Chương 3: Nguyễn Quang Diêu
Tháng sáu, cái nóng Đồng Tháp như đổ lửa. Tôi nhìn tờ giấy báo thi chuyên mà lòng nóng hơn cả thời tiết. Phòng thi số 12, Trường Chuyên Nguyễn Quang Diêu. Nghe tên trường thôi đã thấy ráng chịu áp lực. Thằng Phú thì cứ vỗ vai tôi bôm bốp (chỉ tiếng vỗ mạnh và liên tiếp):
_ Cố lên, bạn hiền! Tương lai gái đẹp đợi mày đó!
Nó nói thì dễ, chứ cái dạ dày tôi cứ cuộn lên cuộn xuống. Đêm trước ngày thi, tôi học đến khuya, mấy công thức diện tích, bất đẳng thức nhảy nhót loạn xạ trong đầu. Không biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi, sao mình lại trót dại nghe lời thằng Phú? Rồi lại nghĩ đến nét chữ của Hân, đến nụ cười mím môi của cô ấy khi giải được bài khó. Lạ thật, cái hình ảnh đó lại là thứ duy nhất níu tôi lại, khiến tôi không bỏ cuộc.
Sáng hôm thi, sân Trường Chuyên Nguyễn Quang Diêu đông nghẹt người. Phụ huynh đứng ngoài cổng, mặt ai cũng căng thẳng. Tôi chen chúc giữa đám học sinh mặc đồng phục đủ màu sắc, đứa nào đứa nấy trông cũng thông minh rạng ngời. Tôi nhìn quanh tìm Hân, muốn thấy cô ấy để lấy chút "doping" tinh thần, nhưng sân trường quá rộng.
Vào phòng thi, mùi giấy mới và mực bút chì lẫn lộn. Đề Toán năm đó khó kinh khủng, đúng chất chuyên. Câu tổ hợp đầu tiên đã khiến tôi vò đầu bứt tai. Tôi nhớ lời thầy Sang "Không nghe kịp? Về đọc lại," rồi cười khổ. Có lẽ tôi sẽ phải "đọc lại" đề này cả đời mất. 90 phút trôi qua như một cái chớp mắt, tôi viết lia lịa, cố gắng không để tờ giấy trắng trơn. Dù biết mình làm không tốt, nhưng ít nhất tôi đã chiến đấu đến cùng.
Ra khỏi phòng thi, tôi thấy Nhân và Quân đứng đợi Hân. Hân bước ra, vẫn mái tóc tém gọn gàng, vẻ mặt điềm tĩnh. Tôi không biết cô ấy làm bài thế nào, nhưng nhìn cái dáng vẻ tự tin ấy, tôi tin chắc cô ấy sẽ đỗ. Tôi muốn lại gần hỏi thăm, nhưng chân cứ như bị đóng đinh. Thằng Phú chạy đến, nhăn nhó:
_ Mày làm được không? Tao thấy đề nó bay bay (khó hiểu, không theo quy luật) là sao á!
Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Hân và hai người bạn khuất dần trong đám đông.
Hai tuần sau, kết quả được công bố. Tôi run rẩy truy cập trang web của sở, tìm tên mình. "Lê Minh Vinh... Đạt. Chuyên Toán." Tôi suýt đánh rơi điện thoại. Cả phòng khách nhà tôi như nổ tung. Má tôi reo lên sung sướng, ba tôi gật gù ra vẻ "biết ngay con mình giỏi mà". Tôi thì vẫn chưa tin nổi. Mình... đỗ chuyên Toán rồi ư?
Và rồi, tôi vội vàng tìm tên Hân. "Nguyễn Thùy Hân... Đạt. Chuyên Toán." Khóe môi tôi bất giác nhếch lên, một nụ cười rất nhẹ, gần như mím lại, y hệt cái cách tôi từng thấy cô ấy khi giải được một bài toán khó. Cảm giác lúc đó không chỉ là vui sướng vì mình đỗ, mà còn là một sự nhẹ nhõm khó tả khi biết cô ấy cũng ở đó. Vậy là tôi sẽ được học chung lớp với Hân.
Tôi đang ngây ngất trong niềm vui thì điện thoại reo. Là Phú.
_ Alo! Mày đậu không, Luv? Giọng nó hớn hở.
_ Đậu rồi! Chuyên Toán luôn! Tôi hào hứng đáp. Còn mày?
_ Haha! Đương nhiên là đậu rồi! Tao hạng ba toàn khối luôn đó! Phú tự hào khoe.
_ Còn mày hạng mấy? Chắc cũng cao chót vót đúng không? Mà thôi kệ đi, dù sao tao cũng không muốn làm 'cặp đôi hoàn hảo' với mày trong chuyên Toán đâu. Nhưng mày nhớ đó, chuyên Toán nhiều gái đẹp lắm nghen! Không được quên thằng bạn chí cốt đấy!
Tôi đơ người. "Hạng ba toàn khối ư?"
Thằng Phú, cái đứa "ham chơi hơn ham học" mà lại có thứ hạng cao hơn tôi, kẻ đã cật lực ôn thi và lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tôi vội vàng kiểm tra lại kết quả của mình. Đúng là tôi đậu chuyên Toán, nhưng thứ hạng của tôi kém xa nó. Một cảm giác vừa bất ngờ, vừa có chút cay cú len lỏi trong lòng.
Cú lừa này của Phú đúng là lớn thật, nhưng lại có một kết quả không ai ngờ tới. Nghe nó nói vậy, tôi phì cười, nụ cười có chút méo mó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro