Chương 18

Phác Chí Mân đi được vài bước. Vừa ra khỏi phòng khách thấy toàn thân đau nhói như kim châm. Hắn giật mình trong lòng, sao thời gian phát độc lại đến sớm vậy? Chân tay hắn tê nhức, miễn cưỡng vịn vào tường mới đứng vững, trán toát mồ hôi lạnh.

Hệ thống lo lắng.

[Phát hiện cơ thể chủ nhân bất thường nghiêm trọng, tại sao chủ nhân không dùng thuốc giải? Rõ ràng có đủ thuốc giải.]

Phác Chí Mân cắn răng chịu đựng.

[Ta thử xem có thể dựa vào sức hồi phục để vượt qua không. Hiện tại còn tốt, vẫn... có thể chịu đựng được!]

[Nhưng chủ nhân không cần phải chịu khổ như vậy! Rõ ràng có thuốc giải!]

[Ta phải tự mình vượt qua, nếu sau này ta có thể leo lên vị trí của Thái Thiên, sẽ có được đan dược giải độc, triệt để giải độc. Nhưng chỉ có một viên, ta muốn để dành cho tỉ tỉ. Nếu không lấy được ta cũng muốn có nhiều thuốc giải hơn để cho nàng. Ta có nhiều sức hồi phục như vậy, nhất định có thể chịu đựng được.]

Điền Chính Quốc đỡ lấy hắn, qua lớp quần áo dày, y vẫn có thể cảm thấy toàn thân hắn lạnh như băng, nhưng mồ hôi lại tuôn ra như nước, không ngừng chảy xuống từ trán.

"Ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi!"

Điền Chính Quốc không hỏi nhiều, trực tiếp đưa hắn đi.

Lúc này Phác Chí Mân thần trí mê man, để mặc Điền Chính Quốc đưa vào phòng, đặt lên giường , đắp chăn bông dày lên người. Phác Chí Mân vẫn cảm thấy lạnh, như rơi vào hầm băng, toàn thân tê cứng, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến chảy máu. Điền Chính Quốc ra ngoài, sai người mang thêm vài túi nước nóng nào. Nước đã chuẩn bị sẵn, không lâu sau, các túi nước nóng được mang vào. Điền Chính Quốc đặt tất cả vào chăn, vén góc chăn cho kỹ, không để hơi nóng thoát ra. Phác Chí Mân cảm thấy người ấm lên một chút, hơi thở gấp gáp, nhắm mắt lại. Tuy vẫn đau, nhưng so với lần trước vẫn đỡ hơn nhiều. Hắn từng phát độc một lần, cảm giác đó đến giờ vẫn nhớ mãi không quên, như thể toàn bộ xương cốt bị người ta gọt đi từng lớp, hắn đau đến mất trí, lúc thì ngất đi vì đau, lúc lại tỉnh dậy vì đau. Lần đó đau suốt ba ngày, như trải qua địa ngục, hơn một tháng sau, toàn thân vẫn nhức mỏi, tinh thần hoảng hốt, khó ngủ. 

Người dần ấm lên, cảm giác đau cũng không còn như trước, Phác Chí Mân cảm thấy mơ màng. Đột nhiên có người nhét vào miệng hắn một thứ nhỏ mát lạnh, vào miệng thì ngọt ngọt, hóa ra là một viên kẹo. Hắn ngậm viên kẹo, buồn ngủ ập đến, dần dần ngủ thiếp đi. Điền Chính Quốc ngồi bên giường nhìn hắn không chớp mắt, chỉ nhìn hắn chăm chú.

***

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Phác Chí Mân đã tỉnh dậy. Cảm giác đau nhức trên người đã hoàn toàn biến mất. Ngủ một đêm chỉ thấy người nhẹ nhõm, như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên có thể dựa vào sức hồi phục để chịu đựng. Độc tính gây hại cho cơ thể cuối cùng không thể địch lại khả năng hồi phục mạnh mẽ của hắn. Đây là lần thứ hai phát độc, nhưng nhẹ nhàng hơn lần đầu rất nhiều. Hắn biết lần thứ ba gần như là chết người, hắn vẫn cần sức hồi phục nhiều hơn nữa mới có thể chịu đựng được. 

Hắn ngồi dậy, lúc này mới thấy có người ngồi ngủ gục ở mép giường. Túi nước nóng trong chăn của hắn vẫn còn ấm. Vị Quý tiên sinh này đã không cởi áo mà chăm sóc hắn cả đêm.

"Hôm nay không chầu sớm!"

Dư Hỉ tuyên bố trong đại điện, quay người bỏ đi. Vừa quay đi đã có người chặn lại.

"Dư công công, có chuyện gì vậy? Bệ hạ sao rồi?"

Dư Hỉ nói.

"Bệ hạ hôm nay không chầu sớm."

Hắn không nói dối, trực tiếp không giải thích. Mấy ngày nay mọi người đã phát hiện, vị Dư công công mới tới này rất kín miệng, Hoàng thượng dặn gì hắn làm nấy, những điều không được nói tuyệt đối không lộ ra. Hắn tuyệt đối không kết giao với bất kỳ ai, chỉ nghe lệnh Hoàng đế.

"Dư công công, Bệ hạ có ở trong cung không?"

"Bệ hạ bị bệnh sao?"

"Bệ hạ có phải đang đắm chìm trong sắc đẹp không?"

Liên Tín ngẩn người một lúc, đêm qua hắn nhận được thánh chỉ, nói hắn đêm qua cùng uống rượu với Quý tiên sinh. Hắn bối rối hồi lâu mới sực tỉnh, Hoàng đế là muốn hắn giúp nói dối, hôm nay trực tiếp không đến chầu sớm. Chuyện gì vậy? Hoàng đế vốn rất cần cù, ngoài việc mấy ngày trước có việc phải xuất cung, còn lại ngày nào cũng đúng giờ tới Chầu sớm, sao lại có hai ngày liên tiếp không đến? Liên Tín đi chầu nhiều năm, chưa từng gặp tình huống này. Phải chăng có được một mỹ nhân tuyệt sắc, từ đó Quân vương không Chầu sớm? Không Chầu sớm cũng tốt, không cần diễn kịch với Phác Chí Mân nữa, thật mệt mỏi.

Nghĩ đến Phác Chí Mân, hắn mới phát hiện, hôm nay Phác Chí Mân không đến, không chỉ Phác Chí Mân không đến, Tạ Hiếu Lâm cũng không đến. Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết? 

***

Tạ Hiếu Lâm sáng sớm đã toát mồ hôi lạnh. Bệ hạ vậy mà cả đêm chăm sóc Phác Chí Mân. Điều này người dưới tay hắn phải vô dụng đến mức nào mà phải khiến Bệ hạ tự tay chăm sóc người? Tiểu nha hoàn miệng nhanh, sáng sớm đã đi khắp nơi nói.

"Đêm qua Phác đại nhân đột nhiên phát bệnh hàn, tôi hỏi vị Quý tiên sinh đó có cần mời đại phu không, ngài ấy nói không cần, bảo tôi mang vài túi nước nóng đến và xin vài viên kẹo. Túi nước nóng phải thay liên tục, tôi đã đun nước nóng cả đêm đấy. May mà chỉ cần đun nước nóng, không bắt tôi hầu hạ. Vị Quý tiên sinh đó thật tốt, tự mình chăm sốc Phác đại nhân cả đêm, không ngủ chút nào."

Tạ Hiếu Lâm đang nghĩ cách tạ tội, thì thấy Phác Chí Mân cũng Điền Chính Quốc từ phòng đi ra.

Phác Chí Mân nói.

"Đêm qua bị nhiễm hàn, ngủ say quá, không kịp đi Chầu sớm. Tạ đại nhân vừa về à? Vô cớ không đến Chầu sớm, ta phải tới tạ tội với Bệ hạ. Trễ rồi không biết Ngài có phạt ta không?"

Tạ Hiếu Lâm.

"Bệ hạ hôm nay không tới Chầu sớm, ngươi không cần đi tạ tội đâu."

Phác Chí Mân nghi hoặc nói.

"Hôm qua Ngài cũng không đi Chầu sớm, chẳng lẽ thực sự như Liên Tín nói, có được mĩ nhân tuyệt sắc? Điều này không tốt lắm, Tạ đại nhân nên khuyên Ngài một chút, đừng để sắc đẹp làm hại quốc gia."

Tạ Hiếu Lâm.

"..."

Hắn luôn cảm thấy Phác Chí Mân đang được lợi còn giả ngây giả ngô.

Điền Chính Quốc ho một tiếng.

"Ừm, Phác đại nhân, chúng ta đi đón Thành Dao cô nương đi. Đi sớm có thể đến sớm."

Phác Chí Mân.

"Được, vậy phiền Quý tiên sinh."

Hai người rời khỏi phủ Tạ, cùng tới y quán của Hứa đại phu. Phác Chí Mân hôm qua đã thu dọn đồ đạc của Thành Dao đã gần xong, hôm nay chỉ cần đóng gói những thứ còn lại. Xe ngựa của Điền Chính Quốc sắp xếp đã đến, hắn đỡ Thành Dao ra khỏi y quán, có một tiểu nha hoàn đi tới giúp đỡ, giọng trong trẻo.

"Phác đại nhân yên tâm giao cô nương cho tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nàng suốt đường đi."

Thành Dao quay người, nắm lấy tay Phác Chí Mân khẽ nói.

"A Mẫn, bảo trọng, khi tới nơi tỉ sẽ gửi thư cho đệ."

Điền Chính Quốc hắn luôn cảm thấy mình nghe nhầm. Cô ấy gọi là A Mân phải không? Sao hắn lại nghe thành A Mẫn? Giọng nàng rất nhỏ, chắc là nghe nhầm. 

Phác Chí Mân cũng nắm lấy tay nàng, đỡ nàng lên xe. Tiểu nha hoàn cười nói.

"Cứ yên tâm giao cho tôi, trên đường đi sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Phác đại nhân, chúng tôi đi đây."

Nha hoàn leo lên xe, cười rồi buông màn xe xuống, phu xe vung roi, xe ngựa rẽ ở góc phố, khuất khỏi tầm mắt. Phác Chí Mân nhìn về hướng xe ngựa biến mất, đứng lặng hồi lâu không động đậy.

"Ngươi không hỏi lai lịch của cô ấy sao?"

Sau một lúc lâu, Điền Chính Quốc không nhịn được hỏi. Lại một khoảng lâu, Phác Chí Mân mở miệng nói.

"Không hỏi."

Điền Chính Quốc nói.

"Ai mà chả có chút bí mật không thể nói. Ví dụ như ngươi."

"Cũng như nhau thôi."

***

Năm ngày sau, chiếc xe ngựa đã trải qua hành trình dài dừng trước một cửa trang viên, nữ chủ nhân mỉm cười dịu dàng nhìn vị  nữ khách mới xuống xe. Nàng đỡ lấy tay nữa khách, tươi cười nói.

"Biểu đệ ta nói cô sẽ đến, ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Ta tên Quý Uyển Uyển, trước đây bị thất lạc, phải rơi vào chốn hồng hoa, sau được biểu đệ tìm đến. Y nhớ tới lúc nhỏ ta đối xử tốt với y, lại hay làm bánh cho y, trong lòng biết ơn, nên tặng ta trang viên này để ta sống yên ổn. Muội tên gì? Người ở đâu?"

Nữ khách mỉm cười xinh đẹp.

"Tỉ tỉ biên câu chuyện này không tệ, muội muội vẫn chưa nghĩ ra, hay là cho ta thời gian để ta nghĩ thêm?"

Nữ chủ nhân cười quyến rũ.

"Không vội, ta sẽ cùng ngươi nghĩ từ từ. Trong trang viên này rất nhàn rỗi, thời gian dài đằng đẵng, không cần gấp gáp gì cả."

Cô khoác tay nữ khách, cùng nhau chậm rãi đi vào trang viên. 

*** 

[Nhân vật mục tiêu thứ nhất: Liên Tín. Nhiệm vụ mục tiêu: Ăn cơm cùng Liên Tín.]

Nhiệm vụ này đối với Phác Chí Mân rất đơn giản, hắn cũng không chậm trễ, lập tức đi tìm Liên Tín, lại được thông báo rằng Liên Tín đã xin nghỉ 7 ngày, về quê thăm người nhà bệnh. Phác Chí Mân đã suy nghĩ tới việc xin nghỉ để đi theo hắn về quê không. Nhưng một là vì đường xa, hai là người ta chỉ đi thăm bệnh không phải có chuyện lớn, hắn không tìm được lí do, chỉ có thể đợi Liên Tín trở về rồi tính.

Vài ngày sau hắn nhận được thư của Thành Dao, nói mọi việc ở Ngọc Thanh đều tốt, khi nhắc đến vị hoa khôi nương tử, nàng dùng một từ "tương kiến hận muộn". Phản ứng đầu tiên của Phác Chí Mân khi thấy từ này là 80 điểm hảo cảm. Mặc dù Thành Dao không có hệ thống tính hảo cảm, nhưng có thể dùng từ này, đã có thể thấy nàng vô cùng hài lòng với hoa khôi nương tử. Phác Chí Mân tuy không biết tên thật của hoa khôi nương tử, nhưng luôn cảm thấy cô rất không đơn giản. Thành Dao là một người rất cẩn trọng, khó mở lòng với người khác, lại có thể cùng hoa khôi nương tử, hẳn nàng chẳng phải người thường.

Cùng lúc đó, một cung nữ trẻ đi vào Ngự Thư phòng của Hoàng đế. Nàng quỳ xuống thưa.

"Bệ hạ, đã nhận được hồi âm của Hoàng tử phi, nàng nói rất thích vị cô nương đó."

Điền Chính Quốc khẽ gật đầu.

"Thích là tốt."

Nhưng cung nữ lại nói.

"Bệ hạ, thần hộ tống suốt đường, nhận thấy cô nương đó biết võ công, và còn rất mạnh. Thần nghi ngờ nàng cũng giống Phác Chí Mân giả kia, cũng là người của Thiên Dạ. Theo thần điều tra, Thiên Dạ sẽ nuôi dưỡng một đám trẻ nhỏ, chọn ra những đứa xuất sắc nhất, dùng thuốc độc khống chế để ép buộc chúng giết người. Các sát thủ này mỗi tháng đều có nhiệm vụ phải hoàn thành, nếu không sẽ bị trừng phạt tàn nhẫn. Vết roi trên người vị cô nương đó có thể là do trừng phạt gây ra."

Điền Chính Quốc hỏi.

"Có thể tìm được phương thuốc giải độc không?"

Cung nữ lắc đầu.

"Thuốc giải độc do đích thân Hoàng đế Bắc Tề tự tay nắm giữ, Thiên Dạ này vốn do Hoàng đế Bắc Tề này lập ra để trừ khử những kẻ chống đối. Mục tiêu của sát thủ đều là những người không tuân lệnh Hoàng đế. Hắn có được một loại thuốc rất kỳ lạ, uống vào không hại gì tới thân thể, nhưng mỗi tháng đều phải uống thuốc giải, nếu không khi độc phát tác sẽ sống không bằng chết, và mỗi lần một nặng hơn. Người thường khi lần đầu phát tác có lẽ đã không chịu nổi. Dù miễn cưỡng qua được lần đầu, không chắc có thể qua được lần hai. Nếu phát độc ba lần thì chắc chắn chết. Các sát thủ rất sợ loại độc này, đều dốc lòng hoàn thành nhiệm vụ."

Điền Chính Quốc im lặng, rồi nói.

"Ngươi tiếp tục điều tra Thiên Dạ, có tin gì, lập tức báo cáo."

Cung nữ đáp.

"Tuân mệnh."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô có vẻ muốn nói gì đó liền hỏi.

"Lam Y, có điều gì muốn cứ nói, không cần e ngại."

Lam Y nói.

"Bệ hạ đặt một sát thủ Thiên Dạ bên cạnh Hoàng tử phi có phải hơi khinh xuất không? Thần không có ý nghi ngờ Bệ hạ, chỉ là việc này hơi mạo hiểm. Một người lai lịch bất minh, lại biết võ công, vi thần cảm thấy, không đáng tin."

Điền Chính Quốc chậm rãi nói.

"Người không rõ lai lịch chưa chắc đã hại người. Người quen biết không chắc đã không hại người. Việc đời vốn dĩ không có định số. Trẫm đã từng bị người thân hại, nhưng lại được người xa lạ cứu. Thân phận loại thứ này, vốn không nên được coi là căn cứ để đánh giá một người có đáng tin hay không. Hoàng tử phi là người thông minh, nàng nói thích, tất có lý do của nàng."

Lam Y chắp tay nói.

"Thần hiểu rồi, thần xin cáo lui."

Điền Chính Quốc "ừm" một cái.

Lam Y liền quay người rời đi.

***

Phác Chí Mân tính ngày, ngày mai Liên Tín chắc sẽ trở về. Nhiệm vụ cần hoàn thành nhanh chóng, hắn muốn hoàn thành cả ba nhiệm vụ, như thế có thể nhận được 900 điểm cộng. Nếu toàn bộ cộng vào sức hồi phục, hắn có thể vượt qua lần phát độc tiếp theo. Nếu có thể qua được, độc này sẽ không đáng ngại với hắn nữa.

Cửa bị mở ra từ bên ngoài, Phác Nhiêu với vẻ mặt rất bí mật đi vào phòng, khẽ nói.

"Ca, nhìn này." Cô bé lấy ra một thỏi bạc lớn, coi như báu vật nhét vào tay Phác Chí Mân, nói. "Cho ca đó."

Phác Chí Mân biết gia đình Phác Tập Thanh liêm khiết, tiền tiêu không nhiều, tiền tiêu vặt cho Phác Nhiêu một tháng chỉ được 1 lạng bạc, nàng đột nhiên lôi ra thỏi bạc lớn như vậy tương đương với tiền tiêu vặt của nàng trong mấy năm.

"Lấy đâu ra vậy?" Phác Chí Mân hỏi.

"Miếng xà phòng của huynh trưởng, mấy người bạn của muội đều muốn, muội đã cắt ra bán cho họ, tổng cộng được 100 lượng. Chia cho ca một nửa."

"Muội không bán thật chứ?"

Phác Chí Mân không chắc chắn hỏi.

"Không, là lãi."

Đó là một miếng xà phòng, chi phí không đến một đồng bạc, cô nhóc này lại lặng lẽ bán nó tới 100 lạng bạc. Hắn nhìn Phác Nhiêu, đột nhiên hỏi.

"Muội có muốn kiếm nhiều tiền hơn không?" 

"Đương nhiên muốn! Muội thích tiền nhất!" Phác Nhiêu cười híp mắt nói. "Ca, ca còn xà phòng nữa không? Đưa cho muội, muội giúp ca đem đi bán, như vậy chúng ta sẽ có tiền. Muội, muội chia một nửa... không, sáu phần... bảy phần cho ca. Được không?"

Phác Chí Mân không nhịn được mỉm cười.

"Không cần tính toán với huynh trưởng những thứ này. Ta sẽ nói cho muội cách làm xà phòng."

Phác Nhiêu hào hứng tới đỏ mặt.

"Thật không?" Lại nghĩ một lúc. "Nhưng xà phòng này màu đen, không đẹp mắt lắm. Ca có thể nào là cho nó thành màu khác được không? Nếu đẹp hơn một chút, những quý tộc tiểu thư đó rất giàu có."

Phác Chí Mân không vội đáp ứng Phác Nhiêu, bản thân hắn cũng không dám chắc có thể đổi màu xà phòng hay không. Trở vào buồng trong, hắn gọi ra Quản gia thông minh, đưa ra thắc mắc của Phác Nhiêu. Công nghệ mà Quản gia thông minh cung cấp không chỉ có thể làm ra xà phòng đổi màu, mà còn có các mùi hương và công dụng khác nhau, có loại dùng để giặt quần áo, cũng có loại chuyên dùng để rửa mặt, thêm một số hương liệu, dùng để tắm có thể làm cho toàn thân thơm ngát. Chỉ là quy trình phức tạp hơn một chút, không biết Phác Nhiêu có cảm thấy phiền phức không. Ngoài ra, Quản gia thông minh còn cung cấp cho hắn một số loại khác gọi là dầu gội đầu, có thể làm tóc bồng bềnh mềm mại, còn có thể làm dầu gội đầu. Có một loại gọi là mặt nạ, dùng để đắp mặt, có thể làm da người mịn màng, sáng sủa.

Phác Chí Mân quyết định chỉ nói cho Phác Nhiêu một số cách làm xà phòng, nói quá nhiều một lúc nàng cũng không hiểu hết, và một số nguyên liệu ở đây cũng không dễ tìm. Phác Chí Mân không thể viết chữ trước mặt Phác Nhiêu, sợ nàng nhận ra chữ viết, nên đã học thuộc lòng những cách làm này, truyền đạt từng cái cho cô bé. Phác Nhiêu lấy một tờ giấy, vừa nghe vừa ghi, dáng vẻ đó còn nghiêm túc hơn nhiều so với khi thầy tới dạy nàng đọc sách. Phác Chí Mân thấy nàng mài mực viết chữ có vẻ vất vả, liền hỏi Quản gia thông minh của mình có cách nào để làm việc viết chữ trở nên đơn giản hơn không? 

Quản gia thông minh nói.

"Xét tới bối cảnh lịch sử ở thời điểm và kỹ thuật ở thời điểm hiện tại, cách đơn giản nhất là dùng than để tạo ra bút than. Tất nhiên có than chì là tốt nhất, có thể tạo ra bút chì rất tiện lợi. Nếu không có thì có thể dùng than cũng rất tốt. Dưới đây là quy trình làm ra bút than:

Việc làm ra bút than rất đơn giản. Gọt than thành que nhỏ, kẹp vào giữa cán gỗ đã có sẵn là xong. Dùng tới đâu viết đến đó, không cần mài mực, sau khi dùng cũng không cần rửa bút. Loại bút này rất cứng, dễ điều khiển hơn bút lông, cùng một người viết có thể tạo ra chữ đẹp hơn bút lông."

Khi Phác Nhiêu nhận được bút than, nàng phấn kích vô cùng, nhảy lên ôm lấy Phác Chí Mân.

"Ca, ca thật tuyệt vời! Nhà chúng ta sắp giàu to rồi."

Phác Chí Mân chỉ mỉm cười, hắn tất nhiên biết những thứ này có thể kiếm tiền, chỉ là bản thân hắn không có tâm tư này, cũng không có thời gian. Phác Nhiêu tuy mới mười hai tuổi, nhưng cô bé rất thông minh, giao cho cô nhóc còn tốt hơn hắn tự làm.

***

Ngày hôm sau, Liên Tín đúng giờ tới Chầu sớm. Phác Chí Mân thấy hắn liền tiến tới hỏi.

"Sao vậy? Trông không có tinh thần, mới về à? Bệnh của Liên hầu đỡ hơn chưa?"

Liên Tín mới gật đầu.

"Đêm mới đến, mệt chết ta rồi. Cha ta, ông ấy khỏe lắm. Tối nay mời ngươi ăn cơm, nói chuyện xảy ra mấy ngày nay."

Phác Chí Mân giả vờ thờ ơ.

"Nghe nói lầu rượu Phúc Vận có món mới."

Nghe tới hai chữ Phúc Vận, Liên Tín liền nghĩ tới những thứ không hay, liền nói.

"Đổi chỗ khác đi, ta không muốn xem đàn ông múa."

Phác Chí Mân nói.

"Đường đường chủ gần đây rất bận, không rảnh đi múa. Đã mời nhiều cô gái đến múa, không có đàn ông."

"Ngươi chắc chứ?"

"Chắc chắn!"

"Vậy được."

"Nói một lời, ngươi mời khách."

"Được, ta mời khách."

Đến tối, Phác Chí Mân tới lầu rượu Phúc Vận đợi Liên Tín, lại thấy hắn dẫn theo một người khác đến, là vị Quý tiên sinh đó.

"Không phiền khi ta dẫn thêm một người chứ?" Liên Tín cười nói. "Vừa hay đang bàn luận chuyện vụ án với Quý tiên sinh, liền mời người đến."

Phác Chí Mân nói.

"Đương nhiên không."

Trong lòng Liên Tín không muốn dẫn Hoàng đế cùng đến, nhưng hắn đã nhận lệnh, mọi tiếp xúc với Phác Chí Mân đều phải báo cáo, vừa báo cáo lên y liền đòi đến, muốn nghe xem có thông báo mới nhất từ hệ thống không. Có Hoàng đế ngồi bên cạnh, hắn ngay cả muốn ngắm các vũ nữ cũng không thể thoải mái. Vừa định liếc nhìn mấy nàng lại thấy âm thanh của hệ thống vang lên.

[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành. Chủ nhân có thể hỏi một câu hỏi liên quan tới nhân vật mục tiêu Liên Tín.]

Liên Tín. 

"..."

Có cảm giác như bị tính toán, có thật sự là hôm nay chỉ cần mời hắn ăn cơm?

[Ta thấy hôm nay tâm trạng hắn không tốt, có chuyện gì xảy ra với hắn không? Nếu ta giúp hắn giải quyết chuyện này, có thể tăng độ hảo cảm không?]

[Cha của Liên Tín, Liên hầu không hề bị bệnh, giả bệnh viết thư gọi hắn về thực ra là muốn hắn kết hôn. Liên hầu gọi hắn tới Giai An thành, suốt ngày quở trách Liên Tín, làm sao tâm trạng hắn tốt được.]

[Vậy hắn sắp kết hôn rồi?]

[Không. Liên Tín là người cực kỳ trú trọng tới ngoại hình, không chú ý tới các tiểu thư quý tộc thầm thường, nhưng người đẹp lại không thích hắn. Với thân phận của hắn cũng không thể kết hôn với thường dân, thật là khó xử.]

[Chú trọng ngoại hình là gì?]

[Chính là chỉ nhìn mặt, chỉ thích người rất đẹp. Trước đây hắn còn theo đuổi Đại hoàng tử phi, khi đó nàng còn là Quận chúa, tên Mạnh Thư Viện, chỉ vì nàng xinh đẹp. Đáng tiếc nàng thành hôn với Đại Hoàng tử, sau đó Hoàng tử chết, nàng vì bảo vệ Truyền quốc ngọc tỉ mà lưu lạc phong trần, cả nhà cũng vì thế mà bị hại. Chi bằng lấy Liên Tín, ít nhất không liên lụy người nhà.]

[Thì ra hoa khôi nương tử chính là Mạnh Thư Viện. Ta vẫn cảm thấy cô ấy không đơn giản. Nói ra thì, cô ấy dùng Truyền quốc ngọc tỷ tặng cho ta, ta dùng thứ đó cứu tỉ tỉ, tỉ tỉ lại đi làm bạn với cô ấy, đây chính là duyên phận.]

[Hiện tại Liên hầu cảm thấy Liên Tín quá vô dụng, đã không còn trông cậy gì vào hắn nữa, nên muốn hắn nhanh chóng sinh cho ông ta một đứa cháu, biết đâu đứa cháu còn cho ông ta chút hy vọng. Đây có lẽ là tài khoản lớn đã phế, muốn luyện lại từ tài khoản nhỏ.]

[Hoa khôi nương tử là Hoàng tử phi, vậy vị Quý tiên sinh này cũng là Hoàng thân quốc thích phải không? Người này giàu có như vậy không thể là người thường.]

Liên Tín lúc này đã không còn tâm trạng xem ca vũ nữa, hắn cúi đầu, vô cùng vô cùng xấu hổ. Bệ hạ đang ngồi nghe đấy, hắn thực sự muốn biến mất tại chỗ. 

[Vậy giờ ta phải giúp hắn kiếm một người vợ? Vừa phải đẹp, vừa phải môn đăng hộ đối, điều này không dễ.]

[Hệ thống cảm thấy, nếu ngươi lừa Liên hầu đi, cũng có thể giúp hắn giải quyết vấn đề.]

[Nói cũng đúng. Liên hầu là người như thế nào? Có sở thích gì không?]

[Điều này không nằm trong phạm vi trả lời của hệ thống. Lần này chỉ trả lời về tâm trạng hiện tại của Liên Tín, những câu hỏi khác đều không thuộc phạm vi trả lời.]

Tim Liên Tín đập nhanh hơn, nếu thực sự Phác Chí Mân có thể lừa cha hắn đi, thì hắn thực sự rất vui. Còn về sở thích của Liên hầu, Liên Tín cúi đầu suy nghĩ làm sao để có thể khéo léo dẫn chuyện đến đây, nói cho Phác Chí Mân những gì hắn biết.

Điền Chính Quốc vẫn cúi đầu ăn, nghe thấy âm thanh của hệ thống kết thúc mới ngẩng đầu lên hỏi.

"Nghe nói gần đây trong Kinh xuất hiện một thứ gọi là xà phòng, được các tiểu thư quý tộc tranh giành, lại được nghe thứ này xuất phát từ phủ Phác."

Phác Chí Mân nói.

"Là tiểu muội tình cờ có được, cũng không phải vật gì hiếm lạ."

Mấy ngày nay Phác Nhiêu đều ở trong bếp mày mò là xà phòng, rất chuyên tâm, ngay cả đầu bếp đi nấu cơm cũng phải cẩn thận, sợ làm phiền nhị tiểu thư. Điền Chính Quốc nói.

"Nếu thuận tiện có thể làm giúp ta một miếng không? Nữ quyến trong nhà rất muốn có."

Phác Chí Mân nói.

"Ta sẽ cố gắng thử."

Liên Tín nhếch môi. Muốn gì chứ, chỉ là y tự mình muốn thôi, phải không? Y nào có nữ quyến gì.

Hắn ngẩng đầu lên, nói.

"Cha ta nói muốn ta dẫn vài người bạn về chơi, muốn xem những năm qua ta kết giao với những người nào. Phác Chí Mân ngươi và ta là huynh đệ tốt, ngày mai tới nhà ta một chuyến nhé."

Phác Chí Mân đang nghĩ cách dò hỏi xem Liên hầu là người thế nào, thấy thế liền nói ngay.

"Được!"

Điền Chính Quốc nói.

"Vậy ta cũng đi."

Chân Liên Tín mềm nhũn nhưng cũng chỉ có thể đáp. 

"Được."

"Vậy ta cũng đi nhé?" Một giọng nói truyền ra từ phía sau Liên Tín. "Ta cũng là bạn tốt của ngươi, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro