Chương 1: Sau lớp bổ túc
Căn phòng bổ túc vắng vẻ chỉ còn lại hai người – Todoroki Shoto và Bakugo Katsuki. Lớp học đã kết thúc hơn một tiếng trước, nhưng cả hai vẫn đang dán mắt vào cuốn sách trước mặt. Hôm nay là buổi học thêm sau giờ học chính thức, và dường như cả hai đều bị giữ lại vì lý do khác nhau: Todoroki vì một bài tập phân tích chưa hoàn thành, còn Bakugo... đơn giản là vì thầy Aizawa thấy anh cần cải thiện thái độ của mình trong giờ học.
Todoroki ngồi thẳng lưng, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm dường như ẩn chứa một điều gì đó đang trỗi dậy trong lòng cậu mà chính cậu cũng chưa nhận ra. Phía đối diện, Bakugo đang bực bội ngồi gõ gõ bút trên bàn, đôi mắt sắc bén liếc về phía chiếc đồng hồ trên tường, dường như không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
"Khỉ thật, còn bao lâu nữa mới hết giờ? Tao chán rồi!" Bakugo gắt gỏng, giọng cộc cằn nhưng không hẳn là tức giận. Có lẽ cậu chỉ đang khó chịu vì sự yên lặng kéo dài.
Todoroki liếc nhìn Bakugo qua mép cuốn sách, một thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại thả mình chìm vào dòng suy nghĩ. Từ trước đến nay, cậu luôn thấy Bakugo là một người mạnh mẽ, quyết đoán đến mức thô lỗ, nhưng có một điều gì đó đã thay đổi từ khi hai người bắt đầu tham gia lớp bổ túc cùng nhau. Không còn những cuộc cãi vã nảy lửa, không còn những cái nhìn khinh khỉnh hay những lời lăng mạ từ phía Bakugo – thay vào đó là một không khí kỳ lạ mà Todoroki không thể giải thích.
Có lẽ, cậu đã bắt đầu nhìn Bakugo theo một cách khác. Lần đầu tiên, Todoroki nhận ra rằng Bakugo không chỉ là một người nóng tính và háo thắng. Cậu ấy là một người làm việc hết mình, không ngại đối đầu với khó khăn và luôn luôn cố gắng trở thành người giỏi nhất. Có lẽ đó là điểm mà Todoroki bắt đầu ngưỡng mộ.
"Bakugo," Todoroki gọi, giọng nói trầm nhưng có phần ngập ngừng.
"Hả? Lại chuyện gì nữa đây?" Bakugo đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi chiếc đồng hồ.
"Cậu có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không?" Todoroki hỏi, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tò mò lẫn chút chân thành. Đây không phải là câu hỏi thông thường mà cậu hay đặt ra. Nó xuất phát từ sự quan sát kỹ lưỡng và những suy nghĩ không ngừng ám ảnh cậu thời gian gần đây.
Bakugo ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ trước câu hỏi. "Mệt mỏi à? Ý mày là gì?"
"Tớ chỉ thắc mắc... cậu luôn đẩy bản thân đến giới hạn, thậm chí vượt qua giới hạn đó. Nhưng liệu có lúc nào cậu cảm thấy... quá sức?" Todoroki giải thích, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Bakugo, như thể đang tìm kiếm điều gì đó sâu hơn trong đôi mắt quyết liệt ấy.
Bakugo nhìn Todoroki trong một khoảnh khắc, rồi bật cười – một tiếng cười khẽ nhưng lại mang trong nó một sự châm biếm nhẹ nhàng. "Mệt mỏi? Tao không có thời gian để mệt mỏi, Todoroki. Tao phải trở thành số một, không ai được phép đứng trên tao. Nếu có lúc tao thấy quá sức, tao sẽ đập tan nó mà tiếp tục. Đơn giản vậy thôi."
Todoroki gật đầu, nhưng cậu không thể giấu được cảm giác trống trải trong lòng. Cậu ngưỡng mộ sự quyết đoán và sức mạnh của Bakugo, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng có lẽ Bakugo không cho phép bản thân nghỉ ngơi. Điều đó khiến cậu lo lắng, thậm chí là... quan tâm.
Kể từ ngày đầu tiên gặp Bakugo, Todoroki luôn coi cậu là một đối thủ đáng gờm, một người mạnh mẽ nhưng bạo lực và kiêu ngạo. Nhưng sau những tháng ngày phải cùng nhau trải qua lớp bổ túc, những buổi tập luyện căng thẳng và thậm chí cả những cuộc chiến sinh tử, Todoroki dần dần thấy rõ hơn về con người Bakugo. Cậu bắt đầu nhận thấy những khía cạnh khác biệt – những khoảnh khắc mà Bakugo, dù cố che giấu, vẫn để lộ ra sự yếu đuối hoặc mệt mỏi. Và có lẽ, chính những khoảnh khắc đó đã khiến trái tim của Todoroki rung động.
Nhìn Bakugo cặm cụi với cuốn sách, đôi mày cau lại như thể đang đối mặt với một cuộc chiến thực sự, Todoroki nhận ra rằng mình đã dần thích Bakugo từ lúc nào không hay. Cậu bị cuốn hút bởi sự cứng cỏi của Bakugo, nhưng cũng đồng thời cảm thấy lo lắng cho cậu ấy – lo lắng vì Bakugo luôn tự đẩy mình đến giới hạn mà không hề cho phép bản thân có cơ hội nghỉ ngơi.
Todoroki khẽ thở dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bakugo. Cậu không biết phải làm gì với cảm xúc của mình. Nói ra thì thật kỳ quặc, và Todoroki không chắc Bakugo sẽ phản ứng như thế nào nếu biết được. Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, cảm xúc này đang dần chiếm lĩnh trái tim mình.
"Đừng có thở dài kiểu đó, nghe bực mình lắm," Bakugo đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Todoroki.
Todoroki chớp mắt, hơi ngạc nhiên trước lời nhận xét của Bakugo. "Tớ... xin lỗi."
"Đừng có mà xin lỗi vì mấy chuyện vớ vẩn thế," Bakugo hằn học đáp, nhưng trong giọng nói của cậu không hề có sự tức giận thật sự. Có lẽ, Bakugo cũng đã quen với sự hiện diện của Todoroki sau bao nhiêu tháng phải cùng nhau trải qua những giờ học thêm căng thẳng này.
Căn phòng lại trở nên im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và những trang sách lật giở. Todoroki vẫn ngồi đó, đắm chìm trong suy nghĩ về Bakugo, về cảm xúc mới mẻ đang lớn dần trong cậu. Cậu biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng – Bakugo không phải là kiểu người sẽ dễ dàng chấp nhận những điều liên quan đến tình cảm, và Todoroki cũng chưa từng đối diện với những cảm xúc này trước đây. Nhưng cậu không thể ngăn mình không nghĩ về điều đó, không nghĩ về Bakugo với một sự quan tâm đặc biệt mà cậu chưa từng dành cho ai.
Lớp học bổ túc kết thúc, và cả hai cùng rời khỏi phòng. Trên đường về ký túc xá, Todoroki bất giác liếc nhìn Bakugo, người đang đi trước cậu với dáng vẻ quen thuộc – mạnh mẽ, tự tin, nhưng cũng có chút mệt mỏi sau một ngày dài.
"Tớ sẽ nói với cậu... một ngày nào đó," Todoroki thì thầm với chính mình, quyết tâm trong lòng ngày một rõ ràng hơn. Cậu sẽ tìm cách đối diện với cảm xúc của mình, và quan trọng hơn, cậu muốn biết Bakugo sẽ phản ứng thế nào khi biết rằng, Todoroki Shoto đã bắt đầu thích cậu.
4o
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro