Ngoại truyện 2

Các chương ngoại truyện ko lquan đến nhau nha mn ơi, mỗi chương là 1 nội dung khác nha!!!

_______________________

Điều kiện...

Cuộc sống tại UA thật sự đã thay đổi nhiều đối với cả Bakugo và Todoroki. Mỗi người trong lớp 1-A đều có những câu chuyện của riêng mình, nhưng câu chuyện của Bakugo và Todoroki lại đặc biệt hơn cả, không chỉ bởi những thành tựu trên chiến trường mà còn vì mối quan hệ dần trở nên khác biệt giữa hai người.

Ban đầu, Bakugo và Todoroki là những kẻ cạnh tranh không ngừng. Cả hai đều muốn vượt qua đối phương, nhưng theo thời gian, sự cạnh tranh ấy lại biến thành một thứ khác, khó gọi tên nhưng đầy ấm áp. Từ những ánh mắt lén nhìn đến những lần chiến đấu cùng nhau, không ai có thể phủ nhận rằng giữa hai người có một mối liên kết sâu sắc mà chính bản thân họ cũng không hoàn toàn nhận ra.

Ngày hôm đó, Bakugo đến lớp muộn do gặp phải một chút chuyện gia đình. Đó không phải là điều mà cậu muốn chia sẻ với bất kỳ ai, và chắc chắn không phải với Todoroki. Cậu bước vào lớp với vẻ mặt đầy giận dỗi, và không cần nhìn quanh, cậu cũng biết có nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Nhưng chỉ có một ánh mắt mà cậu thực sự để ý, chính là ánh mắt của Todoroki, đang nhìn cậu từ bàn bên cạnh.

"Bakugo, hôm nay cậu đến muộn đấy," giọng Todoroki vang lên, không quá lớn nhưng đủ để Bakugo nghe thấy.

Bakugo nhướn mày, không muốn nói quá nhiều về chuyện đó. Cậu lườm Todoroki, định đi thẳng về chỗ ngồi của mình, nhưng đột nhiên cậu bị ngăn lại bởi một giọng nói khác của Todoroki, giọng đầy vẻ trêu chọc.

"Nếu cậu muốn, tớ có thể không nói với thầy cô," Todoroki tiếp tục, ánh mắt của cậu ấy có chút tinh quái mà Bakugo ít khi thấy.

Bakugo dừng lại, quay đầu nhìn Todoroki với ánh mắt nghi ngờ. "Ý mày là gì? Mày muốn cái gì?"

Todoroki cười nhẹ, một nụ cười mà ít khi người khác có cơ hội thấy, bởi vì cậu ấy vốn nổi tiếng với vẻ ngoài lạnh lùng. "Chỉ cần một nụ hôn thôi."

Bakugo trố mắt nhìn Todoroki, rõ ràng không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Mày đùa à? Mày đang trêu tao đúng không?" Cậu thậm chí còn định quay đi, coi như chưa nghe gì hết.

"Không, tớ không đùa đâu," Todoroki nói chậm rãi, vẫn giữ nét cười trên môi. "Nếu không thì tớ sẽ báo với thầy giáo về việc cậu đi muộn đấy."

Bakugo nắm chặt nắm đấm, trong lòng nổi lên một luồng tức giận khó tả, nhưng cùng lúc, cậu cũng không thể phủ nhận rằng có chút gì đó khác lạ khi nghe thấy yêu cầu này của Todoroki. Cậu không phải kiểu người sợ bị mách, nhưng một phần trong cậu lại thấy tò mò. Rồi cậu thở hắt ra, bước lại gần bàn của Todoroki, cúi xuống và đặt lên môi cậu ấy một nụ hôn nhanh chóng, vội vàng đến mức gần như không chạm.

"Này, xong rồi nhé, đừng có nói linh tinh nữa," Bakugo lầm bầm, đôi má đỏ bừng vì ngượng.

Todoroki chỉ nhìn cậu và cười, một nụ cười đầy dịu dàng và ấm áp. "Ừ, tớ hứa sẽ giữ bí mật."

Bakugo quay phắt người đi, cảm thấy tim mình đập mạnh một cách lạ thường. Điều này thật kỳ cục. Tại sao mỗi khi đối diện với Todoroki, cậu lại có cảm giác như vậy?

Những điều kiện mà Todoroki đưa ra với Bakugo không chỉ dừng lại ở đó. Một hôm, sau giờ học mệt mỏi, cả lớp đang ngồi nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bài tập tiếp theo. Bakugo nhìn đống bài tập trước mặt và thở dài chán nản, cảm thấy không muốn động tay vào chút nào. Thế rồi, Todoroki từ đâu bước đến ngồi xuống bên cạnh.

"Cậu cần tớ giúp không?" Todoroki hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để Bakugo cảm thấy có chút khác thường.

Bakugo quay sang nhìn Todoroki, đôi mắt hơi nhíu lại. "Tự dưng tốt thế? Mày muốn gì?"

Todoroki nhún vai, mắt nhìn Bakugo với ánh nhìn đầy ẩn ý. "Ôm tớ một cái, tớ sẽ chép bài giúp cậu."

Bakugo cười nhạt, có vẻ chẳng tin vào điều mình vừa nghe. "Mày điên à? Ai lại đi làm cái chuyện vớ vẩn đấy chứ."

"Vậy thì thôi, tớ không ép," Todoroki đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được sự tinh quái.

Bakugo hừ một tiếng, nhìn đống bài tập chán ngán. Sau một lúc cân nhắc, cậu quyết định làm điều mà mình chưa từng nghĩ tới. Bakugo đứng dậy, bước lại gần Todoroki, vòng tay qua vai cậu ấy một cách vụng về.

"Được chưa? Xong chưa?" Bakugo hỏi, mắt tránh không dám nhìn vào Todoroki.

Todoroki chỉ cười, vòng tay lại ôm lấy Bakugo. "Được rồi. Tớ sẽ giúp cậu chép bài."

Bakugo buông Todoroki ra, lúng túng lùi lại. "Đừng có kể cho ai đấy, hiểu chưa? Tao mà biết mày nói với ai, tao sẽ..."

Todoroki chỉ cười, không nói thêm gì. Trong mắt cậu, Bakugo thật đáng yêu khi cậu ấy cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình.

Có lần khác, khi Bakugo bực bội với Deku vì một lý do gì đó, Todoroki đã tự mình đưa ra một đề nghị mà khiến Bakugo không khỏi ngạc nhiên.

"Hôn má tớ một cái, tớ sẽ kéo thằng Deku ra cho cậu tẩn," Todoroki nói, vẻ mặt điềm tĩnh.

Bakugo nhướn mày, hơi giật mình. "Mày nghiêm túc đấy à? Mày có bị gì không vậy?"

Todoroki chỉ cười nhẹ, gật đầu. "Tớ nghiêm túc mà."

Bakugo nhìn Todoroki một lúc, rồi quyết định sẽ làm thử. Cậu cúi xuống, đặt lên má Todoroki một nụ hôn nhẹ nhàng, và sau đó quay mặt đi như thể không muốn ai thấy được cử chỉ ấy. "Được rồi, làm đi."

Todoroki cười, bước ra và tiến đến Deku, kéo cậu bạn ra khỏi phòng để Bakugo có thể xả cơn giận của mình. Đó là một khoảnh khắc mà Bakugo không bao giờ quên – khoảnh khắc Todoroki làm bất cứ điều gì vì cậu.

Những ngày tháng ấy trôi qua một cách yên bình, dù thỉnh thoảng vẫn có những khoảnh khắc trêu chọc và đấu khẩu. Nhưng đến một ngày, Todoroki biết rằng mình muốn gì đó hơn thế. Cậu đã suy nghĩ rất lâu và quyết định sẽ đưa ra một đề nghị mà cậu mong Bakugo sẽ không thể từ chối.

Một buổi chiều nọ, sau khi cả hai đã hoàn thành buổi tập luyện, Todoroki và Bakugo cùng ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây trong khuôn viên UA. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, khiến không gian thêm phần êm đềm.

Bakugo đang nhắm mắt thư giãn thì Todoroki bất ngờ lên tiếng. "Bakugo."

Bakugo mở mắt, liếc nhìn Todoroki. "Gì nữa?"

Todoroki nhìn cậu, đôi mắt chân thành hơn bao giờ hết. "Làm người yêu tớ, tớ sẽ yêu thương và bảo vệ cậu cả đời."

Bakugo giật mình, đôi mắt mở to. Cậu nhìn chằm chằm vào Todoroki, không biết phải nói gì trong khoảnh khắc này. Trái tim cậu như bị một lực nào đó bóp nghẹt, đồng thời lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường.

"Mày... mày đang nói gì vậy?" Bakugo hỏi, giọng đầy bối rối.

Todoroki vẫn giữ ánh mắt ấy, không có chút do dự. "Tớ nói thật đấy. Tớ muốn cậu làm người yêu của tớ."

Bakugo im lặng một lúc, cảm nhận trái tim mình đập rộn ràng. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức như không muốn ai nghe thấy: "Đồ ngốc."

Todoroki mỉm cười, biết rằng Bakugo đã đồng ý. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Bakugo, siết nhẹ như để khẳng định thêm lời hứa của mình.

Thời gian trôi qua, cả hai đã tốt nghiệp UA và trở thành những anh hùng chuyên nghiệp. Họ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua những thử thách khó khăn. Nhưng những "điều kiện" của Todoroki vẫn không bao giờ thay đổi, chỉ có điều nó ngày càng mang nhiều ý nghĩa hơn.

Một buổi tối nọ, trong căn hộ mà họ đã mua để sống chung, Todoroki đột nhiên gọi Bakugo lại. Bakugo đang chuẩn bị nấu ăn trong bếp, khi nghe Todoroki gọi, cậu quay đầu nhìn ra.

"Có chuyện gì?" Bakugo hỏi, giọng không mấy thiện cảm vì cậu đang bận.

Todoroki bước lại gần, đưa tay ra trước mặt Bakugo, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ. Bakugo nhíu mày, nhìn chiếc hộp, rồi nhìn Todoroki.

"Cái gì đây?" Bakugo hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Todoroki không nói gì ngay lập tức. Cậu chỉ nhìn Bakugo một cách chăm chú, ánh mắt đầy sự dịu dàng mà Bakugo hiếm khi để ý đến. Cậu từ từ đưa tay lên, trong tay nắm chặt một vật nhỏ. Todoroki mở lòng bàn tay ra, để lộ một chiếc hộp nhung màu xanh đậm. Chiếc hộp trông thật tinh tế, với những đường viền mạ bạc lấp lánh.

"Cậu kết hôn với tớ, tớ sẽ sống với cậu cả đời, bảo vệ, che chở và yêu thương cậu vô điều kiện," Todoroki nói, giọng đầy chân thành và nghiêm túc.

Bakugo đứng yên, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Cậu nhìn Todoroki, rồi nhìn chiếc nhẫn, và trong giây phút ấy, cậu nhận ra rằng mình đã không còn gì để do dự nữa. Cậu cúi đầu, khẽ gật đầu, đôi mắt đã ướt nước mắt nhưng cậu cố kìm lại.

"Tao... đồng ý," Bakugo nói, giọng run run. "Nhưng mày nhớ đấy, tao không muốn phải hối hận."

Todoroki mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Cậu đứng dậy, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Bakugo, rồi kéo cậu vào vòng tay mình, ôm chặt cậu. Bakugo cũng không còn ngại ngùng nữa, cậu vòng tay ôm lấy Todoroki, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà cậu đã luôn mong đợi.

"Nhớ lời hứa của mày đấy, Todoroki," Bakugo nói nhỏ, giọng như muốn khóc nhưng cậu cố gắng giữ vững. "Đừng ra những điều kiện vớ vẩn nữa, vì giờ tao là của mày rồi."

"Tớ hứa và mãi mãi là như thế," Todoroki đáp lại, giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. Cậu áp môi lên trán Bakugo, như muốn truyền tất cả tình yêu và sự chân thành của mình.

Ngày cưới của họ diễn ra trong không gian ấm cúng và ngập tràn tình yêu thương. Bạn bè, người thân đều có mặt để chúc phúc cho họ. Bakugo và Todoroki đứng bên nhau dưới ánh nắng dịu dàng của một ngày đẹp trời, cùng nhau trao lời thề ước, cùng nhau đeo nhẫn.

Khi lời tuyên thệ kết thúc, Todoroki nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Bakugo. Và lần này, Bakugo không còn né tránh nữa. Cậu đáp lại nụ hôn ấy một cách ngọt ngào, và lần đầu tiên, cậu không cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ tình cảm trước đám đông.

Bởi vì giờ đây, cậu đã hiểu rằng tình yêu giữa cậu và Todoroki không chỉ là những điều kiện nhỏ nhặt, mà là cả một hành trình dài, đầy thử thách nhưng cũng đầy niềm vui và hạnh phúc.

Và từ giây phút đó, họ chính thức trở thành vợ chồng – một gia đình mà cả hai đều mong đợi và trân trọng suốt cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #todobaku