・. ・: ★'. ・. ・: ☆
Họ chạy như thể cả thế giới đang đuổi theo mình, mồ hôi và mưa trộn lẫn vào nhau, làm cho không khí thêm phần nặng nề. Todoroki cảm nhận từng bước chân nặng nhọc, nhịp tim đập loạn xạ như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Họ đã gần đến con đường nhỏ phía trước, nơi là lối thoát duy nhất mà họ có thể trông đợi, nhưng mọi thứ dường như không còn trong tầm tay. Từng tiếng vó ngựa, từng tiếng thét từ đằng sau càng lúc càng gần, như một cơn sóng thần, đang cuốn lấy họ.
Bakugo vẫn không ngừng lao về phía trước, cơ thể mỏi mệt nhưng ánh lửa trong mắt cậu chưa bao giờ tắt. Cậu nhìn Todoroki, rồi lại nhìn về phía trước, sự quyết tâm trong đôi mắt đỏ như ngọn lửa bùng cháy không thể dập tắt. "Chúng ta sẽ vượt qua, Todoroki! Cố lên!"
Nhưng đột nhiên, một tiếng thét sắc nhọn từ đằng sau vang lên, làm cho cả hai quay lại. Chỉ trong tích tắc, một nhóm lính cầm gươm lao tới, vây kín họ. Những bóng đen lao đến từ mọi hướng, những tiếng vó ngựa vang lên như tiếng sấm rền, không còn nơi nào để chạy.
"Không thể nào!" Todoroki hét lên, giọng gần như nghẹn lại trong cổ họng. "Không thể để chúng ta bị bắt!"
Bakugo quay lại, mắt đỏ ngầu, giọng như chực trào ra từ cơn giận dữ: "Coi chừng!" Cậu lao ra, đôi tay đầy năng lượng, nhưng không đủ nhanh để cản lại những cú vung gươm sắt bén từ phía đối thủ. Một tên lính vung gươm, nhắm thẳng vào Todoroki.
Cả hai cùng bật ra một tiếng hét, nhưng trong khoảnh khắc, ánh sáng từ lưỡi gươm chói lọi đã chiếu vào Todoroki, một cú đâm mạnh mẽ làm chàng ngã xuống đất. Chàng không thể dừng lại, không thể chống cự, chỉ có thể cảm nhận sức mạnh dần rời khỏi cơ thể mình.
Cậu và chàng bị trói lại, xiềng xích chặt đến nỗi không thể nhúc nhích. Todoroki cảm nhận đôi mắt mình mờ dần, máu rỉ ra từ vết thương nhưng không đủ sức khiến chàng ngất đi. Mọi thứ dường như mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Bakugo bên cạnh.
"Bakugo..." Todoroki thì thầm, ngực nặng trĩu. "Chúng ta đã thất bại rồi sao?"
Bakugo không trả lời ngay lập tức, nhưng từ ánh mắt đầy đau đớn ấy, Todoroki biết rõ ràng rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không rời bỏ chàng.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều trên mái tóc ướt của cả hai. Những tên lính kéo họ dọc theo con đường bẩn thỉu, qua cánh cửa lớn của hoàng cung, nơi mọi người đã chờ đợi để chứng kiến sự thất bại của họ.
Todoroki không thể nghĩ nổi nữa. Mọi thứ như tan vỡ, sự tuyệt vọng bao trùm, từng hơi thở trở nên nặng nề. Chàng cảm thấy ngực mình thắt lại khi nghĩ đến tương lai, đến những ngày tháng trong nhà giam, những cuộc tra khảo đầy nhục nhã mà họ sẽ phải chịu đựng.
"Cậu... cậu không sao chứ?" Todoroki hỏi, âm thanh nghẹn ngào, rối loạn. Cậu nhìn vào mắt Bakugo, nhưng chỉ thấy sự im lặng, sự đau đớn mà cậu không thể nói ra.
Bakugo siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoen lệ. "Todoroki... đừng lo. Chúng ta sẽ không bị đánh bại đâu. Không phải bây giờ, không phải bao giờ nữa." Cậu cố nở nụ cười, mặc dù những giọt nước mắt đọng lại trong khoé mắt như mưa rơi trên bãi cỏ.
Và ngay khi cửa phòng giam đóng lại, và những bước chân của kẻ bắt giữ dần khuất, một sự yên lặng đến nghẹt thở bao trùm. Họ bị giam giữ, ở hai nơi riêng biệt, nhưng tâm hồn của cả hai không bao giờ bị cầm tù, xa cách.
Todoroki cảm nhận trong trái tim mình, dù là hiện tại hay tương lai, dù thế giới có sụp đổ, cậu vẫn sẽ yêu Bakugo. Không gì có thể thay đổi được tình cảm này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro