Chương 4: Tín hiệu mập mờ

Buổi sáng hôm nay trời trong xanh lạ thường, những đám mây lười biếng trôi qua trên bầu trời rộng lớn. Todoroki thức dậy từ rất sớm, như thường lệ, chuẩn bị cho một ngày mới. Nhưng hôm nay, lòng cậu như có điều gì khác lạ. Mỗi khi nghĩ về Bakugo, trái tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp. Những tuần gần đây, Todoroki đã trở nên gần gũi với Bakugo hơn, nhưng cậu vẫn chưa dám bộc lộ hoàn toàn cảm xúc của mình.

Cậu đứng trước gương, nhìn sâu vào đôi mắt mình, như tự hỏi bản thân rằng liệu cậu có đủ can đảm để tiến thêm một bước không. Hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, cậu có cảm giác như vậy. Dù chưa định tỏ tình ngay, nhưng Todoroki biết mình không thể cứ tiếp tục như thế này mãi. Có lẽ, cậu sẽ thăm dò Bakugo thêm một chút, chờ đợi một tín hiệu rõ ràng hơn từ cậu ấy.

Bakugo cũng không có một buổi sáng yên bình. Cậu ngồi trên giường, đầu hơi cúi xuống, tâm trạng mâu thuẫn và khó chịu. Những ngày gần đây, Todoroki cứ bám riết lấy cậu, khiến cậu cảm thấy bối rối. Dù Bakugo không thể chối bỏ rằng sự hiện diện của Todoroki mang lại cho cậu một cảm giác an toàn và thoải mái, nhưng cậu không hiểu nổi tại sao mình lại không thể thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này. Cậu không quen với việc ai đó cứ quan tâm và chú ý đến mình một cách chân thành như Todoroki.

Bakugo đứng dậy, chuẩn bị cho buổi tập luyện thường ngày. Nhưng trong đầu, hình ảnh của Todoroki vẫn không ngừng lởn vởn. "Dạo này thằng Todoroki cứ như bám dính lấy mình vậy," cậu nghĩ thầm. "Mà nó còn nói mấy câu như kiểu thả thính nữa chứ. Mình phải làm gì với nó đây?"

Tại sân trường, Bakugo và Todoroki đã sẵn sàng cho buổi tập luyện. Hôm nay, họ được ghép cặp với nhau, một điều không hiếm gặp nhưng lại khiến Todoroki cảm thấy may mắn. Cậu muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên Bakugo, không chỉ để giúp đỡ cậu ấy trong việc luyện tập, mà còn để cảm nhận và hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình.

Buổi tập hôm đó khá căng thẳng. Cả hai đều là những học sinh xuất sắc, luôn đẩy nhau đến giới hạn. Nhưng Todoroki nhận thấy Bakugo hôm nay có gì đó khác thường. Cậu ấy tỏ ra nóng nảy hơn bình thường, những cú đánh mạnh mẽ và đầy quyết tâm nhưng lại thiếu đi sự tinh tế và tập trung.

"Bakugo, cậu sao vậy?" Todoroki hỏi sau một đòn đụng chạm mạnh. "Cậu không bình thường hôm nay."

Bakugo gạt tay, mắt nhìn Todoroki với vẻ khó chịu. "Chẳng có gì bất thường cả! Đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn!"

Nhưng Todoroki không tin vào lời nói đó. Cậu biết rằng Bakugo đang giấu điều gì đó, nhưng Todoroki không muốn ép buộc cậu ấy phải thừa nhận. Cậu quyết định sẽ nhẹ nhàng hơn, hy vọng rằng điều đó sẽ giúp Bakugo mở lòng.

"Sau buổi tập, cậu muốn đi ăn cùng tớ không?" Todoroki hỏi, giọng nói dịu dàng hơn bình thường.

Bakugo nhìn Todoroki chằm chằm, đôi mắt đầy cảnh giác. "Lại nữa à? Mày cứ lúc nào cũng muốn rủ tao đi ăn. Mày có vấn đề gì à?"

Todoroki cười nhẹ. "Tớ chỉ nghĩ rằng cậu sẽ thích đi ăn cùng tớ thôi. Không có gì đâu, cậu không cần phải làm quá lên thế."

Bakugo im lặng một lúc. Cậu không muốn thừa nhận rằng thực ra cậu không ghét việc Todoroki rủ cậu đi chơi, nhưng cậu cũng không biết cách phản ứng sao cho đúng. Cuối cùng, cậu chỉ khịt mũi và nói: "Được rồi, nhưng lần này tao chọn quán."

Sau buổi tập, cả hai rời sân tập và cùng nhau đi đến một quán ăn nhỏ gần trường. Quán ăn này là nơi mà Bakugo thường xuyên lui tới, một nơi quen thuộc với những món ăn đậm đà và nóng hổi, đúng gu của cậu.

Bakugo đã chọn món ngay khi bước vào quán, nhưng Todoroki vẫn nhìn cậu với ánh mắt chăm chú, như thể muốn hiểu rõ hơn từng chi tiết nhỏ nhặt nhất về người bạn đồng hành này.

"Thật ra, cậu là người rất đặc biệt, Bakugo," Todoroki bất ngờ nói, giọng nói của cậu trầm ấm và chân thành.

Bakugo đang cầm đũa ăn, nghe câu nói đó liền dừng lại giữa chừng. Cậu quay qua nhìn Todoroki, vẻ mặt khó hiểu. "Cái gì cơ? Mày đang nói vớ vẩn gì thế?"

Todoroki vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, không để Bakugo cắt ngang suy nghĩ của mình. "Tớ chỉ muốn nói rằng, tớ rất ngưỡng mộ cậu. Cậu có sự mạnh mẽ mà ít ai có được. Điều đó làm tớ cảm thấy bị cuốn hút."

Bakugo đỏ mặt ngay lập tức, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi cảm giác đó bằng cách cau có và gắt lên. "Mày đúng là thằng kỳ cục. Tao chẳng cần mày khen ngợi. Tập trung vào ăn đi!"

Todoroki chỉ mỉm cười, cậu không nói thêm lời nào. Nhưng trong lòng cậu, cảm giác về Bakugo ngày càng sâu đậm. Cậu không vội vã, không đòi hỏi gì hơn, vì cậu biết rằng những gì cậu cần làm là kiên nhẫn và để Bakugo từ từ mở lòng. Cậu sẽ theo đuổi Bakugo, không phải bằng những lời tỏ tình vội vã, mà bằng chính sự chân thành của mình.

Sau khi ăn xong, cả hai bước ra ngoài, buổi tối đã buông xuống với những cơn gió mát lành. Todoroki chậm rãi bước bên cạnh Bakugo, lòng tràn đầy sự thỏa mãn. Cậu không cần phải vội vã tỏ tình hay nói gì quá sâu sắc ngay bây giờ. Điều cậu thực sự muốn là cho Bakugo thấy rằng cậu sẽ luôn ở đây, luôn sẵn sàng chờ đợi.

Bakugo, dù không nói ra, nhưng cũng cảm thấy có gì đó thay đổi giữa hai người. Sự mập mờ trong mối quan hệ này khiến cậu bối rối, nhưng đồng thời, cậu cũng không thể phủ nhận rằng mình đã quen với việc Todoroki luôn ở bên cạnh.

Đêm đó, Todoroki nằm trên giường, mỉm cười khi nghĩ về Bakugo. Cậu biết rằng chặng đường phía trước vẫn còn dài, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc. Ngày mai, cậu sẽ tiếp tục kiên nhẫn, tiếp tục dành tình cảm cho Bakugo một cách lặng lẽ.

"Tớ sẽ theo đuổi cậu cho đến khi nào cậu đồng ý," Todoroki thì thầm với chính mình trong đêm tối. Và với ý nghĩ đó, cậu chìm vào giấc ngủ, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo trên hành trình chinh phục trái tim của Bakugo.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #todobaku