Chương 23: Táo
Một ngày cuối tuần bình yên, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua cửa sổ của ký túc xá, mang đến không khí ấm áp dễ chịu. Todoroki đang ngồi ở bàn học, mắt cậu chăm chú vào cuốn sách về cách nấu ăn. Mặc dù cậu thường không phải là người giỏi bếp núc, nhưng sau khi được Bakugo chăm sóc và dỗ dành trong những ngày qua, cậu quyết định mình nên làm điều gì đó đặc biệt cho người yêu. Và không gì tốt hơn một bữa ăn thật ngon, với món tráng miệng mà Bakugo yêu thích: táo gọt hình con thỏ.
Hình ảnh Bakugo cắt táo vào một buổi chiều hôm nào đó hiện lên trong tâm trí Todoroki. Cậu nhớ như in hình ảnh Bakugo cầm con dao, khéo léo gọt vỏ táo và tạo ra những hình thù thật đáng yêu. "Làm được như cậu ấy thì thật tuyệt," Todoroki tự nhủ, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, Todoroki bắt tay vào công việc. Cậu lấy một quả táo đỏ, bóng mượt và tươi ngon, đặt lên bàn. Cậu cầm con dao, thận trọng quan sát từng đường cắt. Lần đầu tiên cậu gọt, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Vỏ táo lăn ra từng miếng mỏng, và Todoroki không thể không cảm thấy hài lòng.
"Tốt lắm! Mình có thể làm được," cậu tự nhủ với chính mình. Nhưng sự tự tin không kéo dài được lâu. Khi cậu cố gắng tạo ra những chi tiết tinh tế, một mảnh vỏ táo trượt đi và Todoroki không kịp trở tay. Dao cắt vào tay cậu, tạo nên một vết xước nhỏ. "Đau thật," cậu kêu lên, vội vàng rút tay lại, nhưng không thể ngăn được sự thất vọng.
Cậu nhìn vào quả táo, không thể bỏ cuộc. "Cố lên nào, Todoroki," cậu tự động viên mình. "Mình sẽ không để chuyện này làm mình nản lòng!"
Với quyết tâm cao, Todoroki tiếp tục gọt táo lần thứ hai. Lần này, cậu cố gắng cẩn thận hơn, nhưng ngay khi nghĩ rằng mình đã thành thạo, một lần nữa, lưỡi dao lại trượt, và lần này còn sâu hơn. "Ôi không!" Cậu kêu lên, đau đớn nhìn bàn tay mình. "Tại sao lại khó đến vậy?"
Mặc dù không muốn bỏ cuộc, nhưng Todoroki biết rằng cần phải nghỉ ngơi một chút. Cậu rửa sạch tay và băng lại vết thương, sau đó quyết định ngồi xuống một chút để lấy lại tinh thần. Nhìn qua cửa sổ, cậu thấy ánh nắng đang lấp lánh, và trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp. "Bakugo chắc sẽ rất vui nếu mình làm được món này," cậu nghĩ.
Sau một lúc hồi phục tinh thần, Todoroki quay lại với quả táo thứ ba. "Lần này, mình phải cẩn thận hơn," cậu tự nhủ và bắt đầu cắt. Cậu cố gắng nhớ lại những động tác mà Bakugo đã thực hiện: những đường gọt mượt mà, những chi tiết sống động. Cậu bắt đầu cắt, lần này rất tập trung.
Khi đã gọt xong lớp vỏ, cậu cảm thấy tự tin hơn. Nhưng khi đến phần tạo hình, tay cậu lại một lần nữa bị dao cắt phải. "Không, không, không!" Todoroki hét lên, nhìn vết xước mới trên tay. "Mình sẽ không bỏ cuộc!" Cậu nghiến răng, quyết tâm phải hoàn thành tác phẩm này.
Cuối cùng, sau nhiều lần thử nghiệm, vết xước trên tay cậu cũng đã trở thành những ký ức đáng nhớ. Todoroki nhìn xuống bàn và cảm thấy hạnh phúc khi thấy trước mặt mình là một đĩa táo hình con thỏ xinh xắn. Những chiếc tai dài, cái miệng đáng yêu, và đôi mắt tròn xoe được tạo nên từ những mảnh táo nhỏ. Cậu cười mãn nguyện. "Cuối cùng cũng làm được!"
"Chắc chắn Bakugo sẽ rất thích," cậu nghĩ, lòng tràn ngập hứng khởi.
Không lâu sau, Todoroki quyết định mang món tráng miệng này đến phòng của Bakugo. Cậu cảm thấy hồi hộp, không biết phản ứng của người yêu mình sẽ ra sao. Đến trước cửa, cậu nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cút đi!" Giọng nói quen thuộc của Bakugo vang lên từ bên trong. "Tao không muốn ai làm phiền!"
Todoroki khẽ mỉm cười. "Là tớ, Todoroki đây. Tớ mang cho cậu một món quà."
Cánh cửa mở ra, và Bakugo hiện ra trước mặt cậu, mặt hằm hằm nhưng lại không thể giấu được sự tò mò. "Quà gì?"
Todoroki bước vào, đặt đĩa táo lên bàn. "Xem này! Tớ gọt táo cho cậu. Hình con thỏ đó!" cậu nói, tự hào chỉ vào món ăn.
Bakugo nhìn xuống, đôi mắt cậu chợt mở lớn. "Đệt! Mày gọt táo hình con thỏ thật á?" Cậu không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên trong giọng nói.
"Ừ," Todoroki cười đáp. "Tớ đã học gọt táo từ cậu. Nhưng... có hơi khó khăn một chút." Cậu cười nhẹ, nhớ lại những lần bị dao cắt vào tay.
"Cái đệt gì mà khó khăn! Chỉ cần mày tập trung là được!" Bakugo chỉ trích, nhưng cậu không thể giấu nổi sự hài lòng. "Thật sự đẹp đấy," cậu thốt lên, đưa tay chạm vào những hình thù đáng yêu.
"Cảm ơn cậu," Todoroki nói, lòng dâng trào hạnh phúc. "Tớ chỉ muốn làm một điều gì đó đặc biệt cho cậu."
"Chẳng ai làm món này cho tao cả!" Bakugo nói, giọng điệu có chút tự mãn. "Mày đúng là có tâm đấy!"
Họ cùng ngồi xuống, thưởng thức những miếng táo hình thỏ. Bakugo cắn một miếng lớn, mắt cậu chợt sáng lên. "Ngọt thật! Thế mà mày cứ tưởng tượng chuyện này khó."
Todoroki cười. "Tớ đã cố gắng hết sức. May mà Bakugo thích," cậu nói, lòng cảm thấy vui vẻ khi thấy Bakugo thích những miếng táo cậu gọt.
"Thật ngu ngốc!" Bakugo vừa nhai táo vừa nói. "Nhưng mày biết không? Mày làm vậy cho tao, tớ sẽ không bao giờ quên đâu."
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Todoroki khi nghe những lời đó. "Tớ chỉ muốn cậu vui thôi," cậu nói, ánh mắt chứa đầy tình cảm.
"Cảm ơn, Todoroki," Bakugo thốt lên, đôi mắt cậu ánh lên sự chân thành.
Cậu liếc nhìn xuống đôi tay mà Todoroki đã gọt táo cho cậu, biết ngay là kiểu gì nó cũng bị thương!Cậu dừng nhai miếng táo trong miệng lại lại. Todoroki đang chăm chú nhìn người yêu cũng bị hành động của cậu thu hút, Todoroki vẫn chưa biết vết thương trên tay cậu đang rách ra do vết cắt khá sâu, máu rỉ ra từ đó. Bakugo cảm thấy lòng mình trùng xuống, tức giận và lo lắng dồn dập tràn ngập.
"Oi, Todoroki!" Cậu gọi to, giọng điệu có phần lo lắng.
Todoroki quay lại, nụ cười trên môi lập tức tắt ngúm khi thấy biểu cảm nghiêm túc của Bakugo. "Há...sao thế, táo bị hỏng hả?"
"Chỉ gọt táo thôi mà tay mày bị thương?!" Bakugo chạy tới, nắm lấy tay Todoroki, ánh mắt cậu không thể rời khỏi vết thương. "Mày ngốc thật đấy! Sao lại gọt mà không đeo găng tay hả?!"
"Tớ chỉ muốn làm điều gì đó cho cậu mà..." Todoroki lầm bầm, cảm thấy chút tủi thân khi thấy Bakugo giận.
"Đừng có ngốc như vậy! Lần sau nếu còn làm như thế nữa, tao sẽ quăng hết táo đi đấy!" Bakugo mắng yêu, nhưng thực sự cậu chỉ lo lắng cho người yêu của mình.
Cậu nhẹ nhàng thổi vào vết thương, hơi thở của cậu mang theo sự ấm áp và lo lắng. Todoroki cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, sự quan tâm của Bakugo khiến cậu cảm thấy thật hạnh phúc.
"Đau không?" Bakugo hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
"Chỉ hơi nhức một chút thôi," Todoroki trả lời, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
Bakugo lấy một miếng băng cá nhân từ tủ thuốc, sau đó cẩn thận dán lên vết cắt. "Cậu biết gọt táo mà không cẩn thận thì sẽ bị thương mà! Phải học cách chăm sóc bản thân đi, mày không phải lúc nào cũng có tao ở bên để chăm sóc đâu!"
"Tớ biết mà..." Todoroki nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vui mừng khi thấy Bakugo lo lắng cho mình.
"Tốt nhất là đừng có làm tao lo lắng như thế nữa!" Bakugo bực bội, nhưng giọng điệu lại không thể giấu nổi sự dịu dàng. "Lần sau, tao sẽ gọt táo cho mày. Mày chỉ việc ngồi ăn thôi."
"Cảm ơn, Bakugo." Todoroki mỉm cười, nhìn vào mắt người yêu mình, trái tim cậu như được sưởi ấm. Cảm giác an toàn khi ở bên Bakugo làm cậu thấy hạnh phúc hơn bất kỳ điều gì khác.
"Nhớ cẩn thận!" Bakugo nhấn mạnh, tự nhiên cảm thấy ngại khi nhìn Todoroki cười.
"Vâng, tớ sẽ nhớ," Todoroki đáp lại với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Todoroki nhìn chằm chằm vào chỗ vết thương được Bakugo dán lại, cậu ngồi đần ra cười ngốc mốt lúc, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu biết rằng Bakugo thật sự rất yêu mình. Cảm giác thân thuộc và ấm áp khiến cậu cảm thấy như một mái nhà.
"Mày có muốn đi dạo không?" Bakugo hỏi, đột nhiên đứng dậy và kéo tay Todoroki.
"Đi đâu?" Todoroki hỏi, hơi bất ngờ nhưng cũng rất phấn khởi.
"Đi ra ngoài! Hít thở không khí trong lành một chút!" Bakugo nói, mặt cậu hiện rõ vẻ hào hứng.
"Được, đi thôi," Todoroki cười đáp, nắm lấy tay Bakugo và cùng nhau rời khỏi phòng.
Trên đường đi, không khí xung quanh thật trong lành và dễ chịu. Todoroki cảm thấy tim mình đập mạnh khi bước bên cạnh Bakugo. Cậu không thể không nghĩ về những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã chia sẻ, và những kỷ niệm sắp tới.
Cả hai đi lang thang, tay trong tay, dạo quanh công viên, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng cười và những câu chuyện nhỏ nhặt giữa hai người.
"Bakugo, cậu chỉ được gọt tao cho môt thằng con trai duy nhất là tớ thôi đấy!" Todoroki phụng phịu, cậu nhớ lại trước đây Bakugo hay gọt táo cho Kirishima, trong lòng cậu cảm thấy cần phải chia sẻ.
"Hừ, mày không cần phải ghen, tao chỉ gọt cho mình mày thôi được chưa!" Bakugo thốt lên,
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro