĩ Khiêm thể hiện xuất sắc, hoặc là thời điểm chật vật thất ý, Lâm Kiệt đều cười như vậy tán dương cậu, an ủi cậu, cổ vũ cậu. Nụ cười này khiến cậu an tâm, nụ cười này khiến cậu rất nhanh thích ứng thân phận chuyên nghiệp, nụ cười này, khiến cậu không cách nào tiếp tục cáu kỉnh...

"Việc này anh cũng đã bàn qua với câu lạc bộ." Lâm Kiệt nhìn lại Vương Kiệt Hi, tiếp tục nói, "Đương nhiên, vẫn muốn tôn trọng ý nguyện của cậu."

"Thế nhưng... Anh hi vọng cậu có thể tiếp nhận, bởi vì anh cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Vi Thảo. Xin lỗi, làm thế này có phần ích kỷ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu." Lâm Kiệt nói tiếp.

"Em..." Lần này, Vương Kiệt Hi thật có chút do dự. Cậu đã chuẩn bị tốt cho việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đồng ý tiếp nhận một nhân vật mạnh mẽ, cậu cũng đồng ý thử đảm nhiệm cương vị tuyển thủ hạch tâm. Thế nhưng, làm đội trưởng lãnh đạo một chiến đội? Hơn nữa cậu còn là một tân nhân, mỗi một vị đội hữu bên cạnh đều là tiền bối có tư lịch hơn so với cậu...

Làm đội viên hạch tâm, chỉ cần có kỹ thuật và thực lực cao siêu, chung quy vẫn có thể ứng phó. Nhưng làm đội trưởng, chỉ dựa vào điều này thì quả thật không xong, mình, ứng phó nổi không?

Vương Kiệt Hi có phần muốn thoái thác, cậu liếc mắt nhìn Phương Sĩ Khiêm bên kia, phát hiện Phương Sĩ Khiêm cũng đang khẩn trương, hơn nữa còn có vẻ chờ mong mà nhìn mình.

Phương Sĩ Khiêm biết Lâm Kiệt đã nghiêm túc quyết định, sẽ không vì cậu càn quấy mà thay đổi. Vậy lúc này chỉ còn một cơ hội, chính là Vương Kiệt Hi tự mình từ chối. Nếu thế, Lâm Kiệt nhất định cũng sẽ không làm khó Vương Kiệt Hi, anh luôn là một người như vậy, trước giờ chưa hề miễn cưỡng bất kỳ ai.

Vương Kiệt Hi lập tức nhìn ra sự mong chờ của Phương Sĩ Khiêm.

Làm vậy có vẻ cũng tốt. Vương Kiệt Hi nghĩ, cậu thật tình cũng không muốn Lâm Kiệt rời đi thế này, cậu tin tưởng chỉ cần Lâm Kiệt còn lưu lại trong đội làm đội trưởng, bất luận anh có lên trận hay không, có phải hạch tâm hay không, sự tồn tại của anh vẫn sẽ là định hải thần châm, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy an lòng.

Đó mới hẳn là an bài tốt nhất đi chứ? Vương Kiệt Hi nghĩ, đã định mở miệng từ chối việc đảm nhiệm đội trưởng, thế nhưng, khi cậu nhìn về phía Lâm Kiệt...

Ở trong mắt Phương Sĩ Khiêm, có trông đợi dành cho cậu; tương tự ở trong mắt Lâm Kiệt, cũng có sự trông đợi đó.

Anh không hề khó chịu, cũng không hề ấu trĩ, không chút tư niệm mà trông đợi, đợi Vương Kiệt Hi quyết định, anh đang đợi điều gì, Vương Kiệt Hi rất rõ ràng. Cậu muốn từ chối, điều này phù hợp với ý nguyện của Phương Sĩ Khiêm, cũng phù hợp với ý nguyện của chính cậu, thế nhưng, sẽ khiến trông đợi của Lâm Kiệt tan nát.

Lâm Kiệt cứ mỉm cười như thế, không gây bất kỳ áp lực nào cho Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi tin tưởng cho dù mình từ chối, Lâm Kiệt cũng sẽ kín đáo giấu đi sự thất vọng của anh, sau đó vui vẻ tiếp thu quyết định của Vương Kiệt Hi, sẽ làm Vương Kiệt Hi cảm thấy quyết định đó là rất đúng đắn.

Nhưng trên thực tế, điều đó không đúng!

Mọi người có thể sẽ đều cảm thấy vui mừng, mọi người sẽ đều hài lòng, còn Lâm Kiệt?

"Em..." Vương Kiệt Hi mở miệng.

"Tiếp nhận." Cậu nói.

"Chú mày điên rồi!" Phương Sĩ Khiêm lần thứ hai thất thố, nhảy dựng lên. Cậu vẫn nhìn biểu hiện của Vương Kiệt Hi, mới vừa rồi, cậu đã cảm thấy Vương Kiệt Hi muốn từ chối Lâm Kiệt, nhưng cuối cùng khi mở miệng, cậu ta lại chọn tiếp nhận!

Kẻ này! Phương Sĩ Khiêm đã có điểm tức giận, mà lần này Lâm Kiệt đã không còn tâm tư nhìn cậu nữa, ngay khi Vương Kiệt Hi nói ra lời đồng ý, anh thở ra một hơi dài, một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có vây quanh anh. Anh cũng không buông tay được với chiến đội Vi Thảo, nhưng không thể buông tay không phải là một cái cái cớ hay. Anh là một đội trưởng có thể làm cho đội ngũ hòa hợp, nhưng lại không phải một đội trưởng có thể lãnh đạo đội ngũ đi đến thắng lợi. Bọn họ thi đấu giải chuyên nghiệp, không phải người chơi bình thường, bọn họ chân chính cần là thắng lợi, là quán quân, cần một người thực sự có thể lãnh đạo Vi Thảo đạt được những thứ này.

Vương Kiệt Hi, chính là người đó!

Lâm Kiệt tin chắc như vậy. Điểm này, anh tự tin hơn hẳn việc có thể chiến thắng trên sàn thi đấu.

"Vậy, lát nữa khi họp báo chúng ta sẽ trực tiếp tuyên bố quyết định này luôn!" Lâm Kiệt vui vẻ nói.

"Được." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm đứng một bên gương mặt lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tay chân đều băng giá. Cậu tức giận nhìn Vương Kiệt Hi, cố ý không nhìn Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Lát nữa sẽ có người đến gọi các cậu." Anh đứng lên nói, sau đó đi về phía cửa, lúc đẩy cửa phòng, bỗng nhiên dừng lại.

"Anh làm đội trưởng Vi Thảo hai năm." Anh không quay đầu lại, chỉ đứng đó nói. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm đồng thời nhìn theo.

"Anh nghĩ, đây sẽ là quyết định chính xác nhất, anh minh nhất mà anh từng tạo ra. Các cậu, sẽ là kiêu ngạo cả một đời này của anh." Nói xong, anh đi ra ngoài, không hề quay đầu, chỉ nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Phương Sĩ Khiêm đứng đó, ngẩn người nhìn cửa phòng đã đóng. Trầm mặc một lúc lâu, quay đầu lại, nhìn thấy Vương Kiệt Hi đứng sau lưng mình.

"Anh ấy trước giờ đều chưa hề miễn cưỡng người khác." Vương Kiệt Hi bỗng nhiên mở miệng nói.

"Cậu có ý gì? Là anh ấy miễn cưỡng cậu?" Phương Sĩ Khiêm lông mày nhíu lại, tức giận cực điểm. Kẻ này, tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành, trở thành trụ cột, lên làm đội trưởng, chẳng lẽ còn muốn nói đó không phải những gì tôi muốn, đều tại Lâm Kiệt cố tình nhét cho tôi? Vô sỉ! Không biết xấu hổ!

"Không." Vương Kiệt Hi lắc lắc đầu, "Anh ấy chỉ luôn miễn cưỡng chính mình."

Phương Sĩ Khiêm sững sờ.

Miễn cưỡng chính mình?

Cậu nghĩ nghĩ, phát hiện có lẽ đúng là vậy. Thực lực Lâm Kiệt không mạnh, nhưng anh vẫn là đội trưởng Vi Thảo, hạch tâm Vi Thảo. Những người khác chỉ thấy được vinh quang của thân phận này, không hề biết trên lưng thân phận này gánh trọng trách gì. Thi đấu chuyên nghiệp, rốt cuộc vẫn là một nơi tranh chấp thực lực. Anh dùng thực lực không có gì nổi trội gánh vác trách nhiệm bậc này, đó không phải là vẫn luôn miễn cưỡng chính mình sao?

Thế nhưng Vương Kiệt Hi nói lời này là có ý gì? Là ám chỉ đội trưởng thực lực không đủ để đảm nhiệm trọng trách, vì vậy nhường lại là chuyện đương nhiên sao?

Phương Sĩ Khiêm dùng đủ mọi cách nhìn mà đoán ý Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi đã nói tiếp.

"Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta miễn cưỡng chính mình một chút, theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?" Vương Kiệt Hi nói.

Ý nguyện... của anh ấy sao?

Phải rồi!

Đây chính là tâm nguyện của đội trưởng đi! Nếu không thì sao anh ấy cứ nhất quyết đề ra?

Còn mình thì sao? Có phải đã được đội trưởng chiều hư rồi không? Chỉ biết một mực nghĩ tới mong muốn của chính mình, căn bản chưa hề thật lòng suy nghĩ từ vị trí của đội trưởng, nghĩ xem anh ấy rốt cuộc hy vọng điều gì.

Mà Vương Kiệt Hi cậu ta lại nghĩ được như thế.

Phương Sĩ Khiêm chưa quên, một khắc đó, Vương Kiệt Hi vốn cũng muốn từ chối. Thế nhưng cuối cùng cậu ta lại tiếp nhận. Bởi vì cậu ta nhìn thấy kỳ vọng của đội trưởng, cho nên cậu ta thay đổi quyết định, để thành toàn cho đội trưởng, cậu ta cuối cùng lại miễn cưỡng chính mình, cũng như những gì đội trưởng vẫn luôn làm vì bọn họ.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi, nói không nên lời, trong lúc hoảng hốt cảm thấy hình bóng của Lâm Kiệt tựa hồ như chồng lên Vương Kiệt Hi.

Cửa phòng vào đúng lúc này bị đẩy ra.

"Hai vị, chuẩn bị ra dự họp báo." Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo tự thân vào phòng gọi hai người.

"Được, đến ngay." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!" Cậu nói với Phương Sĩ Khiêm, cất bước ra cửa.

"Ê." Phương Sĩ Khiêm bỗng kêu lên. Vương Kiệt Hi dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

"Cậu nhất định phải làm được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vậy anh cũng cần phải tiếp tục cố gắng mới được." Vương Kiệt Hi nói.

"Nhập vai đội trưởng nhanh vậy đó hả?" Phương Sĩ Khiêm nói.

"Sự bất nghi trì*." Vương Kiệt Hi nói.
*việc không thể lỡ

"Vậy cậu cũng không được quên, tôi là tiền bối của cậu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Phải rồi, vẫn xin tiền bối chăm sóc nhiều hơn." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!"

"Đi thôi!"

Hai người ra khỏi phòng nghỉ, hướng tới phòng họp báo. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra, cả hai cũng đều hiểu rõ. Phương Sĩ Khiêm khó tránh còn một chút thương cảm, thế nhưng, cậu cũng đã quyết định. Cậu sẽ không tiếp tục làm những việc miễn cưỡng đội trưởng nữa, cậu muốn làm những việc đội trưởng trông chờ ở mình.

Tạm biệt, đội trưởng.

Xin chào, đội trưởng.

Trong họp báo, Phương Sĩ Khiêm một mực mỉm cười, nhìn hai người bên cạnh cậu.

Vi Thảo tân nhân Vương Kiệt Hi trực tiếp được bổ nhiệm làm đội trưởng Vi Thảo, điều khiển nhân vật hạch tâm Vi Thảo -- Vương Bất Lưu Hành!

Ngay trước khi mùa giải mới bắt đầu, đây đã trở thành đề tài được quan tâm nhất khắp liên minh Vinh Quang.

Một tân nhân thình lình xuất hiện đã nhận được đãi ngộ bậc này, Vương Kiệt Hi kia rốt cuộc thần kỳ tới mức nào? Cả liên minh Vinh Quang đều đang xôn xao, không chờ nổi đến lúc tân nhân này lên sàn đấu biểu hiện.

"Ế, đó không phải là tên kia sao?"

Hiếm thấy có người trực tiếp nhận ra Vương Kiệt Hi từ cuộc họp báo.

Ở chiến đội Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy tin tức này thì hơi kinh ngạc. Cậu vốn đã quên béng cái thằng tự xưng đến từ Vi Thảo kia rồi, mà bây giờ coi tin tức thì nhớ ra ngay, dù gì thì hai mắt Vương Kiệt Hi rất đặc biệt, dễ bị người ta nhớ kỹ.

"Đội trưởng? Điều khiển nhân vật hạch tâm? Tên này ghê gớm tới vậy?" Hoàng Thiếu Thiên liên tục thán phục, cậu ở trong liên minh chuyên nghiệp, đương nhiên biết được hai loại thân phận này có ý nghĩa gì. Mà hiện tại, một người mới như Vương Kiệt Hi cư nhiên một mình ôm hết.

"Cậu hình như đã giao hẹn với anh ta là mùa giải này muốn gặp lại trong trận." Dụ Văn Châu không biết từ khi nào đã đến phía sau Hoàng Thiếu Thiên.

"Ặc, chuyện này hả, xem ra tui không thể làm gì ngoài việc cho ổng leo cây rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói. Sau khi chính mắt nhìn thấy Lam Vũ bại trận trong vòng tứ kết, cậu ý thức được thực lực bản thân của chính mình vẫn chưa đủ, quyết tâm muốn khổ luyện thêm một năm. Mùa giải này, Lam Vũ chưa chuẩn bị đẩy cậu lên sàn đấu. Tương tự, Dụ Văn Châu cũng vậy. Chỉ có điều, Dụ Văn Châu từ sớm đã tỉnh táo hiểu được bản thân mình chưa đủ trình độ.

"Nói vậy, anh ta dẫn trước cậu một năm rồi, còn không mau tăng cường luyện tập đi." Dụ Văn Châu nói.

"Đây đây đây, phương án huấn luyện lần này của đội trưởng thiệt quá biến thái." Cậu vừa đứng dậy đi về phía Dụ Văn Châu vừa oán thán. Đội trưởng trong lời của cậu đã không còn là Ngụy Sâm, mà là Phương Thế Kính, hắn tiếp nhận Sách Khắc Tát Nhĩ được Ngụy Sâm lưu lại, suất lĩnh Lam Vũ chinh chiến mùa giải này. Thế nhưng ai cũng biết, Phương Thế Kính chỉ là một sự chuyển tiếp, Lam Vũ chân chính đang chờ mong hai thiếu niên, hai thiếu niên bắt đầu từ mùa hè này đã không ngày không đêm liều mạng hợp tác với nhau.

"Mùa giải kế tiếp, chúng ta vào trận gặp." Đi tới cửa, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn màn hình đang chiếu cảnh Vương Kiệt Hi phát biểu trong họp báo.

Mấy ngày sau, mùa giải thứ ba liên minh Vinh Quang chuẩn bị khai hỏa.

Mùa hè này, các đại chiến đội trong giới chuyên nghiệp đều tích cực điều chỉnh, cường hóa chính mình. Có điều nhìn từ ngoài vào thì không thể thấy được bất kỳ chuyển biến gì to lớn trong tình hình của liên minh. Tuy có nhiều tuyển thủ chuyển nhượng hơn và nhiều người mới ký hợp đồng gia nhập hơn so với mùa giải trước, nhưng mấy đại cao thủ hàng đầu tiếng tăm lừng lẫy thì vẫn cố thủ mặt trận nhà mình. Mà bọn họ mới thật sự là những đại thần có sức ảnh hưởng đến việc xác định thực lực của một chiến đội.

Chiến đội Gia Thế hai lần đoạt chức vô địch vẫn là Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu của hắn dẫn dắt.

Chiến đội Bá Đồ luôn do Hàn Văn Thanh và Đại Mạc Cô Yên của hắn tọa trấn.

Chiến đội Bách Hoa cũng muốn tiếp tục đấu pháp song hạch của họ.

Hoàng Phong, Hô Khiếu, những đội ngũ tiến vào vòng trong mùa giải trước cũng không thay đổi đội hình hạch tâm.

Đội ngũ có biến hóa khá lớn chính là Lam Vũ và Vi Thảo.

Lam Vũ Ngụy Sâm giải nghệ, cuối cùng bổ khuyết chỗ trống này chỉ là tuyển thủ tự do trong đội, Phương Thế Kính. Trong mắt mọi người, việc này đồng nghĩa với thực lực giảm xuống, những người ôm ấp hy vọng với Lam Vũ trong mùa giải này đã không còn nhiều.

Mà Vi Thảo lại gióng trống khua chiêng bưng lên một tân nhân, vừa làm hạch tâm vừa làm đội trưởng, cả một chiến đội cứ như cho người ta một cảm giác lạ mắt lạ tai hẳn. Do đó mọi người ngược lại rất trông chờ vào Vi Thảo, đặc biệt là việc tân nhân kia sẽ biểu hiện thế nào trong mấy ngày qua vẫn là đề tài náo nhiệt nhất liên minh Vinh Quang.

Giữa những huyên náo đó, dân tình rốt cuộc cũng đợi được tới vòng đấu đầu tiên của mùa giải thứ ba. Chiến đội Vi Thảo ngay tại vòng đầu nghênh đón chiến đội Hoàng Phong tiếng tăm lừng lẫy. Mùa giải đầu tiên tiến vào chung kết, mùa giải thứ hai tuy thất bại ở vòng đấu đầu của tứ kết, nhưng trong lòng mọi người, Hoàng Phong trăm phần trăm vẫn là một cường đội.

Bởi vì đội trưởng kiêm hạch tâm của họ, Lữ Lương, vẫn còn đây, bởi vì họ đang nắm giữ nhân vật đứng đầu trong tay có vũ khí bạc cực kỳ hiếm trong Vinh Quang, thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương.

Vi Thảo Vương Kiệt Hi kia phẩm chất thế nào, để Hoàng Phong và Lữ Lương đến nghiệm chứng đi!

Mọi người đều đang nghĩ vậy.

Hoàng Phong vì thế cũng được quan tâm dữ dội, mà điều này lại làm cho chiến đội Hoàng Phong có phần bực mình.

"Tân nhân, đội trưởng, hạch tâm? Là thật sự có tài hay đang làm trò mèo đây?" Trong phòng chờ đấu, đội trưởng Lữ Lương của chiến đội Hoàng Phong cầm tờ báo đưa tin trước trận nói.

"Ha ha." Trong đội có tuyển thủ cười, "Nhìn trình độ nguyên đội trưởng Lâm Kiệt của Vi Thảo, nói thiệt, cũng cần đổi người tới làm trò mèo rồi!"

"Ha ha ha." Chúng nhân cười. Câu nói đùa này có chút cay nghiệt, nhưng Lâm Kiệt là người thực lực không nổi bật hiếm thấy trong số những nhân vật cấp đội trưởng, điều đó lại là sự thật.

"Lâm Kiệt ý thức rất tốt, nhưng thực lực thì đúng là..." Lữ Lương không đưa ra kết luận cụ thể, nhưng ý tứ trong lời nói tất cả mọi người đều hiểu.

"Nói chung, vào trận gặp rồi biết!" Lữ Lương đứng lên nói.

"Nói về một tân nhân mà anh dùng khẩu khí thế này có nặng quá không?" Có đội viên cười nói.

"Cẩn thận doạ khóc đối phương à!"

"Ha ha ha ha."

Ai nấy đều cười lăn lộn, Lữ Lương cũng không khỏi mỉm cười. Cũng đúng! Nói cho cùng chỉ là một người mới thôi! Mình nói như vậy trái lại có vẻ không ngầu lắm.

Cùng lúc đó, trong phòng chờ đấu của chiến đội Vi Thảo, bầu không khí còn lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Đây là trận chiến đầu tiên trong mùa giải mới của bọn họ, một trận nhận được vô vàn quan tâm. Làm đội hữu ở Vi Thảo, mọi người đều biết Lâm Kiệt vì sao lại xem trọng Vương Kiệt Hi đến thế, bọn họ cũng nguyện ý tin tưởng quyết định của Lâm Kiệt. Nhưng hiện tại trước một trận bị chú ý tới vậy, ngay cả những lão tuyển thủ đã đánh qua hai mùa giải trong số họ cũng không thể bình tĩnh, trận đấu này đối với Vương Kiệt Hi mà nói, áp lực quả thực quá lớn. Nhất là cậu lại mang thân phận đội trưởng, theo lý thuyết trong cả đội ngũ, đội trưởng là người không thể bị áp lực ảnh hưởng nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ra chỉ điểm cho đội hữu. Để các đội viên đi an ủi, cổ vũ ngược cho đội trưởng? Mọi người liên tục cảm thấy có chút không quen, nên không biết nói cái gì cho tốt.

"Ê, đây chính là trận chiến đầu tiên đó, cậu chuẩn bị xong chưa?" Cuối cùng vẫn là Phương Sĩ Khiêm mở miệng, không an ủi, không cổ vũ, chỉ lẫm lẫm liệt liệt hỏi một câu như thế, thành phần khiêu khích bên trong lời nói trái lại hơi nhiều.

"Mọi người đều chuẩn bị tốt rồi chứ?" Vương Kiệt Hi nhìn về phía các đội hữu.

"Hả?" Mọi người ngẩn ra, tụi tui đều đang lo lắng cho cậu đó, đội trưởng tân nhân.

"Cùng nhau nỗ lực." Vương Kiệt Hi nói.

"Được." Mọi người dồn dập gật đầu.

"Cậu phải nỗ lực gấp bội." Phương Sĩ Khiêm vẫn muốn móc xỉa lời của Vương Kiệt Hi.

"Cậu nhất định phải chứng minh quyết định của đội trưởng là chính xác!" Cậu ta dùng khẩu khí đương nhiên nói.

Đội trưởng mà cậu ta nói tới đương nhiên vẫn là chỉ Lâm Kiệt, cho tới lúc này, cậu ta vẫn chưa hề gọi Vương Kiệt Hi là đội trưởng trước mặt ai cả.

Lúc Lâm Kiệt thật sự rời đi chiến đội Vi Thảo, có người từng hỏi qua dự định tương lai của anh.

"Mấy người lo làm gì?" Lâm Kiệt ung dung đầy mặt, lần đầu tiên không chút khách khí không thèm để ý đến sự quan tâm và và hiếu kỳ của mọi người, cứ như vậy mà cáo biệt.

Hiện tại, nghe câu nói này của Phương Sĩ Khiêm, các tuyển thủ Vi Thảo khác đều muốn khóc luôn rồi. Cái tên nhà ngươi, không an ủi, không cổ vũ thì thôi, lại còn tiếp tục tạo thêm áp lực cho Vương Kiệt Hi, chú mày đang bán đội hữu à?

"Được." Vương Kiệt Hi thế nhưng chỉ gật đầu, đáp một tiếng. Nói quá nhiều cũng vô dụng, chỉ cần lấy biểu hiện trên sàn đấu mà nói chuyện.

"Thời gian không còn sớm, đi thôi!"

Hầu như không chênh lệch nhau bao nhiêu, trong phòng chờ đấu của hai đội đồng thời có người nói câu này. Tuyển thủ hai đội đứng dậy, ra khỏi phòng, gặp phải nhau trong hành lang dành cho tuyển thủ.

"Cậu chính là Vương Kiệt Hi?" Lữ Lương nhìn người lạ mặt đứng đầu đội ngũ Vi Thảo bên cạnh.

"Chính là tôi." Vương Kiệt Hi đương nhiên biết mọi người đều đang rất hiếu kỳ về cậu, tuyển thủ chiến đội Hoàng Phong xếp phía sau đều đang nhón chân lên dáo dác nhìn qua bên này kìa!

"Căng thẳng chứ?" Lữ Lương hỏi. Đây là đối thoại thường thấy của tiền bối với tân nhân, xảy ra giữa đội trưởng hai đội thế này quả thật là cực kỳ hiếm thấy. Lời này vừa hỏi, trong chiến đội Hoàng Phong cũng đã có người bật cười khe khẽ.

"Bình thường." Vương Kiệt Hi không mặn không nhạt trả lời.

"Chờ xem biểu hiện trên sàn đấu của cậu." Thế là Lữ Lương cũng lạnh nhạt nói một câu.

"Tôi cũng chờ." Vương Kiệt Hi nói.

"Cậu sẽ không phải thất vọng đâu." Lữ Lương cười cười, dáng vẻ của tân nhân này, hắn có chút không thích.

Sau đó tuyển thủ song phương ra trận.

Bắt đầu từ mùa giải này, giải đấu Vinh Quang có truyền hình trực tiếp. Mỗi tội việc này cũng không hề làm suy giảm tỷ suất ghế trong trường đấu. Bầu không khí quan chiến tại chỗ, internet trực tiếp và truyền hình trực tiếp không thể so sánh nổi, càng không thể nào thay thế.

Nhưng bất luận là từ trường đấu hay từ ngữ điệu kích động của bình luận viên trong truyền hình trực tiếp đều có thể thấy được sự trông chờ của đại chúng đối với cuộc tranh tài này. Chỉ tiếc rằng, cho tới nay thông tin về Vương Kiệt Hi rất ít, không thể dùng mấy lời thuyết minh cảm động gì đó. Vì vậy, trọng điểm trong đội đối thủ của cậu ta, tuyển thủ cấp đại thần Lữ Lương, được bình luận viên nhắc tới càng nhiều hơn.

"Trận chiến bóc tem Vương Kiệt Hi liền gặp phải thử thách rất lớn, cũng giống như những trách nhiệm mà cậu hiện đang gánh trên lưng!" Bình luận viên cuối cùng cảm thán một câu.

Sau đó, mọi người bắt đầu quan tâm đội hình ra trận của song phương, quan tâm việc Vương Kiệt Hi lúc nào sẽ lên sàn thể hiện. Nếu theo bình thường, tuyển thủ hạch tâm đều sẽ xuất chiến ở vị trí người thứ ba khi đấu lôi đài, tranh đoạt hai điểm của phần này, đương nhiên cũng không thiếu những lúc chạy đi đấu đơn để nắm chắc một điểm.

Hoàng Phong Lữ Lương là cấp đại thần, vậy đương nhiên sẽ làm người thứ ba lên lôi đài để bảo đảm hai điểm. Hắn hy vọng có thể gặp phải Vương Kiệt Hi trong hai màn đấu cá nhân này. Đương nhiên, điều kiện trước hết là Vương Kiệt Hi phải ra đấu lôi đài, sau đó, gặp người thứ ba là hắn.

Đấu đơn khai cuộc trước, khán giả đều nhìn chằm chằm danh sách ra trận bên Vi Thảo.

Người thứ nhất... Không phải Vương Kiệt Hi.

Người thứ hai... Không phải Vương Kiệt Hi.

Người thứ ba... Vẫn không phải Vương Kiệt Hi

Tất cả mọi người đều chỉ chờ Vương Kiệt Hi lên sàn đấu, cho tới khi màn đấu đơn cuối cùng ra được kết quả 2:1, ai 2 ai 1, phần lớn quan chúng đều không để ý.

Định đấu lôi đài sao?

Lữ Lương nhìn ba người đấu đơn của Vi Thảo đều không phải Vương Kiệt Hi, trong lòng nghĩ. Nói vậy, hắn sẽ có cơ hội đụng cậu ta, bất quá...

Lôi đài nhanh chóng bắt đầu, người thứ nhất ra trận bên Vi Thảo không phải Vương Kiệt Hi, mấy phút sau, thua trận. Người thứ hai theo sau bước lên, mọi người lại nhìn nhìn, còn chưa phải là Vương Kiệt Hi.

Vậy xem ra, chính là người thứ ba thủ lôi, cũng đúng là an bài dành cho tuyển thủ cấp hạch tâm. Có điều nếu mà như vậy, một Vương Bất Lưu Hành tàn huyết quẳng trước mặt mình, chẳng hay ho gì lắm đâu! Lúc Lữ Lương bắt đầu đoán Vương Kiệt Hi có thể sẽ ra trận màn lôi đài, hắn đã lập tức lo lắng điều này. Sau khi Hoàng Phong thắng được trận đầu, xác suất xảy ra chuyện đó lại càng cao, mà Lữ Lương cũng không thể mong tuyển thủ nhà mình thua chứ?

Bất quá trận này đúng là tuyển thủ Hoàng Phong thua, sau đó người thứ hai ra trận, tuyển thủ Trương Lâm, điều khiển nhân vật chuyên gia đạn dược Tồn Tại Mong Manh, chơi chiêu bán máu đánh bại người thứ hai bên Vi Thảo, sau đó nữa, chờ đến chủ tướng lôi đài của Vi Thảo.

Là ai?

Vạn chúng chờ đợi, lần này nếu không phải Vương Kiệt Hi nữa, mọi người đều sẽ rất thất vọng, đồng thời cũng sẽ hoài nghi địa vị hạch tâm của Vương Kiệt Hi.

Rốt cuộc, người người đã thấy được cái tên bọn họ đang chờ --

Vương Kiệt Hi.

Người thứ ba lên lôi đài của chiến đội Vi Thảo, an bài điển hình nhất của tuyển thủ hạch tâm, Vương Kiệt Hi thân làm đội trưởng, đúng là tự sắp xếp như thế cho mình.

Mà nhiệm vụ đặt trước mắt cậu, lại gian khổ vô bì.

Trên sàn đấu, người thứ hai đấu lôi đài bên Hoàng Phong, Tồn Tại Mong Manh của Trương Lâm còn tới một nửa sinh mệnh, sau hắn, còn có cả Lữ Lương cấp đại thần và nhân vật đứng đầu Quét Đất Dâng Hương đầy máu tùy thời hầu hạ.

"Er..." Cho dù kỳ vọng dành cho Vương Kiệt Hi có nhiều hơn nữa, cũng không còn ai ôm hy vọng cậu lấy được hai điểm lần này. Tình thế như vậy, nếu như người xuất chiến chính là đại thần Diệp Thu, một phen trông đợi còn có vẻ hợp tình hợp lý được chút.

"Ặc..." Thấy tình thế trước mắt, Phương Sĩ Khiêm người không ra trận trong màn đấu cá nhân lại muốn mở miệng nói chuyện, toàn bộ tuyển thủ Vi Thảo đều trợn mắt nhìn, thằng này, không tới nỗi cục diện như vậy còn tạo áp lực cho Vương Kiệt Hi chứ hả! Trận này không thắng nổi hai điểm, cũng không ai cảm thấy không thỏa đáng.

"Đừng có khó coi quá." Cuối cùng Phương Sĩ Khiêm chỉ khó chịu vứt một câu như thế. Không xa cầu điều không thể, nhưng chung quy vẫn là muốn thêm trọng trách cho Vương Kiệt Hi gánh.

Vương Kiệt Hi thế nhưng chỉ nở nụ cười, cất bước tiến đến đài thi đấu.

Đây, là trận chiến đầu tiên của mình.

Vương Kiệt Hi nghe thấy trong trường đấu vì cậu ra trận mà lập tức huyên náo thêm bội phần. Trước đó, cậu đều chỉ ngồi ở trên thính phòng mà cảm thụ được chút, mà hiện tại, cậu đã trở thành kẻ tạo ra tràng diện huyên náo kia.

Là thế này nhỉ!

Cậu nghĩ thế, tuy rằng bên tai thật náo nhiệt, thế nhưng trong lòng cậu rất bình tĩnh. Cậu hiện tại, chỉ để tâm việc Lâm Kiệt có phải đang ở đâu đó nhìn cuộc đấu này. Cậu hy vọng Lâm Kiệt đang nhìn, tận mắt chứng kiến quyết định mình làm ra không hề sai.

Trận lôi đài thứ tư, bắt đầu!

"Đội trưởng tân nhân, anh lên à nha! Có thể làm đối thủ đầu tiên của chú, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Hoàng Phong Trương Lâm vừa bắt đầu đã thả rác rưởi thoại trên kênh công cộng.

"Lên đi." Vương Kiệt Hi không hề bỏ qua không nhìn, bình tĩnh đáp lại một tiếng, Vương Bất Lưu Hành đã lao ra.

Trương Lâm lại không thao tác Tồn Tại Mong Manh trực tiếp nghênh đón, mà lựa chọn vu hồi.

Trực tiếp đối kháng chính diện làm sao cho người mới lãnh hội được sự tàn khốc của thi đấu chuyên nghiệp đây? Đương nhiên phải để cậu ta mở mang kiến thức một chút với chiến thuật và âm mưu xảo quyệt của trình độ chuyên nghiệp rồi!

Hắn tính toán sơ sơ tốc độ di động của Vương Bất Lưu Hành, rồi lùi về chọn một vị trí đẹp để mai phục. Hé mắt nhìn ra liền thấy Vương Bất Lưu Hành đã thẳng tắp từ trung lộ xông tới.

Còn không phải là người mới sao?

Nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành cứ thế lướt qua chỗ ẩn thân của Tồn Tại Mong Manh, Trương Lâm lắc đầu nghĩ, Tồn Tại Mong Manh chuẩn bị nhảy ra, có thể vừa lúc đánh lén sau lưng Vương Bất Lưu Hành.

Nhưng trong trường đấu, trong truyền hình trực tiếp, internet trực tiếp, tất cả mọi địa phương quan sát thi đấu đã vang lên tiếng kinh hô.

Bởi vì Vương Bất Lưu Hành vừa mới lướt qua vị trí mai phục của Tồn Tại Mong Manh lập tức biến hướng, điều khiển chổi bay ở giữa không trung. Trương Lâm thao tác Tồn Tại Mong Manh bỏ mai phục nhảy ra, giơ súng, liền trợn mắt há miệng phát hiện trong tầm nhìn cư nhiên chẳng có ai.

"Xoảng!"

Kế đó hắn nghe thấy tiếng một chiếc lọ vỡ vụn, lửa dung nham đốt lên, đột ngột bắn thẳng tới trước mắt hắn. Bình Thủy Tinh Dung Nham của Vương Bất Lưu Hành trực tiếp đập lên đỉnh đầu của Tồn Tại Mong Manh.

Trương Lâm đã biết đối thủ biến mất nơi nào, vừa nhảy ra sau vừa cuống quít rê góc nhìn, nòng súng hướng lên trên không, kết quả, không có!

Trên không cũng không có?

Gặp quỷ à? Bình Thủy Tinh Dung Nham chẳng lẽ không phải vứt xuống từ hướng này sao?

Trương Lâm lần thứ hai trợn mắt há miệng, mà khán giả ngoài cuộc lại đều thấy rõ, từ lúc hắn ngước lên nhìn, Vương Bất Lưu Hành cũng đã từ đỉnh đầu của hắn bay lướt nghiêng qua, lúc này, đang ở sau lưng hắn.

Bộp!

Diệt Tuyệt Tinh Trần nghe tên ảo lòi, thật ra vẫn chỉ là một cây chổi. Công kích sau lưng này quét Tồn Tại Mong Manh từ đầu tới chân, hết sức triệt để, tiếp đó đảo ngược quét thêm cái nữa -- Quét Sạch!

Kỹ năng phù không của ma đạo học giả.

Tồn Tại Mong Manh nhất thời không chỉ bị công kích sau lưng, còn bị lơ lửng giữa trời.

Kế tiếp Phấn Xua Tan, Phấn Hàn Băng... Các loại ma pháp dược phấn bay tán loạn, Diệt Tuyệt Tinh Trần như muốn quét sạch hết mớ phấn thuốc này mà vung vẩy, sau đó chỉ nghe tiếng "Bộp bộp bộp bộp bộp" không dứt bên tai, chổi không ngừng quét trên người Tồn Tại Mong Manh, quét a quét a quét, sinh mệnh đã bị quét sạch.

"Ôi đậu!" Trương Lâm lại tiếp tục trợn mắt há miệng, không nhịn được chửi bậy một tiếng.

Cư nhiên chết rồi?

Cư nhiên cứ vậy mà chết?

Hắn cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp đã đánh giải hai năm, thế nhưng hiện tại, bóng của đối phương còn chưa thấy, đã bị chơi chết rồi?

Trương Lâm quá mức kinh ngạc, tư duy cũng không còn đàng hoàng nữa. Thật ra hắn vẫn từng nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi, đó là lúc hắn cho Tồn Tại Mong Manh mai phục một chỗ, dương dương tự đắc nhìn Vương Bất Lưu Hành xông qua.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trương Lâm xuống đài, hỏi đội viên nhà mình, hắn gần như nghi ngờ Vương Kiệt Hi gian lận.

Đội viên cũng không giải thích thêm, chỉ chỉ màn hình điện tử lớn trên không trung, cho Trương Lâm tự coi. Trên màn hình điện tử đang chiếu đi chiếu lại cảnh Tồn Tại Mong Manh bị Vương Bất Lưu Hành một hơi giết chết. Chuyên gia đạn dược bán máu, coi như là bị thiếp thân có chút bất lợi đi, nhưng trực tiếp bị đánh thẳng tới chết thì có hơi thê thảm chật vật.

"Thằng đó làm sao biết tao đang ở đâu?" Trương Lâm xem chiếu lại, vẫn không rõ Vương Kiệt Hi làm thế nào thấy được chỗ hắn mai phục.

"Cũng không hẳn là biết vị trí chính xác của ông. Chỉ là đi thẳng vô mà không gặp trúng, thì đoán là ông đang mai phục. Thế là lập tức bay cao lên, sau đó chính ông tự mình nhảy ra, sau đó nữa, thì ông cũng thấy rồi đó..." Đội hữu nói, những điều này đều là bọn họ xem đấu đồng thời phân tích rồi kết luận.

"Vậy... là trùng hợp hả?" Trương Lâm không biết nói gì giờ. Vừa vặn thời điểm mình nhảy ra thì đối phương cũng bay lên, sau đó đối phương khá là nhanh chóng phát hiện mình, rồi công kích luôn?

"Cũng không tính là vậy." Đội hữu nói, "Cho dù ông không nhảy ra, nó bay đủ cao cũng sẽ phát hiện được ông..."

"Đối phương là ma đạo học giả mà, ông chọn vị trí kiểu đó..." Dân tình đồng loạt lắc đầu, nhưng nếu nói thật, thì chẳng có ai vừa mới nhìn thấy Trương Lâm chọn vị trí liền cảm thấy không hay.

"Một tân nhân thôi... Tao đâu có ngờ..." Trương Lâm biện giải cho mình. Hắn có chút xem thường đối thủ, có lẽ vì vậy mà đã làm một pha chọn vị trí không chú tâm 100% nhỉ? Hắn nghĩ.

Thảo luận cũng chấm dứt ở đây, bởi vì trận quyết thắng của lôi đài sắp bắt đầu. Hoàng Phong chủ tướng Lữ Lương xuất chiến, đánh với Vương Bất Lưu Hành đầy máu của Vương Kiệt Hi. Một trận mới thắng xong kia, cậu một điểm sinh mệnh hao tổn cũng không có.

Đây vốn nên là tình huống Lữ Lương mong được gặp, nhưng Vương Kiệt Hi dễ dàng đánh giết nhân vật bán máu của Hoàng Phong bọn họ như vậy, làm cho hắn cũng cảm thấy khó chịu vài phần.

"Tiểu quỷ, thật sự có tài mà!" Vừa vào thi đấu, Lữ Lương chat ngay trên kênh công cộng, chuẩn bị lấy tư thái tiền bối, hảo hảo dạy dỗ Vương Kiệt Hi một phen. Mà nếu vậy thì sẽ không chơi phục kích như Trương Lâm, Lữ Lương thao tác Quét Đất Dâng Hương thẳng từ trung lộ tiến về phía trước, nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi cũng cưỡi chổi bay tới y chang mình.

"Đến đây đi, cho anh nhìn chút thủ đoạn của cậu." Quét Đất Dâng Hương của Lữ Lương đứng lại, không đánh trước mà chờ Vương Bất Lưu Hành tiến lên, hắn chuẩn bị hậu phát chế nhân.

"Đến nè." Vương Kiệt Hi lại không khiêm nhượng với hắn, Vương Bất Lưu Hành bay tới khoảng cách năm thân vị trước người Quét Đất Dâng Hương thì bỗng nhiên đánh ra một viên Đạn Ma Pháp.

"Chỉ vậy thôi?" Lữ Lương vừa đánh chữ vừa ung dung né tránh, giữ thế sắp sửa phản kích. Ai dè ngay lúc tầm nhìn dao động do cú né, Vương Bất Lưu Hành bất ngờ bay lên cao, đột ngột lao ra từ tầm nhìn của Lữ Lương.

"Lại là trò này?" Lữ Lương gõ phím, tiện thể thêm một icon cười lạnh, vẫn không ảnh hưởng đến thao tác điều khiển nhân vật của hắn.

Thăng Thiên Trận!

Tức Tử Lĩnh Ngộ trong tay Quét Đất Dâng Hương vẽ ra một vòng, một vòng ánh sáng xanh lập tức bay lên. Hắn căn bản không thèm kéo góc nhìn lên tìm, chỉ dùng công kích Thăng Thiên Trận đã muốn tóm được Vương Bất Lưu Hành.

Kết quả, trong nháy mắt này.

Là trường đấu, là truyền hình trực tiếp, là internet trực tiếp, là toàn bộ những nơi có thể quan đấu, cùng nhau phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Vương Bất Lưu Hành.

Vương Bất Lưu Hành đang cưỡi chổi bay giữa không trung.

Ngay khi ánh sáng xanh của Thăng Thiên Trận bay lên trong nháy mắt, bỗng nhiên vẩy chổi, thân hình lập tức lệch qua, lại vung lên tiếp, Vương Bất Lưu Hành tức thời rơi gấp xuống.

Ánh sáng xanh của Thăng Thiên Trận xẹt qua người Vương Bất Lưu Hành, cảnh tượng đó, tưởng như là Vương Bất Lưu Hành đạp lên ánh sáng mà đi.

Quét Đất Dâng Hương của Lữ Lương lúc này mới thản nhiên ngẩng đầu, hướng góc nhìn lên trên, hắn đã chuẩn bị sẵn công kích kế tiếp, mà Vương Bất Lưu Hành hiện tại hẳn đang bị Thăng Thiên Trận đánh thành trạng thái lơ lửng giữa trời.

"Xoảng!"

"Bộp!"

Liên tiếp hai tiếng.

"Xoảng", là Bình Thủy Tinh Dung Nham, văng vào cái mặt đang ngước lên của Quét Đất Dâng Hương.

"Bộp", là Diệt Tuyệt Tinh Trần, theo sát Bình Thủy Tinh Dung Nham, vỗ lên mặt hắn.

Lữ Lương nhất thời mắt mũi tối tăm -- nhân vật bị chổi phủi lên mắt, mắt mũi làm sao không tối thui được?

Hắn cuống quít muốn thao tác nhân vật giật lùi lại, thế nhưng sau đó hạ thân lại bị quét một cái.

Quét Sạch!

Lại là kỹ năng phù không này, phù Quét Đất Dâng Hương lên giữa không trung.

Cả quá trình cũng không hẳn là giống nhau hoàn toàn, đổi hướng trên không, thiếp sát ánh sáng xanh của Thăng Thiên Trận mà trượt xuống, quá trình này vui tai vui mắt hơn màn lướt thẳng sau lưng Tồn Tại Mong Manh của Trương Lâm nhiều, thế nhưng kết quả cuối cùng cũng vẫn vậy. Bình Thủy Tinh Dung Nham trúng đầu, chổi từ đầu quét đến chân, Quét Sạch cho bay lơ lửng trên trời.

Vậy sau đó nữa thì sao?

Sau đó nữa quả nhiên lại là ma pháp dược phấn bay đầy trời, tiếng chổi "Bộp bộp bộp bộp bộp bộp" vang lên.

Không đâu ha?

Khán giả trợn mắt há miệng, lẽ nào Lữ Lương cũng phải bị bộp bộp bộp bộp như vậy chết luôn sao?

Không, đương nhiên là không rồi.

Lữ Lương không phải Trương Lâm.

Thầy trừ tà cũng không phải chuyên gia đạn dược.

Bị chổi uýnh liên tục trên không trung, tuy vậy Lữ Lương vẫn rất nhanh bắt được một cơ hội.

Sao Rơi!

Quét Đất Dâng Hương đang ở trên không, động tác ném vũ khí lên trời cũng được bỏ qua, vừa ra tay, Tức Tử Lĩnh Ngộ liền như lưu tinh mà rơi, đóng thẳng xuống Vương Bất Lưu Hành.

Thế nhưng chổi của Vương Bất Lưu Hành lại vỗ một cái, thân thể đã xẹt sát lưu tinh, tiếp đó vung chổi hai lần, hai lần đổi hướng trên không trung, hai pha bẻ ngoặt zic zac, Lữ Lương gấp gáp chuyển góc nhìn, chuyển tới mức suýt trượt tay quăng chuột.

Không đuổi kịp, tầm nhìn của hắn vẫn không thể đuổi kịp động tác của Vương Bất Lưu Hành. Bởi vì Quét Đất Dâng Hương còn trên không trung, thân mình không thể tùy ý chuyển động, đổi góc nhìn cũng chỉ là hơi quay cổ, đương nhiên sẽ có góc mà hắn nhìn không tới.

Vinh Quang chân thực như vậy đó.

Mà Vương Kiệt Hi cư nhiên phán đoán rất chuẩn xác sự chân thực này, hai lần biến hướng của Vương Bất Lưu Hành sau khi lách qua Sao Rơi, lấy góc độ không thể tin nổi, trong chớp mắt đã bay đến góc chết mà Lữ Lương không cách nào nhìn thấy.

"Tên này... đang dùng ma thuật hả?"

Trên ghế khán giả ở trường đấu, có người không tự chủ được mà thán phục.

"Ma thuật à?" Tiền đội trưởng Lâm Kiệt của Vi Thảo ngồi ở vị trí không xa lắm, sau khi nghe thế vô cùng tán thành, "Đúng ha, so sánh rất hợp lý, sao mình chưa hề nghĩ tới nhỉ?"

Trong trận, tiếng "Bộp bộp bộp bộp" lại vang lên. Đặc điểm của ma đạo học giả là đủ loại phép thuật đạo cụ, thế nhưng trong cuộc tranh tài trước mắt này, mọi người chỉ thấy những màn di chuyển không thể tưởng tượng nổi mà lại tinh chuẩn cực điểm của Vương Bất Lưu Hành. Khởi đầu cũng chỉ cảm thấy biến hóa đa đoan khá là đẹp mắt, nhưng khi các màn hình tiếp sóng cắt cảnh theo thị giác của Lữ Lương, mọi người mới triệt để lãnh hội được lối di chuyển này đã tạo cho đối thủ của Vương Kiệt Hi bao nhiêu khó chịu. Lữ Lương, tuyển thủ cấp đại thần với kinh nghiệm không thể nói là không phong phú, đã hoàn toàn bị Vương Kiệt Hi xoay tới phát điên. Suốt 80% thời gian trận đấu, trong thị giác của hắn không hề xuất hiện bóng dáng Vương Bất Lưu Hành, những ứng đối hắn làm ra cũng càng ngày càng không kết cấu, từ đầu đến cuối không tạo được bất kỳ uy hiếp rõ ràng nào.

Không, nói chính xác, cũng không phải không có.

Mở màn Thăng Thiên Trận, ngoài ra sau khi bị quét đến lơ lửng giữa trời lần đầu tiên, thừa cơ ra chiêu Sao Rơi...

Những ứng đối này đối với tuyệt đại đa số người khác đều là uy hiếp rất lớn. Thời điểm gặp phải Thăng Thiên Trận, chỉ sợ thật sự phải thăng thiên bay lên; thời điểm gặp phải Sao Rơi, chỉ sợ cũng bị ghim xuống đất.

Thế nhưng Vương Kiệt Hi không bị gì cả.

Dựa vào di chuyển tinh chuẩn, mặc kệ là Thăng Thiên Trận hay là Sao Rơi cậu đều tránh thoát. Mà những công kích này lại trở thành đạo cụ của cậu, đạo cụ tôn lên khả năng di chuyển như ma thuật của cậu, khiến nó càng trở nên hoa mỹ ảo diệu.

Cứ thế, Lữ Lương thua.

Thành tích duy nhất hắn tạo ra chỉ là không để Vương Kiệt Hi đầy máu đánh bại mình. Vương Bất Lưu Hành rốt cuộc vẫn bị hắn đoạt đi một chút HP.

Trường đấu yên lặng như tờ.

Lữ Lương, tuyển thủ cấp đại thần, bại đến thảm như vậy?

Vương Kiệt Hi, đấu pháp ma đạo học giả của tên này là sao?

Trường đấu chậm chạp không một tiếng động, chỉ nghe thấy bình luận viên tràn ngập cảm xúc, mãnh liệt ra sức gào thét.

"Ma thuật, đây quả thật là một màn biểu diễn ma thuật!" Không biết bằng cách nào mà trong đầu hắn bỗng nhiên nhảy ra từ này, nhất thời cảm thấy chính xác hết xảy, lập tức cường điệu nhiều lần.

"Đúng quá, thật đúng là y như ma thuật..." Toàn bộ khán giả cũng cực kỳ tán thành cách miêu tả này, ngay khi Vương Kiệt Hi đi ra từ phòng thi đấu, tiếng vỗ tay rốt cuộc vang lên khắp toàn trường.

"Ma thuật!"

"Ma thuật!"

Bọn họ liên tiếp vui sướng kêu lên.

Từ một khắc ấy, đấu pháp của Vương Kiệt Hi được xem là ma thuật.

Từ một khắc ấy, Vương Kiệt Hi có một tên gọi, là Ma Thuật Sư.

"Đây đã tính là gì?" Lâm Kiệt ngồi lẫn giữa ghế khán giả vẻ mặt tươi cười, nhưng cố tình còn muốn không cho là đúng, "Mùa giải kế tiếp nữa, mới là thời khắc chứng kiến kỳ tích!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro