Chương 71 : Trở lại sư môn
177.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không sạch tội.
Y nhìn sang thần sắc đầy vô tội của đại sư huynh, cảm thấy chính mình hẳn không nên trách cứ hắn, chỉ có thể quay đầu nhìn mấy người trên bàn, hao tâm hao trí giải thích.
"Sự tình tuyệt đối không phải như các ngươi nghĩ đâu." Trương Tiểu Nguyên khóc không ra nước mắt, "Tay của ta bị thương nên không tiện cầm đũa, đại sư huynh mới tốt bụng đến giúp."
Hoa Lưu Tước nghiêm túc gật đầu.
"Yên tâm đi Tiểu Nguyên." Hắn vỗ vỗ ngực mình, làm điệu bộ đảm bảo, "Ta hiểu mà, ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện này méc lại với sư phụ đâu."
Hắn nói xong câu đó, còn đem tầm mắt nhìn một lượt mấy người còn lại trên bàn, mọi người nhao nhao sôi nổi tỏ vẻ hiểu ý, trừ bỏ nhị sư huynh vẫn một bộ thương tâm muốn xĩu, Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ cũng nhiệt tình gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Chúng ta cũng sẽ vô cùng kín miệng."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên một tay che mặt, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.
Lục Chiêu Minh cuối cùng cũng ý thức được có gì không đúng, hắn buông chén đũa trong tay, hơi nhíu mày, nói: "Các ngươi chớ có suy nghĩ miên man."
Hoa Lưu Tước: "Đại sư huynh yên tâm! Ta tuyệt đối không có nghĩ lung tung gì hết!"
Hắn vừa nói xong câu đó, trên đầu đinh một cái hiện chữ.
Hoa Lưu Tước: "Bênh vực người trong lòng bênh vực người trong lòng! Đây chính là tình yêu đồng môn sao!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Chớ nói nhị sư huynh tâm can thương tổn, Trương Tiểu Nguyên cũng thực mệt tim.
Cũng may Kha Tinh Văn không biết từ khi nào đã tới bên ngoài tiểu viện, hắn đến đưa Trương Tiểu Nguyên phiếu rút ngân lượng của tiền trang, Trương Tiểu Nguyên mượn cớ này vội vàng rời đi, y vừa tới gần Kha Tinh Văn, đột nhiên thấy từ xa xa cây đại thụ sau lưng Kha Tinh Văn ló ra nửa gương mặt của Lộ Diễn Phong.
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Kha Tinh Văn ho khan vài tiếng, nói: "Trương thiếu hiệp, sau khi sư phụ ta nói chuyện của ngươi cho tiểu sư thúc nghe...... Tiểu sư thúc liền nhất định bắt ta phải dẫn hắn đến gặp ngươi."
Trương Tiểu Nguyên nhìn thấy Lộ Diễn Phong liền đau đầu, nhưng chung quy xét cho mặt mũi của Mai Lăng An, y cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười với Lộ Diễn Phong, hỏi: "Lộ tiền bối, có chuyện gì sao?"
Lộ Diễn Phong do dự nói: "Ta...... Ta có một số việc muốn hỏi ngươi."
Trương Tiểu Nguyên: "Lộ tiền bối mời nói."
Lộ Diễn Phong nhìn Kha Tinh Văn một cái, nhẹ nhàng ho khan.
Kha Tinh Văn không hiểu.
Lộ Diễn Phong lại dùng sức ho khan vài tiếng, Kha Tinh Văn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đem phiếu tiền trong tay đưa cho Trương Tiểu Nguyên, nói: "Tiểu sư thúc, Trương thiếu hiệp, ta đi trước một bước."
Hắn vừa xoay người, Trương Tiểu Nguyên liền thấy được suy nghĩ mới bật ra của Kha Tinh Văn.
"Một người hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà theo đuổi lão bà vẫn còn ngại ngùng, ai ôi."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
......
Trương Tiểu Nguyên một mình một người đối mặt với Lộ Diễn Phong, trong lòng thực khẩn trương.
"Ta nghe sư huynh ta nói, ngươi biết được không ít tin tức trên giang hồ." Lộ Diễn Phong thanh thanh giọng, chủ động mở miệng, "Ta có một số việc muốn hỏi ngươi."
Trương Tiểu Nguyên nhắm mắt cũng đoán được hắn muốn hỏi cái gì.
Thật ra không phải y không muốn hỗ trợ, chỉ là Lộ Diễn Phong trong ngoài bất nhất thế này...... Ai có thể giúp được hắn chứ?!
Lộ Diễn Phong mở lời: "Ta muốn biết Tiểu Tước Nhi hằng ngày yêu thích thứ gì."
Trương Tiểu Nguyên: "Lộ tiền bối, ta......"
Lộ Diễn Phong: "Ta biết phí giao dịch của ngươi rất cao, ta tuy không có nhiều tiền giống sư huynh......"
Hắn trịnh trọng cởi xuống thanh kiếm đeo bên hông, giao cho Trương Tiểu Nguyên.
"Chuôi Hàn Thiết Kiếm này là giang hồ chí bảo, thiên hạ chỉ có một thanh, nếu nói giá trị liên thành thì cũng không phải nói quá." Lộ Diễn Phong tiếp tục, "Nếu Trương thiếu hiệp không chê, ta nguyện lấy chuôi kiếm này tới đổi."
Trương Tiểu Nguyên không chút do dự, buột miệng thốt ra: "Hắn thích mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp."
Lộ Diễn Phong ngây dại, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "...... Cái gì?"
Trương Tiểu Nguyên đang muốn giải thích, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, y quay đầu, liền thấy Lục Chiêu Minh đang đi về phía hai người bọn họ, hai hàng lông mày nhíu lại, hiển nhiên có chút khẩn trương, hỏi: "Tiểu Nguyên, đệ đang làm gì vậy?"
Lộ Diễn Phong thấy có người khác xuất hiện, vội vàng hành lễ với Trương Tiểu Nguyên, vạn phần cảm kích nói: "Đa tạ Trương thiếu hiệp, ta đã hiểu được."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Không đúng, hắn hiểu ra cái gì vậy?
Nhưng chưa đợi y thắc mắc thì Lộ Diễn Phong đã quay đầu vội vàng đi mất.
Trương Tiểu Nguyên trong lòng có chút bất an, y nhìn chuôi Hàn Thiết Kiếm trong tay, cau mày trở về, mà Lục Chiêu Minh đứng ở bên cạnh còn đang hỏi lại: "Hắn tìm đệ làm gì?"
Trương Tiểu Nguyên đang muốn trả lời, nhưng y thấy trong viện còn có rất nhiều người khác tò mò nhìn hai người bọn họ, nếu nói ở đây, không chừng sẽ bị ai đó nghe thấy, Trương Tiểu Nguyên đành nháy mắt ra hiệu với đại sư huynh, rồi sau đó đem chuôi kiếm trong tay giao lại cho Lục Chiêu Minh.
Lục Chiêu Minh nhíu mày: " Đây không phải là kiếm của Lộ Diễn Phong sao?"
Trương Tiểu Nguyên ho khan một tiếng, nói: "Hắn tìm đệ...... Khụ khụ, hắn đem kiếm tặng lại cho đệ."
Lục Chiêu Minh đã hiểu.
Hắn nhìn mấy ánh mắt tò mò xung quanh, đem kiếm thu về trong tay, lôi kéo Trương Tiểu Nguyên cùng nhau về phòng, không quên căn dặn: " Đệ trước hết đi theo ta."
Trương Tiểu Nguyên trong lòng run lên, cảm thấy chuẩn bị xong đời rồi.
Y quay đầu nhìn về đằng sau, tạm thời không nhắc tới những người khác, chỉ thấy nhị sư huynh đang vô cùng boàng hoàng nhảy chữ trên đỉnh đầu.
Tưởng Tiệm Vũ: "Quả nhiên không có thanh kiếm nào dành cho ta cả."
Tưởng Tiệm Vũ: "Ta mệt tâm rồi, về sư môn thôi."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
......
Trương Tiểu Nguyên tùy ý để Lục Chiêu Minh lôi kéo trở lại trong phòng, sau đó khép kín cửa, y mới xoay sang giải thích cho Lục Chiêu Minh nghe ý đồ của Lộ Diễn Phong tới gặp mình, đồng thời nói ra suy nghĩ của bản thân y.
Lấy trình độ lý giải vấn đề vô cùng lạ thường của Lộ Diễn Phong, lại thêm vừa nãy chỉ mới nghe được phần mở đầu câu trả lời , y cảm thấy Lộ Diễn Phong nhất định sẽ bày ra mấy trò kỳ quái nào đó.
"Chúng ta vẫn nên sớm trở lại sư môn thôi." Trương Tiểu Nguyên nói, "Dù sao tiệc mừng thọ cũng đã kết thúc, sớm chút trở về bàn bạc mọi chuyện với sư phụ."
Lục Chiêu Minh gật đầu.
Hắn cũng có ấn tượng không tốt lắm với Lộ Diễn Phong, mà xét thêm cả chuyện của Trương Tiểu Nguyên , hắn càng thêm muốn sớm trở về giải quyết, lập tức không trì hoãn lên thời gian rời đi, sau giờ ngọ bọn họ liền chào từ biệt Mai Lăng An, Lộ Diễn Phong cũng ở một bên, thần sắc cổ quái cùng rối rắm mà nhìn chằm chằm Hoa Lưu Tước.
Hoa Lưu Tước bị hắn nhìn tới hai chân phát run, chỉ ước mau mau rời khỏi chỗ này, nhưng sau khi Mai Lăng An từ biệt họ, Lộ Diễn Phong lại cố ý gọi hắn lại,nói: "Tiểu Tước Nhi, ngươi chờ ta."
Bọn họ đi được vài bước, Trương Tiểu Nguyên nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn, Lộ Diễn Phong dõi theo bóng dáng Hoa Lưu Tước, trên đầu trước sau chỉ có một câu.
"Hắn thích tỷ tỷ xinh đẹp."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên trong lòng run rẩy, ẩn ẩn có một dự cảm không lành.
178.
Tán Hoa Cung cách sư môn bọn họ không xa, trải qua mấy ngày lộ trình liền thuận lợi về tới Phượng Tập Huyện.
Bọn họ ở đầu đường ngẫu nhiên gặp được Văn Đình Đình, cũng biết được Bùi Quân Tắc mấy ngày trước đã trở lại huyện nha, mãi cho đến chạng vạng, bọn họ rốt cuộc mới chạy về trong núi. Tính ra thời gia rời sư môn đã hơn một tháng, túp lều tranh căn nhà rợp lá nay đã không còn, mà được đổi thành nhà đen ngói đỏ, cộng thêm một đình viện lớn, trong viện còn được lát gạch xanh, cây cối trang trí cắt tỉa đoàng hoàng, lại dựng thêm một cọc gỗ luyện võ. Chung quy cũng xem như ra ngô ra khoai một thao trường luyện võ.
Sư môn cuối cùng cũng có bộ dạng một môn phái đoàng hoàng.
Trương Tiểu Nguyên vô cùng vui mừng.
Lục Chiêu Minh còn tâm tâm niệm chuyện của Trương Tiểu Nguyên, liền kéo y vào phòng trong nơi sư phụ cùng sư thúc đang chơi cờ uống trà. Nhìn thấy hai người, Vương Hạc Niên hận không thể kéo từng đứa tới nhìn kỹ càng từ trên xuống dưới một lượt, huống chi lần này Trương Tiểu Nguyên còn thật sự vì hắn mà thu về ba môn đồ mới, trong lòng Vương Hạc Niên vui sướng không thôi, nhưng mọi người còn chưa nói được mấy câu, Lục Chiêu Minh đã thần sắc nghiêm túc mở miệng, nói: "Sư phụ, sư thúc, đồ nhi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc."
Vương Hạc Niên có phần tò mò, dò hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Chiêu Minh nói: "Việc này chỉ có thể nói cho hai người nghe."
Hắn còn chưa dứt lời, Trương Tiểu Nguyên đã bị tiếng leng keng từ bốn phía chấn tới đinh tai nhức óc.
Hoa Lưu Tước: " Nói rồi nói rồi! Bọn họ sắp nói ra rồi!"
Tào Tử Luyện: "Chính đạo không chỉ cởi mở, bọn họ còn vô cùng thẳng thắn nữa!"
A Thiện Nhĩ: " Hoá ra người Trung Nguyên là như vậy! Thật dũng cảm!"
Tưởng Tiệm Vũ: "Nga, ta đi mất đây."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Vương Hạc Niên tuy không biết Lục Chiêu Minh muốn nói gì, nhưng vẫn gật gật đầu, ra hiệu những người còn lại trước tiên ra ngoài.
Lục Chiêu Minh ho nhẹ một tiếng, nói: "Sư phụ, việc này có quan hệ với Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên cũng cần lưu lại."
Hoa Lưu Tước: "Úc úc úc!"
Tào Tử Luyện: "Oa oa oa ta có thể nghe lén không?!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên lòng thầm rơi lệ.
Y cảm thấy bọn họ ngay từ đầu lẽ ra không nên thu Tào Tử Luyện và Hoa Lưu Tước vào sư môn mới phải, hai người này mỗi ngày đều nghĩ tới nghĩ lui mấy chuyện kì quái này nọ đồ thôi!
Chờ hai người kia đã ra ngoài, Lục Chiêu Minh còn lo lắng bọn họ nghe lén, cố ý thỉnh Vương Hạc Niên cùng Xa Thư Ý tới phòng trong rồi mới đem chuyện Trương Tiểu Nguyên có thể nhìn thấu nội tâm người khác một năm một mười nói ra.
Chuyện lạ thế này, Vương Hạc Niên trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên không tin nổi, hắn nhíu mày nhìn Trương Tiểu Nguyên, hỏi: "Tiểu Nguyên này, vi sư đang nghĩ cái gì nè?"
Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu Vương Hạc Niên, nhỏ giọng đáp: "Chờ tới khi sửa xong phòng phía sau, sư môn chỉ còn lại vỏn vẹn ba lượng bạc."
Vương Hạc Niên: "Ách......"
Trương Tiểu Nguyên: "Các đồ đệ đều đã trở lại, ngày mai lập tức liền thiếu thốn không còn cơm ăn, làm sao bây giờ, sốt ruột quá."
Vương Hạc Niên: "......"
Xa Thư Ý: "......"
Vương Hạc Niên miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Vi sư tin."
Trương Tiểu Nguyên thấy ngân khố sư môn không còn bao nhiêu, cảm thấy đây chắc chắn là thời điểm thích hợp để để đề cập chuyện y muốn làm giang hồ Bách Hiểu Sinh, vì sư môn kiếm tiền. Y có hơi do dự, nghĩ một lúc mới gom hết can đảm, đem toàn bộ suy nghĩ của bản thân đều nói ra.
Lục Chiêu Minh đã đáp ứng nói đỡ cho y, nhưng đại sư huynh còn chưa mở miệng, đã thấy Vương Hạc Niên khẽ nhíu mày, nói: "Không được."
Trương Tiểu Nguyên thở dài.
Sư phụ quả nhiên không đồng ý.
Lục Chiêu Minh nói: "Sư phụ, việc này......"
Xa Thư Ý trực tiếp đánh gãy lời hắn.
"Không được?" Xa Thư Ý nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Chính ngươi có năng lực kiếm tiền sao, há miệng ngậm miệng đều không được."
Vương Hạc Niên: "......"
Trương Tiểu Nguyên sửng sốt.
Vương Hạc Niên ho khan vài tiếng, muốn phản bác: "Sư đệ, quân tử yêu tiền, lấy chi ——"
Xa Thư Ý: "Nói cái gì cơ?"
Vương Hạc Niên: "Chính là...... Chính là phải đi trên con đường chính đạo!"
"Chính đạo?" Xa Thư Ý hơi hơi nhướng mày, "Ngươi đi trên ' chính đạo ' nhiều năm như vậy rồi, không nói đến một đệ tử cũng thu không nổi, còn kiếm tiền, đã được một lượng bạc trắng chưa?"
Vương Hạc Niên: "......"
" Chuyện Tiểu Nguyên muốn làm cũng không phải chuyện gì thất nhân thất đức , cũng không phải tiền tài bất chính." Xa Thư Ý nói, "Ngươi trước sau đều muốn thu thêm đồ đệ, muốn xây dựng sư môn lớn mạnh, nhưng chuyện này chuyện kia, có thứ nào không cần đến tiền?"
Vương Hạc Niên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Việc này quá nguy hiểm...... Vạn nhất Tiểu Nguyên bị người khác phát hiện làm sao bây giờ."
Xa Thư Ý đáp: "Ta tất có biện pháp."
Vương Hạc Niên dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng hắn vừa thấy sắc mặt Xa Thư Ý , dứt khoát liền ngậm miệng, dường như cảm thấy ủy khuất khi bị đồ đệ và sư đệ ghét bỏ, nắm trong tay kiếm tuệ, nói: "Kia...... Vậy giao cho ngươi."
Trương Tiểu Nguyên trơ mắt nhìn đỉnh đầu sư phụ nhảy ra một câu.
Vương Hạc Niên: "Hôm nay cũng là một ngày bị sư đệ và đồ đệ ghét bỏ, huhu."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía Xa Thư Ý.
Xa Thư Ý quay sang Lục Chiêu Minh làm thủ thế thỉnh, nói: "Ta có chuyện muốn nói với hai đứa."
Hắn không thèm nhìn tới Vương Hạc Niên đang ngồi bứt kiếm tuệ đến mức sắp trọc, mang hai người đi xa hơn một chút, rồi mới xoay người, thần sắc nghiêm túc, nhíu mày nhìn về phía Trương Tiểu Nguyên.
"Tiểu Nguyên." Xa Thư Ý trầm giọng hỏi, "Con có phải cũng đã biết được thân phận của ta?"
_________
Editor : Toi xuất đạo rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro