Chương 66 : Đại sư huynh sinh khí

169.

Edit by : Mèo Lười làm hủ 

Khi Mai Lăng An trở lại yến tiệc đã đủ thời gian mấy chén trà.

Hắn ở bên ngoài nói với khách khứa Kha Tinh Văn luyện công có chút nóng vội, cũng may không ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần sau này dành thời gian tĩnh dưỡng là được, những người đang ngồi ở đây đều là nhân sĩ trẻ tuổi trên giang hồi , người trẻ tuổi luyện công nóng vội sinh bệnh cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, Mai Lăng An tự phạt ba ly, lại tới từng bàn kính rượu mọi người, toàn bộ bữa tiệc không khí hòa hợp, tất cả người ở đây đương nhiên cũng không suy nghĩ gì sâu xa.

Trương Tiểu Nguyên đi theo trở về vị trí chính mình, chỗ ngồi ba người Tư Không Hạo ở kế bên y lúc này đã trống không, Trương Tiểu Nguyên thoáng có chút áy náy, chỉ cảm thấy chính mình không chỉ châm ngòi xung đột phu thê bọn họ, có lẽ còn khiến cho Hận Kiếm Sơn Trang mâu thuẫn nội bộ.

Lục Chiêu Minh vẫn luôn đợi y trở lại, hiện giờ rõ ràng đã có chút nóng nảy bất an, vừa thấy bóng dáng Trương Tiểu Nguyên, chỉ hận không thể bắt lấy tay y, hỏi: "Đã có chuyện gì vậy? Đệ vừa nãy đã làm gì?"

Trương Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu.

Đối với Mai Lăng An, y còn có thể nói bừa một phen để ứng phó, nhưng đối diện với đại sư huynh...... Y chắc chắn không thể bịa lời qua loa lừa gạt.

Cũng may Trương Tiểu Nguyên đã cải biên nửa thật nửa giả một lý do thuyết phục để thoái thác, y nhìn Lục Chiêu Minh, miễn cưỡng cười, thấp giọng nói: "Đại sư huynh, ngày đó ở tửu lâu Bạch Thương Thành...... Đệ không cẩn thận nghe được ít thông tin"

Lục Chiêu Minh nhíu mày: "Thông tin gì?"

Trương Tiểu Nguyên trái phải nhìn quanh, nơi này rốt cuộc vẫn còn có những người khác đang ngồi cùng bàn, nếu y nói lớn tiếng, chưa biết chừng sẽ có người nghe được.

Trương Tiểu Nguyên dứt khoát vươn tay, ôm lấy cổ Lục Chiêu Mình, đem hắn kéo thấp xuống một chút để gần mình hơn, rồi sau đó mới ghé vào tai Lục Chiêu Minh, nhỏ giọng nói: "Lâm Dịch cùng Thiên Minh Các có quan hệ."

Lục Chiêu Minh cả kinh, trợn tròn hai mắt, vốn muốn quay đầu đi nhìn, nhưng Trương Tiểu Nguyên còn đang ôm lấy cổ hắn, khiến Lục Chiêu Minh chỉ có thể xoay nửa thân dưới, chợt cảm thấy có luồng khí nóng ẩm ướt quanh quẩn bên tai, hơi có chút ngưa ngứa, nhưng hắn lại đối với mấy lời tiếp theo của Trương Tiểu Nguyên vô cùng hứng thú, đành phải cứng đờ tiếp tục duy trì tư thế, chờ Trương Tiểu Nguyên nói tiếp.

"Lúc ấy đệ nghe thấy bọn họ nói muốn vào hôm nay xuống tay trên người Mai tiền bối, nhưng đệ cũng không biết mấy người đó sẽ xuống tay như thế nào." Trương Tiểu Nguyên nói, "Nhưng vừa nãy đệ lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, bọn họ hẳn là muốn bôi đen thanh danh Mai tiền bối."

Y nói đến chỗ này, lại thuận lý thành chương đem tình huống mình biết được chuyện Mai Lăng An cùng Lâm Dịch nói cho Lục Chiêu Minh, chỉ coi như hết thảy là bản thân may mắn đoán trúng, Lục Chiêu Minh quả thực cũng không nghi ngờ, nhưng lại vẫn có vẻ không cao hứng lắm.

Trương Tiểu Nguyên lời đã nói xong, buông bàn tay vẫn ôm lấy cổ Lục Chiêu Minh ra,  thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lục Chiêu Minh thần sắc nghiêm túc, cũng sợ những người khác nghe thấy được cuộc đối thoại của bọn họ, cho nên đè thấp thanh âm, nói: "Đệ cũng phải nghĩ xem nếu hắn biết được chuyện này, nhất định sẽ trả thù đệ."

Từ " hắn " trong miệng Lục Chiêu Minh hiển nhiên ý chỉ Lâm Dịch.

Trương Tiểu Nguyên một mặt gật đầu, một mặt nhỏ giọng nói: "Hắn sẽ không biết đâu."

"Trần đời không có bức tường nào không lọt gió." Lục Chiêu Minh nhíu mày, "Đệ về sau không được làm loại chuyện này nữa."

Trương Tiểu Nguyên hàm hồ đáp ứng, trong lòng lại có một thanh âm khác đang lên tiếng.

Thực xin lỗi, đại sư huynh.

Loại sự tình này y cũng không muốn làm......

Nhưng bọn họ đưa tiền thật sự là quá nhiều! Ai có thể ngăn cản dụ hoặc từ một hộp ngân phiếu đầy ụ đâu.

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, ở bên kia Lâm Dịch cũng đang vô tình cố ý hướng Mai Lăng An dò hỏi: "Mai hiền đệ, ngươi mới vừa nói...... Có chuyện gì muốn mời chúng ta chứng giám vậy?"

Lâm Dịch cũng không phải tên ngốc, Kha Tinh Văn bỗng nhiên té xỉu, Lâm Dịch biết Kha Tinh Văn hẳn lđã đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Mai Lăng An, chỉ là hắn còn chưa chắc chắn tại sao tên đồ đệ ngốc kia của Vương Hạc Niên cũng ở đó, hơn nữa cũng không biết sau khi Kha Tinh Văn thẳng thắn hết tất cả, Mai Lăng An liệu có còn lựa chọn quy ẩn giang hồ nữa hay không.

"Ta xác thực có một chuyện quan trọng muốn mọi người ở đây chứng giám." Mai Lăng An khẽ cười nói, "Nhưng việc cũng không cần nóng vội, trước đó, Mai mỗ kính mọi người một ly, đãi xong yến tiệc hôm nay, lại cùng chư vị nói cũng không muộn."

Hắn nói xong câu đó, liền trở lại vị trí ngồi của chính mình, mọi người đều bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, nghị luận sôi nổi. Lâm Dịch không biết Mai Lăng An đang tính toán điều gì, cũng theo sau hắn ngồi xuống, ra vẻ trêu ghẹo dò hỏi: "Mai hiền đệ, có thể bật mí một chút cho ta một chút trước được không? Ngươi cứ úp úp mở mở như vậy, lão phu thực sự là vô cùng tò mò."

Mai Lăng An nói: "Lớn tuổi rồi, tự nhiên là muốn an bài hết thảy mọi việc."

Lâm Dịch dường như minh bạch, hắn còn đang tính hỏi nhiều thêm vài câu, không nghĩ tới Mai Lăng An thình lình hỏi hắn: "Lâm huynh có từng nghĩ tới nên đề ra người kế thừa Tử Hà Lâu lâu chủ đời tiếp theo chưa?"

Thái độ hắn ôn hòa, dường như chỉ đơn thuần tán gẫu, Lâm Dịch lại nao nao, cảm thấy có chút không đúng.

Mai Lăng An sẽ không tự nhiên hỏi hắn những lời này.

Lâm Dịch cẩn thận, nói: "Đương nhiên là truyền lại cho đệ tử thủ đồ rồi rồi."

"Lâm Dịch huynh, huynh xem ta, tuổi lớn, trí nhớ cũng không tốt." Mai Lăng An ôn hòa cười nói, "Lệnh đồ...... Là Tu Đức hay Nghiêm Tụng vậy?"

Lâm Dịch sắc mặt hơi trầm xuống.

Hắn trong nháy mắt đã minh bạch ám chỉ của Mai Lăng An.

Môn hạ đệ tử của hắn vô cùng đông đảo, hiện giờ thủ đồ danh chỉ có Nghiêm Tụng, nhưng tuổi nó vẫn còn nhỏ, vốn là đồ đệ thứ năm của hắn, chẳng qua mấy đứa sư huynh sư tỷ của nó liên tiếp chết thảm, dựa theo vai vế mà nói, hẳn là phải truyền cho nó.

Mà cái tên Tu Đức trong miệng Mai Lăng An, đó là tên đồ đệ bị Lâm Dịch hành hạ đến chết để chiếm thê tử, đại đồ đệ của Lâm Dịch.

Mai Lăng An sẽ không vô duyên vô cớ nói ra, nếu đã nhắc tới chuyện này, hắn tất nhiên có mục đích của mình.

Lâm Dịch hơi hơi nhíu mày, nhìn Mai Lăng An , đúng lúc thấy Mai Lăng An hơi hơi mỉm cười đối với mình.

Lâm Dịch đã hiểu.

170.

Edit by : Mèo Lười làm hủ 

T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ 

Lâm Dịch thần sắc âm trầm, mãi cho đến khi tiệc sinh thần kết thúc, Mai Lăng An đem chuyện chỉ định Lộ Diễn Phong làm chưởng môn đời tiếp theo nói ra, hắn cũng không có tiếp nửa lời.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, bọn họ cũng không biết trong tay Lâm Dịch còn bao nhiêu quân cờ nữa, không thể tùy tiện vạch trần thân phận hắn, nếu Lâm Dịch muốn cùng bọn họ cá chết lưới rách, đem tất cả những bí mật hắn biết về Mai Lăng An cùng Bùi Vô Loạn thông cáo cho thiên hạ, cục diện lưỡng bại câu thương này, tuyệt đối là hạ sách.

Ít nhất ở tình thế này, Lâm Dịch vẫn còn muốn duy trì vỏ bọc quân tử của hắn, bọn họ chỉ cần để Lâm Dịch minh bạch, trong tay Mai Lăng An cũng có nhược điểm của hắn, cân nhắc lợi hại, Lâm Dịch tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng sẽ không có nửa điểm ý kiến với việc Mai Lăng An muốn đem chức vị chưởng môn truyền lại cho Lộ Diễn Phong .

Chẳng qua ai cũng không nói trước được việc Lâm Dịch liệu có nghĩ ra mưu hèn kế bẩn nào đó trả thù Tán Hoa Cung, thời điểm đặc thù như thế này, chức vị chưởng môn tuyệt đối không thể để cho tên ngốc tử Lộ Diễn Phong lên làm, chỉ có thể lại vất vả Mai Lăng An một đoạn thời gian, ít nhất chờ sau khi chuyện Thiên Minh Các được giải quyết thì mới nói tiếp được.

Lộ Diễn Phong đột nhiên trở thành người kế nhiệm chưởng môn, lòng tràn đầy mờ mịt, ngơ ngẩn ngồi ở chỗ cũ, nhìn mọi người vỗ tay chức mừng hắn, thế nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Mà chuyện của Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn...... Trương Tiểu Nguyên cũng không nghĩ tới sẽ nhúng tay vào.

Y chọc chọc hộp ngân phiếu nặng trĩu trong ngực mình, nhìn Lâm Dịch trên đầu đang điên cuồng nhảy chữ, bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật tươi đẹp, tâm tình sung sướng.

Nếu y tính không sai lệch, Mai Lăng An đưa y một sấp ngân phiếu này, nói ít thì cũng phải tới hơn trăm tờ, vậy là có thể mua mấy thanh kiếm thật tốt cho đại sư huynh, không thì dành tiền để mở rộng sư môn cũng tốt, nói chung có tiền rồi thì đều không phải chuyện gì to tác nữa.

Y tâm tình thật tốt, quay đầu vừa nhìn, liền thấy gương mặt Lục Chiêu Minh lãnh đạm, thần sắc không vui.

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Không được, chuyện mua kiếm cho đại sư huynh, vẫn là nên tạm hoãn đi.

Nếu không nếu đại sư huynh hỏi y tiền mua kiếm lấy từ đâu ra, y thực sự không có biện pháp giải thích trọng điểm.

Trương Tiểu Nguyên ngoan ngoãn đứng lên, cùng đại sư huynh và nhị sư huynh trở lại tiểu viện.

Tưởng Tiệm Vũ hiển nhiên cảm thấy náo nhiệt hôm nay chưa đủ lớn, hắn có chút thất vọng, mà Lục Chiêu Minh lại đang lôi kéo tay Trương Tiểu Nguyên, tựa hồ là lo lắng nếu không chú ý một chút y liền sẽ chạy tới một chỗ nào đó, thậm chí không dám để y tiếp tục ở tại yến tiệc thêm một giây nào nữa, trực tiếp đem Trương Tiểu Nguyên nhét vào tiểu viện của bọn họ.

Trương Tiểu Nguyên đi theo sau Lục Chiêu Minh, nhìn thất suốt một đường Lục Chiêu Minh đều mím chặt môi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không tốt, đại sư huynh hình như sinh khí mất rồi.

Tới lúc này đây, y mới nhớ ra, vừa rồi đại sư huynh muốn y đáp ứng về sau sẽ không làm loại chuyện nguy hiểm này một lần nào nữa, y vẫn chưa có trực tiếp đáp lại, chỉ là mơ hồ tùy tiện ứng đối vài câu, có lẽ từ lúc đó trong lòng Lục Chiêu Minh đã có chút không vui, nhưng mà khi đó Trương Tiểu Nguyên chỉ vội vàng nhìn lén đoạn đối thoại của Lâm Dịch cùng Mai Lăng An, y vẫn chưa cảm thấy đại sư huynh bất mãn, cho tới bây giờ..... Y cảm thấy chính mình hẳn nên ngẫm ra một cái biện pháp, trước đem đại sư huynh khuyên hết giận đã

Trương Tiểu Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng kêu: "Đại sư huynh...... đệ biết sai rồi......"

Lục Chiêu Minh không để ý đến.

Tưởng Tiệm Vũ rốt cuộc vẫn là quen biết Lục Chiêu Minh đã lâu, hắn liền mắt liền phát hiện Lục Chiêu Minh sinh khí, nhưng mà cảnh này vô cùng hiếm thấy, nhiều năm như vậy Tưởng Tiệm Vũ cũng mới chỉ thấy vài lần, hắn không biết Trương Tiểu Nguyên đã phạm sai lầm nào, vội vàng đuổi theo bước chân hai người khuyên bảo, nói: "Đại sư huynh, nếu chỉ là chuyện nhỏ, nhắc nhở đệ ấy vài câu là đủ rồi."

Lục Chiêu Minh vẫn không nói lời nào.

Trương Tiểu Nguyên hoảng hốt.

Y chưa bao giờ gặp qua Lục Chiêu Minh như thế, nhưng nghĩ lại,y chỉ là nghe lén một chút người khác nói chuyện, sau đó đem nhược điểm Lâm Dịch nói cho Mai Lăng An biết, này cũng không phải tội gì quá lớn, đại sư huynh cũng sẽ không tới mức sinh khí như vậy đi?

Bọn họ đã về tới trong viện, Trương Tiểu Nguyên thấy trong viện trừ bỏ bọn họ ra còn có những người khác nữa, liền căng da đầu túm tay Lục Chiêu Minh, thành khẩn xin lỗi, nói: "Đại sư huynh, đệ thật sự biết sai rồi, đệ về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, nếu còn tái phạm, đệ liền...... đệ liền......"

Y suy nghĩ tìm từ, còn không quên ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với Tưởng Tiệm Vũ, hy vọng nhị sư huynh có thể cứu lấy y.

Lục Chiêu Minh rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi thẳng: "Đệ có biết hay không chuyện này đến tột cùng có bao nhiêu nguy hiểm?"

Trương Tiểu Nguyên: "Đệ...... Đệ biết......"

Cầu được phú quý tất có hiểm nạn, nếu không phải sư môn nghèo như vậy, y cũng không đến mức muốn mạo hiểm vì sư môn kiếm tiền đâu!

Trương Tiểu Nguyên thực ủy khuất.

Lục Chiêu Minh: "Đệ nếu biết có nguy hiểm, vì sao còn muốn đi làm."

Lục Chiêu Minh thoạt nhìn tựa hồ còn đang muốn giáo huấn thêm, không nghĩ  tới Tưởng Tiệm Vũ đã một phen túm chặt cánh tay Trương Tiểu Nguyên, đem Trương Tiểu Nguyên ôm ra phía sau, cướp lời nói: "Đại sư huynh, Tiểu Nguyên tuổi vẫn còn nhỏ, huynh đừng nên nặng lời."

Lục Chiêu Minh ngừng lại, hít sâu một hơi, giống như đem tất cả những gì sắp nói ra đều nuột ngược trở lại, hắn không cần phải nhiều lời nữa, khoanh tay xoay người, Trương Tiểu Nguyên biết cơn giận còn sót lại chưa tiêu, đại sư huynh như vậy cũng vì quan tâm y, vội vàng nói: "Đại sư huynh, đệ thật sự sẽ không tái phạm!"

Lời còn chưa dứt, lúc trước mấy phen lôi kéo, hộp ngân phiếu trong áo y đã sớm lòi ra, lung lay sắp rớt, y lại bước nhanh, không cẩn thận dẫm phải giày Lục Chiêu Minh —— hai người đề lảo đảo một chút, Lục Chiêu Minh theo bản năng trở tay đỡ lấy Trương Tiểu Nguyên, khinh công hắn rất tốt, chẳng sợ như thế cũng chưa từng té ngã, nhưng thứ trong lồng ngực Trương Tiểu Nguyên lại không may mắn như vậy, bộp cái rớt xuống đất.

Tưởng Tiệm Vũ: "Đại sư huynh! Tiểu Nguyên! Các ngươi không ——"

Nắp hộp va phải đá, khoảnh khắc vỡ thành hai nửa, ngân phiếu xôn xao trải đầy ra.

Tưởng Tiệm Vũ còn đang lo lắng kêu la, bỗng chốc ngẩn ngơ, giật mình nói: "Không...... Không có việc gì đi......"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Lục Chiêu Minh: "......"

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy.

Hôm nay, y chạy trời không khỏi nắng.

_________________

Lời editor : Đăng hai chương liền để mọi người đọc cho đã 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro