# Day 20: Coral
"Living Coral" ( hay chúng ta còn gọi chơi chơi là màu cam san hô ngoe nguẩy 🙃🙃🙃) là màu cam ánh đào với tone dưới màu vàng, có số hiệu 16-1546 TPX. Theo Laurie Pressman, phó chủ tịch Viện sắc màu Pantone, Living Coral sẽ đại diện cho sự vui vẻ, tràn đầy năng lượng, và khao khát hướng về thiên nhiên của con người.
Bàn tay cầm bút lông màu chợt dừng lại trên bức tranh còn đang vẽ dở. Ánh mắt xanh lơ chuyển hướng nhìn từ bức vẽ của mình sang bóng áo trắng lấp ló dưới gốc sồi già đằng xa.
Trên đồi cỏ rộng lớn hoang vu này vậy mà lại có thêm một người. Nơi đây là khu vực chuyên để anh kiếm tìm cảm hứng cho những bức hoạ của bản thân, và anh khá chắc chắn rằng nó là một nơi khá xa so với thành phố cũng như không có gì đặc biệt để mọi người đến đây. À, trừ cây sồi già, nhưng sẽ chẳng có ai rảnh rỗi mà leo nguyên một cái đồi chỉ để lên đây đâu.
Nhưng hôm nay lại có sự xuất hiện của một vị khách không mời. Anh không thích có bóng dáng con người lấp ló trong những bức hoạ của mình, nên anh đã định đứng lên và nhờ người ấy đứng ra xa khỏi tầm nhìn của mình.
Từ chỗ anh ngồi có thể nhìn thấy người ấy khá rõ. Mái tóc nâu dài mượt, khuôn mặt trắng hiện rõ nét non nớt, đôi mắt vàng ánh lên vạn tia nắng như mặt trời bé con. Bước chân trần dạo trên thảm cỏ xanh, tay cầm một hộp đàn violin nhỏ. Có lẽ cô ấy là nghệ sĩ chơi violin, cũng có thể là sinh viên Nhạc viện. Anh nghiêng về cái thứ hai hơn, vì nhìn cô ấy khá trẻ.
Trong ánh nắng rực rỡ buổi chiều, tiếng đàn cất lên như hoà vào trong gió. Vạt váy trắng bay là là trên mặt đất, khuôn mặt khẽ hướng lên bầu trời, môi mấp máy một thứ gì đó. Có lẽ là lời của bài hát này. Nghe nó buồn quá. Trong không gian ngập tràn nhựa sống này mà lại đàn một khúc ca có nét bi ai như vậy thật...
Lạ.
Anh quay lại với bức tranh của mình. Gốc sồi già đâm những cành cây chững tuổi lên bầu trời cao xanh vời vợi. Những vương quốc mây hững hờ lướt qua. Thảm cỏ xanh nhảy múa trong nắng. Những đoá hoa dại màu tím tô điểm cho không gian chìm trong sắc nắng.
Nếu như phải so sánh, thì có thể ví bức tranh của anh như niềm vui của con người trong cuộc sống, còn khúc đàn của cô ấy lại tượng trưng cho những điều bi ai.
Nhưng khi đặt vào trong không gian này, lần đầu tiên anh có thể thốt ra một câu.
Đẹp quá.
Con người hoàn toàn hoà hợp với thiên nhiên, làm bạn cùng thiên nhiên. Sắc hoàng kim nơi đáy mắt như phản chiếu cả thiên không lẫn cảnh sắc tươi đẹp nơi đây.
Đặt bút xuống phần gốc sồi già trong bức hoạ, trong đầu anh bắt đầu hiện lên một bóng áo trắng thướt tha. Đầu bút bắt đầu di chuyển trên vải.
-
Những ngày sau anh luôn tìm đến ngọn đồi mong được gặp lại cô ấy. Nhìn ánh nắng soi rọi nhân gian, nhìn trời đất xoay chuyển không ngừng mà đôi khi anh cũng nảy lên một vài ý tưởng. Anh đã nhanh chóng ghi chép và phác nó lại vào cuốn sổ của mình để khỏi quên. Và cũng nhớ thêm vào một bóng áo trắng thướt tha trong gió trời.
Sau một tuần cô gái ấy quay lại.
Vẫn cây đàn ấy trên tay, vẫn là đôi chân trần đi như lướt trên cỏ, vẫn là chiếc váy trắng dài như dải lụa bay giữa thiên không cao rộng. Trong ánh ráng chiều nhè nhẹ màu cam vàng của mùa hạ, tiếng đàn cất lên hoà vào thiên nhiên rộng lớn. Mắt hoàng kim hấp háy rực sáng dưới ánh tà dương, bờ môi vẫn mấp máy một thứ gì đó, bàn tay điệu nghệ kéo dây đàn, đung đưa theo điệu nhạc trầm bổng du dương có nét buồn man mác. Anh chỉ ngồi đằng xa và vẽ thật nhanh khung cảnh tuyệt mĩ ấy lên giấy. Ánh nắng hắt vào trang giấy trắng đang được phủ màu sắc lấp lánh như được rải những hạt bụi kim cương. Bức hoạ ngập trong màu nắng và gió sương, rực rỡ màu cam vàng dịu nhẹ của ánh tà dương, điểm xuyết bởi thảm cỏ xanh mát phản chiếu bầu trời hững hờ những cụm mây bồng bềnh. Thiếu nữ đứng đằng xa, cây đàn nâu hoà cùng màu tóc mềm mượt, làn da trắng hoà cùng bộ váy tung bay như cánh bướm trắng dập dìu trên bầu trời, mắt hoàng kim loé sáng một tia nhìn rực rỡ như ánh sao đầu tiên của ngày.
Khi anh dừng tay lại, anh cảm nhận được một ánh nhìn hướng về phía mình. Ngước nhìn lên, anh thu được cả mặt trời vào mắt. Sắc hoàng kim lấp lánh tựa ánh sao độc nhất trên màn đêm, môi khẽ cong lên thành một nụ cười mỉm. Nắng hắt từ đằng sau, gió thổi tung mái tóc dài, mờ mờ một đôi cánh trắng muốt hiện lên. Nụ cười vẫn giữ trên môi, có chút gì đó man mác nỗi tiếc nuối cùng sự thoả mãn.
Gió thổi xào xạc. Lá sồi rơi theo nhịp bước của thiếu nữ. Bóng áo trắng tiến lại gần, bàn tay trắng muốt khẽ đưa ra, nụ cười mỉm còn đọng lại trên môi. Lần đầu tiên anh được nhìn thẳng vào mặt trời. Lần đầu tiên anh được ngồi trên đỉnh đồi ngắm ánh sao duy nhất của màn đêm đang toả sáng rực rỡ.
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên hoà vào gió thoảng.
" Hân hạnh làm quen."
-
Lần tiếp theo anh gặp cô ấy, không còn là bộ cánh trắng tinh như những ngày trước. Chiếc váy cam san hô xoè rộng ngồi giữa thảm cỏ như một đoá hoa đang nở rực rỡ. Những bông hoa dại màu tím thẫm rải rác trên chiếc váy màu sáng, những chú bướm trắng dập dìu đan cài lên mái tóc nâu mềm được tết lại. Cây đàn quen thuộc đặt bên cạnh, bàn tay khéo léo đan từng bông hoa dại bé xinh thành một chiếc vòng. Như thể hôm nay cô ấy không còn chút vướng bận gì, chỉ đơn giản ngồi đây và hoà vào thiên không, hoà vào đất mẹ.
Bước chân xào xạc trên cỏ của anh khiến cô ấy nhìn ra. Cô mỉm cười chờ đợi anh tiến đến gần, rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Lúc nào cô ấy cũng để chân trần ở đây, nên chưa bao giờ anh nhận ra là cô ấy đang bước đi hay đang là là bay trên mặt đất. Sắc hoàng kim tiến đến gần tầm mắt, nụ cười trên môi đã có chút tươi tắn hơn thường ngày. Đến khi ánh nhìn chợt lùi xa khỏi sắc màu chói rọi đó, anh mới nhận ra tiếng cười khúc khích như nhạc như hoạ của cô khi vòng hoa tím thẫm được đặt lên mái tóc xanh lơ lạ mắt. Trên mái tóc nâu kia cũng có một vòng hoa màu vàng cam. Những đoá hoa dại lại trở nên lộng lẫy hơn tất thảy những loài hoa khác. Một vài chú chim sẻ sà xuống kiếm mồi rồi lại bay lên khi gặp người, đúng lúc cô ấy xoay một vòng trong ánh nắng rực rỡ. Màu cam san hô, sắc màu tượng trưng cho sự vui vẻ. Năng lượng tích cực. Giống như ánh dương sáng rọi đằng kia. Bầu trời hôm nay chỉ có những cụm mây nhẹ như những con sóng nhỏ dập dìu đánh vào bờ. Vì vậy mà nắng soi rọi cả nhân gian, phủ một lớp bụi hoàng kim lên cơ thể lả lướt trên mặt cỏ mềm.
Sự xuất hiện của cô như món quà mà thiên không dành tặng riêng cho nhân gian. Rời xa những muộn phiền, chỉ còn niềm vui ở lại. Bước chân không còn vội vã mà nhẹ nhàng khoan thai lướt đi, ánh mắt không còn căng thẳng mà khép hờ đón nhận vẻ đẹp xung quanh mà mình đã quên mất. Màu cam san hô, tượng trưng cho hình ảnh con người hoà cùng thiên nhiên. Cô ấy như đoá cẩm chướng khiêu vũ cùng làn gió mát rượi, nhảy múa trên thảm cỏ xanh rờn, dập dìu giữa bầu trời xanh trong cao vời vợi. Một vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng riêng cô.
Có lẽ những bức vẽ của anh bây giờ sẽ có thêm hình ảnh của một thiên sứ đang khiêu vũ giữa thiên nhiên như này. Yên bình, ấm áp, thanh thản. Không chút vướng bận. Nhảy ra khỏi ưu phiền lo toan, hướng về trời xanh mà tiếp tục tiến lên.
Trên một ngọn đồi xanh, chuyện tình bé con của anh chàng họa sĩ và cô nghệ sĩ đàn violin nảy nở như màu san hô cam rực rỡ lấp lánh dưới làn nước trong xanh.
End.
#Fiktober2020
#KoonBamchallenge
#Genderbend! AU
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro