Chuơng 2: Chui đầu vào lưới (Trung)
Chuơng 2: Chui đầu vào lưới (Trung)
.
Mới làm được một ngày mà Quan Miên đã hối hận.
Thật vất vả kiên trì chịu đựng hết bốn giờ đồng hồ, giữa những thanh âm đinh đinh đoong đoong phát ra từ hệ thống thì cuối cùng y cũng gõ được mười một búa thành công, lập tức thoát ra rời khỏi trò chơi.
Trước mắt, hệ thống game online mới phát hành tổng cộng ba loại khoang thuyền trò chơi. Phân biệt lần lượt là đứng, ngồi và nằm. Ưu khuyết điểm của ba loại này thì đều có cả, nhưng giá thành lại rất rõ ràng từ thấp đến cao. Làm một culi trên game online, loại khoang thuyền Quan Miên nhận được chính là kiểu đứng thẳng nghèo nàn nhất.
Y đem miếng dán trên huyệt thái dương bóc xuống, tháo bỏ chiếc vòng kim loại đang đeo ở cổ tay và sợi dây đo đạc số liệu mạch đập trên người ra, bước xuống khỏi khoang thuyền trò chơi. Từ cánh tay truyền đến đau đớn một cách rõ ràng.
Loại công việc này nói trắng ra chính là bán sức lao động. Tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh đã biết lợi dụng sóng điện não phát ra trên người mỗi công nhân khi họ hoạt động hay làm nhiệm vụ trong game, cùng với việc co dãn các cơ trên thân thể để chuyển hóa chúng thành JQ——— Đây chính là phát hiện quan trọng nhất đầu thế kỷ này, so với sức gió, sức nước, sức điện lại càng mạnh mẽ và thân thiện với môi trường hơn.
Quan Miên một bên dùng hai tay xoa bóp bả vai đã mỏi nhừ, một bên đi vào phòng bếp bật máy tự động nấu ăn lên, ở trên menu xem hết một lượt, mới lựa chọn mì nấm.
Sau hai phút, máy tự động nấu ăn nhả ra cho y một bát mì nóng hổi.
Quan Miên tùy tiện lấy ra một đôi đũa từ máy rửa chén, bưng bát mì đến phòng khách ngồi.
Đây là căn hộ mà Sở giới thiệu công việc Tinh Tinh chuẩn bị riêng cho y. Nó rộng tầm trăm mét vuông, gồm một phòng ngủ, một phòng làm việc, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, rất phù hợp với cuộc sống của một người đàn ông độc thân. Đợi đến lúc y chuẩn bị kết hôn, thì Sở giới thiệu công việc sẽ lại sắp xếp giúp y một nơi ở khác tiện nghi hơn—– tỷ như gia tăng diện tích phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách; phòng tắm cùng buồng vệ sinh sẽ được tách ra làm hai phòng khác nhau. Đây là cách chính phủ dùng để cứu vãn tình trạng suy giảm hôn nhân hiện nay của nhân loại, đồng thời cổ vũ nam nữ độc thân mau chóng thành gia lập thất.
Ăn xong bát mì, Quan Miên đem bát đũa bỏ vào máy rửa chén tự động, rồi xoay người bước vào thư phòng.
Bốn mặt thư phòng đều là giá sách, trong đó có một mặt chỉ toàn sách báo liên quan tới 'phân tích số liệu sư', đây là Sở giới thiệu công việc căn cứ vào trình độ học vấn của Quan Miên mà đặc biệt chuẩn bị.
Y tiện tay cầm lên một quyển, lật lật vài trang. Sống trong tù một năm, mọi thứ bên ngoài hình như cũng không thay đổi nhiều lắm. Cách phân tích số liệu quay đi quẩn lại vẫn chỉ mấy loại như vậy, ngay đến bản ghi chép cũng không thay đổi chút nào.
Y đem sách thả lại vào giá, rồi bật máy tính lên.
Mặt bàn chậm rãi nghiêng dần, tự động điều chỉnh sao cho phù hợp với góc độ của y.
Tay Quan Miên lướt nhẹ trên bàn phím.
Thông tin—đàm thoại—dịch vụ bình thường—Sở giới thiệu công việc—Lão cổ
Thông tin nhanh chóng hiện ra.
Giọng nói già nua nhưng không hề mất đi sự nhiệt của tình của lão Cổ từ đầu dây bên kia truyền tới, "Chào Quan tiên sinh. Ta rất vui khi nhận được điện thoại của ngài. Hôm nay là ngày đầu tiên bước chân vào công việc mới, ngài cảm thấy thế nào rồi? Có cần ta giúp đỡ gì không?"
"Cần." Quan Miên không chút do dự trả lời, "Ta muốn đổi một công việc khác."
Lão Cổ dường như không hề ngạc nhiên khi nghe thấy y nói vậy, "Thật xin lỗi, Quan tiên sinh. Bởi vì công việc mà ngài lựa chọn thuộc hạng nghiệp dư, cho nên, trừ khi ngài đã làm hết nửa năm, thành tích đánh giá đạt tốt, thì chúng tôi mới có thể sắp xếp cho ngài một công việc mới."
Quan Miên ngây ngẩn cả người, "Ngay cả đổi qua công việc chuyên nghiệp cũng không được sao?"
"Đúng vậy." Lão Cổ có chút tiếc nuối nói, "Tuy Quốc gia hiện tại thực sự rất cần Cao cấp phân tích số liệu sư, nhưng chúng tôi bắt buộc phải làm theo luật pháp, trừ khi quốc hội có thể thay đổi điều khoản này, nếu không ngài chỉ có thể tiếp tục công việc hiện tại của mình."
Quan Miên hỏi: "Nếu ta ngày nào cũng không hoàn thành chỉ tiêu thì sao?" Không phải y cố tình uy hiếp, mà chỉ đang trần thuật lại sự việc ngày hôm nay rồi suy đoán đến tương lai.
Lão cổ nói: "Vậy thì ngài chỉ có thể nhận được mức lương cơ bản. Đương nhiên, số tiền đó tuyệt đối đủ để ngài chi tiêu cho các nhu cầu cuộc sống."
"Luật pháp quốc gia có nhắc đến việc bỏ bê công tác sẽ phải nhận hậu quả gì không?"
"Nếu ngài thật sự tính làm như vậy thì ta sẽ trả lời thật lòng, đó là... có." Ngữ khí lão Cổ bắt đầu chuyển sang nghiêm túc, "Bỏ bê công việc là trái với Quốc pháp và luật pháp lao động, ngài sẽ bị tổng công đoàn ở công ty mình khởi tố. Mà kết quả thực sự có thể khiến ngài đi hết một vòng tròn, quay về cái nơi mà hôm qua ngài mới bước ra. Xét thấy ngài trước mắt vẫn còn nằm trong kỳ hạn giám sát, nếu tiếp tục lại phải vào tù thì mức hình phạt lần này sẽ cao hơn rất nhiều."
"...Cảm ơn." Quan Miên đặt điện thoại xuống, ánh mắt vừa vặn đảo qua dòng thông tin có liên quan đến ngục giam khiến lòng y chợt dao động, y đưa tay tìm kiếm một dãy số trong tù.
Đường dây rất nhanh được kết nối với quản ngục.
Quan Miên trầm giọng nói: "Ta muốn điều tra một người."
"Mời ngài nói."
...
Không tìm thấy người này?
Quan Miên bần thần ngồi nhìn thông tin hết nửa ngày. Lúc trước, bọn họ rõ ràng đã hẹn rõ địa điểm, thời gian, phương thức gặp lại nhau... Vì sợ sẽ bị kẻ khác lần theo dấu vết, bọn họ thậm chí đã chặt đứt liên lạc một năm. Vậy mà tại sao hắn lại không hề xuất hiện ở nơi này?
Xuất phát từ bản năng, trong đầu y lập tức phác thảo ra bốn giả thiết lớn, dựa trên cơ sở đó lại suy ra thêm mười giả thiết nhỏ. Đại đa số đều là những chuyện tồi tệ có thể xảy ra.
Quan Miên xoa nhẹ hai huyệt Thái Dương đang có chút đau đớn vì co rút.
Quan Miên tự nhận thấy mình không phải loại người dễ dàng dao động vì cảm xúc cá nhân, những người quen biết y thậm chí còn nhận xét y là một người chất phác, khô khan, phản ứng chậm. Tuy y không ủng hộ việc người khác dùng những từ ngữ xấu để nhận xét mình, nhưng cũng không phủ nhận việc y chính xác là một con người không hề có nhiều cảm xúc như họ nói. Tuy nhiên, hôm nay là ngoại lệ. Những việc hôm nay y đã trải qua còn tồi tệ hơn ba ngày kinh khủng nhất trước đây, nó khiến tâm tình y dao động một cách kịch liệt.
Ngón tay y gõ mạnh trên bàn phím như muốn dùng cách này để xả giận, từ thời sự đến điện ảnh, từ điện ảnh đến trò chơi, từ trò chơi đến... Tắt máy.
Căn phòng trở nên yên tĩnh giống hệt một chiếc bình chân không, thiếu không khí, áp lực khiến cho con người ta muốn hít thở cũng khó. Y bắt đầu nhớ đến cuộc sống trước đây của mình trong ngục giam, nhớ những tiếng ngáy mỗi đêm khiến y ngủ không yên.
Quan Miên đi dạo một vòng quanh căn phòng, rồi một lần nữa trở lại khoang thuyền trò chơi.
Nhận thức hiện tại của y thật có chút thảm thương, nhưng ngoại trừ trò chơi thì y chính xác không thể tìm ra địa điểm thứ hai nào vừa có bóng người lại vừa quen thuộc.
Nắp dụng cụ lên người, y một lần nữa đăng nhập vào trò chơi.
Khoang thuyền trò chơi dạng đứng còn một thiếu hụt rất lớn, đó là khoảng khắc số liệu trò chơi cùng sóng điện não cùng hoạt động sẽ sinh ra một lực đánh rất mạnh, cứ liên tiếp liên tiếp như vậy, rất có thể đầu y trong tương lai sẽ bị đánh thành một cái lỗ!
Lại một dòng điện nữa chạy ngang qua đầu Quan Miên, y lập tức xuất hiện ở mỏ.
"Nghỉ xong rồi sao?" Người thanh niên kia thế mà vẫn còn ở đây.
Quan Miên nói: "Ngươi chưa nghỉ à?"
Thanh niên cười nói: "Nhiệm vụ hôm nay của ta đã hoàn thành rồi, nhưng vẫn muốn ở lại kiếm thêm một ít thu nhập nữa."
Quan Miên ngẩn người nói: "Kiếm thêm thu nhập?"
Thanh niên hướng y ngoắc ngoắc ngón tay.
Quan Miên có chút do dự, nhưng vẫn đi đến gần.
"Ngươi cũng biết công việc này của chúng ta không có thêm lợi nhuận gì đi." Người thanh niên hạ giọng nói, "Cho dù ta mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ đến hai ba lần, thì số tiền kiếm được cũng chả đáng là bao."
Quan Miên gật đầu. Số tiền kiếm được từ công việc này y đã sớm tính qua.
"Tuy nhiên, nếu ngươi rảnh thì có thể lợi dụng nó." Thanh niên có chút đắc ý cười lớn, "Ngươi hẳn cũng biết, hiện tại đại đa số game thủ đều là học sinh hoặc kẻ có tiền. Khoáng thạch bình thường mà họ hay dùng đều là đi mua, chứ không phải tự đào. Cho nên chỉ cần ta hoàn thành công việc, hệ thống sẽ cho phép ta chuyển sang hình thức trò chơi, lúc đó khoáng thạch đào ra có thể đem bán được rồi."
Lúc Quan Miên còn là học sinh đã rất ít tiếp xúc với trò chơi, trước lúc đi tù thì phần lớn thời gian cũng chỉ dành cho công việc phân tích số liệu, nên khi nghe thấy thanh niên hào hứng kể lại cũng không hề có cảm giác vui vẻ gì.
Người thanh niên hỏi: "Nhiệm vụ hôm nay của ngươi đã hoàn thành chưa?"
Quan Miên mở bảng điều khiển ra, liền thấy thanh thiết chùy 16 xuất hiện trước mắt.
[Hệ thống]: Công nhân số 93 'Xuân Mộng Bất Tỉnh' đã lựa chọn thanh thiết chùy số 16. Hiện tại bắt đầu bước vào thời gian làm việc, và sẽ kéo dài trong suốt bốn giờ đồng hồ. Ngài có muốn xác nhận không?
Quan Miên ấn hủy bỏ.
"Chưa." Y trả lời.
Thanh niên tức giận nói: "Vậy thì chịu rồi." Nói xong hắn lại tiếp tục gõ gõ đập đập.
Quan Miên chú ý, lúc trước hắn chỉ việc tính toàn thời gian để gõ búa, nhưng lần này mỗi lần gõ xong đều cúi xuống nhặt đồ. Nhìn vài người khác cũng tương tự như vậy.
"Bọn họ đều là người chơi." Giọng nói của người thanh niên đột nhiên xuất hiện bên tai.
Quan Miên có chút ngoài ý muốn hỏi: "Người chơi?"
Thanh niên vừa gõ vừa đáp: "Đúng vậy. Rất ít người lựa chọn công việc này. Cho dù có làm, cũng sẽ lựa chọn hình thức vận động, kiểu như chèo thuyền, tiểu nhị lữ điếm gì gì đó, chứ chả mấy ai lại đi chọn lựa công việc thợ mỏ ngột ngạt như chúng ta."
"Rất ít người lựa chọn làm thợ mỏ sao?"
"Ngoại trừ ta ra, thì cũng chỉ còn một người khác."
"..." Quan Miên phi thường rõ ràng người kia là ai.
Tuy rằng không thể kiếm thêm một khoản thu nhập, nhưng có người cùng nhau trò chuyện cũng không tệ lắm. Quan Miên cứ thế ngồi dựa vào một viên đá lớn, nghe thanh niên liên miên cằn nhằn mà giảng đủ thứ vô nghĩa.
"Thu mua ngân quặng! Một kim năm mươi cái!" Lúc này, một chiến sĩ với mái tóc hồng rực, cao gần 2m đứng giữa mỏ quặng hô lớn.
Quan Miên đưa mắt nhìn sang người thanh niên.
Thanh niên hạ giọng nói: "Đừng để ý đến hắn. Đến cửa hàng hệ thống còn thu mua ngân quặng với giá một kim hai mươi nhăm cái, thế mà hắn so với bọn họ còn keo kiệt hơn."
Chiến sĩ tóc hồng hô hào hết nửa ngày thấy không ai chú ý tới hắn, liền sửa lời thành: "Một kim ba mươi cái! Ai muốn giao dịch mau tới!"
Cả khu mỏ vẫn chẳng có ai đáp lại.
Chiến sĩ tóc hồng thẹn quá hóa giận, liền tức tối hô: "Tinh Nguyệt nghiệp đoàn thu mua ngân quặng, một kim ba mươi cái! Ai muốn giao dịch tới mau!"
Quan Miên kinh ngạc nhìn hai người đã dừng tay, quay sang thương lượng xong liền vội vàng chạy lại, "Không phải ngươi nói cái giá mà hắn đưa ra còn thấp hơn so với cửa hàng hệ thống sao? Vì sao bọn họ lại chấp nhận bán?"
Thanh niên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thành lập nghiệp đoàn trong trò chơi rất khó, vì chi phí tài chính và thuế rất cao. Bình thường những người có thể thành lập nghiệp đoàn, đa số đều có thế lực rất lớn." Hắn dừng một chút lại bổ sung, "Bất quá, mấy chuyện nghiệp đoàn gì đó cũng không liên quan tới chúng ta."
Hắn đang nói không liên quan tới chuyện bọn họ, thì chiến sĩ tóc hồng kia đi tới.
"Này, ta thường xuyên thấy người lấy quặng ở đây." Thái độ của chiến sĩ tóc hồng cũng coi như hiền hòa, "Lấy quặng cũng khá vất vả đi?"
Thanh niên đành phải ngừng tay, trả lời: "Cũng tạm."
"Ngươi hay bán quặng ở đâu?" Chiến sĩ tóc hồng thương lượng, "Nếu phải đi xa thì không bằng cứ bán cho chúng ta. Ta có thể tự mình tới lấy hàng, ngươi cũng bớt khổ cực."
Thanh niên đáp: "Không sao cả, ta hay bán ở trấn nhỏ Doraemon khá gần đây." Thực ra hắn muốn nói mình là một culi, nhưng đáng tiếc là lại có hành động cúi xuống nhặt đồ, nên không thể lừa gạt được người khác.
Chiến sĩ tóc hồng nói: "Ngươi có tọa kỵ không? Chỗ kia thật sự khá xa đó. Nếu để ta tới lấy hàng sẽ tiện hơn.
Trong lòng người thanh niên đã mất kiên nhẫn tới cực điểm, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng có lệ như cũ.
Chiến sĩ tóc hồng nói hết nửa ngày, vẫn thấy thanh niên bất vi sở động, liền sa sẩm mặt mày tức giận nói: "Đều là game thủ với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ta với ngươi sao lại không thể hảo hảo thương lượng được chứ?"
Thanh niên hỏi: "Ngươi có thể tăng giá không?"
Chiến sĩ tóc hồng cười lạnh nói: "Đại gia ta chạy đi chạy đi còn gặp khó khăn này nọ, ngươi không biết tính thêm lộ phí à?"
Lúc này, Quan Miên thình lình nói chen vào một câu: "Ngươi là gian thương đầu cơ trục lợi à?"
...
"Ngươi *** mới là gian thương đầu cơ trục lợi!" Chiến sĩ tóc hồng nổi giận, vừa mới chửi xong một câu liền 'vèo' một cái biến mất hoàn toàn thân ảnh.
Thanh niên bình tĩnh giải thích: "Hẳn là vào nhà đá ngồi rồi." Xong lại tiếp tục lấy quặng
Bởi sự kiện này mà không khí có chút ngưng trọng, những người khác cũng lục tục dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có thanh niên và Quan Miên.
Không biết qua bao lâu, Quan Miên ngửa đầu gối lên cánh tay, chậm rãi nói: "Hy vọng ngươi có thể cải tạo thành công."
Hết chương 02./
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro