Chương 5: Hàm Số Đổi Biến

Tuy nhiên, guồng quay cuộc sống dần thay đổi. Khi các ca nhiễm COVID-19 giảm dần, chúng tôi chính thức bước vào học kỳ II lớp 10 và cuối cùng cũng được trở lại trường học, với những buổi học trực tiếp quen thuộc.

Mọi thứ cứ ngỡ sẽ quay về bình thường như trước đại dịch, nhưng với Hân, mọi chuyện lại không hề đơn giản như tôi vẫn nghĩ.

Hân, trong mắt tôi, vẫn luôn là một "hàm số" đầy bí ẩn. Suốt những tháng ngày học online, tôi vẫn dõi theo cô ấy qua màn hình máy tính: từ giọng điệu rành rọt mỗi khi trả lời bài, đến những khoảnh khắc trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ ảo.

Lúc ấy, tôi vẫn đinh ninh Hân là một cô gái hoàn hảo, không một tì vết. Thế nhưng, ngay từ buổi học trực tiếp đầu tiên tại trường, tôi đã bắt đầu nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là một áp lực vô hình mà cô ấy đang phải gánh chịu.

Và quả thật, ngay khi trở lại những buổi học trực tiếp, tôi lập tức nhận thấy những dấu hiệu bất thường. Hân không còn giữ được phong độ học tập ổn định. Điểm số các bài kiểm tra của cô ấy bắt đầu chệch choạc, đặc biệt là môn Toán – môn mà cô ấy luôn xuất sắc, đôi lúc lại xuất hiện những lỗi sai khó hiểu. Những lỗi sai ấy không phải do kiến thức Hân không vững, mà giống như sự lơ đễnh hay mất tập trung, điều hoàn toàn không giống Hân thường ngày chút nào. Tôi linh cảm rằng có một uẩn khúc nào đó cô ấy đang cố che giấu.

Chính sau buổi kiểm tra 15 phút hôm đó, khi chứng kiến tận mắt sự vật lộn của Hân, tôi đã không ngừng nghĩ về cô ấy và những điều bất thường đó. Nỗi trăn trở cứ đeo bám, buộc tôi phải tâm sự với Quốc vào một buổi tối, khi hai đứa đang cày nhiệm vụ trong game:

_ Quốc này, mày có thấy Hân dạo này lạ lắm không? Tôi mở lời.

Quốc dừng tay trên bàn phím, quay sang nhìn tôi qua màn hình Discord. 

_ Tao cũng đang định hỏi mày đây. Tao càng quan sát, tao càng thấy Hân dường như đang chịu áp lực rất lớn từ gia đình.

Tôi gật đầu, đợi Quốc nói tiếp.

_ Tao nghe loáng thoáng từ Nhân và cả thằng Quân nữa, Quốc tiếp tục, giọng trầm xuống. 

_ Ba mẹ Hân rất kỳ vọng vào thành tích của cô ấy, đặc biệt là sau khi Hân đỗ chuyên Toán. Hân phải học thêm rất nhiều, có những buổi tối muộn cô ấy vẫn còn làm bài tập, dù đã rất mệt mỏi. Sự căng thẳng đó dần bào mòn sự tự tin và phong độ của Hân, khiến cô ấy stress nặng nề. Có lẽ đó là lý do vì sao cô ấy bắt đầu mắc những lỗi sai không đáng có, và đôi khi trông có vẻ trầm tư, nặng nề.

Nghe Quốc nói, tôi thấy những suy đoán của mình càng trở nên rõ ràng hơn, như thể Quốc đã nói ra chính những điều tôi đang thắc mắc.

 Nhưng điều làm tôi buồn hơn là, khi Hân đối mặt với những áp lực và thất bại đó, cô ấy đã không tìm đến tôi. Thay vào đó, tôi thường thấy Hân trò chuyện riêng với Quân. Quân là thủ khoa đầu vào chuyên Toán của khóa chúng tôi, trầm tính và rất giỏi. Ánh mắt Hân nhìn Quân khi hai người trao đổi bài hay tâm sự luôn có một sự tin tưởng tuyệt đối, điều mà tôi thèm muốn có được.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro