Chương 16: Đi Xa Để Tìm Lại Chính Mình

Tôi lê bước về nhà, vết máu trên khóe môi đã khô lại, tạo nên một cảm giác vừa đau rát, vừa mặn chát. Mỗi bước chân là một sự nhức nhối, nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với sự trống rỗng trong lòng. Tôi mở cửa, căn nhà vẫn im lặng như mọi ngày. Tôi không bật đèn, cứ thế ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào tường. Mọi thứ cứ chao đảo, từ cú đấm của Quân, đến cánh cửa Hân đóng sầm lại trước mặt.


Tôi lấy điện thoại ra, màn hình lạnh lẽo hắt lên gương mặt bầm dập. Tôi mở tin nhắn, tìm đến khung chat của Quân. Ngón tay tôi lướt trên bàn phím, gõ một cách chậm rãi, đầy run rẩy.

_ Quân, tao xin lỗi. Tao biết mày giận. Tao... tao đã không có ý đó. Tao chỉ muốn mọi chuyện tốt đẹp hơn. Nhưng tao đã làm mọi thứ tệ hơn rồi. Tao biết, mày không bao giờ muốn nghe tao giải thích, nhưng tao chỉ muốn nói, tao thật sự rất hối hận. Vết bầm này không đau bằng những gì mày đã phải chịu đựng. Tao xin lỗi.

Một tin nhắn dài, đầy ắp sự hối hận và dằn vặt. Tôi đọc đi đọc lại, nhưng mỗi lần đọc, trái tim lại càng thêm nặng trĩu. Những lời này có nghĩa gì? Chúng có xoa dịu được nỗi đau của Quân không? Chúng có làm cậu ấy quên đi cảm giác bị phản bội không? Tôi nhớ lại ánh mắt của Quân, đầy sự thất vọng và căm phẫn. Một tin nhắn không thể nào thay đổi được tất cả.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay do dự. Không thể gửi. Những lời này thật rỗng tuếch. Nó chỉ là sự tự an ủi của bản thân tôi mà thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đặt ngón tay lên phím xóa. "Xoá". Tôi giữ chặt ngón tay mình ở đó, chứng kiến từng từ, từng câu, từng cảm xúc tan biến khỏi màn hình. "Xin lỗi", "hối hận", "Quân"... tất cả đều biến mất. Tôi cảm thấy một sự đau đớn, nhưng cũng là một sự giải thoát. Những gì đã tan vỡ, không thể hàn gắn bằng lời nói.

Khi màn hình hoàn toàn trống rỗng, tôi buông tay ra, cảm thấy mệt mỏi cùng cực. Chính lúc đó, màn hình điện thoại chợt sáng lên. Một tin nhắn mới. Tôi mở lên, hy vọng một cách vô vọng rằng đó là Hân hoặc Quân. Nhưng không, đó là Quốc.

"Tụi mày rảnh không? Hè này, đi một chuyến đi..."

Tôi khẽ cười chua chát. Rảnh ư? Tôi đang sống trong mớ hỗn loạn này, rảnh đến mức không biết phải làm gì. Tôi định tắt điện thoại, nhưng một tin nhắn khác lại đến.

"Tao sắp đi Úc du học. Chỉ còn khoảng một tháng nữa."

Cú sốc. Một cảm giác còn mạnh hơn cả cú đấm của Quân. Quốc, người bạn thân tôi vừa mới quen, người luôn vui vẻ và sôi nổi, lại sắp rời đi một cách bất ngờ. Mọi chuyện đến quá nhanh. Cậu ấy không nói với tôi hay Phú một lời nào về việc này.

Tin nhắn thứ ba đến, là một tấm vé tàu điện tử, gửi cho tôi và Phú.

"Chuyến tàu Bắc Nam, đi Đà Nẵng. Lần cuối cùng."

Tôi nhìn tấm vé, nhìn những dòng chữ lạnh lùng trên màn hình điện thoại, và chợt nhận ra. Cuộc đối đầu với Quân đã là một cái kết bạo lực cho một tình bạn, nhưng đây mới là một lời từ biệt thật sự. Một lời từ biệt không ồn ào, nhưng đầy sự hụt hẫng. Quốc rời đi không phải vì giận dữ hay tổn thương, mà vì một ngã rẽ của cuộc đời.

Tấm vé tàu trên tay tôi bỗng chốc trở nên lạnh ngắt. Nó gợi lại cho tôi một kỷ niệm 3 tháng trước, kỷ niệm về lần đi chơi sau giữa kỳ 2 lớp mười. Đó là chuyến đi ngắn ngày đến một thành phố gần đó, chỉ để thay đổi không khí. Chiều hôm ấy, chúng tôi ngồi ở một quán cà phê nhỏ ven sông, ngắm hoàng hôn buông xuống.


Không khí rất đỗi bình yên. Chúng tôi đã trải qua một kỳ thi khó khăn, và đây là khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi. Khi ánh nắng cuối cùng của ngày tắt hẳn, Quốc đứng dậy, vươn vai và nhìn ra dòng sông phẳng lặng.

"Mãi mãi chúng ta là anh em. Tao sẽ không bao giờ bỏ tụi bây."

Quốc nói câu ấy một cách tự nhiên, như một lẽ tất yếu. Cả bọn đều cười. Đó là lời hứa của tuổi trẻ, hồn nhiên, ngây thơ và đầy tự tin. Chúng tôi tin rằng tình bạn này sẽ bền chặt mãi mãi, rằng không có bất cứ điều gì có thể chia lìa chúng tôi. Mọi thứ đều đơn giản, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau.

Nhưng giờ đây, lời hứa ấy cứa vào lòng tôi như một lưỡi dao. "Không bao giờ bỏ"... Vậy mà giờ đây, Quốc lại sắp rời đi. Không phải vì cãi vã hay giận hờn, mà vì một ngã rẽ cuộc đời không thể tránh khỏi. Cả nhóm đã tan vỡ, theo những cách khác nhau. Hân và Quân rời đi trong sự đau khổ, giận dữ, còn Quốc, rời đi trong sự lặng lẽ và đầy nuối tiếc.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bóng tối bao trùm căn phòng, cảm thấy một nỗi cô đơn sâu sắc chưa từng có. Mọi người đều đang bước đi trên con đường của riêng mình, và tôi, chỉ có thể đứng đó, chấp nhận những cuộc chia ly. Vết thương trên mặt tôi vẫn còn đau nhức, nhưng tôi biết, nỗi đau lớn nhất không phải là từ cú đấm, mà là từ những lời tạm biệt lặng lẽ.


Và tôi phải đi. Chuyến đi này không chỉ vì Quốc, mà còn là để tôi tìm kiếm một lối thoát, một sự giải thoát cho mớ hỗn độn trong lòng. Để tôi có thể tạm quên đi tất cả những nỗi đau, dù chỉ trong một tháng ngắn ngủi này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro