# Day 27: Music
Âm nhạc là một thứ nghệ thuật của tâm hồn. Âm nhạc giúp chúng ta cảm nhận được những thứ tình cảm mà ngôn từ đôi khi không thể nói ra. Âm nhạc giúp ta nói ra những tâm tư không muốn ai biết nhưng không thể giữ lại trong lòng quá lâu.
Âm nhạc. Nghệ thuật của giọng nói, của những bàn tay điêu luyện qua nhiều năm khổ luyện.
Thanh nhạc. Nhạc cụ. Hoà âm. Có rất nhiều thể loại.
Cũng như có rất nhiều loại âm nhạc.
Mỗi con người có một thứ âm nhạc riêng cho bản thân mình. Bạn thì sao?
-
Tiếng dương cầm vang lên du dương trong căn phòng chật hẹp. Nắng ráng chiều rải từng dải màu cam đỏ lên sàn nhà lát gỗ trơn láng. Bàn tay nhẹ lướt trên phím đàn, đôi mắt hấp háy không rõ cảm xúc nào. Những giai điệu trầm trầm lướt qua nhẹ nhàng, mang theo chút nỗi buồn man mác. Âm nhạc là thứ giúp ta giải toả nỗi lòng. Nhưng đôi khi âm nhạc còn khiến nó tích tụ lại nhiều hơn.
Ngón tay lướt đi ngày càng nhanh. Âm thanh trở nên gấp gáp hơn. Như sóng cuộn ngoài biển khơi, như bầu trời vần vũ mây đen. Đôi mắt hắt ánh nắng long lanh vài giọt lệ.
Đến cuối cùng thì, âm nhạc vẫn không thể giúp con người thoát khỏi ám ảnh.
-
Căn phòng tối đen không một vệt sáng ấy,
Vốn chẳng quen nhưng sao lại quá đỗi thân thuộc.
Nếu không nghe thấy tiếng điều hòa khe khẽ có lẽ tôi đã ngã quỵ rồi.
Cùng cười rồi cùng khóc,
Có lẽ những xúc cảm giản đơn kia với tôi lại chính là tất cả.
Ánh trăng lúc nào cũng đơn độc
Có lẽ trăng cũng khóc giữa bầu trời đêm.
Dẫu vẫn biết sớm mai sẽ lại đến
Nhưng vẫn mong mình có thể là vì sao sáng giữa trời đêm của em.
Cô độc. Lẻ bóng. Cái rễ của sự cô đơn đâm sâu vào trái tim hoang tàn. Mong đợi một ai đó sẽ đến, một ai đó sẽ soi sáng đời mình, nhưng tất cả chờ đợi trước mắt lại chỉ là một bóng đen thăm thẳm. Một vòng xoáy vô tận chẳng có lối ra. Giống như khi lạc trong hang động, có tìm đến mấy cũng không thấy lại cửa vào. Càng không thấy một chút dấu hiệu nào của ánh sáng.
Tôi mệt mỏi quá. Tôi muốn dừng lại. Nhưng đôi tay này vẫn tiếp tục lướt trên những phím đàn trắng ởn. Tại sao vậy? Tôi chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa.
Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào khoảng không. Đôi môi khô khốc mấp máy vài lời. Giữa những tiếng cười vui vẻ của thế giới, một mình tôi ở đây, chờ đợi ai đó đến dạy tôi cách để cười thật tươi. Một nụ cười đến từ tận trái tim, không phải là cái cười phớt giả tạo của một chiếc mặt nạ.
Âm nhạc vẫn vang lên trong căn phòng ngập ánh ráng chiều đỏ rực. Âm thanh trầm buồn đưa người ta tới tận cùng đau khổ. Chẳng ai dám đến gần sự cô độc ấy vì sợ rằng bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Rốt cục, bàn tay này đánh đàn để làm gì?
-
Tôi biết việc hô hấp cũng có thể trở nên khó khăn và đau đớn
Những đêm dài này đã khiến cậu mất đi lí do để chiến đấu
Có ai ở đó không?
Xin hãy đưa tôi tới ánh sáng
Có ai ở đó không?
Xin hãy ở bên và nói với tôi mọi chuyện đều ổn đi
Tôi biết cậu đã quên mất việc bay cao là như thế nào
Trái tim cậu giờ chỉ như một chú chim mất đi đôi cánh
Có ai ở đó không?
Xin hãy ở bên và gánh lấy cơ thể tàn tạ này
Có ai ở đó không?
Xin hãy dẫn tôi tới ánh dương quang đằng kia
-
Cô độc. Bao nhiêu năm rồi?
Lẻ loi. Đã bao nhiêu lần có người khác chạm tới tôi?
Mệt mỏi. Có ai hiểu được tâm tư tôi không?
Tôi không biết và cũng không muốn biết.
Không khí này, có lẽ tôi cũng đã quen với nó rồi. Giống như một con người mất đi đôi chân của mình vẫn có thể thích nghi. Nhưng dù có quen đến mấy thì tôi vẫn mong đợi một ai đó. Một con người có thể dẫn tôi tới tận hưởng vùng ánh sáng lan toả. Một con người có thể kéo tôi ra khỏi sự ân hận của bản thân.
Cô độc có lâu đến mức nào thì cũng vẫn hi vọng một ngày được bước ra ánh sáng. Con người luôn ngập tràn hi vọng vào ngày mai. Hi vọng đến mù quáng, đến điêu tàn. Chờ đợi vào một thứ có thể sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Giống như cách tôi vẫn luôn hi vọng cậu ấy sẽ trở lại.
Chiếc đàn dương cầm cũ kĩ màu đen, phím đàn bám bụi kêu lên vài tiếng cọt kẹt khi bàn tay trắng bệch nhấn nhẹ vào từng phím. Âm thanh vẫn vang lên du dương và buồn thảm.
Âm nhạc, thứ đem lại sự thoải mái cho tâm hồn. A, liệu có thật sự đúng không?
Ánh ráng chiều nhạt nhoà đi sắp tắt.
Nhưng tiếng đàn thì vẫn vang lên trong không gian im lặng.
-
Trong tôi vẫn là cảm giác như thế
Vẫn là cảm giác mất mát đi mọi thứ thuộc về
Tất cả cứ đến rồi lại đi mà chẳng một lời giã từ
Mọi thứ cứ như vậy khiến tôi chẳng muốn đem lòng yêu bất cứ điều gì nữa
Du hành nơi sâu thẳm của hồi ức
Nơi những kỉ niệm đã sờn cũ tới héo tàn
Như lời ai đó từng an ủi tất cả rồi cũng sẽ chỉ là quá khứ
Lãng quên một mảnh kí ức dẫu nhỏ bé cũng đâu phải là chuyện dễ dàng
Bất kể thời gian có chảy trôi đến lúc nào
Có một mảnh kí ức khiến tôi không muốn buông bỏ quá khứ, không muốn buông bỏ giấc mơ nhìn thấy ánh mặt trời.
Dưới ánh ráng chiều đẹp đẽ xen giữa hàng cây xanh, một nụ cười xinh đẹp xuất hiện giữa ngàn hoa tím biếc. Đôi mắt sáng long lanh phản chiếu ánh tà dương, bông hoa trắng muốt cài trên mái đầu thơm mùi hoa sữa. Đôi chân nhỏ đung đưa trên hàng rào gỗ, khuôn miệng bé xinh ngân nga một ca khúc đồng quê. Hoa oải hương toả mùi thơm ngát khắp cánh đồng, ươm màu lên bộ đồ trắng muốt của cậu nhóc. Những bông lúa vàng ươm nhuộm sắc ráng đỏ rải hương sữa trong không trung. Mây lững lờ trôi đằng xa, mang theo tiếng cười trong trẻo không vương chút vướng bận.
Dưới ánh mặt trời lấp lánh sau cơn mưa, chiếc ô xanh biếc lấp ló sau tán cây xanh long lanh những giọt nước còn đọng lại. Đôi chân nhỏ giẫm lên những vũng nước phản chiếu thiên không cao rộng bảy màu, quay đầu lại và nở một nụ cười thật tươi. Mái tóc buộc cao vung vẩy trong gió, chiếc áo trắng dài phất phơ vương lại vài giọt nước. Vài bông hoa râm bụt đỏ chót còn đọng lại những giọt nước tinh nghịch lăn tròn trên cánh hoa mềm mượt. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, cầu vồng đôi vắt qua như chiếc cầu đem theo những mơ mộng hồn nhiên đi men theo chân trời.
Mảnh kí ức ngập trong màu nắng và gió. Ngập trong những nụ cười lấp lánh của tuổi thần tiên.
Nhưng nó cũng chỉ là kí ức. Kí ức là quá khứ, mà quá khứ thì sẽ không bao giờ quay trở lại. Thời gian vẫn cứ chảy, dòng đời vẫn cứ trôi, chẳng ai dừng lại chỉ để tìm hiểu một mảnh đời cô độc.
Thế nên, từ khi lạc mất kí ức đó, là lúc tôi không còn chút ý niệm gì về thế giới này nữa rồi. Con người không thể nhìn được rõ trong bóng đêm. Tôi không thể nhìn được rõ tương lai của mình. Chỉ ngồi đây, dùng tiếng đàn nói hộ tâm tư cõi lòng, bàn tay nhẹ lướt trên mặt phím đàn trắng, đôi mắt khép hờ nửa muốn nhìn nửa không.
Âm nhạc giúp giải toả bớt nỗi ưu phiền, nhưng không thể xoá nhoà nó đi mãi mãi.
-
Ánh tà dương đã tắt. Chỉ còn bóng đêm bao trùm lên cây đàn đen tuyền cùng bàn tay vẫn đang điềm tĩnh lướt trên phím đàn trắng ởn. Ngọn nến leo lắt trong gió lạnh.
Cậu có muốn tìm tôi không?
Cậu có muốn nhìn thấy tôi lần nữa không?
Trả lời tôi đi.
Vào một khoảnh khắc, hai tiếng đàn hoà chung một nhịp, hai tiếng hát hoà thành một âm thanh. Như con đường dẫn lối họ tới ánh sáng.
Mắt vàng chạm mắt xanh. Chạm tới nỗi u buồn ẩn phía sau màu ánh sáng.
Tiếng đàn ngưng lại.
End.
#Fiktober2020
#KoonBamchallenge
#Pianist! AU
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro