Chương 5: Tớ thích cậu!

Nội dung có hơi nhanh không các mom :<?

______________________________________________

Todoroki đã suy nghĩ rất nhiều về khoảnh khắc này. Cậu không thể đợi thêm nữa, cảm xúc của cậu dành cho Bakugo đã trở nên quá rõ ràng. Cậu biết rằng nếu cậu không bày tỏ, cậu sẽ không bao giờ có thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên, Todoroki cũng hiểu rằng Bakugo là người cứng rắn, không dễ dàng chấp nhận tình cảm hay sự yếu mềm từ người khác. Điều đó khiến cậu hơi lo lắng, nhưng Todoroki đã quyết tâm.

Sáng hôm nay, không khí hơi lành lạnh, mang theo chút hương vị mùa thu. Cả lớp đã hoàn thành một buổi huấn luyện đầy căng thẳng và mệt mỏi. Ai cũng vội vàng trở về ký túc xá để nghỉ ngơi, ngoại trừ Todoroki và Bakugo. Họ đã quen với việc ở lại sân tập lâu hơn những người khác, không phải để cạnh tranh mà để thử thách giới hạn của bản thân. Nhưng hôm nay, Todoroki có một mục đích khác.

"Bakugo." Todoroki bước đến gần, giọng nói bình tĩnh nhưng có chút nghiêm túc hơn mọi khi.

"Hả? Lại chuyện gì nữa?" Bakugo quay lại, nhìn Todoroki với vẻ mặt bực dọc thường thấy. Nhưng lần này, ánh mắt của Todoroki có điều gì đó khác lạ, khiến Bakugo bất giác đứng yên, không cắt ngang ngay lập tức như mọi khi.

Todoroki hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho tâm trí mình tỉnh táo. Cậu bước tới trước mặt Bakugo, đôi mắt cậu tràn đầy quyết tâm. "Tớ cần nói chuyện với cậu."

Bakugo nhướn mày, hơi ngạc nhiên trước sự nghiêm túc trong lời nói của Todoroki. Cậu khoanh tay, nghiêng người dựa vào tường. "Nói đi. Nhưng nhớ, đừng có lảm nhảm dài dòng."

Todoroki khẽ cười. Đúng là phong cách Bakugo. Không bao giờ có thời gian cho những lời nói không cần thiết. Nhưng điều này càng khiến Todoroki thấy quý trọng cậu ấy hơn.

"Bakugo, tớ nghĩ... thực ra tớ đã nghĩ về điều này từ lâu rồi." Todoroki bắt đầu, đôi mắt chăm chú vào Bakugo. "Tớ thích cậu. Không chỉ là bạn bè hay đồng đội. Tớ thực sự thích cậu."

Không gian đột ngột yên lặng đến mức cả hai dường như có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua các tán cây xung quanh sân tập. Bakugo đứng bất động, đôi mắt mở to trong thoáng chốc. Cậu không ngờ rằng Todoroki sẽ nói điều này, ít nhất là không phải ngay lúc này.

Todoroki vẫn giữ ánh mắt dịu dàng, không hề nao núng trước sự im lặng của Bakugo. Cậu biết Bakugo cần thời gian để xử lý mọi thứ. "Tớ biết điều này có thể làm cậu bất ngờ, và tớ không mong cậu phải trả lời ngay lập tức. Nhưng tớ muốn cậu biết rằng tớ sẽ không từ bỏ."

Bakugo chớp mắt vài lần, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Mày... thích tao? Từ khi nào? Sao tao không nhận ra?"

Todoroki khẽ cười, cảm giác nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nói ra điều mình giấu kín. "Tớ cũng không biết chính xác từ khi nào. Nhưng tớ chắc chắn rằng, bây giờ tớ thích cậu, và tớ không muốn giấu giếm cảm xúc này nữa."

Bakugo vẫn còn choáng váng trước lời thú nhận, nhưng cậu nhanh chóng quay lại với bản tính cứng rắn thường thấy. "Mày điên à, Todoroki? Tao không biết mày nghĩ cái gì, nhưng tao không có thời gian cho mấy thứ này. Tao không thích mấy chuyện tình cảm vớ vẩn."

Todoroki không hề bị tổn thương trước câu nói thẳng thừng của Bakugo. Cậu đã đoán trước phản ứng này. Cậu khẽ gật đầu, giữ nguyên ánh mắt kiên định. "Tớ hiểu. Nhưng tớ cũng không mong cậu phải đồng ý ngay bây giờ. Tớ chỉ muốn nói rằng tớ sẽ không bỏ cuộc. Tớ sẽ theo đuổi cậu cho đến khi nào cậu đồng ý."

Bakugo ngỡ ngàng nhìn Todoroki. Cậu không biết phải trả lời sao. Tính cách của cậu không quen với việc có ai đó kiên trì với mình theo cách này. Từ trước đến giờ, Bakugo luôn nghĩ rằng mọi thứ mình đạt được đều phải từ sự đấu tranh và sức mạnh. Nhưng Todoroki... cậu ta lại khác, cậu ta không tìm kiếm sự cạnh tranh, cậu ta tìm kiếm sự chân thành.

"Tao không cần mày theo đuổi!" Bakugo gắt lên, cố gắng giữ lấy sự cứng rắn của mình. "Mày đừng có mà làm phiền tao với mấy thứ này. Tao có cuộc sống của riêng mình, tao không cần ai bám theo cả."

Todoroki cười nhẹ, cảm giác như đã đoán được điều này. "Tớ biết, và tớ tôn trọng điều đó. Nhưng tớ vẫn sẽ ở đây, không phải để làm phiền cậu, mà để chứng minh rằng tình cảm của tớ là thật."

Bakugo nhăn mặt, cảm thấy bất lực trước sự kiên nhẫn của Todoroki. "Mày đúng là kẻ khó hiểu nhất mà tao từng gặp."

"Vậy cậu sẽ cho tớ một cơ hội chứ?" Todoroki hỏi, không rời mắt khỏi Bakugo.

Bakugo im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng thở dài. "Tao không nói là tao đồng ý. Nhưng mày muốn làm gì thì làm. Đừng có mà đeo bám quá nhiều."

Todoroki khẽ gật đầu, hài lòng với câu trả lời đó. Đối với cậu, đó đã là một bước tiến lớn. Cậu không cần sự đồng ý ngay lập tức, chỉ cần Bakugo không từ chối hoàn toàn là đủ.

Kể từ hôm đó, mối quan hệ giữa Todoroki và Bakugo có chút thay đổi. Bakugo có thể không thừa nhận, nhưng cậu đã bắt đầu để ý hơn đến những gì Todoroki làm. Cậu không còn từ chối hoàn toàn khi Todoroki rủ đi ăn hay đi dạo, và dần dần, những khoảnh khắc gần gũi giữa họ trở nên quen thuộc hơn.

Dù Bakugo có cứng rắn đến đâu, Todoroki vẫn kiên nhẫn. Cậu không vội vã, không thúc ép, chỉ luôn bên cạnh Bakugo một cách âm thầm và chân thành. Và dù Bakugo không muốn thừa nhận, cậu cũng đã dần cảm nhận được sự chân thành đó.

"Chỉ cần mình không bỏ cuộc, một ngày nào đó Bakugo sẽ hiểu được," Todoroki tự nhủ với lòng mình. Cậu sẽ tiếp tục hành trình này, cho đến khi nào cậu có thể khiến Bakugo mở lòng. Cậu đã quyết tâm, và không gì có thể ngăn cản cậu trên con đường theo đuổi tình cảm này.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #todobaku