Chương 26: Khoảnh Khắc Không Lời
Kỳ thi chọn lọc đầu tiên khép lại. Buổi học hôm đó, không khí đặc quánh sự tĩnh lặng, khác hẳn với sự ồn ào của những buổi giải đề trước. Tôi hít thở nặng nhọc, cố gắng xua đi cái cảm giác ngột ngạt đang vây lấy mình. Mọi ánh mắt đều hướng về bảng điểm, nơi một tấm áp phích trắng đơn giản đang được dán lên.
Mỗi lần nhìn sang bảng điểm, tôi lại thấy tên mình lạc lõng giữa những con số. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ để bị loại khỏi danh sách. Tôi thậm chí nghe tim mình đập trong im lặng của cả lớp. Cảm giác này tàn nhẫn hơn cả thất bại, vì nó cho thấy mình vẫn đang ở ranh giới mong manh giữa tồn tại và bị lãng quên.
Không ai bất ngờ khi cái tên Quân đứng đầu. Cậu ấy có một sự lạnh lùng và tài năng đến mức không ai có thể nghi ngờ. Ngay dưới là Hân, chỉ kém vài điểm, nhưng vẫn đủ để khẳng định cô là ngôi sao thứ hai của lớp, một thiên tài với sự chắc chắn và tỉ mỉ. Tôi ở hạng giữa, may mắn lọt danh sách dự bị. Phú đứng khá vững. Còn Nhân... tôi thấy cậu ấy im lặng rời đi, cúi đầu, chẳng nói một lời. Ánh mắt tôi thoáng nhìn theo bóng lưng của Nhân, tôi hiểu được sự nặng nề của áp lực mà cậu ấy đang gánh.
Những tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên trong lớp. Tôi nghe lỏm đâu đó: "Quân với Hân đúng là song đỉnh." Một ai đó thì thầm: "Còn Vinh thì chỉ vừa đủ... nếu cố gắng hơn thì sao nhỉ?" Tôi cắn chặt môi, cảm giác như một nhát dao vô hình cứa vào lòng. Những lời nói ấy không ác ý, nhưng nó tàn nhẫn, vì nó đúng.
Tôi cố gắng dẹp bỏ những cảm xúc đó. Trong một buổi giải đề, thầy Tuấn Anh đưa ra một bài logic hóc búa, phức tạp như một mê cung. Tôi ngồi cắm cúi, cố giữ bình tĩnh, nhưng các dòng suy luận cứ mắc kẹt như bị nút thắt chặn ngang, càng gỡ càng rối. Nỗi lo lắng và cảm giác bất lực dâng lên, khiến tôi muốn buông xuôi. Có lẽ mình thực sự chỉ là "vừa đủ," không hơn không kém.
Đúng lúc đó, một tờ giấy nhỏ trượt đến chỗ tôi.
Tôi thoáng giật mình. Cả lớp vẫn đang chìm trong sự tập trung cao độ. Tiếng bút sột soạt trên giấy nháp của Hân vẫn đều đặn. Tôi lướt mắt sang, cô ấy không nhìn tôi, vẫn chăm chú vào bài làm của mình. Tôi mở tờ giấy ra. Chỉ vài chữ ngắn: "Thử nghĩ theo hướng đối xứng."
Tim tôi đập mạnh. Đó không chỉ là một dòng gợi ý. Đó là một sự cứu rỗi. Hân đã để ý đến sự loay hoay, đến nỗi bế tắc của tôi, dù cho tôi đã cố gắng giấu nó đi. Tôi làm theo. Mọi thứ như bật sáng. Các dòng suy luận hiện ra rõ ràng, như một cánh cửa bật mở. Bài toán đã sáng tỏ.
"Vinh, em lên bảng đi." – Thầy Tuấn Anh gọi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh khi bước lên. Đứng trước bảng, tôi thấy Hân khẽ đẩy một cục tẩy về phía tôi, một hành động nhỏ, vô cùng tinh tế. Khi tôi trình bày cách làm, tôi không còn cảm thấy run rẩy nữa. Tôi nói trôi chảy, tự tin. Thầy gật đầu, mỉm cười: "Đúng hướng rồi, khá lắm." Khi tôi quay về chỗ, Hân không nói gì, cô chỉ khẽ đẩy một cục tẩy về phía tôi, một hành động nhỏ, vô cùng tinh tế.
Chỉ thoáng thôi, như một vệt sáng lướt qua, tôi bắt gặp ánh mắt Hân. Một cái nhìn mơ hồ, không rõ là công nhận, hay chỉ là tình cờ. Nhưng trái tim tôi thì đã không còn yên lặng. Nụ cười của cô ấy, rất nhanh, thoáng qua như gió nhẹ. Rất nhanh, cô lại cúi xuống tập vở, như chưa có gì xảy ra.
......
Buổi học kết thúc. Tôi nán lại, định về thì bắt gặp Hân đứng dưới tán cây, tay cầm tập giấy nháp. Nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là bài giải tôi bỏ quên. Nắng chiều đã dịu hơn, chiếu qua tán lá, tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên tóc cô. Cô không gọi, cũng không chờ. Khi tôi đến gần, Hân chỉ đưa nó cho tôi, khẽ nói:
– Của cậu này.
Giọng cô bình thường, nhưng ánh mắt lại khác. Không còn né tránh, cũng chẳng còn buồn bã như trước. Nó chỉ dừng lại nơi tôi một thoáng, nhưng đủ để tôi cảm nhận được sự hiện diện của cô, chân thật đến không ngờ. Ánh mắt ấy như một khe hở nhỏ vừa được mở ra giữa bức tường lạnh lẽo đã vây quanh chúng tôi bấy lâu nay. Cô không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người bước đi, để lại tôi một mình, lòng rối bời.
Tôi cúi đầu nhìn xuống tập giấy nháp trong tay. Ngoài những nét chữ của tôi, còn có một dòng ghi chú nhỏ, không phải là lời giải, mà là một câu nói. Nét bút của Hân thật nhỏ, nhưng lại in hằn, rõ ràng: "Đừng bỏ buộc."
Khoảnh khắc đó, tim tôi như có một dòng nước ấm chảy qua. Đột nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng. Cô ấy không chỉ giúp tôi giải một bài toán. Cô ấy đang nói về chính tôi. Về cái áp lực vô hình mà tôi đang tự đặt lên mình, về những lời thì thầm mà tôi đang tự dùng để giày vò bản thân. Cô ấy nhìn thấy sự loay hoay của tôi, sự tự ti của tôi, và lặng lẽ đưa ra một lời khuyên. Cô ấy không giải thích, không khuyên răn, chỉ đơn giản là trao cho tôi một lời nhắc nhở.
Tôi đọc đi đọc lại, như thể đó không còn là lời nhắn, mà là một mật mã. Một mật mã chỉ hai người chúng tôi cùng hiểu.
Tập giấy trong tay tôi không còn là bài nháp, mà là một thông điệp. Tôi nắm chặt nó, cảm giác như nắm lấy một sự đồng cảm hiếm hoi. Khoảnh khắc ấy, không có lời thừa, nhưng nó khiến tôi tin rằng giữa tôi và Hân, đã có một điều gì đó khác trước. Có lẽ, đó là sự khởi đầu cho một hành trình mới, nơi tôi không chỉ học cách chạy, mà còn học cách tin rằng, mình không hề đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro