Chương 01

Bắt Đầu :

Tôi nguyện ý thực hiện nguyện vọng đó, chờ một chút đi.

Ở đó, giọng nói ngọt ngào và quen thuộc đã bị cắt đứt.

...

Trong các tin tức tiếp theo. Hôm nay, ngày 30 tháng 10, Chiến tranh thế giới thứ ba kết thúc. Thành Phố Học Viện và Thuần Anh Giáo Hội, Giáo Hội Công Giáo La Mã và Giáo Hội Chính Thống Nga tuyên bố ngừng mọi hành động quân sự. Mặc dù con số thương vong chưa được thống kê đầy đủ, nhưng tất cả các bên liên quan đến cuộc chiến đã gửi các đội tìm kiếm và cứu trợ của họ để giúp đỡ những người sống sót trong khu vực chiến tranh. Người ta nghi ngờ rằng một số hiện tượng siêu nhiên đã xảy ra trong khu vực đó, nhưng ít ai biết về nó.

Và sau đó...

Sự tồn tại của Kamijou Touma đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

-Chắc chắn, kết quả sẽ hoàn toàn khác.-

Chương 1. Sự kết thúc của sự khởi đầu của một câu chuyện.

Phần 1.

Mí mắt của một cậu học sinh cao trung bình thường nào đó khẽ giật giật.

Từ từ, mắt cậu dần mở ra , lọt vào một ánh sáng trắng trong tầm nhìn của mình, nó sáng đến mức cậu còn nghĩ đó là bầu trời, nhưng khi tỉnh táo, cậu nhận ra rằng bản thân đang nhìn vào một chiếc đèn trần đang bật sáng. .

...Cái đó...

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu dần hoàn toàn bối rối.

...Mình đang ở đâu...

Khi bộ não đang nửa tỉnh nửa mê của cậu từ từ rõ dần, những ký ức của ngày hôm đó đã quay trở lại.

Vào ngày 30 tháng 10, cậu học sinh cao trung bình thường được gọi là "Kamijou Touma" đã đánh bại Fiamma Cánh hữu (Thủ lĩnh Ghế phải của Chúa) và Tổng lãnh thiên thần Gabriel, sau đó biến mất vào vùng nước sâu và lạnh giá của Bắc Băng Dương, tất cả là nhờ tay phải của cậu... Imagine Breaker.

Điều duy nhất cậu nhớ được trong bóng tối mênh mông đó là nghe thấy một giọng nói quen thuộc lạ lùng.

...Tôi sẵn lòng thực hiện mong muốn đó, chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi...

......Chúc.. mừng...ư...

Cậu tự hỏi ý mình với câu nói ấy.

Khi cố ngồi dậy , cậu bắt đầu quan sát xung quanh căn phòng màu trắng.

Thiết bị y tế, đồ nội thất phù hợp, tivi, ghế kim loại, bàn nhỏ và giỏ, là những gì có thể thấy trong phòng bệnh viện thông thường của mình.

Không... Thiết kế của căn phòng khác với căn mà cậu hay nằm.

Hả? Mình đang ở căn phòng khác ư?

Kamijou đưa tay lên miệng và tháo mặt nạ dưỡng khí. Sau đó, nhìn vào cơ thể của mình và loại bỏ các điện cực được gắn vào ngực và bụng, cũng như chất truyền dịch được gắn vào cánh tay trái của mình.

Khi làm điều này, máy phát ra âm thanh nhẹ.

Index...

Môi cậu thốt ra tên của một cô bé trông giống nữ tu.

Con bé sẽ ổn chứ?

Cậu không thể không làm bản thân cảm thấy lo lắng cho cô.

"Phải bình tĩnh lại. Con bé sẽ ổn thôi."

Cậu gắng gượng cố giấu vẻ ái ngại.

"Chắc là vậy."

Kamijou khẽ cười khúc khích, như thể đang tự giễu chính mình.

Điều này là bởi vì Kamijou không tin vào nó. Cậu có cảm giác rằng đây chỉ là khởi đầu của một loạt sự kiện xui xẻo mà cậu sẽ phải đối mặt trong tương lai.

Đó là điều bình thường khi nghĩ như vậy vì Kamijou đã quen với nó.

Thật là... Tương lai của mình thật đen đủi! Những lời nói đó chỉ khiến hy vọng được sống một cuộc sống bình thường của cậu ngày càng giảm đi.

Rất buồn Nó chỉ khiến Kamijou nhớ lại cuộc đời bất hạnh của mình. Tuy nhiên, cậu phải chấp nhận rằng nếu tiếp tục đi trên con đường này, bản thân sẽ không bao giờ đạt được cuộc sống bình thường mà mình hằng mong ước.

Nhưng dù muốn, cậu cũng đành chịu, đó là con đường duy nhất biến cậu thành Kamijou Touma. Nỗi sợ hãi về việc không được chấp nhận sau khi mất trí nhớ đã dẫn đến điều này, buộc phải hành động theo cách người khác mong đợi cậu hành động, khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm mặc dù không hiểu tình hình.

Vào lúc đó, Kamijou nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ bụng mình.

.......................?

Khi cậu lấy vùng bụng của mình, âm thanh đó lại vang lên.

" Mình nghĩ là ăn một ít cơm, súp rau hay cái gì đó để giải quyết được điều này..."

Đó chỉ là ước mơ của cậu mong muốn được muốn ăn thức ăn ngon. Thật không may cho Kamijou, điều đó là không thể vì cậu đang ở trong bệnh viện thông thường, cậu nhớ có lần được phục vụ món cháo gạo không muối có vị như keo vi sóng hoặc miếng cá hồi nướng trông giống như cao su khó ăn.

"Trời ơi, mình không thể khá hơn được sao?"

Kamijou chỉ khẽ cúi đầu xuống và thở dài thất vọng.

"Thật là xui xẻo mà...!"

Khoảnh khắc nói điều đó, một cơn đau tấn công cổ họng Kamijou, nó khô khốc, điều mà trước đây cậu không nhận thấy. Để làm dịu cổ họng, cậu phải cố nuốt nước bọt của chính mình.

Mình cần nước.

Kamijou chuyển ánh mắt sang chiếc giỏ đặt trên chiếc bàn nhỏ và tìm kiếm bên trong chiếc giỏ với hy vọng tìm thấy thứ gì đó để giải tỏa cơn khát của mình.

May mắn thay, cậu tìm thấy một chai nước. Cậu biết phải làm gì.

Ngay lập tức, cậu nốc chai nước với một tốc độ không tưởng, cảm giác nước chảy xuống cổ họng rất dễ chịu và sảng khoái. Trong khi uống, cậu nhìn xuống một chút và tìm thấy một chiếc đồng hồ kỹ thuật số và cẩn thận xem nó nói gì, điều mà mình ước gì mình không nên làm.

Cái...cái quái gì vậy!?

Cậu phun hết nước ra khỏi miệng khi nhìn thấy ngày trên chiếc đồng hồ đó.

Ngày giờ hiển thị là 08:00 AM. vào ngày 17 tháng 4.

" Chuyện gì thế này? Đây là sự thật ư."

Cậu cảm thấy một chút nước rơi trên áo choàng bệnh viện của mình. Sự ngạc nhiên của cậu quá lớn nên đã bỏ qua nó.

Kamijou không thể tin vào mắt mình, cậu chưa bao giờ ngủ nhiều như vậy trong bệnh viện.

Trong lúc nhất thời, cậu cho rằng đây là một trò đùa, vì lần trước đến bệnh viện, chỉ cần vài ngày là có thể hồi phục toàn diện.

Vậy ... tại sao lần này lại khác?

Không... Không thể nào!

Kamijou sực nhớ ra một điều cực kỳ quan trọng.

" Trường ...học"

Cơ thể của Kamijou Touma đóng băng ngay lập tức khi nghe những lời của chính mình.

" Chờ chút đã! Có lẽ mình sẽ có cơ hội... Chắc là có thể, phải không?" Cậu trầm ngâm lầm bầm khi cố gắng làm mình vui lên.

Con người nói rằng: Hy vọng là thứ cuối cùng bị mất, ngay cả khi tất cả đã mất.

Tuy nhiên, điều này rất khác đối với học sinh năm hai kém may mắn ở trường trung học.

(...Ngày 17 tháng 4....)

Nếu những gì chiếc đồng hồ đó hiển thị là đúng, điều đó có nghĩa là khoảng 6 tháng đã trôi qua.

Các lớp học ở Nhật Bản bắt đầu vào tháng Tư và kết thúc vào tháng Ba năm sau, điều đó có nghĩa là...

"A a a a! Thôi tiêu tôi rồi! Komoe-sensei sẽ giết mình mất!"

Những giọt nước mắt trào ra trong mắt cậu, như thể đó là một đứa trẻ mẫu giáo.

Ngày hôm nay không thể bắt đầu một cách tồi tệ được!

Tuy nhiên, Kamijou Touma là một trong những người có thể nhìn thấy điều tốt trong hoàn cảnh tồi tệ, ngay cả khi đó chỉ là bất hạnh của chính cậu. Rốt cuộc, đó là trạng thái tự nhiên của cậu, có thể nói như vậy.

(Chà... Ít nhất mình sẽ có thể nhìn thấy Index và những người khác)

Ngay cả khi bỏ lỡ năm học, chàng trai đầu nhím vẫn mỉm cười.

"Đó là sự thật, anh xin lỗi Index!"

Mặc dù cảm thấy hạnh phúc và hồi hộp khi gặp lại cô, nhưng Kamijou không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.

Điều gì sẽ chờ đợi cậu khi nhìn thấy cô? Câu hỏi đó chỉ khiến Kamijou toát mồ hôi hột.

" Nếu mình làm vậy, có nên thực hiện các biện pháp để bảo vệ đầu của mình không ta? "

Nếu điều đó xảy ra, cậu sẽ coi đó là điều hiển nhiên rằng anh ấy đáng bị như vậy.

"Mình là một thằng ngốc... một thằng ngốc thực sự."

Kamijou đã dành một chút thời gian để nghĩ xem mình nên chuẩn bị lời xin lỗi như thế nào với Index, đột nhiên cậu nhận ra một điều quan trọng.

Thật kỳ lạ! Giờ nghĩ lại thì, Bác sĩ mặt ếch lẽ ra phải xuất hiện...Nếu ông ấy không dành thời gian, thì đó là do ông ta đang bận với một bệnh nhân khác hoặc với sự tôn kính y tá của mình

Không thể làm gì khác ngoài chờ đợi, Kamijou hướng sự chú ý ra cửa sổ và thấy ánh nắng chiếu vào phòng như thể chiếu xuyên qua kẽ lá của một cái cây.

Đó là một cảnh tượng khá quen thuộc, giống như ngày đầu tiên cậu thức dậy.

Và sau đó...

"Ồ, cậu đã thức dậy."

"Ừm vâng, có vẻ như Kamijou-san này cứ liên tục gặp rắc rối. "

" Rắc rối? Ý cậu là bị cuốn vào"không gian chấn" à? "

Nghe câu hỏi lạ lùng ấy, Kamijou ngay lặp tức đưa mắt nhìn sang bên phải, nghĩ rằng mình sẽ gặp vị bác sĩ mặt ếch. Tuy nhiên, cậu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng.

"Cậu còn sống đã là một kỳ tích!" Còn hồi phục rất nhanh! Tôi ngạc nhiên lắm đấy! "

Đó là một cô gái. Người ở cửa là một cô gái.

" Có chuyện gì sao? "

" À.... Không có gì... "

Cô ấy ... có lẽ mười lăm hay mười sáu tuổi? Dù sao, cô ấy dường như gần bằng tuổi cậu. Làn da trắng của cô ấy phù hợp với mái tóc ngắn màu trắng bạc của cô ấy.

Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô khẽ chớp chớp, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy thôi đã khiến người khác có cảm giác như đang nhìn vào vực thẳm sâu thẳm của đại dương hay hư không, và khuôn mặt cô vô cảm, dường như không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Cô ấy là hình ảnh hoàn hảo của một con búp bê sống.

Cô ấy có lẽ là cô gái duy nhất phù hợp nhất với mô tả "một con búp bê thực sự".

" Tại sao...tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại ở đây?" Cậu tự nhủ.

"um...., xin lỗi... cậu là ai thế?

Kamijou không nhớ đã gặp cô trước đây.

" Có vẻ như cậu đang đợi ai đó khác."

Cô gái với mái tóc ngắn màu bạc trắng cúi đầu xin lỗi.

" Tôi xin lỗi. "

" Người xin lỗi là tớ mới đúng. Tớ chỉ nghĩ đó là bác sĩ. "

Kamijou dường như sắp chết bên trong vì xấu hổ. Rốt cuộc, ai sẽ nhầm giọng nói của một cô gái với bác sĩ lớn tuổi.

"Ahhh.Tớ xin lỗi. Tớ biết rằng nhầm lẫn giọng nói ngọt ngào của bạn với giọng nói của một bác sĩ là rất ngu ngốc" Kamijou rời mắt khỏi cô một chút, cố gắng che giấu sự đỏ mặt nhẹ của mình, và tiếp tục.

" Chỉ là vì bác sĩ mất quá nhiều thời gian nên tớ đã ngu ngốc cho rằng ông ấy đang nói chuyện với mình." Cậu cúi đầu xin lỗi. " Tớ rất xin lỗi, mong hãy tha thứ cho Kamijou ngu ngốc này."

Những lời chân thành của cậu trai bất hạnh vang khắp phòng.

" Đừng lo lắng, tôi không ở đây để buộc tội cậu theo cách đó."

"Vậy à, may quá đi!" Kamijou thở dài. Mọi thứ dường như chỉ ra rằng lần này.

" Theo như cậu nói...?" cô hỏi. " Ý cậu đây là lần thứ hai mà cậu vào bệnh viện này?"

" Lần thứ hai? Không, không hề..." Kamijou đáp lại. " Cậu sẽ rất ngạc nhiên biết là tớ đã ở trong bệnh viện này rất nhiều lần."

Cô ấy hơi nghiêng đầu sang một bên.

"Đó không phải là điều đáng tự hào, phải không?"

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, Kamijou cảm thấy như cô gái này đang thương hại cậu.

" Làm ơn.Đừng nói theo cách đó mà!!! "

" Liệu những gì tôi nói có đúng hay cậu đang phá vỡ một kỷ lục kỳ lạ nào đó với tư cách là người nhập viện nhiều nhất ở Nhật Bản hoặc thế giới. Cậu không nên làm điều dại dột đó."

Những lời này chỉ khiến Kamijou nhớ đến lời mà gã bác sĩ mặt ếch nào đã nói với cậu mỗi khi đến bệnh viện với những vết thương trên người.

" Tại sao...? Tại sao mình lại nói xấu bản thân như vậy trước mặt một cô gái dễ thương như vậy? Ngu dốt thế...!!! "

Bây giờ Kamijou đang suy nghĩ về điều đó, chẳng phải tốt hơn là tránh nguy hiểm và không phải đến bệnh viện thường xuyên như vậy sao, đó là điều mà cậu muốn.

Nhưng... trong trường hợp của Kamijou, điều đó sẽ không xảy ra.

"...Trời, xui xẻo dữ vậy!"

Thế là, với tiếng thở dài xui xẻo đó, Kamijou Touma bắt đầu một ngày mới ở thế giới này.

Phần 2

"Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta nên giới thiệu bản thân trước cho dễ bề."

"Tên tớ là Kamijou Touma, một học sinh cao trung mà cậu có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi."

"Kamijou...? Tên của cậu có liên quan đến thượng đế hay thứ gì đó cao hơn à? "

"Vâng, vốn dĩ là vậy. Tên tớ "Kamijou" đồng âm với nghĩa đó mà."

Vậy nó là cách mà cậu nói chuyện?

" Tên tôi là Tobiichi Origami, học sinh cao trung năm hai. Gọi là Origami cũng được."

"Không... Tớ không nghĩ nó lại nghe ngu ngốc như vậy."

Một lần nữa, Kamijou cảm thấy như mình đang tự biến mình thành trò hề trước mặt Origami khi nhìn đi chỗ khác.

Tôi nghĩ rằng cậu đã làm một bài thuyết trình rất tốt. Cậu không nên xấu hổ về điều đó.

" Té ra là cô đang xem xét "

Kamijou, người chỉ đùa thôi, ngay lập tức quay đầu nhìn Origami và tiếp tục.

" Mmm... Cái này... Xin lỗi vì những gì tớ sắp nói, nhưng... Tên của cậu là đề cập đến sở thích đó bao gồm tạo ra động vật, hoa và nhiều thứ khác chỉ đơn giản bằng trò xếp giấy hả? "

Khuôn mặt của Origami dường như không thay đổi trước lời nhận xét đó, cô ấy có một biểu cảm nghiêm khắc.

" Vâng" cô trả lời, " Nói thật, thời thơ ấu của tôi, đó là một trong những thứ mà tôi có khả năng nhất. "

Kamijou đã hiểu...

Trong đó, anh chàng đầu nhím của chúng ta đang quan sát bộ quần áo mà cô gái tóc Bạch kim đang mặc.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay và bên ngoài là một chiếc áo cộc tay dài màu đen, kèm theo dải ruy băng màu đỏ phía trước, một chiếc váy ngắn màu xanh lam, tất trắng cao đến đầu gối và một đôi giày công sở.

Rõ ràng là Origami này là một học sinh trung học.

"Tớ xin lỗi vì điều này , nhưng... Tớ không nhớ đã nhìn thấy bộ đồng phục đó. Có phải là của một ngôi trường mới? "

Dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể nhận ra bộ đồng phục đó đến từ trường nào. Mặc dù Kamijou có thể chắc chắn rằng mình biết hầu hết các ngôi trường và đồng phục nơi đó.

"Ý cậu là bộ đồng phục này...?"

" Vâng..."

Origami nghiêng đầu sang một bên và đặt tay lên ngực, chỉ vào chính mình.

"Đây là từ cao trung Raizen."

"Phải, trường cao trung Raizen?"

" Thật là lạ, cậu không biết ngôi trường này. Cậu đang đến thăm họ hàng ở đây? Tôi phải nghĩ rằng cậu lẽ ra đã nghe nói nơi này đó."

" Tớ.... Thật ra... Thật ra là, tớ biết thành phố này, tớ cũng sống ở đây, nhưng tên của ngôi trường này tôi chưa bao giờ được nghe đến. Có lẽ là do cậu không cùng quận với tớ...."

Nghi ngờ rằng Origami không đến từ Thành Phố Học Viện là điều ngu ngốc nhất. Nhưng ngôi trường tên là "Raizen" không thể ở Quận 7, điều đó giải thích tại sao Kamijou chưa từng nghe về nó.

"Nhân tiện, Tobiichi-san, tại sao cậu lại ở đây?" Tôi không nghĩ là bác sĩ mặt ếch đã kêu cậu làm vậy, hay ông ấy...

"Bác sĩ mặt ếch? Không, tôi chưa bao giờ thấy một bác sĩ hay cá nhân nào có đặc điểm như vậy."

" Chưa bao giờ thấy?!" Điều này khiến cậu bắt đầu hoang mang và ngạc nhiên, sau đó cậu tiếp tục nói, " Thật kỳ lạ! Tớ luôn nhìn thấy ông ấy mỗi khi tớ đến bệnh viện!"

Lão bác sĩ mặt ếch không chăm sóc cho cậu có lẽ là chuyện bình thường.

Tuy nhiên...

Một điều kỳ lạ là cô gái không quen biết này đã đến thăm Kamijou-san này.

"Cậu có phải là sinh viên y khoa đang thực tập ở đây không?"

Kamijou nói trong khi mỉm cười.

" Không phải. "

" Vãi thật, vậy tại sao một cô gái lạ lại đến thăm Kamijou bất hạnh này? "

Điều này quá kỳ lạ. Nếu cô ấy không phải là sinh viên y khoa đang thực tập tại bệnh viện này. mục đích của chuyến thăm của cô là gì?

" Cậu không nhớ? "

"Hmm...tớ có biết cậu từ đâu không?"

"Không... Tôi không nghĩ rằng đã nhìn thấy cậu bao giờ.", Origami nói đều đặn, " Rốt cuộc, chúng tôi đã tìm thấy cậu bất tỉnh ba ngày trước ở trung tâm thành phố."

"Cậu.. cậu nói gì cơ? ba ngày sao?! Điều đó nghĩa là gì chứ??? "

"chính xác là như vậy, sau khi chúng tôi cứu cậu khỏi trận không gian chấn và đưa cậu đến bệnh viện này, cậu chỉ mất ba ngày để tỉnh lại."

" Cái đó? Hay do cậu nhìn đồng hồ sai thế??? "

Origami nhìn đồng hồ trên chiếc bàn nhỏ.

" Không... Ngày giờ rất chính xác, sao cậu lại hỏi như thế?"

Cậu trai đầu nhím không nói gì.

Kamijou Touma không thể tin vào những gì mình đang nghe và đó là bởi vì lúc đầu cậu chỉ nghĩ rằng mình đã được giải cứu khỏi cuộc chiến đó.

Vâng. Vào ngày hôm đó, ngày 30 tháng 10, Kamijou đã đánh bại Fiamma Cánh hữu và Tổng lãnh thiên thần Gabriel, đồng thời chấm dứt xung đột khoa học, ma thuật và Thế chiến III. Đó là một sự thật. Cậu đã được cứu, vâng... Nhưng những gì mà Origami nói lại như là chuyện khác, đó là Kamijou đã bất tỉnh vào ngày 14 tháng 4 chứ không phải vào ngày 30 tháng 10 như lẽ ra nó phải xảy ra.

Điều đó có nghĩa là gì? Ngay cả khi những gì cô nói là đúng, thì thời gian còn lại ở đâu? Tại sao cậu lại không nhớ bất cứ điều gì trong những ngày đó?

(Không gian chấn...?)

Một câu nói kỳ lạ đó đến với tâm trí của Kamijou.

" Là gì vậy? Cậu đang nói về một số loại hiện tượng làm rung chuyển từ trường của Trái đất? Tớ không nghĩ rằng điều đó có thể phá hủy bất cứ điều gì, phải không? "

"...Tôi không nói về trận không gian chấn đó."

" Ừm..."

"Vậy là cậu biết những gì tôi đang nói phải không?"

"...xin lỗi, tớ không biết cậu đang nói về cái gì cả." Kamijou cau mày.

" Tớ biết rằng hiện tượng này nhiều nhất có thể làm sập các mạng lưới điện và viễn thông nhưng lực của nó quá yếu phá hủy bề mặt trái đất. Tớ chỉ không thể tin rằng thảm họa đó lại có thể xảy ra ở giữa thành phố mà mình lại bất tỉnh trong đó. Bên cạnh đó..."

"...?"

Origami nghiêng đầu để lắng nghe.

Nếu đó là một hiện tượng xảy ra Trái đất gây ra động đất ở cấp độ Thảm Hoạ, ngoài ra còn gây ra một số thiệt hại cho mạng lưới điện và thông tin liên lạc, Origami trả lời. " Phải, như cậu nói."

Tuy nhiên, điều này lại khác, quy mô mà cô ấy đang đề cập đến còn nhiều hơn thế.

"Đó không phải là những gì tôi đang nói về."

Vì vậy......

Kamijou dường như không biết sự thật của thế giới này.

Nếu Kamijou cứ nói rằng cậu chưa bao giờ nghe nói về không gian chấn, thì chắc chắn sẽ bị đối xử như một tên điên, hoặc được nhận những câu như: "cậu sống ở thế giới giả tưởng nào vậy?", "Hay cậu bị đập đầu vào nơi nào ?" hoặc là
" cậu đang cố chế nhạo tôi đấy à?!"

Lời giải thích duy nhất cho tất cả những điều này là cậu đã mất trí nhớ.

"Cậu....mất trí nhớ phải không? "

"..... Điều này.... "

"Hầu hết người dân trong thành phố này đều biết chuyện này. Rất hiếm khi thấy những người không biết điều cơ bản như vậy."

"Tớ thực sự không biết cậu đang nói về cái gì. Cậu nói rằng tớ đã được tìm thấy ở giữa thành phố trong tình trạng bất tỉnh vì một trận không gian chấn, phải không? "

" Đúng.... Nhưng ... tại sao cậu lại hành động như thể không biết gì cả? "

" Có lẽ sẽ khó tin nhưng những gì tớ nói là sự thật, Đúng như cậu nói... tớ đã mất đi ký ức của 6 tháng qua.

"...?!"

Khuôn mặt của Origami thể hiện sự ngạc nhiên trước lời nói của Kamijou.

" Có lẽ 6 tháng cuộc đời không phải là điều dễ chịu gì. Tôi xin lỗi vì đã hỏi cậu là lấy làm tiếc."

" Tớ biết. Không có gì lạ khi loại tình huống này xảy ra với tớ cả. "

Kamijou nói vậy, như thể cậu cảm thấy tiếc cho chính mình.

"...Nếu cậu nói như vậy, nó chỉ khiến cậu trông giống như một người rất bất hạnh."

"...Rất đáng tiếc...Rất đáng tiếc...Rất đáng tiếc... Kamijou Touma này luôn bất hạnh mà." Cậu khẽ nói.

Và sau đó...

"AAAAAAHHHHHHHH!" CẬU KHÔNG CẦN NHẮC LẠI TỚ RẰNG TỚ KHÔNG MAY MẮN!"

Phản ứng đó là điều dễ hiểu, vì Kamijou sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm khi nhắc đến cuộc đời mình bất hạnh như thế nào.

"Huh?" Kamijou đến và nhìn cô gái tóc Bạch kim.

" Cậu ổn chứ?" Origami hỏi.

" Tớ hoàn toàn ổn. Cảm ơn..."

Đừng lo lắng, nếu sự cố đó đã ảnh hưởng đến trí nhớ của bạn, thì chỉ cần chờ đợi. Thường có những trường hợp như vậy, vì vậy đừng hoảng sợ. Trí nhớ của cậu sẽ trở lại.

" Làm ơn dừng lại! "

Cậu trai tóc đen như nhím trông như muốn khóc.

" Nếu cậu khẳng định tin rằng mình là một người bất hạnh, thì cuối cùng cậu sẽ tự thuyết phục mình về điều đó. Tôi không nghĩ cả đời cậu như vậy đâu."

"Tớ thực sự cố gắng lắm rồi.", Kamijou nói.

Kamijou Touma là người cực kỳ xui xẻo. Người ta có thể biết chỉ bằng cách nhìn vào lịch sử của các sự kiện đã xảy ra kể từ khi cậu tham gia vào cuộc sống của một cô bé nữ tử tên Index. Không... Mọi thứ dường như chỉ ra rằng đây không phải là sự khởi đầu của vận xui của Kamijou, dường như nó bắt đầu từ chính sự ra đời của cậu ấy.

Tuy nhiên, kể từ khi cậu đến Thành phố Học viện, những điều xui xẻo mà người lớn nói với cậu rất nhiều đã lan truyền khắp mọi nơi, vì một số lý do kỳ lạ, giờ vận đen của cậu chỉ ảnh hưởng đến cậu, chẳng hạn như: Bị nhầm là kẻ trộm, làm hỏng thẻ ngân hàng của mình, làm nổ khét luôn đĩa DVD của mình, làm hư vòi tắm, nuốt tiền vào máy bán hàng tự động và không nhả ra bất cứ thứ gì, cảm thấy áp lực từ bạn bè, phải làm quen với " Railgun Biribiri" và đối mặt với những tia chớp , đối mặt với siêu năng lực gia và pháp sư trong một khoảng thời gian dài.

Đó là cuộc sống của cậu trai đầu nhím luôn nghĩ mình là một học sinh cao trung bình thường.

Vào lúc đó, Kamijou nghe thấy tiếng bước chân nhẹ từ hành lang. Có vẻ như nó đang hướng tới một căn phòng gần đó... Không, nó đang đến gần hơn. Tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng cậu

" Là ai nhỉ? Y tá chăng? "

Người đó ở ngay đây.

Đó là một phụ nữ mặc quần áo bình thường, bao gồm áo phông đỏ bên trong áo sơ mi trắng dài tay không cài cúc cổ và quần trắng.

Cô ấy không mặc đồng phục y tá của bệnh viện này, vậy có nghĩa là cô ấy là khách.

Vậy tại sao người phụ nữ này lại vào đây? Và quan trọng nhất... tại sao cô ấy lại nói với giọng như thể là biết Origami? "

Người phụ nữ tóc đen mỉm cười.

"Tôi có làm gián đoạn gì không ta?"

" Không... mà...cô là ai thế? "

" À đúng rồi. Tên tôi là Kusakabe Ryouko. Cậu không nhớ tôi lúc tôi mang cậu đi trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.

"Kusabe?"

Kamijou nhìn vào cơ thể của người phụ nữ, nhận thấy rằng cô ấy có thân hình mảnh khảnh, vòng một và hông của cô ấy phát triển hơn Origami( to vãi đ*i).

Dễ dàng nhận ra điều này, vì người phụ nữ này lớn hơn cả đôi trai gái này tới chục tuổi (khoảng 26, 27 tuổi).

"Chị có phải là người quen của Tobiichi-san?"

"Ý cậu là origami?" Người phụ nữ tóc đen đáp.

"Vâng... Nhân tiện, tên tôi là Kamijou Touma. "

"Ồ, ra vậy, Kamijou-kun, tôi có thể hỏi cậu một điều rất quan trọng được không?"

Người phụ nữ tóc đen hỏi với giọng điệu vui vẻ gượng gạo.

" Ừm... Nếu tôi có thể giải quyết nghi ngờ của chị thì tốt cho đôi bên."

Thật tốt, bởi vì cô muốn biết một điều rất quan trọng.

Giọng điệu của Kusakabe không thay đổi chút nào.

"Cậu chắc không có nhiều điều tốt đẹp gì hơn để làm trong cuộc sống hơn là chỉ muốn tự sát à!?"

Giọng nói vừa rồi còn có vẻ trìu mến, giờ lại cảm thấy có chút khó chịu từ cô.

Nghe vậy, Kamijou lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối khi nghĩ rằng câu hỏi mà cô ,hỏi chỉ là một trò đùa.

" À....Um... Xin lỗi... Làm thế nào chị đi đến một kết luận phi logic như vậy? "

Điều đó không rõ ràng. Mọi người đều biết phải làm gì trong tình huống như vậy và cậu đã ở trong một khu vực rất nguy hiểm. " Cậu đã lên kế hoạch để chết, phải không? "

Người phụ nữ tóc đen nghiêm túc.

" KHÔNG! Không...! Tôi sẽ không bao giờ làm một cái gì đó như thế! "

"Vậy thì cậu tính giải thích như thế nào?"

...

Do không biết nên nói gì .Vì vậy, Kamijou hướng ánh mắt về phía Origami như thể đang cầu cứu.

"Cậu đã không vào trong hầm khi chuông báo động kêu, đúng không?"

Cuối cùng, Origami đã can thiệp.

" Có, có thể nói là có. Tôi không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra kể từ khi tôi mất trí nhớ. "

Kamijou không biết.

Tuy nhiên...

Điều này không ngăn được cậu trai bất hạnh bị Kusakabe mắng mỏ.

" Đừng làm điều đó lần nữa. Nếu nghe thấy chuông báo động trong thành phố thì cậu phải đi đến nơi trú ẩn dưới lòng đất. Tôi không muốn điều này xảy ra lần nào nữa. "

"Em xin nhũi.... Em xin nhũi... Haizz. Phải thể ai đó đến thăm tôi. "

"Không, không ai đến thăm cậu. Nhiều khả năng, họ sẽ đến sau. "

Kamijou hiểu, không có lý do gì để vội vàng cả.

Cậu trai đầu nhím cười nhẹ.

[ Mình nghĩ còn quá sớm để đến thăm ai đó trong bệnh viện ] Kamijou tự nhủ.

"Ồ, có vẻ như cuộc trò chuyện đang trở nên rất dài nhỉ, Origami?"

Nhìn vào chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên bàn, Origami gật đầu và thở dài.

"Thời gian của tôi ở đây có hạn"

Cô gái tóc bạc trắng bắt đầu đi về phía lối vào.

Và sau đó...

" Tớ xin lỗi cậu đã lãng phí thời gian vì tớ ..."

Nghe vậy, Tobiichi Origami dừng bước.

"Tôi muốn có một số thông tin về vụ việc này." Cô quay đầu lại nhìn cậu để nói thêm một điều. " " Điều này là không thể, phải không?

Kamijou không nói gì, chỉ lắc đầu từ bên này sang bên kia, như muốn nói "Không."

" Được rồi. Nếu cậu nhớ lại bất cứ điều gì, tôi hy vọng cậu sẽ cho tôi biết ngay lập tức.

" Vâng, nếu tớ có thể giúp với điều đó, tớ sẽ cố hết sức."

Khi Origami cuối cùng cũng rời khỏi phòng. Cậu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, và tự hỏi ý Origami khi nói về sự cố ấy.

Tuy nhiên, vào lúc đó, suy nghĩ của Kamijou lập tức bị phá vỡ khi nghe thấy giọng nói của Kusakabe.

"Ồ, tôi quên mất. tôi phải vội..."

Dường như cô vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

"Cậu có thể ở lại nơi này cho đến khi tôi trở lại?"

"Chắc chắn rồi, tôi sẽ ở trong phòng này. Vì tôi phải đợi một người..."

"Cảm ơn, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Và thế là một ngày của cậu trai được biết đến với cái tên Kamijou Touma bắt đầu.

Phần 3.

Tobiichi Origami và Kusakabe Ryouko đang đi dọc hành lang để đến thang máy.

" Vậy là cậu ấy bị mất trí nhớ. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được hoàn cảnh của cậu ta đó." Ryouko nói.

Tobiichi Origami đã có cuộc trò chuyện với Kamijou Touma, người đã hồi phục sau khi vướng vào thảm họa được gọi là "không gian chấn" ở trung tâm thành phố. Lúc đầu, cậu có vẻ ở trong tình trạng tốt nhất, nhưng có một điều kỳ lạ đã xảy ra là không nhớ gì về sự việc đó.

(…Mình không hiểu những điều cơ bản như vậy ở thế giới này) —Origami tự nhủ.

Tuy nhiên...

" Cậu ấy không nói gì về việc bản thân bị tổn thương não, điều này thật kỳ lạ, giống như ai đó đã khoét một lỗ trên đầu cậu ta. Tôi không biết lý do của y là gì hay y chỉ không muốn nhắc đến?

-" Tổn thương não à? Ý cô là không gian chấn gây ra? "

" Không... Có vẻ như tổn thương não của cậu ấy sớm hơn nhiều, khoảng ba tháng trước. "

"Đó là loại tổn thương não gì vậy?" Origami hỏi.

" Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng... ba tháng trước, cậu ta đã mất trí nhớ... Không. Đúng hơn là 'Phá hủy kí ức'. "

Origami giữ im lặng và đó là vì cô biết điều đó có nghĩa là gì.

" Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là khi chúng tôi đến bệnh viện này và đưa cậu ta đến phòng điều trị "Realizer" để điều trị vết thương và có một sự cố là cơ thể của y đã từ chối việc điều trị.

" từ chối?" Origami có vẻ bối rối.

Nói thế nào nhỉ, thay vì từ chối nó sẽ là hủy bỏ những thay đổi của "Realizer" trên cơ thể y.

" Điều đó liệu có khả thi? Tôi hiểu rằng mỗi người trải qua quá trình điều trị đó, nhân tiện... Đó là bí mật quốc gia, thưa đội trưởng."

Ryouko đặt tay phải lên cổ và nói.

" Nào nào, xin lỗi mừ... Đừng nói với ai điều này. Làm ơn đi, nếu không tôi thực sự sẽ bị trừng phạt! "

Những giọt nước mắt nhỏ dường như rơi trên khuôn mặt trẻ con của người phụ nữ tóc đen.

" Tôi hiểu. Vậy điều gì sẽ xảy ra với Kamijou Touma? "

Ryouko khuyên Origami rằng nên theo dõi Kamijou, y vẫn đang hiểu mọi chuyện và sẽ mất một thời gian cho đến khi cậu ấy phục hồi được những gì mình đã sống.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra và một âm thanh vang lên.

" Đến đây, giờ tôi cũng có việc rồi. "

" Tôi biết rồi, cứ đến trường đi Origami."

Khi cô gái tóc trắng bạc cách Ryouko vài mét, cô có thể nghe thấy đội trưởng của mình bắt đầu nói to như thế nào.

" Haaa! Những chàng trai trẻ ấy! Mình có thực sự phải đi gặp họ không?"

Giọng điệu khó chịu của cô vang lên khắp hành lang, và các nhân viên y tế đi ngang qua yêu cầu cô ấy im lặng.

"...".Origami không nói gì và tiếp tục đi trên con đường của mình.

PHẦN 4

Ở đâu đó vô tận của thế giới.

Một nụ cười dị thường kỳ lạ được tạo thành khi nhìn vào kết quả thu được.

Rõ ràng là nói rằng hắn ta thấy hạnh phúc. Do sự can thiệp mà bản thân tạo ra theo trật tự của mọi thứ, hắn đã có thể chuyển hướng đường đi của Imagine Breaker và Kamijou Touma. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, một sinh vật nào đó đã nhận ra điều này.

Đây là...

Giọng của người được gọi là Aiwass nói với giọng hơi ngạc nhiên.

" Tôi nghĩ rằng không có gì có thể làm tôi ngạc nhiên."

Một lãnh thổ... Lãnh thổ kết nối nó với bề mặt đã bị suy yếu do sự can thiệp của Accelerator vào ý thức của Last Order, và mặc dù nó đã mất đi một phần lớn sự hiện diện trên thế giới này, nhưng nó vẫn có thể phát hiện ra sự bất thường dường như không được chú ý đó bởi tất cả.

Nếu mọi chuyện thực sự bắt đầu như thế này, Aleister sẽ phải suy nghĩ kỹ để cân nhắc xem kế hoạch của mình nên tiếp tục hay thay đổi chúng.

Tôi đã mong đợi nhận xét đó.

“Thực ra, chẳng trách tôi đang gặp phải một dạng sống ngoài hành tinh nào đó.

Một sự tồn tại xuất hiện bên cạnh Thánh Hộ Mệnh Thiên Thần “Aiwass”.

" Chính anh là người gây ra chuyện này phải không? "

" Tôi thực sự nên trả lời điều đó. Tôi nghĩ rằng với trình độ của anh thì chắc đã tìm thấy câu trả lời. "

Aiwass, người nhìn vào sự tồn tại kỳ lạ, không hề cảm thấy sợ hãi.

" Phải, cậu sẽ thực sự khiến tên pháp sư đó phải đau đầu phải không? "

“Hiện tại, tôi chỉ cần chờ đợi. Tôi không có ý định can thiệp, ít nhất là không như vậy. "

Một bóng người xuất hiện trong không gian trống rỗng.

Bây giờ nó đã nằm trong tay tôi, tôi sẽ đảm bảo nó sẽ đi đúng hướng. Nếu cậu nghĩ rằng việc nói với cậu ấy là thích hợp, cậu có thể làm điều đó.

" Sẽ không thú vị nếu chỉ nói rằng, tôi muốn xem khả năng của cậu là gì."  —Aiwass bình luận—. "  Tôi muốn hỏi cậu một điều, cậu quan tâm Kamijou Touma hay chỉ là cánh tay phải của cậu ta? "

Một sự im lặng tràn ngập nơi chưa biết.

PHẦN 5

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Kamijou Touma bắt đầu nhìn bầu trời với những gam màu cam, đỏ và vàng, cùng những cây anh đào hay hoa anh đào trong công viên nhỏ của bệnh viện.

(Mình không thể phủ nhận rằng buổi chiều mùa xuân có khung cảnh đẹp nhất.)

Tất cả điều này đều đẹp.

Nhưng... thật bất ngờ, bầu trời bắt đầu tối sầm lại.

Trước khi cậu kịp nhận ra, bầu trời đã bị bao phủ bởi những đám mây xám dày đặc và những giọt nước nhỏ đang rơi xuống từ những đám mây đó.

"....vậy ư! Một cơn mưa? "

Kamijou phàn nàn về sự thay đổi đột ngột của thời tiết.

Như thể ban ngày muốn làm hỏng quang cảnh bên ngoài, cơn mưa lập tức tăng cường.

Quá nhanh! Điều này không bình thường?!

Vì điều này, Kamijou mất hứng thú và hướng ánh mắt về phía căn phòng màu trắng với tiếng thở dài thất vọng.

Chỉ cần thấy trong phòng không có ai cũng khiến cậu buồn.

(...Vậy là họ không đến thăm mình)

Đối với Kamijou Touma, điều đó có vẻ kỳ lạ khi bạn bè và gia đình cậu không đến thăm.

(Mình thực sự đang ở cùng một bệnh viện sao?) —Anh ấy tự hỏi mình và suy ngẫm.

Không có gì lạ khi câu hỏi đó được hỏi.

Lúc đầu, anh nghĩ rằng mình thức dậy ở nơi thường ngày, phòng bệnh thường ngày và anh sẽ tìm thấy một bác sĩ Mặt ếch nào đó, nhưng thực tế lại khác... Người đến thăm anh không phải là bác sĩ thường ngày, nhưng là một cô gái anh chưa từng gặp trước đây.

Tên cô ấy là Tobiichi Origami, học sinh năm hai trường trung học Raizen.

Điều làm cậu ngạc nhiên nhất chính là lời nói của cô gái đó, và đặc biệt là hiện tượng mang tên không gian chấn.

(Không gian chấn... Chuyện gì thực sự đã xảy ra vậy?)

Ngay sau đó, một người phụ nữ xuất hiện mà cậu cũng chưa từng thấy. Tên cô ấy là Kusakabe Ryouko, và có vẻ như cô ấy là người đã giúp đỡ cậu sau khi bị  bất tỉnh bởi trận không gian chấn đó.

“Mình chắc chắn không ở cùng một bệnh viện.” Kamijou kết luận.

Cuối cùng, cậu trai đầu nhím nhận ra rằng nơi này chẳng khác gì một bệnh viện bình thường.

Đúng lúc đó, Kamijou nghe thấy tiếng gõ nhẹ phía sau cánh cửa.

" Tôi vào đây. " Một giọng nữ phát ra.

Cánh cửa mở ra và một người phụ nữ bước vào phòng.

" Xin chào Kamijou-san. "

" Xin chào Kusakabe-san. "

Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt cậu  là Kusakabe Ryouko, người đang mặc một bộ trang phục khác hồi sáng.

Một chiếc áo phông đen bên dưới áo phông trắng và quần xanh.

" Ồ, thật bất ngờ, cậu lại ở lại nơi này!" Ryouko bắt đầu cuộc trò chuyện.

" Cô đã nói là cô sẽ đến vào buổi chiều mà. " Cậu bé cau mày trả lời.

Nghe vậy, người phụ nữ tóc đen cười lớn.

"Hahaha... haha. ĐÚNG VẬY." Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, rồi tiếp tục." Chà, vì cậu đã hoàn toàn bình phục nên cậu có thấy chán căn phòng này trong khi chờ đợi tôi không? "

“Ừm…ừm. Căn phòng này có tầm nhìn tốt, nhưng theo thời gian nó thực sự trở nên nhàm chán, mặc dù tôi rất vui khi được yên tĩnh một chút. "

Cậu nói thế vì trời đang mưa à? Ryouko hỏi.

" Ôi tia chớp. Tôi hầu như không nhìn thấy bên ngoài và cơn mưa đã phá hỏng những gì tôi đang quan sát ,thật là xui xẻo mà! "

" Ra vậy, tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rằng cậu đã mất trí nhớ, phải không? "

Khi câu hỏi đó đến tai Kamijou, cậu tỉnh táo lại và ngước mắt lên.

" Ừm… Có vẻ như vậy, thật không may cho tôi khi chuyện như thế này lại xảy ra với tôi. "

Cậu trai có mái tóc nhọn than thở về sự xui xẻo của mình.

" Vậy... tôi có thể biết mình đang ở bệnh viện nào không? "

" À, chuyện đó. Chà... Cậu đang ở bệnh viện quân đội Tenguushi. "

" Ơ... cái này... Cô có nghe rõ không? Có phải cô nói... một... bệnh viện quân đội?"

" Đúng...Rõ ràng là cậu sẽ ngạc nhiên nhể... "

Đừng nói với tôi là...

Kamijou biết điều đó có nghĩa là gì, người phụ nữ 29 tuổi này có thể thuộc lực lượng cảnh sát hoặc…

" Vâng. Tôi là thành viên của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản. "

Đó là lựa chọn khác của cô. Lực lượng phòng vệ Nhật Bản, đội quân được thành lập tại Nhật Bản sau khi Mỹ kết thúc sự chiếm đóng của đất nước, sau Thế chiến thứ hai. Tổ chức này được chia thành ba nhánh: lục quân, hải quân và không quân.

Được thành lập từ dân thường như thể họ là quan chức đặc biệt, không giống như các quân đội khác trên thế giới, nó chỉ giới hạn trong việc tự vệ của đất nước, cấm sử dụng lực lượng này bên ngoài lãnh thổ quốc gia.

Trường hợp như vậy là duy nhất trên thế giới.

" Tôi hiểu rồi, điều đó giải thích mọi thứ. Hmm... Cô có thể giải thích cho tôi về không gian chấn được không? "

"  Cậu thực sự không nhớ gì à? "

Ryouko nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.

“Không… Tôi không nhớ đã nghe về hiện tượng như thế. "

" Có lẽ vậy, nó thật kì lạ, sẽ ổn thôi miễn là cậu có thể lấy lại được trí nhớ, tôi sẽ giúp. "

Nếu là người bình thường thì… Ta chỉ cần giải thích những điều cơ bản về điều này mà không cần thêm bất cứ điều gì khác.

Nó không phức tạp lắm.

“Không gian chấn là một hiện tượng chưa xác định, thu hút một làn sóng không gian quy mô lớn phá hủy mọi thứ. "

" Phá hủy tất cả mọi thứ? Một làn sóng không gian? Đừng nói với tôi là cậu thực sự có thể nhìn thấy nó từ ngoài vũ trụ nhé... "

Có hoặc không... Hiện tại chúng chỉ xảy ra ở quy mô nhỏ....nhưng....

Người phụ nữ tóc đen ngừng nói.

Nếu có những trường hợp quy mô như vậy. Đầu tiên là ở trung tâm Âu Á, nơi bao gồm các quốc gia như Liên Xô, Trung Quốc và Mông Cổ, toàn bộ khu vực mà nó bao phủ đã biến mất chỉ sau một đêm.

" Điều này? Chuyện đó xảy ra khi nào? "

30 năm trước.

"...30 năm. Sao tôi lại không biết chuyện đó? "

" Tôi không hiểu tại sao cậu không nhớ, không phải là cậu đã mất ký ức từ 6 tháng trước hay... chúng là tuyệt đối. "

Chuyện đó.

Thứ hai là thảm họa lớn ở Kanto, và đúng như tên gọi của nó, nó đã tàn phá phía nam Kanto. —Ryouko giải thích—. Đúng vậy, trong những ngày bi thảm đó đối với nhân loại, tổng số người chết được ghi nhận dễ dàng vượt quá 200 triệu người chết hoặc thậm chí hơn.

" 200 triệu…?! Sao lai có thể?!!! "

Khuôn mặt Kamijou méo mó thành ngạc nhiên khi nghe thấy số người chết ớn lạnh.

Đó chỉ là khởi đầu của một loạt thảm họa trên khắp thế giới và chúng vẫn tiếp diễn cho đến tận bây giờ, mặc dù chúng dường như đã yếu đi.

Chỉ nghe điều đó thôi đã nghĩ  rằng chúng ta đang ở trong một bộ phim tận thế.

" Tôi đồng ý với điều đó, hoặc đó cũng sẽ là một giấc mơ chết tiệt mà chúng ta không muốn nhìn thấy trong thế giới thực, nhưng đó là sự thật. "

Không gian chấn là vấn đề đau đầu của thế giới này. Ngay cả sau khi hai thảm họa đó xuất hiện, nhiều thảm họa khác lại xảy ra, gây ra số người chết khiến Kamijou chỉ nghĩ về nó cũng rùng mình.

Dù nhìn thế nào đi nữa, nhân loại phải mạnh mẽ mới vượt qua được tình thế tận thế như vậy.

“Cô có tình cờ nghe được về sự kiện tháng 10 về Anh, Nga và Thành phố Học viện không?”

" Sự cố? Kamijou-san đang nói về một cuộc chiến nào đó à?"

Cậu trai đầu nhọn đề cập đến sự việc xảy ra vào tháng 10, Thế chiến thứ ba, một cuộc xung đột giữa Anh, Thành phố Học viện và Nga, à... đó là để công chúng xem, nhưng thực ra, đó là một cuộc chiến quyền lực giữa Giáo hội Công giáo La Mã và Thành phố Học viện, Giáo hội Chính thống Nga và Giáo hội Anh giáo, cùng với các phe phái nhỏ khác.

" Vâng." Kamijou Touma nói.

" Tôi không hề biết" —Ryouko đáp lại—"Hơn nữa, tôi không nghĩ nhân loại có thời gian cho việc đó, đặc biệt là với tình hình chúng ta đang gặp phải."

Điều này như một lời cảnh báo trong tâm trí Kamijou Touma.

( Đệ Tam Thế Chiến không xảy ra...chắc chắn điều đó là có thật)

" Cô có chắc chắn không có xung đột vũ trang giữa Nga, Anh và Thành phố Học viện không? "  Kamijou hỏi một cách nghiêm túc.

" Vậy để tôi thắc mắc, Thành phố Học viện là thế nào vậy? Cậu sẽ không nhầm lẫn mình với bất kỳ cơ sở giáo dục nào."

" Đợi đã, lẽ ra tôi không nên ở đây."

" cậu sai rồi, Kamijou. Bạn đang ở thành phố Tenguu. Cậu thậm chí không biết điều đó."

Câu trả lời của Ryouko gửi đến Kamijou một lời cảnh báo tinh thần khác, cô không thể không biết Thành phố Học viện.

Mặc dù đúng là tên của nó đề cập đến nhiều trường học và cơ sở giáo dục đại học.

(Cái gì?! Đây có phải là một trò đùa thực tế không?!) —Kamijou hét lên trong lòng.

" Cô đang nói chuyện một cách nghiêm túc chứ? "

" phải... Tại sao cậu lại cảm thấy bối rối?"

Cô ấy rất nghiêm túc.

Nó đã rõ ràng. Rằng không có gì giống với thế giới mà cậu biết. Nếu Ryouko nói sự thật, điều đó có nghĩa là ký ức của cô ấy là sai.

Cô là người điên duy nhất ở đây hay thế giới này khác với những gì cậu biết.

Kamijou lắc đầu để gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu.

" Có lẽ, tôi đã suy nghĩ quá nhiều, tất cả những gì tôi cần là được nhìn ngắm thế giới. "

Đột nhiên, một giọng nói tấn công vào tâm trí anh.

" cậu ổn chứ? Có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra à? "

" Không. Chẳng có gì cả. Chỉ là tôi chưa bao giờ nghe đến điều đó... "

Và  Kamijou đã đúng một phần. Tất cả những điều này trở thành một bí ẩn mỗi khi cậu nghĩ về nó. Có lẽ đây chỉ là ảo ảnh và chỉ cần tỉnh dậy sau giấc mơ.

" Tôi nghĩ cậu nên nghỉ ngơi, Kamijou.

......

Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên từ phía sau cánh cửa và mở nó ra.

Cả hai quay lại nhìn bóng dáng của một y tá trẻ khoảng 20, 30 tuổi đang bưng xe đồ ăn.

“Bữa trưa của bệnh nhân Kamijou Touma đây!”

Hmm… Thế này ...Tốt hơn những gì mình quen.

Đối với Kamijou Touma vốn cho rằng đồ ăn ở bệnh viện thật kinh khủng nhưng lại ngạc nhiên trước đĩa thức ăn mà y tá mang đến và bắt đầu tiêu hóa thức ăn, trông nó không giống như được làm trong bệnh viện.

(Đây có phải là đồ ăn của bệnh viện không?! Làm sao nó có thể ngon đến thế?! Quá ngon?!), Kamijou vừa nghĩ vừa tiếp tục vội vàng ngấu nghiến đĩa thức ăn.

Đây là lần đầu tiên cậu được ăn thứ gì đó ngon. Kamijou thậm chí không thể tưởng tượng được điều này là có thể.

Suy cho cùng, điều quan trọng nhất là liệu bệnh nhân có nhận được đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể hay không. Những thứ như hương vị là ít quan trọng nhất.

" Ngon quá…Humm… mình cảm thấy như mình sắp khóc tới. "

" Có vẻ như cậu đang tận hưởng nó nhỉ?"  —cô y tá nói—" hãy tận hưởng nó nhé Kamijou-san. "

Y tá sau đó rời khỏi đây

" Cậu đói, tôi có thể hiểu được vì cậu đã nằm trên giường được vài ngày."

Sau khi ăn xong bữa trưa, Kamijou đặt khay và đĩa lên xe đẩy.

Cậu giờ đã ăn no, bây giờ chuyện đó phải kết thúc, còn nhiều việc phải làm và cậu nhìn Ryouko.

...

" Vì cậu đã ăn xong nên tôi muốn hỏi cậu. Cậu có nơi nào để đi không. "

"Chà... tôi không có nơi nào để đi hết cả.Như Tobiichi-san đã nói với cô, đầu óc tôi có vấn đề và... tôi bối rối quá. "

" Đúng, đó là những gì Origami đã nói với tôi. Tôi rất tiếc điều đó đã xảy ra với cậu. "

Ryouko không khỏi cảm thấy tiếc cho Kamijou

" Đừng lo lắng, tôi biết phải làm gì tiếp theo... tôi đoán vậy. "

Kamijou có vẻ không chắc lắm về điều mình đang nói.

Và cậu nói điều đó với một chút tự tin.

" cô muốn tôi nói cái gì đây? "

" Ừm. Tôi tưởng cậu sẽ nói điều gì đó như .Ôi, cô Ryouko, tôi có thể ở lại nhà cô được không, tôi là một cậu bé bất hạnh không có nơi nào để đi." "

Kusakabe Ryouko nói điều đó với vẻ mặt chế giễu. Kamijou nghiêng đầu từ bên này sang bên kia như thể từ chối làm điều đó.

Ngay cả khi tôi nói điều đó, điều đó sẽ rất xấu hổ nếu cô nhìn thấy nó và còn... Điều đó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông như tôi.

“Vậy là cậu thà bị mắc kẹt không có nơi nào để đi?”

" Tôi đã không nói vậy! Tôi đoán tôi có thể hỏi cô... "

Người phụ nữ trẻ với mái tóc đen thở dài và chạm vào cổ mình.

Dù sao thì, tôi không thể để cậu đi lang thang không mục đích được, với tư cách là một người thuộc Lực lượng Phòng vệ, tôi không thể bỏ qua hoàn cảnh của cậu.

" cô có chắc không? Tôi chỉ là một học sinh xa lạ, tôi không muốn làm phiền. "

" Cậu sẽ nói điều đó vào những lúc như thế nhỉ? "

" À tôi... "

Ryouko đưa thứ gì đó cho Kamijou.

Đây là…

Khi mở tay phải ra, cậu thấy mình có một chiếc chìa khóa và một tờ giấy.

Một nơi mà cậu có thể qua đêm.

" cô đang nói chuyện một cách nghiêm túc chứ? "

-Vâng, tôi tin rằng cậu là một người tốt và sẽ cư xử tốt.

?

" Hơn nữa, tôi không cần lý do để giúp đỡ người cần nó. "

Vì vậy, Kamijou Touma cảm thấy có chút quen thuộc với câu trả lời đó.
( T/G : là chú đấy Tồ ơi)

" Tôi đồng ý với điều đó." – Kamijou tự động viên mình. " Tôi chắc chắn cô ấy cũng sẽ làm như vậy. "

…Tôi không cần lý do để cứu ai đó, đó là cụm từ đặc trưng của cậu trai đầu nhím đó.

Kamijou im lặng một lúc rồi thở dài.

" Uh… tôi rất cảm ơn. "

Không chần chừ gì nữa, cậu trai đầu nhím bước ra khỏi giường và đi về phía lối vào, nhưng không kịp giơ tay chào tạm biệt.

" Hẹn gặp lại vào lúc khác, Ryouko. "

" Tôi cũng nói vậy, Kamijou. "

Và thế là Kamijou Touma xui xẻo này đã có được một nơi để ở, đồng thời gặp được một người tốt bụng, cậu rời khỏi phòng để tìm kiếm câu trả lời ở thế giới bên ngoài.

PHẦN 6

Trên đường phố thành phố Tenguu.

Đó là một buổi chiều mùa xuân bình thường với ánh hoàng hôn nhuộm bầu trời vài gam màu vàng, cam và đỏ, để lại đằng sau những đám mây xám xịt vừa rồi.

Nhiều học sinh ở thành phố đó đang đi học về về nhà của họ. Tất nhiên, có những học sinh khác đang đi đến nơi khác. Trong số này có những người đến trung tâm thương mại để giải trí sau một ngày bận rộn, những người khác đến ăn tại các cửa hàng thực phẩm, mua sắm tại cửa hàng hoặc mua sắm tại siêu thị.

Điều thứ hai chính xác là điều mà một cậu học sinh tóc xanh nào đó nghĩ đến, yếu ớt cầm chiếc cặp trong khi chớp mắt.

" Lớp học hôm nay dài hơn bình thường, mày có nghĩ vậy không, Itsuka?  "  Một cậu trai với mái tóc đen nhọn chải ngược ra sau và đôi mắt xám đen gần như đen nói.

"Ừ... Cái đó... Xui thật, tao đoán vậy..."  Tóc xanh trả lời một cách yếu ớt.

Itsuka hầu như không thể nói nên lời, như thể cậu là một thây ma biết đi.

" Dạo này tao thấy thần sắc mày tệ quá! Có chuyện gì xảy ra à? "

Tomodachi nhìn người bạn thân của mình một cách lo lắng.

" Ngày mai ăn gì đây trời? "

(Mày  phớt lờ tao à?!) Tomomachi buồn bả nghĩ.

Itsuka Shido, người đang đi dạo cùng bạn mình, dừng lại và nhìn bầu trời màu vàng.

"Vậy... còn thiếu gì....mua sắm, về nhà, làm việc ở trường và việc nhà, chăm sóc em gái  và sau đó… Ahh… Tck,cái trò chơi chết tiệt đó khiến mình phải ở lại mấy tiếng đồng hồ. "

Itsuka Shido hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã trả lời được câu hỏi ai đi cùng mình.

"Ê thằng ôn, mày có nghe thấy tao nói không thế Itsuka?!"

Cuối cùng, Shido cảm thấy như có ai đó đang nói chuyện với mình nên quay lại nhìn.

Một cậu học sinh trung học đang ở bên cạnh Itsuka. Mái tóc đen nhọn đặc trưng của cậu ta chính là điều khiến Itsuka chú ý nhất, nó dường như khiến cậu nhớ đến ai đó... Một người thực sự khó chịu... Quần xám, áo sơ mi trắng dài tay, cà vạt xanh sọc đen xám, và cuối cùng là , một chiếc áo khoác blazer màu đen có biểu tượng của trường có thể nhận ra… Khuôn mặt của cậu ta thực sự rất khó chịu. Sau khi nhìn một lúc, cậu nhận ra người đó.

" Mày chưa đi à, Tonomachi? "

Với vẻ mặt bối rối, Shido nhìn người bạn thân nhất của mình.

" Ahhh?! Nãy giờ mày khi để í à???! " Tonomachi lại hét lên, như để tỏ ra rằng cậu tađang buồn.

" Xin lỗi xin lỗi!" Itsuka xin lỗi " Chỉ là gần đây tao bận quá."

"Ừm... Tốt nhất mày nên nghỉ ngơi đi, Itsuka."

Shido bắt đầu xem xét khả năng đó.

" Tao biết rồi. Đừng coi tao là thằng ngốc, nếu không làm thế thì ai sẽ chăm sóc em gái tao? "

Đó là vấn đề lớn nhất. Có thể nói, là chủ gia đình, vì bố mẹ đi vắng nên Itsuka phải chăm sóc em gái mình.

" Về điều đó…"

" Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

" thôi nào! Không có gì to tát đâu anh rể ạ. "

-" Đừng gọi tao là anh rể nữa. Tao  đang cân nhắc việc rời xa mày đấy. "

Shido rời mắt khỏi người bạn thân nhất của mình. Cậu đã thực sự xem xét lựa chọn đó.

" Không phải như thế! Tao nghĩ chúng ta đang có quan hệ tốt mà "

"Mày có nghĩ vậy không?!" Tóc xanh nói mà không quay lại nhìn người bạn thân nhất của mình.

Ở phía xa, Shido quan sát một cậu trai mặc áo blazer xanh đậm với quần cùng màu, di chuyển từ nơi này sang nơi khác trong khi tay cầm một tờ giấy, như thể đang cầu cứu điều gì đó.

Nó dường như đã bị mất.

Ngoại hình của cậu ta nếu có thể chắc là được mô tả như một học sinh bình thường ngoại trừ mái tóc nhọn hoắt. Tuy nhiên, mái tóc khiến cậu làm Itsuka nhớ đến người bạn thân nhất của mình.

"Itsuka, cậu đang nhìn gì thế?" Tonomachi Hiroto hỏi khi cảm thấy bị phớt lờ.

Theo ánh mắt của người bạn thân nhất của mình, cậu cũng quan sát theo.

Những người đi qua con đường đó đều không để ý đến cậu trai bất hạnh đó.

Cuối cùng, cứ ngỡ may mắn đã xuất hiện để cứu vớt thì số phận đã quay lưng lại với cậu ta.

Sau đó... Một lực bất thường trong gió xuất hiện và thổi bay tờ giấy mà cậu trai bất hạnh vừa cầm trên tay.

" Không…! Đừng đi! Đừng có bay mà!"  Cậu trai đầu nhím xui xẻo vừa đuổi theo tờ giấy đang bay vừa nói.

Đối mặt với cảnh tượng đáng tiếc đó, Itsuka Shido đã chủ động tiến về hướng gió thổi, nhảy lên và chạm được vào tờ giấy.

Sau đó, cậu trai đầu nhím đang tiến lại gần nói với giọng vui vẻ.

" May quá đi! Cậu đã lấy được nó! "

Khi nhìn vào tờ giấy, Itsuka thấy đó là một địa chỉ.

( Thì ra là vậy. Giờ mình đã hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi những người đi ngang qua mình)

Sau đó, Itsuka quay sang con người có mái tóc nhọn. Khi nhìn kỹ, cậu ấy có mái tóc giống với mái tóc của người bạn thân nhất của cậu, Tonomachi Hiroto. Nhưng… Cậu trai này trông đẹp hơn nhiều với phong cách đó.

" Cái này của cậu à?" Itsuka đưa nó về với chủ.

Khi nói điều này, cậu nhận ra rằng câu hỏi của mình thật ngu ngốc.

" Vâng… tớ cần tờ giấy đó. Vì tớ cần đến địa chỉ này. "

"Việc này... tôi có làm gián đoạn điều gì không?" Tonomachi can thiệp vào cuộc trò chuyện khi cậu thấy người bạn tóc xanh của mình đang gạt mình ra khỏi cuộc trò chuyện.

Cả hai chàng trai với mái tóc đen nhọn nhìn nhau một lúc.

Nhìn thấy tình huống thuận lợi này, chàng trai không còn gì để mất lên tiếng.

" Xin lỗi, tớ có thể nhờ cậu được không? " Cậu trai bất hạnh chỉ vào tờ giấy mà Itsuka đang cầm.

Itsuka Shido, người vẫn cầm tờ giấy trên tay phải, đọc nó nhưng phát hiện ra một vấn đề.

Và đó là...

" Xin... tớ không nghĩ mình có thể giúp được cậu. Tớ không biết khu vực này của thành phố. "

" Vãi,  tớ xin lỗi! " cậu trai cúi đầu đáp lại.

Tuy nhiên... Ngay lúc đó... Một chiếc ô tô đang lao tới với tốc độ cao đã lao qua một vũng nước, chuyện này sẽ không có gì sai nếu không phải là nó đã vượt qua tất cả những người xung quanh, và như 1 điều hiển nhiên, tất cả nước bẩn đó đã làm ướt đẫm con người bất hạnh ấy.

" ..Ahhhhhh... Chuyện gì thế này......! Quần áo của tôi! Quần áo của tôi! "

Chàng trai nói điều này không ai khác chính là Kamijou Touma.

Một nam sinh trung học bình thường mà mọi người có thể tìm thấy ở bất cứ đâu và bây giờ, cậu ấy đang than thở về sự xui xẻo của mình.

Tình hình sẽ không tệ hơn nếu mảnh giấy không bị ướt và dòng chữ bằng viết mực vẫn còn nguyên.

" Trời ơi........ Đùa cũng phải vừa vừa thôi chứ..... Sao lại.... "

Kamijou Touma gục ngã xuống đất và bỏ cuộc.

Câu nói đặc trưng của cậu vang lên ngay lập tức.

" XUI XẺO QUÁ ĐI MẤT!!!!! "

Rõ ràng, chiếc xe và người lái đã gây ra tất cả chuyện này thậm chí còn không thèm giúp đỡ cậu hoặc có lẽ... nó thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của Kamijou Touma.

Với những giọt nước mắt dường như rơi xuống, Kamijou hét lên mà không quan tâm liệu mọi người có nghe thấy mình hay không.

" Tôi sẽ đến đó bằng cách nào? Tôi sẽ ngủ ở trên đường à?! Cái tình huống hãm lờ gì thế này? "

Thấy vậy, Itsuka Shido và Tonomachi Hiroto không khỏi cảm thấy tiếc cho những gì đã xảy ra với Kamijou Touma.

Như một cách động viên cậu tiếp tục, Shido lên tiếng.

" Tớ nghĩ là tớ vẫn còn nhớ địa chỉ... "

Ngay khi nghe thấy điều đó, vẻ mặt buồn bã của Kamijou Touma chuyển sang hy vọng.

" Thật chứ?" Kamijou nói một cách tràn đầy hi vọng vào Itsuka.

Cậu không thể buông bỏ được, dù tình thế có tồi tệ thế nào nhưng vẫn còn hy vọng.

" Tuy không biết nó ở đâu, nhưng tớ nhớ tên địa chỉ. "

Ngay sau khi Itsuka nói ra cái tên, Tonomachi liền lên tiếng.

" À, nơi đó. Nó thuộc vị trí của hàng loạt căn hộ ở khu vực khác của thành phố. "

" Vậy à? Tao không biết nơi đó." Itsuka nhìn Tonomachi mà trả lời

" yên tâm Tonomachi vĩ đại sẽ sẵn sàng giúp đỡ  cậu. "

Kamijou, người nghe thấy lời trình bày kỳ lạ này, chỉ gật đầu với một giọt mồ hôi chảy xuống má phải. Giờ nghĩ lại, kiểu tóc của cậu ấy cũng giống với kiểu tóc của Kamijou.

Nhưng... Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy giọng nói đó khá quen và rất khó chịu.

" Dù sao thì, cảm ơn cậu đã giúp đỡ Kamijou-san này. " Kamijou Touma nói và cúi đầu.

" Kamijou? " hai nam cao trung nói.

Kamijou ngẩng đầu lên và hỏi, “ Vâng… Có chuyện gì à? "

“Không có gì… Chỉ là…” Shido nói.

" Tên của cậu ám chỉ  Kami ( Chúa) Người cao hơn cả Chúa. " Tonomachi ngắt lời.

" Vâng… trước đây có người nói với tớ  lần cuối cùng là vào sáng nay và thật kỳ lạ là tớ lại học cùng trường cấp ba với cậu. " Kamijou đáp lại trong khi chạm vào cổ mình.

" Ồ, chúng ta hiểu rồi. " Hai con người đến từ trường cao trung  Raizen nói cùng lúc.

" Mà… địa chỉ đó ở đâu vậy? "  Kamijou Touma hỏi thêm thông tin.

" À, cậu phải bắt xe buýt cách đây vài dãy nhà trước khi rẽ vào quán cà phê mều, sau đó đi thêm một dãy nhà nữa là cậu sẽ thấy một trạm xe buýt rồi đi theo hướng đó. Nếu trong trường hợp nó không đưa đến chính xác con phố đó, rất có thể nó sẽ thả bạn xuống một công viên gần dãy nhà, và... căn phòng là nơi mà cậu phải đến! " Tonomachi  trả lời.

" Đương nhiên, tớ không ngốc đến thế, cậu coi tớ  là ai thế?" Kamijou cau mày nói.

Và sau đó...

" Rất nhiều thời gian và cuối cùng tớ đã hiểu được! "

Kamijou gần đây đã phải chịu một điều bất hạnh. Giờ đây cậu đang hét lên vì hạnh phúc.

" bao lâu vậy?" Itsuka và Tonomachi đồng thời hỏi.

Kamijou Touma ngừng la hét khi nghe thấy điều đó.

" À… Chuyện đó…  chắc là khoảng 30 phút? 45 phút? 1 giờ? "

" Cái loại tình huống gì thế này ? " Itsuka hỏi, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.

" Thật không may điều gì cũng có thể xảy ra với tớ cả.  Thật xui xẻo! "

Kamijou Touma vừa vui vẻ đã nhanh chóng cảm thấy buồn bã khi nhớ lại vận rủi của mình.

" Tớ  xin lỗi! Tớ không có ý làm cho cậu cảm thấy tồi tệ! " Itsuka cố gắng xin lỗi.

" Không  sao. Mấy vụ bị nghi oan từa lưa hột dưa này tớ quen rồi. "

" cậu đang nói từ kinh nghiệm phải không? " Tonomachi hỏi.

" Vâng... "

Tonomachi  không nhịn được mà bật cười.

" HA HA HA! Thật không thể tin được?! Điều đó có thực sự xảy ra với cậu ư???? "

“Vâng…” Kamijou tránh ánh mắt khỏi Tonomachi  và tiếp tục nói, “Tin tớ đi, tớ sẽ không đùa khi nói rằng đôi khi tớ bị nhầm với hình ảnh một tên côn đồ. Nó tệ, rất tệ. Bị các cô gái rượt đuổi, gặp rắc rối ở khắp mọi nơi. "

Kamijou cúi đầu và suy nghĩ.

(Mình vừa nói cái gì sai sai vậy?!) Kamijou tự nhủ.

Sau đó, cậu ngước lên và nhìn thấy khuôn mặt của những chàng trai dường như đồng cảm với anh.

" Cảm ơn đã giúp đỡ. Tớ nghĩ đến lúc đi rồi ... hẹn gặp lại 2 người vào lúc khác, chắc là vậy."

Thật vui khi được gặp những người thú vị.

"Này, đó có nên được coi là một lời khen không?!" Itsuka khiển trách bạn mình vì đã không tôn trọng Kamijou.

Cả Tonomachi Hiroto và Itsuka Shido đều nói lời tạm biệt với chàng trai họ vừa gặp.

Và nếu không biết thì đây sẽ không phải là lần duy nhất họ gặp nhau.

PHẦN 7

"Ahhhhhhhh....... "

Kamijou thở một hơi dài và nặng nề.

Đi bộ xuống phố mua sắm khi mặt trời đang lặn, cậu lê bước chân và đầu gối như một ông già khi bước đi chậm rãi.

Đó không phải là kết quả của sự mệt mỏi, đúng hơn là cái nóng mùa xuân đang làm cậu ngạt thở.

"Ôi mẹ ơi... Nóng quá."

Cậu trai đầu nhím  phàn nàn về thời tiết trong ngày.

“Mày không thể bỏ cuộc được.... "

Kamijou buột miệng nói ra những lời đó, như thể đang cầu xin Chúa nghe thấy ước muốn của mình và thực hiện nó—

"Hửm...?"

Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên.

Bất ngờ, Kamijou cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh rơi trên cổ mình.

“ Uwa..... "

Kamijou hét lên giật mình , và khuôn mặt cậu hiện lên một vẻ nhăn nhó. Sau đó, cậu đưa mắt nhìn xung quanh và thấy một số ít người đang đi bộ trên con phố đó đang trú trong các cửa hàng và tòa nhà.

Trước khi cậu kịp nhận ra thì bầu trời đã bị bao phủ bởi những đám mây xám nặng nề.

“Hahahaha... Hahaha…” Một vẻ nhăn nhó xuất hiện trên khuôn mặt Kamijou. Khi cậu nói dừng lại không có nghĩa là sẽ có mưa!

Kamijou hét lên trời.

" CÁI DELL GÌ THẾ NÀY.... XUI XẺO QUÁ ĐI MẤT"

Và với thời điểm đáng kinh ngạc, như thể việc này đã được lên kế hoạch ngay từ đầu, những giọt nước lớn bắt đầu lấp đầy đường nhựa thành những vũng nước.

"Aggg, chết tiệt..."

Như thể ngày hôm đang cười nhạo Kamijou Touma, mưa càng lúc càng lớn.

"Chết tiệt, mình không có thời gian để quan tâm đến mấy cái này!"

Kamijou nhanh chóng chạy về phía nhà ga. Không có thời gian để trú mưa, vì nếu làm vậy, cậu sẽ trễ chuyến xe buýt tiếp theo.

(Mình hy vọng trời không bắt đầu mưa nhiều như lúc sáng...), Kamijou nghĩ một lúc, nhưng rồi cậu nhận ra mình đã nói một điều ngu ngốc biết bao. Rốt cuộc, rất khó có khả năng thời tiết sẽ thay đổi đột ngột nên cậu phải nhanh lên.

Dần dần, cảm giác tồi tệ này đã trở thành hiện thực.

Khi rẽ vào con phố nơi có một quán cà phê neko, Kamijou cau mày khi cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo lan khắp bộ đồng phục của mình.

" Đùa gì ác vậy... Tôi đã uống đủ no nước bẩn rồi... Giờ lại thêm cơn mưa khó chịu này..."

Với tốc độ này, Kamijou có thể bị cảm lạnh.

" A... Xui xẻo quá! "

Để cầu may cho mình, nếu có một chiếc xe buýt sắp đi ngang qua trạm dừng.

(Đó chắc chắn là xe buýt…), Kamijou tự nhủ với nụ cười trên môi.

Nhưng... thấy không có ai ở đó, xe bắt đầu lăn bánh.

" Không!… Đợi đã!… Này!… Dừng lại!… Dừng xe buýt!…

Kamijou bắt đầu chạy hết sức để thu hút sự chú ý của người lái xe.

Nhận thấy hành động liều lĩnh của cậu bé, tài xế đã dừng xe lại.

" Cậu đang làm gì thế, chàng trai? Cậu không nên làm điều đó! tôi có thể cán phải cậu đấy, tôi không muốn gặp rắc rối! "

" Xin lỗi, nhưng tôi đang cố thu hút sự chú ý vì  ở phía sau xe buýt. "

" hừm...Tôi chắc chắn là chưa gặp cậu.... Nhạn nào, còn chờ gì nữa, hãy lên đây nếu không muốn chết vì rét."

Và thế là Kamijou Touma lên phương tiện giao thông công cộng của thành phố này.

...

Khoảng 35 phút sau.

Kamijou Touma đến địa chỉ, tức là công viên mà Tonomachi Hiroto đã nhắc tới.

Và như cậu ta đã nói, từ công viên Kamijou có thể nhìn thấy dãy nhà (khu chung cư).

"Vâng, cuối cùng thì..."

...

Sau khi thở dài, Kamijou nhìn lên căn hộ cao tầng.

" sao bao nhiêu khó khăn.... Cuối cùng mình cũng đã đến nơi rồi.... "

Kamijou gượng cười nói.

" vào trong thôi. "

Kamijou bước tới thì cửa tự động mở ra, vào chiếc máy lắp gần lối vào, cậu nhét một chiếc thẻ như thể là thẻ ghi nợ vào, sau đó nó nháy đèn xanh và cửa tự động của lối vào bên trong mở ra.

Kamijou bước vào căn hộ và đi lên 6 tầng bằng thang máy.

Vào trong thang máy, cậu nhận thấy nó lớn hơn và sạch sẽ hơn nhiều so với tòa nhà nơi cậu sống.

Giống như hầu hết các thang máy, thang máy này cũng phát ra tiếng "ding" khi dừng ở tầng mà người đó mong muốn.

" Moshi Moshi... "

Kamijou cuối cùng cũng bắt đầu tìm số cửa của căn phòng cậu được cho, ở dãy cửa dọc hành lang.

Tính đến thời điểm này, tòa nhà này đã tốt hơn kí túc xá học sinh sinh viên của cậu rất nhiều, Kamijou rất hào hứng khi bước vào căn phòng mới.

Sau khi tìm thấy số cửa, Kamijou đứng phía trước tự nói với mình.

"Được rồi, vào thôi."

Và sau khi hít một hơi thật sâu lần nữa, Kamijou tra chìa khóa vào và vặn tay nắm, mở cửa.

" ngon rồi, giờ thì kiểm tra xem căn phòng trông như thế nào. "

Kamijou gãi đầu khi đi ngang qua và đóng cửa lại.

Tuy nhiên, khi bước vào căn phòng này, cậu có một cảm giác kỳ lạ.

Một cảm giác nguy hiểm—

Cảm giác tồi tệ này khiến cơ thể cậu run lên.

"Có lẽ đó chỉ là suy nghĩ ngu ngốc của mình."

Vào lúc đó, Kamijou đang chuẩn bị bước lên tấm thảm thì cậu nhanh chóng đổi ý.

Cậu ta chỉ đơn giản cởi giày ra và để nó ở chỗ khác.

Cậu bước về phía phòng khách và thấy đó là một căn hộ lớn hơn trước đây.

Điều này thật tốt

Kamijou không khỏi cảm thấy vui mừng, cậu đã có nơi để ở.

Tuy nhiên... Di chuyển sang phòng khác và thấy cửa đang mở hờ, Kamijou bước vào.

Trước mặt cậu là một chiếc giường.

" Chào? "

Cơ thể Kamijou cứng đờ khi nhìn thấy gì đó, một cô gái đang cởi quần áo đi học. Chàng trai đầu nhím có thể nhìn thấy rõ bộ ngực vừa phải, đôi chân và ai biết được cậu ta có thể nhìn thấy gì khác ở cô gái.

" WAAAAAAAAAAAAA! TÔI KHÔNG BIẾT LÀ CÓ NGƯỜI Ở TRONG ĐÂY!? "

Trong trạng thái hoàn toàn bối rối, Kamijou quên che mắt khi nhìn vào thân hình mảnh mai của một cô gái có mái tóc màu trắng bạc.

" Cậu là...! "

" Ơ...? "

Kamijou, cậu thực sự biết cô gái đó. Sáng nay ở bệnh viện cũng vậy.

Tên của cô là...

"Cậu là... Tobiichi Origami!"

Trong một khoảnh khắc, Kamijou nghĩ rằng tất cả chuyện này chỉ là một trò đùa.

Nếu mình đến muộn vài giây thì mọi chuyện sẽ khác… Một tình huống xấu.

" Tớ....Tớ.... "

Kamijou nuốt nước bọt, cậu không biết cô gái này sẽ có thái độ thế nào khi có người nhìn thấy cơ thể của mình.

Dù là một cô gái băng giá nhưng Kamijou không thể đoán trước được thái độ của cô… Chỉ nghĩ đến điều đó thôi Kamijou đã thấy sợ.

PHẦN 8

" Tôi đã lo rằng cậu sẽ không thể đến nhà tôi."

" Xin lỗi.... "

—Ý Kamijou Touma là nói đến những rắc rối.

" cậu đang nói chuyện một cách nghiêm túc chứ?"

"Vâng... Tôi nghĩ cậu khá may mắn khi tránh được chúng hoặc cậu nên xử lý chúng tốt hơn."

" Dừng lại đi! Nói như thế sẽ khiến cơ thể tớ run lên vì sợ hãi! "

Cuối cùng, Kamijou Touma không nhận một vết cắn vào đầu, một cái tát vào mặt hay một cú đánh vào cơ thể.

-Thật sự, chuyện này.... Cậu... Dễ thương lắm Origami... là - Kamijou đã bị cuốn hút bởi sự dễ thương của Origami.

Chàng trai đầu nhím ngoảnh mặt đi, giấu đi vẻ mặt đỏ bừng ngày càng rõ rệt của mình.

Nó không chỉ có vậy. Vừa nói, tâm trí cậu lại nhớ lại cảnh tượng đó.

Kamijou lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ đó.

......

Bầu không khí rơi vào im lặng.

(Điều này thật khó xử. Mình không nên nói thế, ahhh... trông như một thằng biến thái!) —Kamijou hét lên với chính mình.

"Tôi chưa bao giờ... chưa từng có ai khen tôi dễ thương trước đây, cậu đang nói dối tôi à?"

" Tôi không nói dối cậu! Origami dễ thương như một con búp bê vậy! Thậm chí có thể nhận được điểm onee-san khi mặc trang phục hầu gái! "

Ngay sau khi nói điều đó, Kamijou cảm thấy không cần thiết phải nói điều cuối cùng đó.

(Ôi chết tiệt! Mình quá phấn khích rồi!)

.......

Cô gái với mái tóc màu trắng bạc nhìn chằm chằm vào chàng trai mà không nói gì.

Kamijou Touma cảm thấy rất khó chịu vì sự im lặng.

" Cậu kì lạ thật đấy! "

" Chuyện này... Cậu sẽ không khó chịu vì nhận xét của tớ chứ? "

"Không, tôi chỉ ngạc nhiên khi có người khen tôi xinh đẹp. "

" À thì.... cậu hãy nhìn thấy mình trong gương! "

Kamijou Touma nói to.

" cậu đang lãng phí nhan sắc to lớn của mình! "

" Tôi không hiểu điều mà nói. Nhân tiện... tôi đã biết Ryouko nói cậu đến đây. "

" Hả? Cậu biết ư?"

Kamijou nói với giọng ngạc nhiên. Origami gật đầu.

" Vâng. Tuy nhiên, tôi không thể đoán trước được thời gian cậu sẽ đến. "

" Vậy là tớ đến không đúng lúc." Kamijou nói. " Tại sao điều này không làm tớ ngạc nhiên nhỉ? "

Chỉ cần nhớ lại cảnh đó thôi cũng khiến Kamijou nhớ đến những lần trước mình cũng gặp phải những trường hợp tương tự như lần vừa rồi. Điều kỳ lạ là cậu không hề nhận sát thương nào từ cô , thậm chí cậu còn cho rằng đó là sự may mắn.

"À... vì cậu đã đề cập đến nó trước đây. Cậu không có vấn đề gì khi tớ ở đây phải không? Mặc dù tớ đã nhìn thấy cậu trong một tình huống xấu hổ. Tớ... Tớ không muốn danh tiếng của mình xấu đi và tớ chỉ muốn có quan hệ tốt... "

" Cậu đang nói về điều gì thế? Nếu cậu là nhân chứng. Rất có thể, cậu sẽ có thể hồi phục và sẽ là người đầu tiên biết chuyện gì đã xảy ra."  —Origami trả lời một cách đơn điệu và cộc lốc, như thể cô đã quên mất rằng Kamijou đã vào phòng mình.

(Cô ấy chỉ quan tâm đến điều đó thôi. Quả thật, cô gái này thật kỳ lạ) —Kamijou nghĩ với một giọt mồ hôi.

Khi nhìn vào căn phòng, Kamijou thấy rằng cô ấy là người duy nhất sống trong căn hộ này, điều đó có nghĩa là...

" cậu sống một mình?! Bố mẹ cậu đang đi du lịch nên cậu không đi cùng phải không? Chắc  họ hỗ trợ tài chính cho bộ phận này, tớ không muốn lạm dụng nó. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến lòng kiêu hãnh của một người đàn ông của tớ, mặc dù với hoàn cảnh hiện tại, tớ chẳng có gì nhiều. "

..... ..

Origami vẫn im lặng.

" Chắc hẳn là khó khăn lắm, dù sao tớ có thể hiểu được. Đó là một phần của việc sống một mình khi còn là học sinh cao trung và mọi thứ đi kèm với nó. "

"Bố và mẹ đã chết rồi..." Cô gái tóc trắng bạc vừa nói vừa siết chặt cánh tay phải của mình. "Họ đã bị giết bởi một sinh vật 5 năm trước."

" Ý cậu là một con vật phải không? "

" Không... Dù sao thì bây giờ nói về chuyện đó cũng không thành vấn đề. "

" Tớ không hề biết chuyện đó. Tớ đã sai khi đề cập đến chủ đề tế nhị đó. Xin lỗi. "

Kamijou nhìn vào mắt Origami và có thể nhận ra điều gì trong mắt cô ấy.

Một nỗi đau... Rất nhiều nỗi đau và sự cô đơn.

Đôi mắt u ám đó cho thấy cô phải chịu đựng sự thật đó một mình.

Tobiichi Origami cho biết cách đây 5 năm, tức là vào thời điểm mất cha mẹ, cô mới khoảng 10, 11 tuổi.

Có lẽ vì thế mà cô mới có thái độ lạnh lùng và cô đơn như vậy. Nếu sự kiện đó không xảy ra, có lẽ cô ấy sẽ khác với hiện tại.

" Tớ sẽ không đề cập đến chủ đề đó nữa. " Kamijou nói, cúi đầu tránh ánh mắt của Origami.

" Nhân tiện, quần áo của cậu ướt và có mùi khó chịu "

"À cái đấy thì. À cậu thấy đấy…” Kamijou giải thích. Trong khi tớ đang nhờ một số người giúp đỡ về địa chỉ được viết trên mảnh giấy thì Ryouko-san đã đưa cho thì một chiếc xe hất vũng nước bẩn vào quần áo tớ, lúc đó tôi tưởng chẳng còn hy vọng gì nhưng có hai cậu trai đã giúp đỡ tớ. Sau đó, thì bị mưa lớn và suýt lỡ chuyến xe buýt.

" Tôi hiểu. Vì vậy, hãy vào nhà tắm đi,mọi thứ ở trong đó cả. "

Origami nói và chỉ tay ra ngoài cửa phòng cô. Kamijou gật đầu và di chuyển cơ thể về phía phòng tắm.

PHẦN 9

Nước từ vòi hoa sen cứ rơi xuống người cậu trai đầu nhím đang có vẻ mặt lo lắng khi nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra với mình.

"Không có gì trong những chuyện này có ý nghĩa ..."

Kamijou lộ vẻ mặt chán nản.

" Mặc dù đang tìm kiếm lời giải thích cho tất cả những điều này nhưng mình không tìm thấy gì cả, cứ như thể là chưa từng nhớ được điều gì tồn tại vậy. "

Nắm tay phải của cậu đập vào tường trong khi nhìn xuống đất.

(Mình có nên bỏ cuộc không?) —Kamijou băn khoăn.

“Không, không thể nào, mình chắc chắn đó là sự thật. "

Kamijou ngước lên và tiến hành tắt vòi sen. Sau đó, lấy chiếc khăn màu xanh trong phòng tắm để lau khô cơ thể.

"  đó là..."

Bộ quần áo mà Origami đã nói với cậu cũng ở đó.

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, Kamijou không nhận ra điều đó vì trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ và cho đến tận bây giờ cậu vẫn không thể tin rằng mình đang ở nơi này.

"  là sự thật..."

(Dù sao...mình nên biết ơn Ryouko và Origami, mình nhất định phải làm mọi thứ để xứng đáng với sự đối xử này)

Kamijou Touma biết rằng mình không thể phụ thuộc vào Origami mãi mãi, cậu phải tự mình kiếm sống nếu muốn giúp đỡ cô.

(Một công việc không tệ chút nào...) Kamijou tự nhủ trong đầu kèm theo một nụ cười.

...

Sau khi thay quần áo, Kamijou Touma thở dài rời khỏi phòng tắm.

Nhưng, vào lúc đó.

" Tobiichi-san? "

Khi Kamijou nói vậy, Origami quay lại và đi về phía chiếc bàn nhỏ.

" Theo tôi... "

Chàng trai đầu nhím gật đầu và đi theo cô.

Sau khi di chuyển đến chiếc bàn nhỏ, Kamijou, ngồi trên sàn, đưa tay về phía tách trà và uống một ít trong khi nhìn Origami làm điều tương tự.

" Vài phút trước, Ryouko đã gọi cho tôi và nói với tôi rằng cô ấy đã đăng ký cậu vào trường trung học Raizen để tiếp tục học tập."

" Chuyện đó?! Nhanh quá…?! "

Kamijou, khi nghe thấy điều đó, không tránh khỏi việc phun ra tách trà mà mình đang uống vào lúc đó.

" Điều đó có nghĩa là…!"

“Cậu sẽ học cùng trường với tôi, đừng lo lắng, cô ấy đã lo tất cả giấy tờ và dụng cụ học tập rồi."

" Không phải đâu, tớ chỉ hy vọng mình không gây rắc rối cho ai. "

" Vì cậu không biết trường này và tất cả những thứ đó nên tôi sẽ đưa cậu đi."

" Cậu có chắc không?"

" Tất nhiên rồi. Ai khác sẽ làm điều đó? "

Lúc này, Kamijou chỉ đơn giản chấp nhận sự giúp đỡ mà cô gái dành cho mình.

Ừm,  không biết nên coi đây là may mắn hay xui xẻo nữa.

[ còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro