,, ((( ̄ □) _ / \_

Ánh sáng mờ ảo của chiều tà bao phủ khắp khu rừng, phản chiếu lên mặt hồ như những vệt vàng óng ánh. Todoroki và Bakugo đã sống trong rừng suốt nhiều ngày, lánh xa sự phức tạp của thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, càng ở lâu, Todoroki càng cảm nhận được sự căng thẳng, những bóng ma của quá khứ cứ lẩn khuất trong tâm trí chàng. Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, là lúc những ký ức đau đớn từ cung điện, từ cha mình lại ập đến.

"Ngươi ổn chứ?" Bakugo hỏi, ngước mắt lên nhìn Todoroki. Đôi mắt của cậu đầy lo lắng, không phải vì sợ hãi mà vì sự thấu hiểu. Cậu biết rõ rằng Todoroki không chỉ đang chạy trốn, mà còn đang đối mặt với chính mình.

Todoroki im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Chàng không muốn nói ra những nỗi lo sợ đã ăn sâu vào trái tim mình. Việc từ bỏ vương triều, bỏ lại gia đình, không phải là một quyết định dễ dàng. Đó là một cái giá quá đắt, nhưng Todoroki đã chấp nhận. Tuy nhiên, trong những giây phút một mình, khi mọi thứ lặng im, chàng không thể không nghĩ đến cái giá mà mình phải trả.

"Lúc nào cũng thế, ngươi đều chỉ im lặng. Chẳng phải chúng ta đã quyết định rồi sao? Hãy sống vì chính mình, không phải vì ai khác." Bakugo tiếp tục, giọng nói có phần cứng rắn, như muốn nhắc Todoroki nhớ về những lý do mà cả hai đã lựa chọn con đường này.

Todoroki quay lại nhìn Bakugo. Đôi mắt cậu lúc này tràn đầy sự kiên định, và Todoroki cảm thấy lòng mình ấm lại. Chàng biết Bakugo không chỉ là người bạn đồng hành, mà là người duy nhất có thể hiểu được những gì chàng trải qua. Và, trong khoảnh khắc này, Todoroki chợt nhận ra một điều quan trọng: Cuộc sống này không phải chỉ có nghĩa vụ và trách nhiệm. Cũng có thể là tình yêu, tự do, và sự lựa chọn.

Tối hôm đó, khi cả hai ngồi bên bờ hồ, Todoroki ngước mắt lên nhìn bầu trời sao. Hàng triệu ngôi sao nhấp nháy trên cao, giống như những hy vọng mà chàng đã từ bỏ để tìm kiếm một cuộc sống mới. Tuy nhiên, cái giá phải trả cho tự do đôi khi không phải là những giây phút bình yên mà họ mong muốn.

Bất ngờ, từ phía xa, một tiếng vó ngựa vọng lại, đập vào tai họ như một cảnh báo. Todoroki căng thẳng, đứng bật dậy. "Họ đã đến."

Bakugo nhìn vào Todoroki với vẻ nghiêm túc, ánh mắt cậu trở nên sắc bén. "Chúng ta phải đi thôi, trước khi quá muộn."

Họ không kịp chuẩn bị gì. Trong chớp mắt, một đoàn lính xuất hiện từ phía rừng, dẫn đầu là một kỵ binh mặc áo giáp hoàng gia. Todoroki nhận ra họ ngay lập tức – đó là đội quân của cha chàng, do Enji phái đi truy tìm chàng. Không có gì phải nghi ngờ nữa, cha chàng đã biết và không dễ dàng tha thứ.

"Hoàng tử Todoroki, ngươi đã trốn chạy lâu quá rồi. Đừng tưởng có thể trốn mãi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Todoroki giật mình.

Đó là Enji, vua của vương quốc Enrai, và là cha của Todoroki. Tuy trái tim Todoroki không còn rung động vì hình ảnh của cha, nhưng câu nói đó vẫn làm chàng cảm thấy một sự căng thẳng chưa từng có. Ngay cả khi đã quyết định rời bỏ vương triều, chính sự xuất hiện của Enji làm cho Todoroki không thể không cảm thấy một phần trách nhiệm.

"Con không thể sống cuộc đời mà ngài đã sắp đặt cho con nữa," Todoroki nói, giọng nói lạnh lùng nhưng không thiếu phần quyết liệt. "Con đã chọn con đường này. Ngài không thể thay đổi được quyết định của con."

Enji bước xuống khỏi con ngựa, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. "Ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi có quyền lựa chọn sao? Ngươi là hoàng tử của vương quốc này. Ngươi không chỉ là con trai ta, mà còn là tương lai của cả đất nước. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể từ bỏ mọi thứ mà không hề chịu hậu quả."

Bakugo bước lên, đứng cạnh Todoroki, ánh mắt không hề nao núng. "Vậy thì hãy để tôi giúp ngài hiểu. Hoàng tử không phải là một công cụ của vương quốc. Ngài ấy là một con người, có quyền tự do sống theo cách mình muốn. Nếu ngài muốn bắt ngài ấy, thì cứ thử đi."

Enji nhìn vào Bakugo, cười khẩy. "Một tên họa sĩ nghèo như ngươi cũng dám lên tiếng. Cút đi!"

Todoroki không thể không cảm thấy bực bội, nhưng chàng cũng biết rằng bây giờ không phải lúc để đối đầu với cha mình. "Cha, con sẽ không trở lại. Nếu ngài muốn chiến đấu, thì chiến đấu với chính mình. Con sẽ không để ngài quyết định cuộc đời con thêm nữa."

Lính của Enji chuẩn bị lao vào, nhưng Todoroki nắm lấy tay Bakugo, kéo cậu ra phía sau. "Đi thôi, chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn nữa."

Và như vậy, dưới ánh trăng sáng, họ lao vào khu rừng, bắt đầu một cuộc chạy trốn mà không thể quay đầu. Mỗi bước chân của họ là một quyết định cuối cùng. Và từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn giống trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro