Chương 3: Đoàn kịch lưu lạc ở đêm lễ hội

Từ khi Rachel đại sư đến Dogo thôn tới nay, đã qua mười lăm ngày.

Ashe vẫn không có tìm cơ hội vạch trần Rachel.

Trong lúc hắn khổ não ưu phiền, sinh nhật mười sáu tuổi của hắn đến.

Sáng hôm nay, hắn mệt mỏi từ trong mộng tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, liền nhìn thấy một đóa hoa lớn để trên chóp mũi của chính mình, trên cánh hoa tươi mới cùng lá non còn lưu lại giọt sương sớm, óng ánh long lanh.

Chóp mũi của hắn giật giật một chút, ngửi được một mùi thơm trong lành

Mùi thơm này giống như có ma lực, so với cái gì tỉnh thần dược đều hữu hiệu hơn, làm cho tinh thần căng thẳng nhiều ngày của hắn đột nhiên buông lỏng.

Hắn lập tức nhớ lại —— hôm nay là sinh nhật của hắn.

Hàng năm vào lúc này đều có người chúc mừng hắn, làm cho hắn đối sinh nhật của mình cũng khắc sâu ấn tượng, căn bản không thể nào lãng quên.

"Cảm ơn." Hắn không có lập tức đứng dậy, vẫn duy trì tư thế nằm, ánh mắt từ trên bó hoa, chuyển qua đôi tay trắng nõn cầm bó hoa, lại chuyển qua trên người chủ nhân của đôi tay, là Royal, người đẹp khéo tay Royal.

Nàng nghịch ngợm dùng cánh hoa quét một vòng quanh chóp mũi Ashe: "Không cần khách khí." Sau đó đem bó hoa nhét vào trong tay Ashe, "Nhanh lên một chút, Aubrey bọn họ đều chờ ngươi ở bên ngoài."

Ashe ôm một bó hoa to, ngồi xuống, hướng bên ngoài cửa sổ nhìn: Bên cạnh thạch tháp, các bạn của hắn mỗi người đều nhí nha nhí nhảnh, nhận ra được tầm mắt của hắn, dồn dập làm ra các loại biểu tình cùng động tác kỳ quái, một bên hét lên:

"Ashe, sinh nhật vui vẻ!"

Âm thanh chấn động đến mức tro bụi trên mái hiên đều rì rào rơi xuống.

Ashe cười rộ lên, giơ tay hướng ngoài cửa sổ vẫy vẫy, nỗ lực nâng cao thanh âm của mình: "Cảm ơn!"

Royal cũng nhịn không được: "Bọn họ định vào trong phòng ngươi chúc mừng, nhưng mà ngẫm lại tình hình năm ngoái, ngày hôm nay vẫn là đem cơ hội này giao cho ta."

Ashe nghe, lập tức liền nghĩ tới sự tích anh dũng, năm ngoái một đoàn tiểu tử tràn vào căn nhà gỗ này của hắn, nhảy nhót tưng bừng, làm ầm ĩ, cuối cùng mạnh mẽ đem gian nhà dằn vặt đến xụp đổ.

Nụ cười bên môi hắn trở nên sâu hơn.

"Nhưng mà Aubrey vẫn rất oán giận." Royal giơ tay lên, giúp hắn gảy một chút lọn tóc vểnh lên do nằm ngủ, "Hắn nói ta lần đầu tiên tặng hoa, cư nhiên không phải đưa cho hắn. Từ tối hôm qua liền cùng ta nháo, làm cho người ta đau đầu. Hắn vẫn là tiểu hài tử sao?"

Aubrey có đôi khi là chính tính trẻ con. Ashe liền liếc mắt một cái nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện Aubrey đang giương nanh múa vuốt trừng hắn.

Lại làm sao thế? Hắn suy nghĩ một chút... Nha, là bởi vì Royal đang giúp hắn vuốt thẳng tóc tai sao?

Aubrey khi nói chuyện yêu đương, tâm trí tuổi tác liền giảm đi đến mấy tuổi lận.

"Ấu trĩ chết rồi." Hiển nhiên, Royal cũng chú ý tới đến đạo tầm mắt không thể xem nhẹ bên ngoài cửa sổ kia. Nàng tâm tình tốt mà cong lên khóe môi, ý cười ôn nhu động lòng người lập loè trong đôi mắt màu xanh nhạt đẹp đẽ, "Được rồi được rồi, sáng mai ta cũng đưa hắn một bó hoa là được."

"Tại sao lại để đến sáng mai?" Ashe lôi kéo ống tay áo của nàng, đem bó hoa trong tay một lần nữa đưa cho nàng, "Nơi này có sẵn một bó hoa."

Royal cầm lấy bó hoa, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

"Bó hoa này bên trong có điều ước tốt đẹp nhất." Ashe nghiêm túc nhìn nàng, "Ta muốn tặng nó cho các ngươi."

Royal ôm hoa, ngơ ngác mà nhìn hắn, nửa ngày không phục hồi được tinh thần.

"Royal?" Ashe nghi hoặc gọi nàng.

Royal rốt cục hoàn hồn, một bên là khiếp sợ cùng kích động: "Trời ạ! Ashe ngươi lớn rồi a, ngày hôm nay lại biết cách nói chuyện!"

Một bên là tri kỷ cùng cảm động: "A a! Ashe, ngươi thật sự là một gia hỏa đáng yêu!"

"Ta đều đã lệ nóng doanh tròng rồi!" Nàng lầu bầu, vồ tới ôm chặt Ashe, đương nhiên là không thèm đếm xỉa đến đôi mắt trừng to ngoài cửa sổ kia, sau đó không có từ chối tâm ý của Ashe, quay người chạy vội ra ngoài, đem bó hoa bao hàm điều ước tốt đẹp để vào trong lòng Aubrey.

Vì vậy chờ đến lúc Ashe chậm rãi đi ra khỏi nhà gỗ, hắn lần thứ hai có được một cái ôm ấp đến từ Aubrey, lực lớn tới nỗi sáp đem Ashe ôm dẹt.

"Huynh đệ tốt!" Aubrey cười ha ha, "Sinh nhật vui vẻ a!"

Ashe giãy dụa tong lồng ngực như thép của hắn, một đôi cánh tay nhỏ gầy khó khăn duỗi ra, vỗ vỗ sống lưng Aubrey: "Tạ ơn, cảm tạ... Hành, được."

Buông ta ra đi, Aubrey, ta sắp thở không được.

Không khí trong lồng ngực Ashe đều bị ép đi ra, ngay cả lời đều không cách nào nói đầy đủ.

Bởi vì phương thức biểu đạt cảm động quá kích động của Aubrey, cuối cùng ngày hôm nay Ashe là run rẩy bị các tiểu đồng bọn dìu vào trong thôn.

Lúc đi qua cửa thôn, còn bị Derek đại thúc mạnh mẽ trêu chọc một phen.

Tiến vào thôn trang, rất rõ ràng có thể phát hiện, trong thôn bốn phía đều bị trang trí, nhìn xinh đẹp và náo nhiệt, như là chuẩn bị cho lễ hội.

Ashe đối với cái này cũng không ngoài ý muốn.

Hắn là hài tử không còn người nhà duy nhất ở trong thôn, cho nên mỗi năm vào sinh nhật hắn, đều là toàn thôn đồng thời cùng chúc mừng hắn.

Bởi vì qua nhiều năm kiên trì, vì vậy ngày đó bất tri bất giác mà thần kỳ biến thành ngày lễ cố định ở trong thôn, chuẩn bị lễ mừng.

Lễ mừng tên là: Mừng ngày Ashe ra đời.

Tuy rằng nghe có chút xấu hổ, nhưng mà Ashe biểu thị, mọi người vui vẻ là được rồi.

Hắn về đến nhà, bữa sáng phong phú đã được chuẩn bị kỹ càng, trong nhà giữa phòng khách chất đầy lễ vật, tất cả đều là đồ dùng hàng ngày, đủ cho Ashe dùng tới một năm.

Mọi người trong thôn Dogo tặng lễ chính là tri kỷ như thế!

Ashe mang theo lòng cám ơn ăn sạch điểm tâm, rồi bị các bằng hữu lần thứ hai lôi ra khỏi phòng, hội hợp đến sân cỏ bị bỏ trống trong thôn.

Đều nói là lễ mừng, Dogo thôn từ rất sớm liền lên kế hoạch rất tốt cho chương trình hôm nay.

Ca múa vui vẻ... Ashe hỗ trợ đệm nhạc.

Giao đấu kịch liệt... Ashe dùng sức vỗ tay.

Trò chơi thú vị... Ashe nghiêm túc vây xem.

...

"Ashe ngươi đứng bên trong góc làm cái gì?" Derek đại thúc vừa mới dùng giọng nói thô kệch nam tính của mình hát vang một khúc, kết thúc chỉ thấy Ashe như u linh bồng bềnh ở bên ngoài đoàn người, không khỏi cảm thấy mệt tâm, động thủ đi bắt hắn, "Tới tới, ngươi không phải theo chân Nathan học dược à? Trò chơi phân biệt nấm độc hoang dã bên kia, ngươi đi tham gia thử một chút xem!"

Ashe bị hắn xách lên, cũng không phản kháng, chỉ nhỏ giọng nói: "Cháu nhìn thôi, rất vui."

So với tự mình tham dự, cháu nhìn thấy mọi người hoạt động càng cao hứng hơn, nhìn đến đặc biệt thỏa mãn.

Trong đôi mắt nhạt màu yên tĩnh của hắn viết câu nói như vậy.

"..." Derek thở ra một hơi thật dài, "Tiểu tử ngươi thật đúng là..." Hắn thả cổ áo của Ashe ra, đổi thành vỗ vỗ vai Ashe, "Vui vẻ là được rồi. Những phiền não lúc trước, trong ngày hôm nay quên hết toàn bộ! Sau ngày hôm nay, nếu thực sự không có biện pháp, đến tìm Derek thúc thúc, được không?"

Ashe ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt kiên nghị trầm ổn của Derek...

Derek thúc thúc đã nhận ra được mình gần đây bất an sao?

Hắn mím khóe môi, thận trọng gật gật đầu.

Có lẽ... Mặc dù không có căn cứ thực tế, tuy rằng Rachel giúp làng không ít việc, hoàn toàn được mọi người yêu thích cùng tôn kính... Nhưng mà nếu như là hắn hướng mọi người mở miệng nói, mọi người e rằng sẽ không ngay lập tức liền phủ định hắn đi?

Dù cho không sẽ trực tiếp tin tưởng dự cảm cảu hắn, ít nhất có thể có phòng bị đi?

Một mình hắn không thể làm gì Rachel, nhưng mà trong thôn nhiều người như vậy, nhiều con mắt như vậy, trong tình huống có chú ý, luôn có thể phát hiện đuôi cáo của Rachel đi?

Ashe quyết định chủ ý, ngày mai trước sẽ thẳng thắn cùng Derek thúc thúc. Derek thúc thúc không có chịu ân huệ của Rachel, cũng không như Nathan lão sư tôn sùng học thức của Rachel, lại càng không như bọn Aubrey yêu thích Rachel, hắn kiên định trầm ổn, trong ngày thường tuy rằng thô lỗ dũng cảm, mà thực tế lại vô cùng cẩn thận... Hơn nữa giá trị vũ lực là số một số hai ở trong thôn.

Derek thúc thúc nhất định sẽ nghiêm túc cùng hắn nói một chút, sẽ không dùng thái độ qua loa như với tiểu hài tử với hắn.

Có quyết tâm, cục đá nặng trình trịch đặt ở trong lòng Ashe tuy rằng vẫn còn, nhưng mà so với lúc trước đã thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn tiếp tục đi xuyên qua trong đám người, tiếp nhận nhóm thúc thúc thẩm thẩm thỉnh thoảng nhét đồ ăn vặt vào trong tay, quai hàm vẫn luôn phình, như một chú chuột nhỏ tích trữ thức ăn.

Lễ mừng kéo dài cả ngày.

Đến lúc chạng vạng, Ashe vốn tưởng rằng hội sẽ giống như năm ngoái, dùng vũ hội vui vẻ ở ngoài trời để kết thúc, nhưng không nghĩ lúc ánh nắng chiều như sắc hồng phủ kín bầu trời, hắn bị mọi người vây quanh, đầu óc mơ hồ mà đi ra khỏi làng.

"Năm nay không giống mọi năm!" Mọi người nói như vậy, " Ashe mười sáu tuổi là thành niên mà."

Khác ở chỗ nào đây?

Ashe thuận theo mà cùng mọi người đi ra ngoài, đi qua chỗ cao nhất thôn, đi qua thạch tháp, nhìn thấy mấy cái lều bạt to lớn không biết từ lúc nào được dựng lên trên bãi cỏ bằng phẳng. Ở trung tâm, là vũ đài hình tròn rực rỡ ánh đèn, màn che màu hoa mân côi dày nặng giống như màu rang chiều nơi chân trời.

Cuối cùng đã tới thời điểm công bố đáp án.

Aubrey khó khăn nhịn đến lúc này, cuối cùng cũng có thể thoải mái nói ra: "Coong coong coong ..." hắn phối thêm âm thanh, "Là đoàn kịch lưu lạc từ nơi khác tới nha! Gần đây mới đến mấy thôn phụ cận diễn, nghe nói chương trình đặc biệt đặc sắc!"

Các tiểu đồng bọn còn lại cũng không cam yếu thế, mồm năm miệng mười cùng Ashe nói đến đoàn kịch mới thịnh hành gần đây.

Ồ ồ, mọi người đều biết đến cái này?

Ashe nhất thời cảm thấy được chính mình thật lạc hậu.

Chỉ một mình hắn không rõ ràng những xu hướng thịnh hành mới gần đây ... Hắn nghĩ, những ngày qua chính mình đến tột cùng đang làm những gì a, tâm thần không yên nơm nớp lo sợ, kết quả không hề làm được cái gì tốt cả. Ngày mai, ngày mai nhất định phải đi cùng Derek thúc thúc hảo hảo nói một chút!

Hắn nghiêm túc nghe các bằng hữu giới thiệu.

Cái đoàn kịch lưu lạc này nghe đâu đến từ chỗ rất xa, đi tới chỗ nào liền diễn xuất ở chỗ ấy, cũng dựa vào diễn xuất mà xoay xở lộ phí.

Khoảng một tuần trước, đoàn kịch này đã đến trấn nhỏ Saxo phụ cận Dogo thôn.

Một màn diễn xuất đặc sắc khiến đoàn kịch ở chỗ này một đêm thành danh.

Ở Dogo thôn cũng có người nghe nói tới đoàn kịch, nghĩ đến cũng sắp đến sinh nhật của Ashe, vì vậy Fahn trưởng thôn nghe danh mà tới, mời đoàn kịch này đêm nay đến Dogo thôn biểu diễn.

"Nghe nói người biểu diễn của đoàn kịch này đều đặc biệt đẹp đẽ!" Aubrey mơ tưởng viển vông, "Không biết có đẹp như Royal không?"

Royal đứng ở bên cạnh hắn: "... Nếu có ngươi liền muốn làm thế nào?" Nàng ôn nhu hỏi.

Aubrey run lập cập: "Ha, liền, liền nhìn."

Aubrey ủ rũ cúi đầu cũng không hướng phía trước chen lấn, đàng hoàng đứng ở đằng sau đoàn người, một bộ thái độ "Không có đặc biệt mong đợi", chỉ hướng Ashe phất phất tay: "Ashe, ngươi đi phía trước xem đi."

Ashe lắc lắc đầu: "Nơi này cũng thấy rất rõ ràng."

Giờ chạng vạng mang theo khoảng cách giữa ban ngày cùng đêm đen, thật là mỏng manh, chớp mắt là qua.

Trong khoảnh khắc mỏng manh này, ánh nắng chiều như gấu quần của người vũ nữ, một cái xoay người lanh lợi, đem làn váy lớn xòe ra, lại thật nhanh thu lại.

Sau đó nhẹ mà xuống sân khấu.

Vũ đài rang chiều ảm đạm đi, bầu trời bị nhuộm một màu mực từ nhạt đến đậm, tô diểm them những ngôi sao thật nhỏ.

Mà vũ đài của đoàn kịch thì lại sáng lên, ánh sáng rực rỡ chiếu đến rất xa, đem bầu trời đang dần tối cũng nhiễm lên mấy phần diễm sắc.

Dù cho đứng ở hàng sau, cũng có thể thấy rõ vũ đài chói mắt kia.

Có một vị lão nhân mặc trường bào hoa lệ, đứng ở trên sân khấu, đối với mọi người dưới đài ưu nhã hành lễ: "Đây là đoàn kịch Tinh Không, hoan nghênh chư vị đến với buổi biểu diễn của chúng ta."

Nha, nguyên lai bọn họ có tên tuổi. Ashe ở dưới đài nghĩ, không phải gọi lưu lạc đoàn kịch,mà gọi là Tinh Không đoàn kịch a.

Danh tự này thật là dễ nghe.

Hắn nhớ tới mộng cảnh bên cạnh thạch tháp, lưu quang trongkhông gian đen kịt, vô ý thức nở một nụ cười nhợt nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #1vs1#dammei