TobiIzu
Warning: trôn có lài, thiếu soái tưởng vợ ghét mình nên tránh mặt còn người đẹp mặc đồ tình thú mỗi ngày (sườn xám không quần lót) mà thiếu soái không có phản ứng tưởng thiếu soái không thích nên giận dỗi, thiếu soái phải móc con cu 21cm ra để dỗ dành người đẹp lẫn bé lồn xinh bên dưới đang khóc hu hu. Age gap 15 (chú Phi 33 em Tuyền 18, yên tâm không vào tù được)
---
Trăng rơi ngõ vắng đêm tàn
Gió lùa khóm trúc, mưa chan nửa trời
Áo ai phai sắc son phơi
Một câu ly biệt lạc rơi phím đàn
Người đi chẳng ngoái lại ngang
Mắt sâu gửi lại ngỡ ngàng khói sương
Hồn hoa lặng trước sân trường
Nửa đời tay nắm, nửa đường buông tay
Thành xưa vọng tiếng quân ai
Ngựa khua đá vụn, cờ bay mịt mờ
Một bên trăng gác giấc mơ
Một bên súng nổ, ai chờ, ai quên
Đêm tàn lạnh bóng hương nhiên
Chỉ trăng là nhớ những miền đã qua.
Mưa xuân gột sạch phong ba
Lòng người vẫn giữ một tà áo xưa.
Thượng Hải chìm trong lớp sương dày như tơ trời, ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống con đường lát đá xanh trước cổng phủ Thiên Thủ, nhòa đi trong hơi sương và mùi thuốc súng còn vương vấn từ doanh trại. Trên tầng ba của tòa nhà ấy, căn phòng tân hôn vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt như rượu cũ, lay động theo từng cơn gió đông.
Tấm màn lụa đỏ treo quanh giường rung nhè nhẹ. Vũ Trí Ba Tuyền Nại ngồi bên bàn, dáng lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, hàng mi dày phủ bóng lên gò má trắng muốt. Cậu mặc bộ sườn xám màu khói bạc, cổ áo cài kín nhưng hai bên lại xẻ sâu lên tận hông và bên dưới tà áo dài chạm gót cậu chẳng mặc gì, từng sợi thêu ánh vàng lấp lánh trong ánh đèn mờ.
Thiên Thủ Phi Gian đứng gần cửa sổ, bóng hắn đổ dài lên nền gạch. Bộ quân phục đã được thay bằng áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ làn da rám nắng nơi cánh tay. Hắn vừa trở về từ doanh, hẳn còn vương mùi khói thuốc và dầu súng, nhưng trong từng cử chỉ lại có thứ dịu dàng mà người đời không ngờ một kẻ như hắn lại có được.
Hắn cất tiếng. "Trễ rồi sao còn chưa nghỉ?"
Tuyền Nại khẽ liếc hắn qua làn mi cong, giọng nói có phần lạnh nhạt. "Em ngủ hay không, từ khi nào phải được chú cho phép?"
Phi Gian khẽ thở ra, không giận, cũng chẳng cười. Hắn tiến lại gần, rót thêm rượu vào ly, rồi đặt ly nhỏ trước mặt cậu.
"Đêm nay lạnh lắm, uống chút cho ấm người."
Tuyền Nại không chạm vào ly. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đen như nước hồ thu, thoáng hiện vẻ ương ngạnh.
"Chú uống đi, em không cần."
Nụ cười rất khẽ thoáng qua trên môi Phi Gian. Hắn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ôn hòa như ánh trăng ngoài hiên.
"Là tôi sai, đáng ra không nên để em chờ."
Giọng đàn ông trưởng thành mang theo sức quyến rũ đặc trưng của người từng trải. Tuyền Nại quay đi, đôi môi mím lại, như đang cố giấu đi một thoáng dao động nơi đáy mắt.
Cậu nói nhỏ, như tự mình than thở:
"Chú ngày nào cũng bận rộn, hết quân vụ lại đến chính sự, rồi lại nghe nói huynh trưởng có việc gấp cần nhờ vả. Nghe mãi cũng thành quen tai, nhưng em không hiểu, chẳng lẽ Thượng Hải này thiếu người đến nỗi mọi việc đều phải do chú tự tay làm mới yên lòng sao? Chú nghĩ xem, có đôi vợ chồng mới cưới nào như em với chú không, dăm bữa nửa tháng mới gặp nhau, mà khi gặp cũng chỉ vội vàng nửa chén trà, nói được đôi câu thì chú lại khoác áo ra cửa.
Người ta thành thân, sáng sớm cùng nhau dùng điểm tâm, chiều tối lại ngắm đèn, có chuyện vui buồn cũng tâm sự với nhau. Còn em thì sao? Bàn ăn rộng lớn mà chỉ có một người, ấm trà pha rồi để nguội đến ba lần, hoa cắm trong phòng cũng đã héo từ lâu mà chẳng ai buồn thay. Em chờ mãi, nghe tiếng xe dừng ngoài cổng thì cứ tưởng lần này là chú, hóa ra lại là người nhà mang công văn đến, nói nhị thiếu tạm thời không về được. Lần nào cũng như vậy, chú có biết em chán nghe câu ấy đến mức nào không?
Cả nhà họ Thiên Thủ đều biết em là phu nhân của nhị thiếu, thế mà ở trong phủ lại như một kẻ ngoài cuộc, lũ hạ nhân nhìn còn thấy ngượng ngùng. Chú xem, em có khác gì một kẻ giữ nhà đâu? Thân phận thì cao sang nhưng lòng lại cô quạnh, ngày ngày chỉ biết chờ tiếng giày da của chú nơi hành lang. Em giận lắm, nhưng giận chẳng nổi, chỉ thấy buồn. Buồn vì người ta nói, phu thê phải chung chăn gối, cùng hỷ cùng ưu, còn em với chú cứ như hai kẻ hữu danh vô thực, gặp nhau còn khách sáo hơn cả người xa lạ."
Ánh đèn bàn tỏa xuống một quầng sáng ấm áp, vương vấn trên nửa khuôn mặt của Thiên Thủ Phi Gian. Ánh sáng ấy vừa để soi rõ từng đường nét cứng cáp, cũng đủ để che khuất cái biên giới mong manh giữa lý trí và tình cảm nơi đáy mắt hắn. Hàng mi dày đổ bóng trên gò má, ánh nhìn sâu thẳm tựa như gió sông Hoàng Phố thổi qua đêm, ẩm ướt, mơ hồ, mà cũng lạnh lẽo đến tê lòng.
Hắn không nói gì mà chỉ khẽ nghiêng người, bàn tay to lớn, rám nắng vì quân vụ, lặng lẽ phủ lên bàn tay mảnh dẻ của Vũ Trí Ba Tuyền Nại đang đặt trên mặt bàn. Một bên là da thịt sần chai của người đã bao năm cầm súng đứng giữa chiến trường mưa bom bão đạn, bên kia là bàn tay trắng muốt, lạnh lẽo như ngọc với những mạch máu nhỏ li ti ẩn hiện dưới lớp da mỏng manh, tưởng chừng có thể tan ra giữa hơi ấm của hắn.
"Là lỗi của tôi."
Giọng hắn khàn khàn, thấp đến mức chỉ như hơi thở lướt qua. "Dù có bận thế nào cũng không nên để em phải chờ."
Tuyền Nại khẽ hừ lạnh, không rút tay về, chỉ hơi nghiêng đầu, lộ ra đường cổ thon nhỏ sau lớp lụa sườn xám. Cậu nhìn ra ngoài song cửa nơi ánh trăng bạc loang trên nền gạch lát, mờ ảo mà xa vời.
"Chú nói hay lắm," giọng cậu lạnh lẽo, "nghe nhiều rồi, chẳng còn mới mẻ gì đâu."
Phi Gian mím môi, cười nhạt, nụ cười ấy vừa mang ý tự giễu, vừa ẩn chứa chút thương cảm. Hắn đưa tay, định khẽ vuốt ve gò má trắng trong của người đối diện, nhưng vừa chạm đã thấy Tuyền Nại nghiêng đầu tránh đi.
"Đừng tưởng nói vài lời xin lỗi là có thể xóa hết," cậu bĩu môi, hàng mi cong khẽ run, giọng mang theo chút kiêu kỳ và hờn dỗi.
"Không đâu." Phi Gian đáp khẽ, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào gương mặt cậu. "Nếu em không chê, đêm nay để tôi đền bù cho em, được chứ?"
Tuyền Nại giật mình, đôi mắt thoáng dao động. Cậu liếc hắn một cái, rồi lập tức cúi xuống, gương mặt trắng mịn ửng lên sắc hồng mong manh như cánh hoa đào đầu xuân. Một lát sau, cậu khẽ cắn môi, cố giữ vẻ lạnh nhạt:
"Thiếu soái, chú đừng nói những lời quá quen thuộc như thế. Em không phải người của chú."
"Vậy tôi là gì của em?"
Tuyền Nại ngẩng lên, trong mắt lóe ánh giận mà cũng lẫn nỗi bối rối khó tả. Cậu quay đi, hạ giọng nói khẽ, như sợ chính mình nghe thấy.
"Chú là Thiên Thủ Phi Gian, tướng quân thống lĩnh trăm vạn binh, người mà ai cũng nể, cũng sợ. Còn em..." Một nụ cười nhạt thoáng qua nơi khóe môi, "em chỉ là kẻ bị ép gả cho chú. Vậy thôi."
"Bị ép gả," Phi Gian lặp lại, từng chữ vang lên chậm rãi, "nhưng tôi là tự nguyện cưới em."
Nói rồi, hắn đứng dậy, bước tới. Mỗi bước của hắn như kéo theo tiếng nhịp tim nặng nề trong căn phòng tĩnh lặng. Ánh sáng đèn chao nghiêng trên vai áo quân phục, bóng hắn phủ xuống, khiến thân ảnh Tuyền Nại nhỏ bé đến đáng thương. Cậu khẽ lùi, nhưng sau lưng đã chạm phải mép giường. Không còn đường thoái, hơi thở hai người quấn vào nhau, hương rượu và mùi gỗ ấm hòa lẫn.
"Chú... chú muốn gì nữa?" - giọng Tuyền Nại run nhẹ, chẳng biết vì giận hay vì sợ hãi trước uy áp người kia.
"Muốn em."
Vừa dứt lời, môi xinh của Tuyền Nại đã bị gã đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm. Đầu lưỡi Phi Gian kiên nhẫn cạy mở khớp hàm của cậu, vói vào bên trong khoang miệng ướt át nóng bỏng, lại cuốn lấy đầu lưỡi của cậu mà trêu đùa không buông.
"Ư... ưm,... chú... a..."
Lưỡi của cậu bị hắn chơi đùa đủ kiểu, vô lực mặc cho Phi Gian uốn nắn, quấn quýt với nhau như hai con rắn đang giao phối.
Nụ hôn đầu trong suốt mười tám năm của cậu lại bị người chồng lớn hơn cậu mười lăm tuổi cướp lấy một cách thô bạo như vậy, đáng lí Tuyền Nại phải tức giận đẩy hắn ra và tặng cho một cái tát. Nhưng ngặt nỗi kĩ thuật hôn của hắn quá điêu luyện, chỉ là nghịch lưỡi thôi cũng làm cậu phát nứng.
Cái cơ thể song tính chết tiệt.
Lồn nhỏ giữa hai chân đã bắt đầu rục rịch, đầu lưỡi được Phi Gian chăm sóc thoải mái càng khiến lồn xinh khát khao nhiều hơn, liên tục rỉ ra nước dâm tanh ngọt chảy dọc hai bên đùi non.
Phi Gian luồn tay ra sau, ôm lấy bờ mông mập, thầm cảm thán vợ mình nuôi bao năm mà vẫn nhỏ xíu, hóa ra là dồn hết xuống cặp mông vểnh này rồi. Trên thì say mê cùng Tuyền Nại đá lưỡi, dưới thì hết xoa lại nắn, cảm giác mềm mại đàn hồi quả nhiên rất đã thèm. Mà vợ của hắn có thói quen không mặc đồ lót khi đi ngủ, tuy không thừa nhận nhưng Thiên Thủ Phi Gian thật sự rất thích cái thói quen dâm đãng này của cậu. Biết bao đêm thằng em bên dưới biểu tình mà không dám manh động, chỉ biết làm bạn với tay phải và nước lạnh vì sợ vợ ghét mình thêm, cuối cùng cũng đến ngày nhị đương gia Thiên Thủ tu thành chính quả.
Quả nhiên Tuyền Nại không dâm, người bệnh hoạn là Thiên Thủ Phi Gian hắn!
Bàn tay bắt đầu không yên phận mà vói vào trong lớp vải mỏng tang, vì Tuyền Nại không mặc quần lót nên Phi Gian dễ dàng tìm đến bé lồn đang khóc thút thít. Bàn tay to lớn bao trùm lên lồn xinh mà xoa năn vài cái, xoa ra một tay đầy nước sốt tanh ngọt nhớp nháp. Hắn đưa tay lên miệng, liếm sạch nước dâm của cậu trên tay.
"Nước lồn của em quả nhiên rất ngọt..."
Nói rồi người đàn ông bỗng nhiên bế bổng Tuyền Nại lên, để cho cậu cưỡi lên mặt mình. Lồn xinh bị miệng hắn bao lấy trọn vẹn, hạt đậu nhỏ còn bị đầu mũi người đàn ông cọ qua cọ lại trêu chọc không thôi.
"Ah... chỗ đ...đừng liếm mà...hức..."
Hai cánh môi dưới hồng nộn bị đầu lưỡi như con rắn ranh ma liếm mút, Phi Gian thậm chí còn vói vào tận bên trong, bắt chước động tác đụ địt chọc cho lồn dâm rỉ nước không ngừng. Khuôn mặt Thiên Thủ Phi Gian giờ đây như dính chặt lấy thân dưới Tuyền Nại, lưỡi như cây gậy thọc vào rút ra, quấy loạn trong động dâm ấm áp.
"Ah... liếm chậm lạ...hức... chịu không
nổi...muốn bắn..."
Tuyền Nại bất lực mà ôm chặt đầu người đàn ông, lồn múp không ngừng co rút phun ra nước dâm. Người đàn ông không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái miệng
nhỏ dâm đãng.
"Lồn non đáng yêu thật, y như chủ nhân của nó vậy."
"Ah."
Tuyền Nại thở ra một hơi nóng, sắc mặt hoảng hốt, vẫn chưa hoàn hồn sau những cảm xúc mãnh liệt vừa trải qua. Trong khoảnh khắc đó, lưỡi của người đàn ông lại một lần nữa tấn công, nhẹ nhàng lướt dọc theo môi lồn rồi từ từ đi xuống, ngẩng cao đầu mút lấy lỗ dâm giữa hai mông, đầu lưỡi một lần nữa lặp lại động tác đụ địt, trêu đùa lỗ dâm khiến Tuyền Nại không nhịn được rên rỉ.
"Um..mông bị chọc đến...a...đồ già nhà chú...đừng...đừng có chọc...ư..."
Phi Gian vừa lướt lưỡi trên cửa lồn dâm dật của Tuyền Nại, vừa ôm lấy cậu, rồi ném Tuyền Nại lên giường, để cậu lún sâu vào những cảm xúc mơ hồ trong cơn say tình dục. Ánh mắt hắn đầy lửa nhiệt huyết, như thể muốn chiếm lĩnh toàn bộ thế giới của câun, khiến mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại sự cuốn hút mãnh liệt giữa hai người. Phi Gian cầm thằng em khủng bố của mình đặt nơi cửa vào hang động ẩm ướt, như cố ý trêu ngươi mà để nó cọ xát, đầu cặc tiến vào một chút rồi lại nhanh chóng rút ra. Hắn cúi xuống, mút lấy vành tai Tuyền Nại thì thầm.
"Bé ngoan chiều chú lần này nhé."
Chẳng đợi người đẹp suy nghĩ gì thêm, hắn cầm lấy thằng em, một đường thẳng tắp tiến vào mà không thèm báo trước. Sâu trong lồn non bị tấn công bất ngờ liền siết chặt lấy con cặc khủng đang ngang ngược càn quấy.
"Ah...chú già...xấu..."
Tuyền Nại chưa kịp phòng bị đã bị cắm vào, lồn trinh mười tám năm bị khai bao một cách thô bạo khiến cơn đau nơi giao hợp càng được đà khuếch đại.
"Chú...ah, không cần...không... không thể như vậy...hức..ớn quá...bền trong...ư... trướng quá..ưm"
"Chà...lồn nhỏ của Nại Nại chặt quá.."
Cặc Phi Gian thử di chuyển một chút đã bị tầng tầng lớp lớp thịt non bao vây, bên trong giống như có vô số cái miệng nhỏ dán chặt, mút lấy thân cặc. Hắn bóp lấy eo thon của Tuyền Nại, nơi cổ họng phát ra một tiếng gầm khe khẽ.
"Em ngoan thả lỏng nào," Phi Gian cúi đầu ngậm lấy vú nhỏ trắng nõn của Tuyền Nại mút mát, vòng eo chó đực một lần nữa dùng sức thọc vào trong lồn nhỏ mà xỏ xiên, "Ngoan, thả lỏng, rất nhanh sẽ làm em thoải mái."
Tuyền Nại thật sự khóc không thành tiếng, cặc hắn giống như cọc gỗ mà hung hăng đâm thọc, đầu khấc thì điên cuồng nghiền ép điểm dâm đến phát khóc khiến nước nôi chảy ra lênh láng. Đối với một thiếu niên vừa tròn mười tám, nếm trải tình ái mãnh liệt như vậy quả thật có chút không tiêu.
Chỉ mới thọc vào và rút ra vài lần, Tuyền Nại đã trợn trắng mắt, cơ thể co rút lại như bị một cơn đau bất ngờ ập đến. Từ khe hở giữa nơi giao hợp, dòng nước ấm tràn ra, thấm ướt từng mảng ga giường bên dưới, tạo nên một vệt ẩm ướt dâm đãng lan rộng. Cảm giác ấy như một cơn sóng dâng trào, khiến tâm trí cậu chao đảo, lạc lối trong những suy nghĩ hỗn độn.
"Ah...chồng ơi...sướng quá..ưm lồn nhỏ còn muốn...h..muốn nữa..."
Tuyền Nại cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc, tâm trí rối bời và không biết phải làm gì. Cậu lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn đang xô đẩy trong lòng. Trong khoảnh khắc ấy, hai chân cậu như có ý thức riêng, tựa như phản ứng vô thức, quấn chặt lấy eo người đàn ông. Cảm giác thật gần gũi, như một sợi dây vô hình nối kết giữa hai tâm hồn. Hơi ấm từ cơ thể hắn lan tỏa vào từng thớ thịt cậu, khiến trái tim cậu đập rộn ràng.
Môi lông hồng hào của Tuyền Nại như cánh hoa mềm mại, khẽ cắn nuốt lấy cặc lớn, mỗi lần lại như được mở rộng thêm. Mỗi lần hắn tiến vào, mang theo dòng nước ấm áp, sự va chạm như cơn sóng dâng trào, văng tung tóe khắp nơi, tạo nên những âm thanh rào rạt, như bản nhạc của những khát khao chưa từng được thỏa mãn. Cảm giác ấy không chỉ là sự thỏa mãn thể xác, mà còn là sự giao hòa của những cảm xúc mãnh liệt, khiến cho không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại họ trong những khoảnh khắc đầy mê hoặc.
Tuyền Nại như lạc vào một thế giới riêng, nơi mà mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại sự khao khát tình dục và đam mê dâng trào. Cậu không thể cưỡng lại sức hút từ hắn, như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, say mê và cuồng nhiệt.
Con cặc bự bị lồn non kẹp chặt, như một cơn lốc cuốn lấy mọi thứ xung quanh. Người đàn ông với vẻ mặt say mê, nâng Tuyền Nại lên gần, để đầu cậu tựa vào hõm vai hắn, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mạnh mẽ ấy.
Nửa thân dưới của hắn như một cỗ máy, mạnh mẽ và đầy sức sống, lao vào trong nhịp điệu cuồng si. Mỗi cú va chạm đều như những nhát búa đập mạnh vào tâm trí, khiến hắn say sưa trong cảm giác mãnh liệt. Hơi thở gấp gáp, tiếng thở dốc hòa quyện với tiếng rên ngọt ngào, tạo nên một bản giao hưởng của khoái cảm và khao khát.
"Vợ dâm, lồn xinh có thích ăn cặc lớn của chồng không?"
"Uưm.....thích...chỗ đó..ah..lồn non sướng quá..th... thích cặc lớn của chồng..."
Đôi tay mềm mại của Tuyền Nại ôm chặt lấy cổ người đàn ông, tiếng kêu rên sung sướng bật ra từ đôi môi cậu, ngân vang như những nốt nhạc êm ái, hòa quyện cùng hơi thở gấp gáp của hắn, tạo nên một bản giao hưởng đầy mê hoặc. Cảm giác say đắm trong tình dục mãnh liệt khiến toàn thân cậu ửng hồng như những cánh hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.
"Vợ dâm, chồng chơi chết cái lồn hư này..."
Phi Gian bị vẻ mặt bị địt đến mê muội của bé cưng nhà mình chọc cho nứng đến phát điên. Hắn hung hăng cắn lấy môi cậu, thân dưới lại như được gắn mô tơ mà dập liên hồi khiến Tuyền Nại kêu dâm oai oái.
"Thật sướng..rất thích bị chồng
chơi... ư, sướng lồn quá... chồng chơi em sướng lồn quá..."
Cuối cùng, cậu đã đắm chìm trong khoái cảm chân chính, cảm giác mà trước đây cậu chưa từng trải nghiệm. Hình ảnh của bé cưng kháng cự giờ đây đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự dâm đãng ngập tràn. Cậu cảm nhận được sự sung sướng lan tỏa khắp cơ thể, lồn non khép chặt lại như một phản xạ tự nhiên, giữ chặt lấy con cặc của người đàn ông bên trong, như thể không muốn rời xa khoảnh khắc tuyệt diệu này.
"Cái miệng nhỏ bên dưới của bà xā thật biết hút, muốn cặc lớn của chồng hút vào tử cung sao? Để ông xã giúp em."
Người đàn ông gầm lên một tiếng, âm thanh trầm thấp vang lên như tiếng sấm giữa trời đêm. Đầu khấc của hắn ngang ngược chen vào tử cung nhỏ hẹp, tạo nên cảm giác như lửa bỏng, phụt ra một tiếng rền rĩ, hòa quyện cùng sự mềm mại của bao thịt non. Hắn không hề dừng lại, mà bắt đầu thọc vào rút ra, nhịp nhàng như một điệu vũ say mê, khám phá từng ngóc ngách, từng cảm xúc sâu thẳm bên trong lồn non của Tuyền Nại.
"A.. cặc lớn cảm vào từ cung..oh...cặc lớn cắm bên trong sướng...thật thoải mái.."
Thiên Thủ Phi Gian nắm lấy cằm cậu, liếm mút cái lưỡi mềm nộn của người đẹp dưới thân. Tuyền Nại không ngừng nuốt xuống nước bọt do người kia đút cho, môi cậu bị hắn hút đến sưng đỏ cả rồi. Hai ngươi hôn đến mề mẩn, đến tận khi ngón tay của Phi Gian sỗ sàng cắm vào lỗ đít của Tuyền Nại, cậu mới vội vàng đánh vào ngực người đàn ông. Nhưng khoái cảm từ lồn dâm kết hợp cùng ba ngón tay thô lỗ đang khuấy loạn trong lỗ đít khiến nước mắt sinh lí chảy dài trên má Tuyền Nại.
"Chồng ơi... ư... đừng mà..."
Đêm vẫn còn dài.
---
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng vắt qua hàng rèm lụa, như hơi thở ấm áp, đọng lại trên mặt bàn gỗ sẫm, nơi đặt chiếc đèn bàn bằng đồng đã tắt từ lâu. Không khí trong phòng mang đến thứ tĩnh lặng ngọt ngào, như dư vị của một đêm mưa dài mà cơn mưa ấy, có lẽ chỉ hai người trong phòng mới thấu hiểu hết.
Thiên Thủ Phi Gian đã dậy từ sớm, quen với thói quen tỉnh giấc đúng giờ, dù ở doanh trại hay trong ngôi biệt thự bên bờ Hoàng Phố. Áo ngủ sẫm màu khoác hờ trên vai, hắn ngồi bên bàn, vừa đọc vài tờ báo sáng, vừa thỉnh thoảng liếc về phía giường. Ánh nắng chiếu qua tấm rèm, lướt nhẹ lên khuôn mặt trắng ngần của người đang nằm nghiêng, khiến đôi má ấy hồng lên như được phủ một lớp sương đào.
Vũ Trí Ba Tuyền Nại vẫn say giấc, hoặc có lẽ chỉ giả vờ ngủ. Hàng mi cong khẽ rung, gương mặt vùi nửa trong gối, để lộ đôi môi đỏ mảnh, hơi bặm lại như người còn giận. Cái cách cậu xoay lưng lại, trùm chăn kín đến vai, lộ rõ vẻ hờn dỗi. Mỗi lần hắn khẽ động, chiếc chăn lại siết chặt thêm một chút, như thể chỉ cần hắn đến gần, cậu sẽ lập tức quay lưng lại nữa.
Phi Gian khẽ bật cười. Nụ cười ấy không lớn, chỉ thoáng qua nơi khóe môi, nhưng đã đủ để xua bớt vẻ nghiêm nghị thường thấy. Hắn đặt tờ báo xuống, thong thả đứng dậy, bước đến bên giường. Ngón tay thô ráp của hắn khẽ vén một góc chăn, lộ ra bờ vai trắng mịn của người kia.
"Còn giận sao?" – hắn hỏi nhỏ, giọng trầm thấp pha chút ý cười.
Không có tiếng đáp lại. Tuyền Nại chỉ khẽ nhích người, trùm chăn cao hơn, để lại duy nhất một lọn tóc đen lòa xòa bên gối.
"Giận đến thế cơ à?" - Phi Gian thở dài, ánh mắt dịu lại. Hắn cúi xuống, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo mép chăn, nói tiếp bằng giọng mềm mỏng hơn, cái giọng mà chỉ dành riêng cho người trên giường kia: "Được rồi, tôi sai. Đêm qua khiến em mệt, sáng nay không ép phải dậy đâu."
Vẫn im lặng. Chỉ có tiếng hít thở khẽ khàng của Tuyền Nại, đều đặn như tiếng gió lướt qua rèm. Nhưng nếu tinh ý, người ta sẽ thấy đôi vành tai cậu đã hồng lên, đỏ như nhuộm, chỉ là cố giấu trong chăn mà thôi.
Phi Gian cười nhẹ, lùi lại một bước, rồi gọi vọng ra cửa: "Người đâu, chuẩn bị bữa sáng cho phu nhân. Cháo yến, ít đường, nhớ dọn thêm sữa tươi và bánh hấp."
Người hầu vội cúi đầu đáp, thoăn thoắt lui đi. Còn hắn, khi quay lại, vẫn thấy cục chăn nhỏ kia im lìm giữa giường, chẳng nhúc nhích.
Hắn tiến gần hơn, khẽ ngồi xuống mép giường. "Em định không nói chuyện với tôi thật sao? Cả người hầu cũng cười tôi bị phu nhân giận rồi kìa."
Lúc ấy, chiếc chăn khẽ nhúc nhích. Rồi từ trong lớp lụa dày, vọng ra một tiếng nói nhỏ xíu xiu: "Chú nói nhiều quá. Em mệt."
Phi Gian bật cười thành tiếng, khẽ cúi xuống, chạm môi lên mái tóc cậu một thoáng: "Được, nghỉ ngơi đi. Tối nay tôi về cùng em ăn tối."
Hắn đứng dậy, bước ra ngoài. Phía sau, tấm rèm vẫn lay động trong gió sớm, và giữa chiếc chăn dày, người nào đó khẽ mở mắt, liếc ra theo bóng dáng ấy. Ánh nhìn còn vương chút giận hờn nhưng khóe môi đã hơi cong, như nụ cười nhỏ giấu trong lòng, chẳng chịu cho ai thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro