(o_ _) ノ 彡 ☆
Mưa rơi lộp độp trên những con đường lát đá của khu chợ Nam. Không khí ẩm ướt và làn hơi lạnh từ bầu trời u ám làm mọi người vội vã tìm nơi trú ẩn, nhưng Bakugo vẫn ở đó, ngồi bên bức tường cũ kỹ, tay cầm chặt cây cọ như thể cả thế giới này chẳng liên quan gì đến cậu.
Cậu đang hoàn thiện một bức tranh khác – lần này là một cánh đồng hoa đỏ rực cháy dưới bầu trời xám xịt. Những nét cọ mạnh mẽ, gấp gáp, như trút cả cơn bão lòng vào từng lớp màu.
"Ngươi không sợ bị ốm sao?"
Giọng nói trầm quen thuộc vang lên khiến Bakugo khựng tay. Cậu quay đầu lại và thấy chàng trai với mái tóc hai màu đang đứng đó, áo choàng dài đen tuyền thấm nước nhưng gương mặt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng điềm tĩnh.
"Lại là ngươi à? Đừng nói với ta rằng ngươi có sở thích kỳ lạ là theo dõi người khác." Bakugo nhíu mày, dù sâu trong lòng không thể phủ nhận rằng cậu có chút... mong đợi cuộc gặp này.
Todoroki nhún vai, tiến lại gần hơn. "Ngươi cứ xuất hiện mãi trong đầu ta. Có lẽ ta muốn biết thêm về con người kỳ lạ này."
Bakugo bật cười, tiếng cười khàn nhưng đầy năng lượng. "Con người kỳ lạ? Ngươi còn lạ hơn ta. Ngươi ăn mặc như một quý tộc nhưng suốt ngày đi lang thang ở khu chợ nghèo này. Vậy, rốt cuộc ngươi là ai?"
Todoroki nhìn thẳng vào mắt cậu. Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt hai màu ấy khiến Bakugo cảm thấy như bị đóng băng tại chỗ. Nhưng rồi Todoroki lại quay đi, không trả lời trực tiếp.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Quan trọng là ngươi có thể vẽ ra cả thế giới mà ngươi muốn, đúng không?"
Bakugo nhíu mày, không thích cái cách Todoroki luôn né tránh câu hỏi. "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, nhưng đừng nghĩ rằng ngươi có thể bước vào cuộc đời ta rồi đi như một cơn gió. Ta không thích những người như vậy."
Todoroki im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tranh Bakugo đang vẽ. "Cánh đồng này... tại sao lại là màu đỏ?"
"Đỏ là màu của sự sống. Nhưng dưới bầu trời này, nó cũng là màu của sự nổi loạn," Bakugo đáp mà không cần suy nghĩ.
"Ngươi thật thú vị," Todoroki khẽ nói, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên gương mặt chàng.
Bakugo thoáng ngẩn người trước nụ cười đó. Dù lạnh lùng và kiêu ngạo, Todoroki có một nét cuốn hút kỳ lạ khiến Bakugo không thể rời mắt.
"Thôi nào, ngươi có muốn thử không?" Bakugo bất ngờ đưa cây cọ cho Todoroki, ánh mắt thách thức.
"Ta chưa bao giờ vẽ tranh," Todoroki thừa nhận, nhưng vẫn cầm lấy cây cọ từ tay Bakugo.
"Thì thử đi. Có gì phải sợ?"
Todoroki chậm rãi đưa cây cọ lên, nhưng bàn tay chàng hơi run. Bakugo bật cười lớn. "Ngươi là một quý tộc yếu ớt à? Đừng lo, cứ để cảm xúc dẫn lối."
Lời nói của Bakugo như một lời khích lệ. Todoroki hít sâu, đặt nét cọ đầu tiên lên bức tranh. Lạ thay, màu sắc chàng chọn là trắng – một nét trắng tinh khôi giữa nền đỏ rực rỡ.
"Trắng à? Ngươi nghĩ màu trắng có thể nổi bật ở đây sao?" Bakugo hỏi, ánh mắt lóe lên chút tò mò.
"Tại sao không? Đôi khi, chỉ cần một chút khác biệt là đủ để khiến mọi thứ trở nên đặc biệt." Todoroki đáp, giọng trầm nhưng đầy chắc chắn.
Bakugo im lặng, nhìn chàng hoàng tử bí ẩn với ánh mắt mới lạ. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy rằng người đứng trước mặt mình không chỉ là một kẻ xa lạ tò mò.
Cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn, nhưng cả hai chẳng ai để ý. Giữa tiếng mưa rơi và hơi lạnh, một bức tranh kỳ lạ đang hình thành – một cánh đồng đỏ với những vệt trắng nổi bật, như ánh sáng len lỏi trong màn đêm.
"Ta nghĩ... ta bắt đầu hiểu ngươi rồi," Bakugo lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên một chút ấm áp.
"Vậy sao?" Todoroki đáp, đặt cây cọ xuống và nhìn thẳng vào Bakugo. "Nhưng ngươi chưa biết gì về ta đâu, Bakugo."
Bakugo thoáng sững người. Lần đầu tiên Todoroki gọi tên cậu – một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, nhưng lại khiến trái tim cậu khẽ run lên.
"Rồi ta sẽ biết," Bakugo nói, giọng kiên định.
Hai người đứng đó, dưới cơn mưa lạnh, bên bức tranh đầy sắc màu. Và từ đó, một mối liên kết kỳ lạ bắt đầu – một thứ gì đó vượt xa định kiến, vượt xa thân phận của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro