Chương 7: Thanh Mai Trúc Mã và Bản Giao Ước Vô Hình
Những lời thì thầm của Nhân về "tình xưa" của Hân và Quân cứ văng vẳng trong đầu tôi suốt những ngày sau cái buổi trưa định mệnh ở căn tin. Từng câu chữ Nhân nói ra như những mũi kim châm chích vào lòng tôi, khiến tôi không tài nào yên được. Tôi càng nhìn Hân và Quân trò chuyện, càng thấy họ có một sự gắn kết đặc biệt, một sự thấu hiểu ngầm mà tôi – dù có cố gắng đến mấy, dù đã nỗ lực học hành để lấy lòng Hân – cũng chưa chạm tới được. Nỗi tò mò, sự ghen tị thầm kín, và cả nỗi lo sợ bị bỏ lại phía sau đã thôi thúc tôi phải tìm hiểu sâu hơn về quá khứ của họ, về cái "hàm số" mà tôi đang cố gắng giải mã. Và may mắn thay, Nhân – người bạn thân của Hân, Quân và dường như cũng là người nắm giữ nhiều bí mật nhất – lại là "nguồn tin" tôi cần.
Một buổi chiều mưa tầm tã, chúng tôi ba đứa – tôi, Quốc và Nhân – trú mưa ở một quán cà phê nhỏ gần trường. Giữa tiếng nhạc acoustic dìu dặt và mùi cà phê thơm nồng, tôi quyết định hỏi Nhân mọi thứ mình thắc mắc. Tôi không thể chịu đựng thêm sự mơ hồ này nữa.
_ Nhân này, mày kể kỹ hơn về Hân và Quân đi. Họ... thân nhau từ bé là sao? Có chuyện gì sâu xa hơn không mà Hân cứ tìm Quân hoài vậy?
Nhân khẽ nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt thoáng nhìn về phía cửa sổ, nơi những hạt mưa đang tí tách rơi. Vẻ mặt nó không còn vô tư như hôm ở căn tin nữa, thay vào đó là một chút trầm tư, pha lẫn một nét gì đó rất khó tả mà tôi chưa thể gọi tên. Nó bắt đầu kể, giọng đều đều, như đang cố giấu đi một cảm xúc nào đó.
_ Hân và Quân, đúng là thanh mai trúc mã đó. Học chung từ cấp một ở Lấp Vò, đến cấp hai thì thân thiết hơn khi cùng tham gia lớp bồi dưỡng học sinh giỏi Toán của huyện. Tụi nó đều nằm trong top đầu, học cực kỳ giỏi, lại hiểu nhau từ bé nên rất hợp. Lớp 7 là lúc tình cảm bắt đầu chớm nở, rồi cuối lớp 8 thì chính thức hẹn hò. Tình yêu tuổi học trò, đơn giản lắm: cùng học thêm, cùng làm bài tập, cùng lén lút gửi nhau những tin nhắn dài lê thê trước giờ ngủ.
_ Nhưng rồi giữa năm lớp 9, Quân phải chuyển trường đột ngột vì ba mẹ nó chuyển công tác lên Long Xuyên. Hân ở lại, tiếp tục học hành để thi vào chuyên. Hai đứa chia tay trong nước mắt, dù Quân đã hứa sẽ quay lại. Mà thật ra, nó đã quay lại thật – mày thấy rồi đó, cả hai đều đậu chuyên Toán lớp mình.
Nhân dừng lại một chút, ánh mắt nó trầm xuống:
_ Nhưng quay lại không có nghĩa là mọi thứ như xưa. Hân đã thay đổi – hoặc ít nhất là đã học cách giấu đi cảm xúc. Còn Quân, sau bao năm cố gắng chứng minh bản thân để xứng đáng, cuối cùng lại thấy mình lạc lõng. Nó từng là người gần gũi với Hân nhất, giờ lại không biết phải đứng ở đâu trong cuộc đời cô ấy.
_ Mà cũng không trách ba mẹ Hân được... Họ nghiêm lắm, đặc biệt là chuyện học hành. Họ phản đối kịch liệt khi biết Hân từng hẹn hò với Quân. Gia đình Hân kỳ vọng Hân phải thi đậu chuyên, phải học thật giỏi, phải đỗ đại học Y. Còn Quân... thì ba nó bợm nhậu, hoàn cảnh gia đình không được "sạch sẽ" theo tiêu chuẩn của người lớn. Mày hiểu rồi đó.
_ Áp lực từ cả hai phía khiến tụi nó phải chia tay. Nhưng Quân vẫn luôn ở đó, lặng lẽ. Nó là người duy nhất từng chứng kiến Hân vật lộn với kỳ vọng, từng thấy Hân khóc vì điểm kém, vì bị cấm đoán. Mối liên kết đó... không dễ gì dứt được đâu.
Tôi lặng người. Câu chuyện này phức tạp hơn tôi tưởng. Không chỉ là chuyện cũ, mà là một bản giao ước vô hình giữa tình cảm, kỳ vọng và áp lực. Tôi hiểu hơn vì sao Hân tìm đến Quân, hiểu cả những khoảng lặng trong ánh mắt cô ấy mỗi khi nhìn cậu ta.
Một câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu tôi, một câu hỏi mà tôi chưa từng dám nghĩ tới, nhưng giờ đây lại hiện hữu rõ ràng đến đáng sợ: Nếu Hân và Quân thật sự nối lại tình xưa, nếu họ trở về bên nhau, thì vị trí của tôi trong "hàm số" này sẽ là gì? Liệu những nỗ lực thầm lặng của tôi có đủ để thay đổi quỹ đạo "hàm số" này? Hay tôi sẽ mãi mãi là một ẩn số vô định, không bao giờ tìm được điểm hội tụ với Hân, nhìn cô ấy lướt qua cuộc đời mình như một cơn gió nhẹ?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi. Lòng tôi cũng nặng trĩu như những hạt mưa kia, vừa cảm thông sâu sắc cho Hân, vừa cảm thấy sự thách thức lớn hơn bao giờ hết đối với bản thân. Cuộc chiến này không chỉ là về thành tích học tập, mà còn là cuộc chiến giành lấy một vị trí trong trái tim và tương lai của Hân. Và tôi biết, nó sẽ không hề dễ dàng chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro