Chương 24

Phác Chí Mân nghe Liên Tín kể về việc Ngũ vương gia sẽ làm Thượng thư Lại bộ thì hơi ngạc nhiên. Từ hệ thống, hắn biết rằng Ngũ vương gia Điền Hoài Minh sẽ cấu kết với một vương gia nào đó để mưu phản, vậy mà không bị bắt, còn được phong lên tới Thượng thu Lại bộ. Hoàng đế này cũng khá hồ đồ, ngày đó đó Điền Hoài Minh này phản, đâm y một dao hẳn y cũng không kịp phản ứng.

[Hệ thống, ta còn một câu về Diệp Thành Đức chưa hỏi. Ngũ vương gia này là chủ cũ của Diệp Thành Đức phải không? Có thể hỏi về hắn được không?]

[Hệ thống đang phán định. Diệp Thành Đức từng ủng hộ Ngũ vương gia trong cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử, là thuộc hạ cũ của Ngũ vương gia. Tuy nhanh chóng chuyển sang ủng hộ Điền Chính Quốc, nhưng Ngũ vương thực sự có thể coi là chủ cũ. Phán định thành công, có thể hỏi! 

Đang truy vấn thông tin về Điền Hoài Minh...

Ngũ vương gia Điền Hoài Minh - con trai thứ năm của tiên đế, người này âm hiểm xảo quyệt, tâm độc thủ ác. Từng cố gắng tranh gianh ngôi vị Thiên tử, nhưng sau đó đánh giá tình hình, kịp thời rút lui để bảo vệ tính mạng. Sau này Hoàng đế lên ngôi không ra tay với hắn, trở thành một trong số ít vương gia còn sống sót. Nhưng hắn không cam lòng làm một vương gia, cố gắng liên thủ với Tam vương gia tạo phản, bị Hoàng đế phát hiện đày vào thiên lao.]

[Đày vào thiên lao? Nhưng Hoàng đế rõ ràng đã phong hắn làm Thượng thư Lại bộ mà?]

[Hệ thống không thể phán đoán việc này. Có thể là Hoàng đế sợ thiên hạ bàn tán về y, nên lại thả hắn ra.]

Liên Tín đang ngồi đối diện Phác Chí Mân ăn cơm, sững người, ngẩng đầu nhìn Phác Chí Mân một cái. Hắn biết chuyện Ngũ vương gia tạo phản. Khi đó ở đại điện, trong báo cáo hệ thống, hắn nghe rõ ràng, nhưng sau đó không còn tin tức gì nữa. Hắn đoán Hoàng đế chắc chắn đã bí mật xử lý vụ việc này, mà xử lý như thế nào, hắn không có quyền hỏi, cũng không quan tâm. Hắn chưa từng nghe nói Ngũ vương bị đầy vào thiên lao. Đã vào tới thiên lao, sao có thể được phong làm Thượng thư Lại bộ? Lòng dạ Hoàng đế thật rộng lớn.

Lúc này, Phác Chí Mân đột nhiên đứng dậy. 

"Người đó là... Ngũ vương gia?"

Liên Tín theo ánh mắt của Phác Chí Mân nhìn ra ngoài đường phố.

"Ngũ vương gia ở đâu ra?"

Nói thế, Phác Chí Mân giả này đã từng gặp Ngũ vương gia chưa? Hắn tới đây mới vài tháng thôi, Ngũ vương lại chưa từng xuất hiện ở triều đường, hắn đã từng gặp Ngũ vương gia ở đâu?

Phác Chí Mân liền khẳng định. Người vừa đi qua trên đường phố, chính là Ngũ vương gia Dương Tấn của nước Bắc Tề. Tại sao người này lại xuất hiện ở Thanh An quốc? Nhưng cái này không quan trọng, điều đầu tiên Phác Chí Mân nghĩ đến là làm sao có thể lợi dụng người này để cải thiện hoàn cảnh của mình. 

Hắn nhìn về phía Liên Tín. Liên Tín rùng mình. Cái nhìn quen thuộc này của kẻ sắp bị tính toán.

Phác Chí Mân chỉ vào một người đi ngang qua bên ngoài.

"Bắt người đó về. Hắn là gián điệp của Bắc Tề. Bắt về thẩm vấn kỹ."

Liên Tín rất quan tâm tới công việc chính, lập tức đứng dậy.

"Được."

Ra tới cửa hắn mới phản ứng lại, Phác Chí Mân giả này không phải chính là một tên nằm vùng của nước Bắc Tề sao? Lại bảo y đi bắt gián điệp? Phản bội đồng bọn?

***

Khi Điền Chính Quốc nghe Liên Tín báo cáo, y sững người, không hiểu Phác Chí Mân lại đang định làm gì. Tố cáo người của mình?

"Đã thẩm vấn chưa?"

Điền Chính Quốc hỏi.

"Rồi!"

"Đã khai chưa?"

"Chưa. Chỉ nói mình tới đây buôn bán. Những chuyện khác không chịu nói gì cả. Nhưng người này bên cạnh có mấy tử sĩ, đều là cao thủ. Thần phải điều Hoàng thành vệ tới mới có thể bắt được hắn. Hắn tuyệt không là người mình thường. Những tử sĩ đó cũng không ai sống sót, trước khi bị bắt đã tự sát."

"Đã dùng hình chưa?"

"Chưa. Có cần dùng hình không?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lúc.

"Dùng hình đi. Nhưng đừng phạt nặng, xem Phác Chí Mân phản ứng thế nào."

"Vâng."

Liên Tín đáp.

***

Trở về Đại lý tự, Liên Tín liền cho người dùng hình với gián điệp Bắc Tề mới bị bắt này, nhưng chỉ dùng hình nhẹ nhất là đánh roi. Người này có vẻ yếu đuối, quả nhiên không chịu nổi hình phạt, kêu la không ngớt, lại không chịu khai gì cả.

Liên Tín chạy đi hỏi Phác Chí Mân.

"Hắn không khai. Có phải chúng ta hiểu nhầm rồi không? Đánh đập một thường dân vô cớ, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng Đại lý tự của chúng ta."

Phác Chí Mân nói.

"Thường dân mà bên cạnh có tử sĩ? Hay là dùng đại hình đi!"

Liên Tín.

"..."

Hắn đối xử với người phe mình tàn nhẫn vậy sao? 

"Không có chứng cứ, không thể dùng đại hình được." Liên Tín nói. "Hoàng đế không cho dùng đại hình."

Phác Chí Mân rất thất vọng.

"Ồ"

Ra khỏi Đại lý tự, Phác Chí Mân đi vòng qua mấy con phố, tới một nhà dân thường không nổi bật. 

"Phùng đại nhân, thuộc hạ có việc cần báo cáo."

Phác Chí Mân nói. Phùng Tịch "hừ" lạnh một tiếng.

"Cuối cùng ngươi cũng có chút việc để báo cáo, mau nói đi."

"Ngũ vương gia đã bị người của Đại lý tự bắt!."

Phùng Tịch sững người.

"Dương Tấn? Hắn tới Thanh An quốc làm gì?"

Phác Chí Mân nói.

"Thuộc hạ không biết. Hắn bị người của Đại lý tự bắt ngay trên đường phố. Đại lý tự cho rằng hắn là gián điệp của nước Bắc Tề, còn dùng hình với hắn. Thuộc hạ chưa biết phải làm sao, muốn xin thỉnh giáo đại nhân, có nên cứu vương gia không?"

Phùng Tịch nhíu mày.

"Việc này phải báo cáo lên Bệ hạ biết."

Phác Chí Mân nói.

"Thuộc hạ lo Vương gia không chịu được tới lúc đó. Đại lý tự định dùng đại hình với vương gia. Nếu hắn nhận thân phận của mình, chỉ e..."

"Toàn gây rắc rối."

Phùng Tịch hơi bực bội, ông ta đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ rất lâu. 

"Ngũ vương gia tới đây đã là một chuyện kỳ lạ, cũng không rõ có phải ý của Bệ hạ hay không. Việc này ta không dám đoán bừa. Nhưng ngươi nói đúng, phải cứu người ra nhanh... Thế này, ngươi nghĩ cách cứu người ra trước, cũng tính là ngươi lập được công lớn."

Phác Chí Mân nói.

"Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Phùng Tịch lại suy nghĩ sâu xa một chút.

"Thân phận của ngươi quan trọng hơn. Nếu phải lộ thân phận thì không cứu Dương Tấn cũng được. Trường hợp thực sự không thể cứu thì... thì tìm cơ hội giết hắn đi. Ta quay lại sẽ nói không biết chuyện. Dù sao hắn tự chạy đến, cũng không thông báo cho ta."

Phác Chí Mân nói.

"Vâng! Nhưng vương gia không quen thuộc hạ, chưa chắc đã chịu đi theo."

Phùng Tịch quay người vào trong, không lâu sau đi ra, đưa cho hắn một miếng ngọc bội.

"Vật này hắn nhận ra được. Ngươi đưa cho hắn, nói là ý của ta, hắn sẽ hiểu."

Phác Chí Mân nhận lấy ngọc bội, nói. 

"Thuộc hạ tuân lệnh."

***

"Ý của ngươi là giả vờ cứu tên mật thám này để hắn dẫn ngươi tới sào huyệt của hắn?" Liên Tín suy nghĩ một lúc lâu gật đầu nói. "Ý này không tồi. Nếu làm tốt có thể lập được công lớn. Tên mật thám này có vẻ chức vụ không thấp, hắn chắc chắn biết nhiều, nhưng chúng ta lại không thể tra hỏi hắn, chi bằng thả hắn ra."

Lại nhíu mày.

"Nhưng ngươi giả vờ cứu hắn, hắn có tin ngươi không? Tên này tâm cơ sâu sắc, vẻ như không dễ bị lừa đâu."

Phác Chí Mân nói.

"Trước đây khi xử lý một vụ án, ta đã có được một ngọc bội tượng trưng cho thân phận mật thám của Bắc Tề, có thể dùng nó để khiến hắn tin ta cũng phe với hắn."

Liên Tín mừng rõ nói.

"Vậy thì tốt quá!"

Nói xong mới kịp phản ứng, Phác Chí Mân vốn là nội gián của Bắc Tề, nếu không phải hắn biết điểm này, thực sự sẽ nghĩ đây là một ý kiến hay. Nhưng Bệ hạ đã dặn, Phác Chí Mân muốn làm gì cũng được, không cần ngăn cản, chỉ cần báo cáo cho y là được. Bây giờ Tạ Hiếu Lâm không có ở đây, người phụ trách sự việc này là hắn và Phác Chí Mân, hắn lại lười động não. Phác Chí Mân muốn làm gì thì làm, chỉ cần báo cáo cho Hoàng đế nghe là được.

"Việc này ngươi tự quyết định đi. Ta nghe theo ngươi."

Liên Tín nói. 

Phác Chí Mân biết Liên Tín dễ lừa, nhưng cũng không ngờ lại dễ nói chuyện đến thế. Dương Tấn này được Hoàng đế Bắc Tề tin tưởng sâu sắc, nếu hắn có được sự tin tưởng của Dương Tấn, được hắn đề bạt thì sẽ có cơ hội để lấy được thuốc giải. Đối với người có địa vị cao như Dương Tấn, thuốc giải hẳn là thứ rất dễ có được. Chất độc trong người hắn có thể dựa vào sức hồi phục để vượt qua nhưng Thành Dao thì không. Có thể lấy thuốc giải cho nàng, giải hết độc trong người nàng mới tốt.

***

Trong nhà giam của Đại lý tự, Dương Tấn đã bị giam ba ngày, yếu ớt nói nhỏ.

"Nước..."

Cửa ngục mở ra, một bàn tay bưng chén nước tới gần môi hắn. Dương Tấn nhấc mí mắt nhìn người đó một cái, mở miệng để người đó đổ nước vào miệng mình. Thời tiết lạnh lẽo, nước lạnh vào bụng, hắn không nhịn được ho dữ dội.

Phác Chí Mân cúi người, thì thầm bên tai Dương Tấn.

"Vương gia, thuộc hạ phụng mệnh tới cứu ngài."

Dương Tấn đột ngột ngẩng đầu nhìn Phác Chí Mân. Hắn đặt một ngọc bội vào tay Dương Tấn.

"Phùng đại nhân phát thuộc hạ đến."

Dương Tấn cẩn thận kiểm tra ngọc bội, xúc động tới mức tay run lên. Hắn tưởng rằng mình sẽ chết ở đây, bỗng nhiên có cơ hội được cứu, nhất thời vui mừng khôn xiết, không thể kìm nén được.

"Ngươi, ngươi là?"

Dương Tấn nhìn Phác Chí Mân, thấy hắn trên người chỉ mặc quần áo ngục tốt bình thường, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

"Ngươi là ai?"

Phác Chí Mân nhỏ giọng.

"Ngọc bội này là của Phùng đại nhân, hơn hai tháng trước, Phùng đại nhân đã thành công cài cắm một mật thám vào triều đình Thanh An quốc, vương gia có biết chuyện này không?"

Dương Tấn run giọng.

"Bổn vương biết. Chuyện này tuyệt mật, không nhiều người biết. Ngươi... ngươi chính là người đó? Ta nhớ là một chức Tứ phẩm."

"Tứ phẩm Đại lý tự Thiếu khanh." Phác Chí Mân nói. "Thuộc hạ vì cứu vương gia mới thay bộ đồ ngục tốt này, tránh cho sau này bị người ta truy cứu. Vương gia an tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đưa người ra ngoài an toàn."

Dương Tấn không còn nghi ngờ gì nữa, liền hỏi.

"Ngươi có cách nào không?"

Phác Chí Mân nói.

"Thuộc hạ có một loại thuốc, uống vào sẽ khiến toàn thân nổi mẩn đỏ, nhưng tuyệt nhiên không hại thân thể. Vương gia uống xong, người ta sẽ đưa người tới căn phòng nhỏ phía sau để chờ đại phu đến. Bên đó canh gác lỏng lẻo, thuộc hạ sẽ tìm cơ hội đưa người rời đi."

Nói rồi đặt thuốc vào tay Dương Tấn, nhìn quanh bốn phía.

"Thuộc hạ đi chuẩn bị trước, vương gia lát nữa uống thuốc, thuộc hạ ra ngoài thăm dò tình hình."

Dương Tấn gật đầu.

"Nếu ngươi có thể cứu bổn vương ra,  bổn vương nhất định sẽ trọng thưởng."

"Đa tạ vương gia."

Phác Chí Mân ra ngoài, đến trước một căn phòng nhỏ riêng biệt phía sau nhà giam, nói với ngục tốt.

"Lát nữa các ngươi đều rời đi hết, ta sẽ đưa tên mật thám Bắc Tề đó đi. Diễn cho giống một chút, đừng để hắn nhận ra sơ hở."

Ngục tốt cười, nói.

"Phác đại nhân thật thông minh. Như vậy hắn chắc chắn sẽ tin tưởng đại nhân, nói không chừng sẽ dẫn ngài đi gặp thủ lĩnh mật thám ở đây. Nếu thực sự bắt được thủ lĩnh chính là lập được đại công."

"Nếu lập được công, mọi người đều có thưởng."

"Đa tạ đại nhân."

Ngục tốt vui vẻ nói.

***

Phác Chí Mân ẩn nấp bên ngoài đợi một lúc, quả nhiên thấy hai ngục tốt dẫn Dương Tấn đến. Trên người hắn toàn thân mẩn đỏ, hắn giả vờ đau đớn, vừa gãi vừa rên rỉ. Một ngục tốt nói.

"Người này không biết mắc bệnh gì, trông thật đáng sợ. Ngươi ở đây trông chừng, ta đi tìm Hứa đại phu tới thăm bệnh cho hắn."

Ngục tốt kia lùi lại một bước.

"Ta không muốn. Vạn nhất ta bị lây thì sao? Ai biết bệnh này có chết người không. Trước đây có người mắc đậu mùa cũng bị nổi mẩn như thế này. Hắn không phải đã bị đậu mùa đó chứ? Lây đậu mùa là sẽ chết người đó."

"Không đâu. Nhìn hắn như vậy nghĩ cũng khó cử động được. Chúng ta để hắn đó đi tìm Hứa đại phu đi."

"Vậy cũng được."

Hai ngục tốt bàn bạc xong, cùng nhau ra ngoài, khóa cửa từ bên ngoài. Dương Tấn sợ mấy người đó nghi ngờ, vẫn không ngừng rên rỉ. Cho tới khi cửa mở ra, bóng dáng Phác Chí Mân xuất hiện.

"Đi thôi, nhanh lên!" Phác Chí Mân nhìn ngó xung quanh, nói. "Thuộc hạ đã hạ gục mấy ngục tốt phía sau, giờ sẽ đương vương gia đi. Phải nhanh!"

"Được!"

Dương Tấn lật người khỏi giường, đi theo Phác Chí Mân ra cửa, quả nhiên dọc đường thấy mấy tên ngục tốt nằm đó. Sau khi đi qua một hành lang dài, ở cửa thấy có hai ngục tốt đang trò chuyện. Phác Chí Mân vẫy tay ném hai viên đá, đánh trúng huyệt ngủ của hai người đó, cả hai lập tức nằm xuống bất động.

"Võ công tuyệt quá!"

Dương Tấn khẽ khen ngợi.

Phác Chí Mân quay đầu nhìn hai ngục tốt đó một cái. Hiện giờ tuy võ công của hắn đã hồi phục không ít, nhưng chưa thể trực tiếp dùng đá điểm huyệt, hai người này là đang cùng hắn diễn kịch thôi. Hai người này khá giỏi diễn, một người khi ngã xuống đập đầu, vẫn có thể cắn răng chịu đựng không cử động.

Hắn nắm tay Dương Tấn tới bên bờ tường sân sau, nắm cánh tay Dương Tấn kéo lên đầu tường. Nhảy xuống từ đầu tường tới một con hẻm vắng vẻ, Phác Chí Mân nói.

"Vương gia bây giờ muốn đi đâu? Thuộc hạ đưa ngài đi. Có cần đến tìm Phùng đại nhân không?"

Dương Tấn nói.

"Không đi. Ngươi là sát thủ của Thiên Dạ phải không?"

Phác Chí Mân nói.

"Đúng vậy."

"Bổn vương biết một tư dinh bí mật, đưa bổn vương tới đó nghỉ ngơi."

Phác Chí Mân đáp.

"Vâng."

Phác Chí Mân đỡ Dương Tấn, theo lời hắn tới một tòa nhà. Đây là một tư dinh của mật thám Bắc Tề, chìa khóa để ở trong một khe hở. Mở cửa ra, bên trong là một sân bình thường, sân này luôn có người tới quét dọn, bên trong có đầy đủ các vật dụng. Dương Tấn bị giam ba ngày, còn bị tra tấn, trên người không ít vết thương. Phác Chí Mân đỡ hắn vào sân, chăm sóc hắn, giúp hắn xử lí các vết thương trên người rồi làm một chút đồ ăn. Dương Tấn bị thương không nặng, chỉ là một số các vết thương ngoài da, không đáng ngại. 

Trời đã tối. Phác Chí Mân nói với Dương Tấn.

"Vương gia ở lại đây dưỡng thương, nghỉ ngơi cho khỏe. Thuộc hạ không tiện ở lâu, ngày mai sẽ tới thăm vương gia muộn hơn. Thuộc hạ đã mua cho vương gia một số thức ăn, đủ ăn trong một ngày, chỉ là phải làm phiền ngài ăn những thức ăn thô sơ này."

Dương Tấn nói.

"Mau đi đi, ở lâu bị nghi ngờ cũng không tốt."

***

Ngày hôm sau khi trời gần tối, Phác Chí Mân mới quay lại tư dinh nơi Dương Tấn tạm trú. Tinh thần của hắn đã khá hơn nhiều, cử động hoàn toàn không có vấn đề.

"Vương gia bây giờ cần thuộc hạ làm gì?"

Phác Chí Mân hỏi.

Dương Tấn trầm ngâm một lúc, nói.

"Ngươi có muốn thuốc giải Nhược thủy chi độc không? Làm việc cho bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi thuốc giải."

Phác Chí Mân sững người.

"Thuộc hạ là làm việc cho Phùng đại nhân."

"Hắn sẽ cho ngươi thuốc giải sao? Có thể phong quan cho ngươi không?"

Dương Tấn nhìn chằm chằm vào mắt Phác Chí Mân, dường như muốn đọc được suy nghĩ của hắn từ ánh mắt.

"Không, không thể."

"Bổn vương có thể!"

Phác Chí Mân tốn công sức lớn như vậy, vốn là muốn có được sự tin tưởng từ Dương Tấn để có thể lấy được thuốc giải. Nhưng hắn vẫn giả vờ đấu tranh một lúc lâu, rồi cúi đầu cắn răng.

"Thuộc hạ nguyện trung thành với vương gia!"

Dương Tấn hài lòng nói.

"Thế mới đúng chứ. Ngươi đi theo Phùng Tịch thì có tiền đồ gì?"

Nhưng Phác Chí Mân vẫn có chút nghi ngờ.

"Vương gia dễ dàng tin tưởng thuộc hạ như vậy, không sợ thuộc hạ phản bội sao?"

"Không sợ. Chỉ có ta mới có thể cho ngươi thứ ngươi muốn. Ngươi sẽ không thể phản bội bổn vương đâu. Võ công của ngươi không tệ, ngươi cũng lanh lợi. Nếu có thể phát huy tác dụng, bổn vương sẽ đề bạt ngươi."

"Vậy bước tiếp theo vương gia muốn đi đâu, cần thuộc hạ làm gì không?"

Dương Tấn ngẩng mặt nói.

"Đi tìm Ngũ vương gia."

Đi tìm chính mình? Phác Chí Mân hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ra.

"Là tìm Điền Hoài Minh?"

Dương Tấn gật đầu.

"Bổn vương lần này tới đây chính là muốn tìm Điền Hoài Minh. Hắn đã hứa sẽ đánh cắp bản đồ phòng thủ thành cho bổn vương, nhưng mãi lại chưa thấy giao cho bổn vương. Ngươi dẫn bổn vương tới phủ Ngũ vương gia tìm hắn, ta muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."

Phác Chí Mân nói.

"Được. Nhưng nếu thuộc hạ đi cùng vương gia làm việc, không thể dùng thân phận Phác Chí Mân. Thân phận này có được không dễ dàng, không thể bị vạch trần."

Dương Tấn nói.

"Cái này không khó, ngươi có thể che mặt lại. Không cần lộ diện, chỉ cần bảo vệ an toàn cho bổn vương là được."

Phác Chí Mân nói.

"Vâng."

***

"Hắn bắt người về rồi lại cứu người đi. Rốt cuộc là muốn làm gì?" Điền Chính Quốc nhìn Liên Tín đang quỳ trước án thư báo cáo. "Ngươi nói xem?"

"Thần không rõ. Bệ hạ không phải nói hắn muốn làm gì thì tùy hắn sao? Thần đã để mặc hắn rồi." Liên Tín đương nhiên nói.

"Vậy ngươi tự mình không nghĩ xem mục đích của hắn là gì sao?"

"Thần đã nghĩ, nhưng nghĩ không ra. Dù sao hắn chắc chắn có lý do của mình, phải không?"

"Thôi đủ rồi. Ngươi mau lui xuống đi."

Điền Chính Quốc chưa bao giờ hy vọng hắn có thể nghĩ ra điều gì. Liên Tín vội vàng hành lễ cáo lui, chạy nhanh hơn cả thỏ. Hắn vừa ra cửa đã thấy Diệp Thành Đức đang đợi bên ngoài điện, liền chào hỏi.

"Thượng thư đại nhân."

Diệp Thành Đức "ừm" một tiếng, chỉ cảm thấy đau đầu. Liên Tín xuất hiện ở đây, chắc chắn có liên quan đến Phác Chí Mân. Theo kinh nghiệm của ông, những chuyện liên quan tới Phác Chí Mân đều rất phiền phức. 

Thái giám tới truyền Diệp Thành Đức vào, ông liền vào, tâu.

"Bệ hạ, thần phát hiện cái chết của cung nữ trong hậu cung có điều kỳ lạ. Thần đã cho người điều tra, sao chép lại một số hình vẽ."

Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên. 

"Sao vậy? Cung nữ này có vấn đề?"

Diêp Thành Đức đưa lên một tờ giấy.

"Đây là hình vẽ dưới giếng. Là cung nữ đó dùng móng tay vẽ lên rêu xanh. Theo thần điều tra, cung nữ đó vốn không biết chữ, nên chỉ có thể vẽ hình."

Điền Chính Quốc nhìn tờ giấy đó. Một cái cân. Một hình vuông. Cân vuông? 

"Bản đồ phòng thủ thành!?"

Diệp Thành Đức tán thưởng.

"Bệ hạ anh minh. Thần và mấy vị ngự sử đã bàn bạc rất lâu mới nghĩ ra được, không ngờ Bệ hạ mới nhìn một cái đã thấy."

"Được rồi, Trẫm không cần người nịnh bợ."

Điền Chính Quốc trầm ngâm nói.

"Có người muốn đánh cắp bản đồ phòng thủ thành. Cung nữ này có thể vào điện Vô Cực không?"

"Bệ hạ anh minh. Cung nữ này chính là một trong các cung nữ quét dọn điện Vô Cực. Có lẽ có người muốn lợi dụng cô ta đánh cắp bản đồ. Nhiều khả năng là giết người diệt khẩu."

Diệp Thành Đức nói.

"Bản đồ phòng thủ thành đó..."

Điền Chính Quốc nói.

"An tâm, không ở trong điện Vô Cực."

"Vậy thì tốt. Thần sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ."

"Ừm. Hung thủ này hẳn là người trong cung. Ngươi điều tra bí mật, đừng đánh rắn động cỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro