Chương 3

Tên: [Toàn Trí Đọc Giả] Cuộc Sống Thứ Hai Của Kẻ Độc Giả Toàn Tri

Author: Tử Thiên (Jenny)

Chương 3: Kịch Bản Thứ Nhất (2)

[Đây không còn là "hiện thực" mà các ngươi biết nữa. Các ngươi đã hiểu chưa? Vì vậy, các ngươi nên câm cái mồm lại và nghe ta nói đây!]

***

Hơn phân nửa người ở đây điều đã chết. Máu và thi thể của những người đó tràn ngập khắp toa tàu. Không khí xung quanh lạnh dần, không một ai dám lên tiếng nữa. Họ nhìn Dokkaebi bằng ánh mắt đầy sợ hãi.

Kim Dokja ôm lấy bờ vai của Yoo Sangah. Những người còn lại đang cố gắng kìm nén cơn nấc cụt của mình. Tiếng tin nhắn quen thuộc vang lên trong đầu tôi. Nó sẽ khá xa lạ với những người mới, như tôi lúc trước vậy.

[Các ngươi! Cuộc sống của tất cả các ngươi từ trước đến nay vẫn luôn tốt đẹp có đúng không?]

Bà lão trên hàng ghế đầu, nhìn chằm chằm vào Dokkaebi.

[Các ngươi đã sống một cuộc sống miễn phí quá lâu rồi đấy! Đó có phải là cuộc sống quá hào phóng với các ngươi không? Các ngươi được sinh ra mà không cần phải trả phí, cho những việc như hít thở, ăn, ngủ, ỉa đái và sinh đẻ. Ha! Các ngươi đang sống trong một thế giới tốt đẹp đấy!]

Miễn phí sao? Không ai sống trên đời này được miễn phí cả!

Nhưng vẫn như lúc đó, không ai dám phản bác lại lời của Dokkaebi cả.

[Nhưng! Cuộc sống hiện tại tốt đẹp của các ngươi đã kết thúc rồi. Các ngươi sống miễn phí quá lâu rồi. Hiện tại, nếu các ngươi muốn được hạnh phúc thì phải trả phí cho nó đi!]

Trong không khí căng thẳng, một người đàn ông rụt rè giơ tay lên.

"Ngài... Ngài có cần tiền không ạ?"

Kim Dokja nhìn Han Myungoh đang nói chuyện với Dokkaebi. Yoo Sangah siết chặt cánh tay tôi, hỏi.

"Đó có phải là trưởng phòng tài chính Han không?"

"Đúng vậy!"

Han Myungoh ông ta vẫn làm những việc ngu ngốc như trước. Chậc!

"Tôi có thể đưa tiền cho ngài."

Han Myungoh rút danh thiếp của mình ra đưa cho Dokkaebi, những người xung quanh nhìn ông ta bằng ánh mắt cổ vũ.

"Ngài muốn bao nhiêu? Một triệu? Hai triệu...?"

Đúng là hết thuốc chữa.

[Hửm? Ngươi định cho ta tiền à?]

"Vâng! Đúng vậy ạ! Mặc dù hiện tại tôi không mang theo nhiều tiền cho lắm... Nhưng nếu ngài thả tôi đi, tôi có thể cho ngài nhiều tiền hơn nữa!"

[Tiền... nó rất tốt đấy. Một loại vật chất mà con người các ngươi thường chấp nhận với nhau]

Han Myungoh nghe vậy liền tưởng có hy vọng được thoát ra khỏi đây, ánh mắt liền sáng lên, thầm nghĩ.

Đúng như vậy đấy! Có tiền là có tất cả, thật đáng thương cho ngươi.

"Bây giờ tôi chỉ có bấy nhiêu đây..."

[Những thứ đó chỉ áp dụng trong không gian và thời gian ở trong thế giới của các ngươi thôi]

"Hả?"

Một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy tấm séc trong tay. Han Myungoh hoảng sợ hét toáng lên.

[Cái đống giấy vụn đó không có giá trị nào trong vũ trụ bao la cả. Nếu như ngươi còn dám làm như thế nữa, thì đừng hỏi tại sao đầu ngươi lại bay đi đấy!]

"Uhh... V...âng ạ."

Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm tất cả mọi người đang ở đây. Kim Dokja không nói gì, cậu chỉ im lặng quan sát những người xung quanh.

Nó đang diễn ra theo đúng trình tự nhỉ?

[Haizzz... Trong lúc các ngươi ồn ào, thì nợ nần của ta lại càng nhiều hơn rồi. Ok! Được rồi. Thay vì cứ phải giải thích như thế này, không bằng cho các ngươi tự mình trải nghiệm có phải hay hơn không?]

Nói xong, hai chiếc sừng của Dokkaebi dài ra như cần ăng-ten. Cơ thể của nó lơ lửng chạm tới trần nhà toa tàu.

Một âm thanh tin nhắn vang lên.

[Kênh #BI 7623 đã mở]

[Các chòm sao đã vào]

Một cửa sổ trạng thái đang xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

[Kịch bản chính đã bắt đầu!]

+

[Kịch bản chính #1 - Chứng minh giá trị của mình]

Thể loại: Chính

Độ khó: F

Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống

Thời gian: 30 phút

Thưởng: 300 vàng

Thất bại: Chết

+

Dokkaebi mỉm cười, nó trở nên trong suốt rồi biến mất.

[Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào]

Tất cả mọi người điều phản ứng khác nhau sau khi Dokkaebi vừa đi mất. Một số người thì tìm cách thoát khỏi đây, còn một số người thì gọi điện cho cảnh sát.
Vẫn như cũ Yoo Sangah lấy điện thoại gọi điện cho cảnh sát.

"Kỳ lạ, tại sao cảnh sát họ lại không trả lời? Tôi... Tôi nên làm gì đây Dokja-ssi?"

"Yoo Sangah-ssi! Cô nên bình tĩnh lại nào."

Tôi nhìn thẳng vào mắt Yoo Sangah.

"Yoo Sangah-ssi! Cô chỉ cần tưởng tượng thế giới chúng ta bây giờ như một trò chơi điện tử vậy, cô từng chơi game Ngày Tận Thế rồi mà nhỉ?"

"Cho nên, đừng ngần ngại hay do dự bất kỳ thứ gì mà tôi kêu cô làm."

"Đ... Được rồi tôi hiểu rồi!"

"Hãy ở yên đây."

「 Con dokkaebi dựng ăng-ten của nó lên 」

「 Những Thi thể rải rác khắp nơi bên trong toa tàu 」

「 Những nhân viên công sở người dính đầy máu run rẩy 」

「 Một bà lão rên rỉ trên ghế 」

"Được rồi! Mọi người, tất cả nên bình tĩnh lại và hít thở đều đều vào."

Kim Dokja nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Lee Hyunsung.

"Mọi người bình tĩnh lại chưa nào? Làm ơn dừng hành động của mọi người lại và hãy lắng những gì tôi nói một chút."

Những người trong toa tàu đồng loạt nhìn về phía anh ta.

"Chắc mọi người điều đã biết, trong trường hợp này quốc gia đang xảy ra thảm họa. Chỉ cần hỗn loạn một chút thôi cũng có thể dẫn đến thương vong cực kỳ lớn. Cho nên từ lúc này tôi sẽ nắm quyền kiểm soát ở đây."

"Hả?"

"Anh là ai?"

"Thảm họa cấp quốc gia là sao? Anh đang nói cái quái gì vậy hả?"

Một vài người bình tĩnh lại, phục hồi lại tinh thần. Nghe anh chàng này nói như vậy liền lên tiếng phản đối được quyền kiểm soát ở đây.

Anh chàng rút từ trong túi mình ra một tấm thẻ sĩ quan.

"Tôi hiện tại đang là trung úy của đơn vị 6502 trong quân đội."

***

[4/5/2021
Đã chỉnh sửa.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro