Chương 26
Phác Chí Mân không về nhà, hắn chạy đi tìm Liên Tín suốt đêm. Đêm đã khuya, Phác Chí Mân cũng lười gõ cửa, trực tiếp bay qua đầu tường tới cửa phòng Liên Tín.
"Liên huynh, chưa ngủ chứ?"
Liên Tín mơ màng bị đánh thức, bực bội nói.
"Khuya thế này, ai mà chưa ngủ."
Bên trong truyền ra giọng nói giận dữ của Đường Tử Ca.
"Ai vậy? Muốn chết à?"
Phác Chí Mân sũng người. Sao Đường Tử Ca lại ở trong phòng Liên Tín? Mối quan hệ của hai người này từ bao giờ đã tốt tới mức có thể ngủ chung giường? Một lúc sau, Liên Tín mới khoác áo ra ngoài, dụi đôi mắt buồn ngủ nói.
"Phác huynh. Khuya thế này có chuyện gì vậy?"
Phác Chí Mân nói.
"Đã tới lúc lập công lớn. Tâ vừa mới móc được từ tên mật thám đó điểm liên lạc của mật thám Bắc Tề, chúng ta mau đi bắt người, đừng để chúng chạy mất."
Liên Tín lập tức phấn chấn.
"Thật sao? Đây đúng là công lớn. Đợi ta mặc quần áo xong sẽ đi."
Nói xong liền vội vàng vào phòng. Trong phòng vọng ra giọng Đường Tử Ca.
"Phải ra ngoài à? Ta đi cùng huynh."
Liên Tín nói.
"Không cần. Đệ cứ ngủ đi, chỉ là công việc thôi."
Đường Tử Ca nói.
"Nửa đêm thế này, ta không an tâm, ta muốn đi cùng."
"Được thôi. Đệ mặc quần vào trước đi."
"Quần của đệ đâu?"
Không bao lâu sau, Liên Tín mở cửa phòng, cùng Đường Tử Ca đi ra. Phác Chí Mân đưa một tấm bản đồ cho Liên Tín.
"Những nơi được đánh dấu ở đây đều là điểm liên lạc của Bắc Tề, huynh nhanh chóng đưa người đi bắt."
Liên Tín hỏi.
"Còn ngươi thì sao?"
Phác Chí Mân nói.
"Ta đã rất khó khăn mới có được sự tin tưởng của chúng, sao có thể tự mình đi bắt người?"
Liên Tín nói.
"Cũng phải. Được rồi, ta đi bắt người, lát nữa báo cáo lên cũng sẽ ghi công cho ngươi."
Anh ta dẫn Đường Tử Ca vội vàng rời đi. Phác Chí Mân cũng không nhàn nhã, hắn rời phủ Liên Tín liền đi tìm Phùng Tịch. Hắn bảo Liên Tín đi bắt người, bất quá là để có cái giao đãi cho việc hắn tự ý thả Dương Tấn, nhưng Phùng Tịch vẫn còn tác dụng với hắn, không thể để Liên Tín bắt đi được.
"Phùng đại nhân, mau đi. Ngũ vương gia không chịu nổi hình phạt, đã khai ra chúng ta. Hiện tại người của Đại lý tự đang điều Hoàng thành vệ đến bắt chúng ta, thuộc hạ khó khăn lắm mới chạy ra báo tin, nếu không đi sẽ không kịp nữa."
Phùng Tịch đang ngủ ngon, bỗng nhiên phải nghe tin sét đánh như vậy, tức tới choáng váng.
"Tên Dương Tấn này. Đồ chó! Hắn dám bán đứng ta."
Phác Chí Mân nói.
"Đại nhân mau đi thôi, trễ thì không kịp nữa. Vương gia, hắn... hắn cũng là không chịu nổi hình phạt nữa nên mới phải nói. Đại nhân đừng trách hắn."
Phùng Tịch vừa giận dữ mặc quần áo vừa nói.
"Không trách hắn thì trách ai? Lát nữa ta tìm Bệ hạ tâu hắn một bản."
Phác Chí Mân thở dài.
"Đại nhân nghĩ hắn sẽ nhận sao? Nói không chừng còn ngược lại cắn đại nhân một miếng. Hắn lầ người thân cận nhất của Bệ hạ, Bệ hạ sẽ tin ai? Còn cần phải hỏi không?"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Phùng Tịch áo còn chưa mặc xong đã chạy ra ngoài, chỉ huy gia nhân vội vàng rút lui. Phác Chí Mân không đi theo. Hắn ngáp một cái. Đêm nay quả thực bận tới mức tinh thần mệt mỏi, phải về ngủ một giấc. Một phen bận rộn này, hắn đã có được sự tin tưởng của Dương Tấn, Đại lý tự lập được công lớn, Phùng Tịch bên kia cũng phải mang ơn hắn, không uổng công hắn tốn tâm tư. Đợi khi hắn lấy được bản đồ phòng thủ thanh, có thể đổi lấy thuốc giải cho Thành Dao. Bản đồ này, làm sao mới có thể lấy được đây?
***
Ngày hôm sau, Liên Tín vui vẻ chạy đi báo cáo với Hoàng đế.
"Tâu Bệ hạ, hạ thần đã bắt được mấy chục mật thám của nước Bắc Tề. Phác Chí Mân quả nhiên lợi hại. Đi theo tên mật thám đó, có được sự tin tưởng của hắn, trực tiếp đã phá được mười mấy điểm liên lạc."
Điền Chính Quốc cười lạnh.
"Trong những người này, có ai khai ra thân phận thật của Phác Chí Mân không?"
Liên Tín lắc đầu.
"Cái này thì không."
Điền Chính Quốc nói.
"Hừ. Lại để hắn qua mặt rồi."
Liên Tín sững người.
"Hả."
"Hắn tự mình là nội gián, điểm liên lạc của mật thám ở đâu hắn đương nhiên biết. Chỉ là Trẫm không ngờ, hắn tự hãm hại người của mình, còn độc hơn cả hãm hại các ngươi."
Liên Tín "ồ" một tiếng. Đúng vậy, bản thân hắn là nội gián.
"Lại nói. Người đó tên là Dương Tấn phải không? Khi thẩm vấn sao hắn không chịu nói?"
"Bệ hạ là sao biết được?"
Điền Chính Quốc có chút không kiên nhẫn.
"Hoàng thành vệ nghe hắn tự xưng "bổn vương", trong các vương gia của Bắc Tề, người có dung mạo giống hắn chỉ có Ngũ vương gia Dương Tấn."
"Thì ra là vậy. Bệ hạ thật lợi hại."
"Trẫm không muốn bị ngươi khen."
"Vậy lần này Đại lý tự tính là lập công rồi chứ? Có thưởng không?"
Điền Chính Quốc nghiến răng ken két.
"Thưởng?"
Mặc dù Liên Tín thấy giọng điệu Hoàng đế nói chữ này hơi kỳ lạ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
***
Đại lý tự vì công lao bắt được mật thám Bắc Tề đã được ban thưởng, đây là chuyện tốt. Phác Chí Mân nhận được thưởng, tuy đến mấy trăm lạng, nhưng hiện giờ hắn không thiếu tiền, chỉ tùy tiện cất đi. Hắn phải xác định nhân vật mục tiêu cuối cùng, sớm hoàn thành nhiệm vụ chính, thời gian không còn nhiều nữa. Hắn hơi nghiêng về phía Tì Ngũ, ngày mai tên này sẽ lên triều đường, tuy là hàng giả nhưng cũng tính là đại thần. Người này vốn là kẻ ăn xin, lại bị hắn xúi dục mất lòng tin với Hoàng đế, hẳn là dễ đối phó nhất. Nhưng để chắc chắn, hắn vẫn phải gặp lại Tì Ngũ, tìm hiểu thêm về người này.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, nhưng Phác Chí Mân không còn sợ lạnh như trước, hôm nay hắn mặc không quá dày, nhưng cũng không cảm thấy lạnh. Trở về phủ Phác, Lương Ngọc gọi Phác Chí Mân vào nhà, lấy ra một đôi ủng bông mặt gấm đưa cho hắn.
"Mau thử xem có vừa chân không?"
Phác Chí Mân hơi sững người.
"Làm cho ta sao?"
"Đúng vậy, mau thử đi."
Phác Chí Mân đang do dự, Phác Nhiêu đi đến, cười hì hì nói.
"Mẫu thân thật thiên vị, không làm cho con."
Lương Ngọc nghiêm mặt.
"Năm ngoái con đã có hai đôi rồi. Năm nay con không cao lên là mấy, vẫn còn đi được mà. Năm sau nếu con cao lên sẽ làm đôi mới cho con, nếu không sẽ lãng phí."
Phác Nhiêu cũng chỉ nói đùa, nàng chạy đi lấy ghế.
"Huynh trưởng, mau thử đi. Muội thấy mẹ làm nhiều ngày rồi."
Phác Chí Mân đành phải ngồi xuống, cúi người cởi giày, đổi sang đôi ủng bông mới. Rất vừa vặn, cũng rất ấm áp, đi rất thoải mái.
"Cảm ơn."
Hắn hơi lúng túng nói.
"Đứa ngốc này, cảm ơn mẹ làm gì?"
Phác Nhiêu nói.
"Muội cũng có đồ tốt cho huynh."
Nàng chạy về phòng, không lâu sau ôm một hộp gỗ ra nhét vào lòng Phác Chí Mân.
"Mở ra xem, thích không?"
Phác Chí Mân thấy cái một giống như hộp kiếm, nghĩ rằng Phác Nhiêu không biết đã đi đâu mua về cho hắn một thanh kiếm. Hắn mở hộp ra, thấy quả nhiên bên trong là một thanh trường kiếm. Nhưng dáng vẻ này khiến đồng tử hắn co lại. Đây là danh kiếm Nhiễm Mặc. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp.
"Muội lấy thanh bảo kiếm này ở đâu?"
Phác Nhiêu cười rất đắc ý.
"Từ một gia tộc làm kiếm. Họ thực sự vì muốn bán xà phòng của muội mà việc gì cũng dám liều. Tưởng muội không biết nhìn, nói là kiếm cất giữ trong nhà tùy muội chọn. Muội đương nhiên tìm một người hiểu kiếm đi nhìn, chọn thanh đắt nhất. Họ tiếc lắm nhưng không có cách nào, đã nói rồi mà."
Phác Chí Mân biết danh kiếm này không phải vật đắt hay không nữa, đây là thứ vạn kim khó cầu.
"Cái này, quá quý giá rồi." Phác Chí Mân ngập ngừng nói.
"Huynh trưởng của muội đương nhiên phải dùng thứ tốt nhất. Huynh không phải đang luyện võ công sao? Cầm kiếm này nhất định có thể bách chiến bách thắng. Bảo kiếm phối anh hùng. Huynh trưởng chính là anh hùng của A Nhiêu."
Lương Ngọc mỉm cười nhìn hai đứa trẻ trước mặt, đột nhiên lại nghĩ tới đứa con trai chưa biết sống chết. Bà cười nhưng tròng mắt đã ngấn lệ. Sợ người khác thấy, bà hơi nghiêng người, dùng tay áo lau đi nước mắt. Phác Chí Mân thấy, trong lòng chỉ có một xung động khó hiểu. Hắn suy nghĩ rất lâu, đi gõ cửa thư phòng của Phác Tập Thanh.
"Mân nhi phải không? Vào đi."
Phác Chí Mân vào thư phòng, quay người đóng cửa lại. Phác Tập Thanh thấy hắn như vậy, liền biết hắn có lời muốn nói. Ông nhẹ giọng.
"Mau ngồi đi."
Nhưng Phác Chí Mân không ngồi xuống, trực tiếp nói.
"Phác đại nhân. Để cứu con trai, ông có sẵn lòng trở lại triều đường không?"
Toàn thân Phác Tập Thanh trấn động.
"Ông chỉ cần trở lại triều đường, ta có thể biết Phác Chí Mân đang ở đâu." Phác Chí Mân nói. "Lý do quả thực không tiện nói, nhưng ông chỉ cần chịu nghe theo ta."
"Ta hoàn toàn nghe theo ngươi."
Phác Tập Thanh không một chút do dự. Phác Chí Mân ngược lại sững người.
"Ông tin tưởng ta như vậy? Không sợ ta đang tính kế hại ông?"
"Ta tin." Phác Tập Thanh nói. "Ta sẽ viết tấu chương ngay, nói mình đã khỏe, ngày mai sẽ trở lại triều đường."
[Chủ nhân định đặt Phác Tập Thanh làm mục tiêu thứ ba à? Ngươi không sợ thân phận bị bại lộ sao?]
[Chỉ cần ông ấy vào triều đường, ông ấy có thể được chọn là người thứ ba, đúng không?]
[Về lý thuyết là như vậy. Chủ nhân làm thế là muốn hỏi về Phác Chí Mân?]
[Đúng vậy! Phác Chí Mân là con ruột của ông ấy, không thể nào phán định không thành được chứ?]
[Nhưng ngươi nghĩ mình có thể cày đủ độ hảo cảm của Phác Tập Thanh không? Độ hảo cảm là thật. Ông ấy hẳn rất ghét ngươi, không thể nào cày đủ độ hảo cảm được.]
[Thì sao? Dù ta không thể hoàn thành nhiệm vụ người thứ ba, vẫn có thể kết toán nhiệm vụ chính. Chẳng qua phần thưởng ít đi thôi.]
Hệ thống tức giận điên cuồng.
[Ngươi chỉ muốn cứu Phác Chí Mân phải không? Ta bảo ngươi cày độ hảo cảm của người khác, ngươi lại bị người ta cày độ hảo cảm. Vì cặp mẹ con đó, ngươi thậm chí tự nguyện mạo hiểm đi cứu người? Nếu Phác Chí Mân thật trở về thì ngươi làm sao? Ngươi còn làm nội gián nữa không?]
***
Ngày hôm sau trên triều đường khá náo nhiệt.
Đầu tiên là Ngũ vương gia Điền Hoài Minh được phong làm Lại bộ Thượng thư. Lần đầu tới triều sớm, hắn nghiêm mặt, không nói một lời. Người khác chào hỏi, hắn cũng chỉ "ừm" một tiếng. Khi còn là hoàng tử, hắn đã kiêu ngạo, bây giờ lại có vẻ còn kiêu ngạo hơn trước khiến cho các vị đại thần đều lười trò chuyện với hắn.
Sau đó là Hữu thừa tướng Phượng Lâm Hạc trở về. Vài tháng trước ông được phái đi cứu trợ thiên tai, hiện việc đã giải quyết xong nên đã quay về. Mấy tháng này Trung thư tỉnh đều do một mình Tả thừa tướng Diệp Thành Đức quản lý, không lâu trước lại bị giáng chức làm Hình bộ Thượng thư. Trung thư tỉnh hiện này chỉ dựa vào hai vị Thị lang đại nhân xử lý công việc, không có người làm chủ, khi có việc vẫn phải đi tìm Diệp Thành Đức. Bây giờ Hữu thừa tướng trở về, Trung thư tỉnh ít nhất có người làm chủ rồi.
Cuối cùng, điều khiến các vị đại thần ngạc nhiên là Phác Tập Thanh cũng trở lại rồi. Toàn triều đều biết hoàn cảnh gia đình của ông, nhất thời không hiểu sao Phác Chí Mân lại để ông tới triều đường. Hắn không sợ thân phận bị bại lộ sao? Mặc dù mọi người đều biết ông đang giả bệnh, không ảnh hưởng gì tới thân thể. Nhưng với tư cách đồng liêu, để không làm Phác Chí Mân nghi ngờ, không ít người vẫn tới hỏi thăm.
Hoàng đế cũng giả vờ hỏi một câu.
"Phác ái khanh thân thể đã khỏe chưa?"
Phác Tập Thanh cúi đầu, nói.
"Đa tạ Bệ hạ quan tâm. Vi thần đã khỏe nhiều."
Hệ thống.
[Hừ hừ, ngươi đã chắc chưa?]
[Chắc chắn!]
[Đã đặt Phác Tập Thanh làm nhân vật mục tiêu thứ ba. Đang truy vấn độ hảo cảm nhân vật... Độ hảo cảm của Phác Tập Thanh: 97 điểm. Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ!]
[Bao nhiêu?]
Phác Chí Mân gần như không thể tin vào tai mình.
[97 điểm]
Đây là độ hảo cảm thật của ông ta?
Văn võ bá quan nhìn nhau, mọi người đều không hiểu. Lão già Phác Tập Thanh này đã lú lẫn rồi sao? Sao lại có độ hảo cảm cao như vậy với một sát thủ? Các đại thần hiện giờ đều biết, hệ thống này chỉ phát ra thông báo cho những người có mặt trong Kim điện khi nó xuất hiện lần đầu, những người khác không thể nghe thấy. Cũng không biết khi nó xác định phạm vi ban đầu đã bao gồm cả những người xung quanh không, nhưng họ chỉ có thể nghe thấy, không thể nói chuyện với hệ thống. Người mới vào Kim điện không thể nghe thông báo của hệ thống, bao gồm cả Dư công công mới đến, Phượng Lâm Hạc, Phác Tập Thanh và Điền Hoài Minh đều không nghe thấy. Bệ hạ đã ra lệnh nghiêm ngặt, việc của hệ thống, nếu không được phép của y, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai. Vì vậy mọi người chỉ báo cáo với một mình Hoàng đế, ngay cả khi gặp riêng cũn không dám nhắc đến.
Phượng Lâm Hạc thấy mọi người dường như có chút không bình thường, như thể đang trao đổi ánh mắt, truyền đạt điều gì đó. Trong thời gian lão không ở triều, đã xảy ra chuyện gì lão chưa biết sao? Sao cảm giác mọi người đều kỳ lạ. Khi tới đây, lão đã nghe Thị lang kể về việc của Phác Chí Mân, nói là Bệ hạ ra lệnh, không thể vạch trần thân phận nằm vùng của hắn. Ngoài ra còn có điều gì lão không biết?
[Nhiệm vụ hoàn thành! Có muốn kết toán ngay bây giờ không?]
[Không kết toán, ta muốn ba câu hỏi của nhân vật mục tiêu ba. Nhiệm vụ câu hỏi đầu tiên là gì?]
Hệ thống im lặng rất lâu.
[Đồ khốn, ngươi khai thác lỗi của ta. Chuyện của Phác Chí Mân ngươi nhất định phải hỏi đúng không? Cấp độ không đủ, không thể trực tiếp hỏi nên đi đường vòng qua cha hắn phải không? Nếu thân phận ngươi bại lộ thì hệ thống này làm sao? Bổn hệ thống không muốn trả lời loại câu hỏi tự sát như vậy!]
[Vậy nhiệm vụ là gì?]
[Nhiệm vụ hệ thống một. Khiến Phác Tập Thanh nói lời bất kính với Hoàng đế.]
Điền Chính Quốc.
"..."
Trong ấn tượng của y, Phác Tập Thanh luôn trầm ổn, chưa từng nói bất kỳ lời bất kính nào. Phác Chí Mân nói với Phác Tập Thanh.
"Nói vài câu bất kính với Hoàng đế."
Phác Tập Thanh chỉ hơi sững người, rồi nói to.
"Vi thần nghe nói gần đây Bệ hạ đắm chìm trong nữ sắc, suốt ngày không muốn lên triều. Đây là đạo hôn ám, mong Bệ hạ ghi nhớ."
Các vị đại thần biết nỗi khổ tâm của Phác Tập Thanh nhưng bọn họ vẫn rất ngạc nhiên. Phác Tập Thanh không thể nghe thấy thông báo của hệ thống, ông ta lại sẵn sàng tin tưởng Phác Chí Mân vô điều kiện. Chỉ có Phượng Lâm Hạc là thực sự ngạc nhiên, nghĩ rằng lão già này bệnh đến lú lẫn rồi, cái này cũng dám nói. Nghe đồn có người sau khi bệnh nặng sẽ trở nên ngốc nghếch, nhưng ông ta không phải đang giả bệnh sao? Tì Ngũ không hiểu Phác Tập Thanh, coi đó là phong cách của ông ta, ngược lại không cảm thấy bất ngờ. Điều duy nhất hắn cần làm là đứng đây như bù nhìn, sau Chầu sớm xong lầ có thể đi, còn các vị đại thần này nói gì làm gì chẳng liên can tới hắn.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành.]
Giọng hệ thống dường như hơi yếu ớt.
Điền Chính Quốc cũng phải làm bộ, giận dữ nói.
"Lão tặc, ngươi nói bậy gì vậy? Trẫm khi nào đắm chìm trong nữ sắc? Về nhà tìm hiểu cho rõ rồi đến đây nói chuyện. Cẩn thận Trẫm lấy mũ ô sa của ngươi."
[Trả lời ta! Phác Chí Mân hiện giờ đang ở đâu?]
[Hệ thống đang phán định... phán định... đặc biệt phán định... thành công. Phác Chí Mân đang ở Ngọc thành, vị trí chính xác không thể xác định. Hệ thống này đối với thông tin vị trí vốn không linh. Chủ nhân đã biết rồi.]
[Hắn cũng ở Ngọc Thành? Xem ra Ngọc Thành này không thể không đến một chuyến rồi. Nhiệm vụ thứ hai là gì?]
[Nhiệm vụ thứ hai: Được Phác Tập Thanh khen ngợi trước mặt Hoàng đế.]
Phác Chí Mân khá ngượng ngùng.
"Khen ta. Khen to lên."
Phác Tập Thanh.
"..."
Ông suy nghĩ một lúc, nói.
"Tâu Bệ hạ, khuyển tử gần đây liên tục lập công. Trước là cứu Diệp phu nhân, sau lại tìm ra nhiều điểm liên lạc của mật thám Bắc Tề. Lão thần rất mừng."
Tì Ngũ suýt cười thành tiếng, may mà kịp che miệng lại. Lão già này thật thú vị. Có ai khen con trai mình như vậy không? Phượng Lâm Hạc đổ mồ hôi. Xem ra đầu óc của Phác Tập Thanh đã hỏng, đã đến lúc cáo lão hồi hương rồi. Dư Hỉ trên đài nghe thấy, không nhịn được mỉm cười. Hắn là thích người ta khen Phác Chí Mân. Nghe có người khen Phác Chí Mân, trong lòng hắn cũng vui sướng. Nhưng các vị đại thần không cười nổi. Chỉ mong lão Phác sớm cứu về Phác Chí Mân.
Điền Chính Quốc thở dài.
"Trẫm cũng cảm thấy Phác Thiếu khanh rất tốt."
Lời này của y không phải giả ý. Y và các vị đại thần đều giống nhau, họ chưa từng nghĩ Phác Chí Mân giả lại lợi dụng hệ thống cứu Phác Chí Mân thật. Điều này đối với hắn không có chút lợi ích nào, nhưng hắn vẫn cứ cố chấp muốn làm như vậy. Bây giờ y càng ngày càng không đoán định được người này là tốt hay xấu.
[Nhiệm vụ hoàn thành. Ngươi muốn hỏi gì?]
[Vẫn là về Phác Chí Mân, có manh mối khác không?]
[Đang phán định... Thành công... Bổn hệ thống thự sự không tìm ra thông tin hữu ích nào nữa. Phác Chí Mân là người quá nhàm chán, không có gì đáng nói. Thất bại lớn nhất trong đời hắn chính là lần bị bắt cóc này, ngoài ra, năm 10 tuổi bị em gái hại ăn nhầm đậu nành, dị ứng toàn thân nổi mẩn đỏ có tính không?]
[Ta không tin. Hắn đã sống 19 năm, làm sao không có kinh nghiệm đáng kể?]
[Ngươi nói thử xem. Khi Phác Chí Mân sinh ra, cha hắn Phác Tập Thanh đã đỗ Trạng nguyên, làm quan Ngũ phẩm rồi. Từ nhỏ hắn rất thông minh, trong trường quốc học luôn đứng đầu, năm mười bốn tuổi hắn cũng đỗ Trạng nguyên, là Trạng nguyên trẻ nhất triều đại này. Sau đó vào Đại lý tự, thăng dần đến Tứ phẩm Thiếu khanh.]
[Chỉ có vậy thôi?]
[Cha mẹ hắn đều là người tốt, lương thiện, còn có một muội muội thông minh đáng yêu. Bản thân lại rất xuất sắc, dung mạo lại đẹp, bên cạnh thậm chí không có một người bạn xấu. Trước khi bị bắt cóc, cuộc đời một đường bằng phẳng. Kinh nghiệm của hắn không cần truy vấn hệ thống. Ngươi hỏi cha hắn là được. Cuộc đời nhàm chán như vậy, ngươi bảo hệ thống này nói gì đây? Đừng hỏi về hệ thống nữa, lãng phí câu hỏi về hắn nữa.]
[Cuộc đời nhàm chán, thật tốt.]
[Đúng vậy, nếu đổi thành kinh nghiệm cuộc đời của chủ nhân, ba câu hỏi chắc chắn không hỏi hết được. Không, mười câu cũng không hỏi hết.]
Phượng Lâm Hạc thấy trong mắt các vị đại thần đồng thời lộ ra vẻ buồn bã, như thể đang cảm thán điều gì đó. Còn có điều gì lão không biết nữa? Lão đi cứu trợ thiên tai một chuyến, sao tất thảy đại biến vậy? Dù sao lão cũng là Hữu Thừa tướng, sao không có ai nói gì với lão cả? Trong lòng Phượng Lâm Hạc vô cùng tò mò, lén nhìn Hoàng thượng, lại thấy Ngài cũng đang trầm tư, không nhịn được ngứa ngáy trong lòng. Thật muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Sốt ruột chết lão mất!
Phác Tập Thanh tuy cũng không nghe thấy tiếng của hệ thống, nhưng ông ta tâm tư không để lên những người khác, biểu cảm của quần chúng xung quanh như thế nào, ông cũng không chú ý đến. Tì Ngũ cũng chỉ nghĩ các đại thần vốn là như vậy, hắn càng chẳng quan tâm vấn đề này. Dư Hỉ cũng không nghe thấy tiếng của hệ thống nên cũng không quan tâm, việc hắn cần làm chỉ là ghi nhớ các đại thần nói gì là được, còn biểu cảm của họ thế nào, hắn thực sự không tò mò.
Cuối cùng người khó chịu chỉ có một mình Phượng Lâm Hạc.
[Nhiệm vụ thứ ba: Khiến Phác Tập Thanh từ chức.]
Các đại thần lập tức sững người. Hệ thống này thật quá độc ác, cố tình làm khó người phải không?
Thấy các đại thần lại lộ vẻ sửng sốt.
Phượng Lâm Hạc.
"..."
Ai đó có thể cứu lão? Nói cho lão biết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao biểu cảm của mấy người này lại đồng bộ vậy? Nếu không có ai giải thích, lão sẽ chết vì tò mò mất.
Nhưng Phác Chí Mân không nhìn về phía Phác Tập Thanh.
[Nộp kết toán!]
[Không làm nhiệm vụ thứ ba nữa à?]
[Ngươi không phải nói Phác Chí Mân không có gì đáng bàn nữa sao? Đã vậy, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, sao còn phải làm nhiệm vụ thứ ba?]
Các vị đại thần vô cùng nhẹ nhõm. Hóa ra nhiệm vụ này có thể từ bỏ, Phác Tập Thanh không cần từ chức nữa. Thật tốt!
Phượng Lâm Hạc.
"..."
Rất tốt. Lại đồng thời có vẻ mặt nhẹ nhõm. Tốt! Tốt lắm!
[Ting! Nhiệm vụ chính tuyến hai hoàn thành. Chúc mừng chủ nhân nhận được 900 điểm tự chọn cộng điểm, 15 điểm tích lũy nằm vùng, cấp độ đã nâng lên cấp 3. Cửa hàng đang cập nhật...]
[Tự chọn cộng điểm có sức hồi phục không?]
[Có!]
[Cộng hết vào sức hồi phục!]
[Không được. Cộng điểm sức hồi phục cao nhất chỉ được 1000 điểm. Chủ nhân đã cộng 350 điểm, nên lần này chỉ được cộng thêm 650 điểm. 250 điểm còn lại có thể chọn sức phòng thủ và sức tấn công.]
[Cộng sức phòng thủ.]
[Chủ nhân không muốn mạnh hơn sao?]
[Ta sợ đau hơn.]
[Đã cộng điểm cho chủ nhân. Hiện tại sức hồi phục 1000 điểm, sức phòng thủ 250 điểm.]
Các đại thần lại thở phào nhẹ nhõm. Họ cũng không muốn Phác Chí Mân cộng sức tấn công, điều này sẽ khiến hắn mạnh hơn, nguy hiểm hơn. Nếu hắn tấn công Bệ hạ, nhưng vị đại thần này không ngăn được thì phiền phức.
Điền Chính Quốc nhíu mày. Y muốn nghe nhiệm vụ mới, cũng tò mò cửa hàng đó sắp cập nhật những gì. Nhưng sắp tan triều rồi, nhiệm vụ này không nghe được nữa. Đáng tiếc Phác Tập Thanh không nghe được thông báo hệ thống. Và dù có nghe được, với độ hảo cảm của ông ta với Phác Chí Mân cũng chưa chắc đã báo cáo đúng sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro