Vụ án thứ 1: Thằn lằn trong rương


Chương 1: Chó hoang và nghệ thuật gia.

"Đánh chết nó! Mau đuổi theo!"

"Chó hoang, đừng chạy!"

Một đám côn đồ đầu tóc quái dị, tên cầm thiết côn, tên cầm xích chạy thật nhanh, còn không ngừng hô to, quơ quơ vũ khí trên tay, giống như muốn phát tiết cái tinh lực dồi dào của tuổi trẻ.

Phía trước có một nam tử ăn mặc nhếch nhác hình như cũng đang chạy trốn, trong tay cầm một thiết côn, xoay người lại đem thiết côn đánh đám người kia đến chảy máu đầu. Hả giận cười lạnh một tiếng, nam tử được gọi là chó hoang chạy vào một con hẻm nhỏ phía trước, động tác của hắn rất kỳ quái, nhưng mà hắn rất rành đường, không bao lâu đã đem đám người kia bỏ lại phía sau. Hắn dựa vào vách tường thở hổn hển, trong chốc lát lấy lại hơi thở, chó hoang giơ cánh tay lên quẹt đi vết máu trên miệng, phun ra một câu, "Mẹ nó, ám toán tao."

Đưa tay móc móc túi, lấy ra bao thuốc lá còn được một điếu cuối cùng, tiếp tục bới móc, trên người chỉ còn ba mươi mấy đồng, cũng may bụng không có đói. Hai tay đút vào túi bước về phía trước, chỗ làm việc nhất định không thể về, đi đâu bây giờ? Đám nhóc kia không chừng còn đang trong thành đuổi giết hắn, phải tìm một chỗ lánh nạn mới được.

Đi đến giao lộ, liền thấy một chiếc xe buýt đang dừng lại đón khách, là đến thành phố S kế bên, nhìn nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi... Lên xe ngủ một tiếng, vậy khoảng sáu giờ là tới thành phố S đi, ít nhất ở trên xe cũng không ai có thể đánh lén hắn. Chủ ý đã định, chó hoang đem áo khoác cởi ra che đi cánh tay bị thương của mình, hắn cuối cùng cũng lên được xe trước khi cửa xe đóng lại, lấy ra mấy đồng bỏ vào thùng vé, đi đến hàng cuối cùng, hai tay đút vào túi ngồi xuống, dựa vào kính xe rất nhanh liền thiếp đi.

Xe một đường lúc dừng lúc chạy, có người lên cũng có người xuống, nhưng chó hoang hoàn toàn không thèm để ý, hắn đã tiến vào mộng đẹp rồi, xác thực mà nói, hắn không phải đang nằm mộng, mà là đang nhớ lại.

Tên của chó hoang là Mạc Phi, chó hoang chỉ là một biệt hiệu mà thôi, bởi vì hắn rất giống chó hoang, đều không có nhà để về, đều sẽ cắn người.

Mạc Phi cũng không phải không có nhà để về, hắn có người nhà, ba mẹ đều là người rất tốt, thiện lương nhã nhặn, cả đời cũng không thương tổn bất kì sinh mệnh nào, cho nên bọn họ không thể lý giải tại sao lại sinh ra một đứa con như Mạc Phi. Năm Mạc Phi mười tuổi, có thể đem đàn anh lớp trên đánh đến sứt đầu mẻ trán, nằm trong bệnh viện nửa năm có lúc suýt chết. Thầy cô còn có ba mẹ hỏi hắn tại sao lại đánh người, hắn chỉ nói, "Nhìn không vừa mắt."

Từ đó trở đi, mọi người đều xem hắn là quái vật, mà tính tình của hắn cũng càng ngày càng hỏng. Nhưng thành thật mà nói, hắn cũng không phải muốn đi đánh người, lúc người khác trêu chọc hắn, hắn cũng chưa bao giờ nổi giận, tối đa là ngủ một chút sau đó đi làm việc, kiếm tiền mua mấy thứ mình thích, chỉ vậy thôi. Nhưng mà khi biệt hiệu chó hoang của hắn truyền ra, rất nhiều người đếu cố ý tới chọc hắn, hắn dù sao cũng thích đánh người, người vừa tới cửa liền đánh, chính là gần đây có mấy tiểu tử lập thành bang phái cấu kết với nhau, kéo một đám huynh đệ tới phục kích, làm cho hắn ngay cả một bát cơm cũng không có mà ăn.

Xe phanh lại một cái rồi lúc lắc dừng lại, chợt nghe tài xế dùng thanh âm thô ráp hô to, "Tới rồi!"

Mạc Phi mở to mắt nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã sắp chuyển tối, hắn vẫn là lần đầu tiên tới thành phố S, chỉ thấy một mảng nhà lầu cao tầng xa xa, đèn đóm rực rỡ, khắp nơi sáng rực làm cho người ta chóng mặt. Hai tay đút vào túi quần, xuống xe, bước đi trên đường cái. Mạc Phi xoay một vòng, nghĩ muốn tìm một chỗ để tối nay ngủ qua đêm, sáng mai tìm một công việc, may mắn là giấy tờ tùy thân đều mang theo bên mình, hắn cũng không có vật gì đáng giá, liền lảo đảo bước về phía trước, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đêm ở thành phố S.

Rõ ràng chỉ tốn một giờ đồng hồ ngồi xe, nhưng sự phồn vinh lại hoàn toàn bất đồng, tại sao thành phố K nơi hắn sinh ra và lớn lên so với thành phố S lại kém xa như vậy? Đang đi bỗng nhiên trời bắt đầu tí tách mưa, Mạc Phi có chút oán niệm ngẩng đầu nhìn lão thiên gia liếc mắt một cái. Ban đầu, cho dù có mưa cũng không tính là gì, nhưng mà hắn bây giờ chỉ có một bộ quần áo, nếu mà ướt thì ngày mai làm sao đi kiếm việc làm a, cũng không thể một thân trần truồng đi xin việc đi? Nhìn trái nhìn phải, Mạc Phi liền nhìn thấy một con hẻm nhỏ phía trước, nghĩ nơi đó sẽ có mấy chỗ để trú mưa, liền chạy thật nhanh tới. Lúc quẹo vào con hẻm không để ý liền bị vách tường quẹt một cái, đụng trúng vết thương lúc nãy.

"Ai da..." Mạc Phi bóp chặt cánh tay cắn răng hô, ngẩng đầu, quả nhiên ở phía trước cách hai bước có một cái cổng tò vò, dựa theo kinh nghiệm của hắn, chỗ này nhất định có thể trú mưa. Bước tới vài bước, Mạc Phi vòng qua cổng tò vò định bước vào, khóe mắt đột nhiên phiêu tới một chỗ rất sáng ở đằng trước.

Quay sang, chỉ thấy ở cuối con hẻm, có một góc, nơi đó phát ra ánh sáng. Mạc Phi thấy có chút kỳ quái, tâm nói là cửa hàng sao? Làm sao lại có cửa hàng nào mở ở chỗ này? Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn bước tới, đi được một đoạn đường, hắn xoay người sang nhìn, liền thấy phía trước quả nhiên có một cửa hàng. Mạc Phi đầu tiên bị ngọn đèn ở trước cửa hấp dẫn, chiếc đèn này cảm giác như cái loại được thiết kế theo phong cách thời Trung cổ Châu Âu, trước kia khi làm việc trong một quán cà phê, hắn đã từng thấy qua. Chụp đèn hình lục lăng, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, xung quanh còn có hình bươm bướm vờn quanh, ánh sáng lúc nãy Mạc Phi thấy chính là ánh sáng phát ra từ ngọn đèn này. Phía sau chiếc đèn là một cửa hàng nhỏ, tủ kính cùng đại môn đều được trang trí, thoạt nhìn thật tinh xảo, bên trong còn phát ra ánh sáng ấm áp, trên cửa còn có một tấm bảng, mặt trên viết "Đang kinh doanh".

Mạc Phi nhìn hồi lâu, cũng không hiểu ở đây bán thứ gì, tiến tới vài bước, nhìn vào trong tủ kính, thứ đầu tiên đập vào mắt là một nữ nhân thân thể trần truồng đang cầm một bình nước đứng giữa đồng cỏ lau. Mạc Phi hoảng sợ, tâm nghĩ đừng nói là cái chỗ đó đi, bất quá lại cảm thấy không đúng, tinh tế nhìn xem, nữ nhân kia tuy rằng không mặc quần áo, nhưng một chút cũng không thấy khí tức dâm loạn, thật ra nếu để ý đến cỏ lau bên người nàng cùng bình nước nàng cầm, sẽ thấy nước trong bình đang chậm rãi chảy xuống, làm cho người ta cảm thấy thật đẹp mà nhu hòa... Cỏ lau? Mạc Phi lập tức phản ứng, làm sao có thể có cỏ lau trong tủ kính, còn có người đàn bà kia nhìn rất giống thật, nhưng mà không hề động đậy, tiến đến gần nhìn một chút, Mạc Phi nhụt chí, nguyên lai mà một bức tranh vẽ y như thật.

Nhìn sang hai bên, hắn thấy có rất nhiều bức tranh được treo khắp mọi nơi, có người có vật có phong cảnh, Mạc Phi hiểu ra, đây là một phòng tranh. Trong lòng hắn lúc hiểu được điều này thì cũng là lúc hắn đẩy cửa vào.

"Lang lang ~~~" phong linh treo trên cửa kêu lên, Mạc Phi hoàn toàn không để ý, bởi vì tầm mắt của hắn còn có toàn bộ lực chú ý đều bị những bức tranh treo trên tường hấp dẫn.

Căn phòng này rất lớn, tường rất cao, có một cầu thang thông lên tầng hai, trên tường treo đủ loại tranh với nhiều màu sắc, đều là tranh, khuôn khổ mỗi bức đều giống nhau như đúc, chân thật nói không nên lời. Làm cho Mạc Phi giật mình chính là, những bức tranh kia đều cho hắn một loại cảm giác kỳ diệu, rất thoải mái, phi thường thoải mái, bất luận trên bức tranh đó có vẽ cái gì, không hiểu sao đều lộ ra một cảm giác rất nhu hòa và tự nhiên. Mạc Phi nhìn nhìn, nhịn không được tiến lên, với tay nhẹ nhàng chạm vào một bức tranh, cảm giác vân da tiếp xúc nói cho hắn biết, đây thật sự là một bức tranh, cũng không phải ảnh chụp mặt trên bóng loáng.

Đang lúc nhìn chằm chằm bức tranh tới xuất thần, Mạc Phi chợt nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu nhẹ nhàng truyền xuống... Ngẩng đầu, hắn thấy một người đang đi xuống. Mạc Phi có chút xấu hổ lại có chút ngạc nhiên, hắn cảm thấy bản thân tựa hồ nên rời khỏi, nhưng lại muốn hỏi những bức tranh này là do ai vẽ, hắn muốn nhìn một chút người vẽ những bức tranh này đến tột cùng có bộ dáng gì.

Người nọ đang xuống lầu, xoay mặt lại hơi hơi giật mình nhìn Mạc Phi, lúc đó, Mạc Phi cũng đang nhìn hắn.

Người đang xuống lầu là một nam tử còn trẻ, mặc một thân áo lông màu đen, quần đen, cùng với giày đen, còn có tóc đen, từ đầu tới chân đều một màu đen, nhưng mặt hắn cùng tay đều rất trắng, người này không cao không thấp, nhưng rất gầy, thuộc loại người có dáng mảnh khảnh, diện mạo thì... Mạc Phi nhấc mi, là một nam nhân phi thường xinh đẹp.

Người nọ cũng đánh giá Mạc Phi một chút, Mạc Phi rất cao, hơn nữa còn khỏe mạnh, có chút giống chó hoang. Mạc Phi kỳ thật thoạt nhìn chỉ giống một thằng con trai chừng mười bảy mười tám tuổi, cũng không có nhiều khí chất lưu manh, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, nhưng mà khuôn mặt có chút đáng ghét, có vẻ kiêu ngạo bất tuân, dùng lời nói của người thường đánh nhau với hắn mà nói, hắn vừa lớn lên đã đi đánh người.

"Có việc gì sao?" Hắc y nam tử thấp giọng hỏi Mạc Phi.

Mạc Phi do dự một chút, gật gật đầu, nói, "Ách, những bức tranh này là do ai vẽ?"

Hắc y nam tử hơi hơi nghiêng mặt, quan sát Mạc Phi một chút, trả lời, "Là do tôi vẽ."

"Cậu vẽ?!" Mạc Phi giật mình, hắn nguyên bản vốn tưởng rằng người vẽ nhưng bức tranh này, không phải là mấy ông già bảy mươi tám mươi tuổi, thì cũng là mấy ông bác trung niên, chưa từng nghĩ tới lại do một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi vẽ ra.

Hắc y nhân kia hỏi lại Mạc Phi, "Đúng vậy, muốn mua tranh sao?"

Mạc Phi sửng sốt một chút, tranh ở đây hắn rất thích, nhưng mà loại tranh đặc biệt vẽ y như thật này rất đắt, điều đó là lẽ thường hắn đã biết nhưng vẫn muốn hỏi, "Những bức tranh này, giá bao nhiêu?"

Người nọ nhìn chằm chằm Mạc Phi trong giây lát, khẽ cười nói, "Ba mươi đồng khẳng định không đủ."

Mạc Phi sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ nhìn đối phương, "Cậu, làm sao biết được?"

Người nọ kéo ra một chiếc ghế, nói với Mạc Phi, "Ngồi đi, miệng vết thương của anh nếu không băng lại sẽ bị nhiễm trùng."

Mạc Phi càng thêm giật mình, người kia làm sao biết mình bị thương, hắn vẫn dùng áo che lại mà.

Mạc Phi ngồi xuống, người nọ đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, sau đó bước tới trước một cái tủ, vất vả đem cái bàn vẽ thật lớn kéo sang một bên, mở tủ ra, lấy ra một hộp nhỏ, rồi trở về bên người Mạc Phi, "Xắn tay áo lên."

Người nọ nói chuyện thanh âm tương đối nhẹ, cũng rất nhã nhặn, Mạc Phi cảm thấy người này nhất định là một thư nhân, hơn nữa còn là họa sĩ, chính là cái loại tú tài. Mạc Phi tuy rằng không thích người chơi bời lêu lổng cùng lưu manh, thường xuyên đánh nhau, nhưng trên thực tế hắn càng sợ giao lưu cùng loại tú tài này, bởi vì cùng người như vầy đánh nhau căn bản người kia sẽ không dậy nổi sau một cú đấm.

Người nọ đã lấy ra thuốc sát trùng cùng băng gạc, đang nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi đem tay áo cuốn lên, người nọ liền dùng cồn sát trùng cho hắn, sau đó bôi thuốc rồi băng bó.

Hai mắt của Mạc Phi nhìn chằm chằm mười ngón tay bận rộn của người kia, ngón tay thon dài, trắng nõn, nhẵn bóng, linh hoạt, Mạc Phi sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy một bàn tay đẹp như thế.

Băng bó xong, người nọ thu dọn hòm thuốc, Mạc Phi tò mò hỏi, "Làm sao cậu biết tôi bị thương?"

"Lúc anh vào đây tôi đã nghe thấy mùi máu." Người nọ đem thuốc bỏ lại vào hộp, thản nhiên trả lời vấn đề của Mạc Phi.

Mạc Phi nâng cánh tay lên ngửi ngửi, cũng đâu có thấy rõ a, mũi người này thính vậy sao? Lại hỏi, "Còn ba mươi đồng?"

"Nhìn theo màu phai trên quần anh." Người nọ chỉ chỉ túi quần Mạc Phi, "Còn có độ dày của túi quần."

Mạc Phi giật mình không thôi, cúi đầu nhìn nhìn, tâm nói vậy cũng được sao?!

"Cậu là chủ nhân của nơi này?" Mạc Phi ngẩng đầu lên hỏi hắc y nhân, chỉ thấy hắn đang lao lực kéo bàn vẽ về vị trí cũ.

"Ân." Người nọ gật đầu, "Tôi tên là An Cách Nhĩ, là chủ nhân ở đây."

"An Cách Nhĩ?" Mạc Phi khẽ nhíu mày, "Tại sao lại lấy cái tên đặt theo nước ngoài?"

An Cách Nhĩ cười cười, nói, "Tôi họ An, mẹ tôi thích tranh của An Cách Nhĩ cho nên liền đặt cho tôi tên là An Cách Nhĩ." Đang nói chuyện, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, An Cách Nhĩ bước qua tiếp điện thoại. Mạc Phi ngồi bên cạnh bàn nhìn, lúc đó hắn cảm thấy người này sao lại nhã nhặn như vậy a, mặt khác lại thấy mình không nên tiếp tục ngồi ở đây, vẫn là nên đi thôi, nhưng mà hắn muốn xem tranh thêm một lát, những bức tranh này không hiểu sao lại làm cho hắn thấy thoải mái, cảm giác này trước đây chưa từng có.

"Được, tôi biết rồi." An Cách Nhĩ đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ có chút khó xử.

Mạc Phi đứng lên, cảm thấy mình nên đi thôi, lại nghe An Cách Nhĩ quay đầu sang hỏi hắn, "Anh có biết lái xe không?"

Mạc Phi sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói, "Biết..."

An Cách Nhĩ lấy chìa khóa trên bàn đưa cho hắn, nói, "Chở tôi tới một nơi."

Mạc Phi tiếp nhận chìa khóa ngây ngốc nhìn An Cách Nhĩ, chỉ thấy hắn cầm một cái áo gió màu đen mặc vào, nói, "Mau lên."

Mạc Phi cầm chìa khóa bước ra cửa, An Cách Nhĩ khóa cửa lại, lật mặt sau của tấm bảng trên cửa, biến thành "Tạm dừng kinh doanh". Hai người đến bên chiếc xe kiểu màu đen, An Cách Nhĩ ngồi lên thắt dây an toàn, nói, "Khách sạn Thịnh Hạ đường số mười bốn."

Mạc Phi khởi động xe, chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, dừng lại trước đường lớn.

"Sao vậy?" An Cách Nhĩ hỏi hắn.

Mạc Phi xoay mặt sang, còn thành thật nói, "Cái kia, tôi tên là Mạc Phi, còn có một việc chính là, tôi không biết đường..."

Hết chương 1

Chương 2: Yêu vật trong khách sạn Thịnh Hạ.

Một câu "Tôi không biết đường" của Mạc Phi làm cho An Cách Nhĩ nhíu mày, có chút khó xử nói, "Tôi cũng không biết đường." Tâm Mạc Phi nói, tôi mới đến, không biết đường có thể chấp nhận, còn cậu ở đây mở cửa hàng buôn bán, tại sao lại không biết đường a? Nhìn trái nhìn phải, thấy ở ngã tư đối diện có một chiếc xe buýt đang dừng, tài xế ngồi bên trong, có thể nhìn ra được, tài xế đang đợi khách.

"Cậu có giấy bút không?" Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

"Hả, giấy bút?" An Cách Nhĩ mờ mịt tìm trong xe.

Mạc Phi có chút vô lực nhìn hắn, mở ngăn kéo đựng thuốc lá phía trước ra, thấy bên trong có cây bút chì còn một nửa, lấy bút chì ra, sau đó rút ra hai tờ giấy ăn gấp lại, nói với An Cách Nhĩ, "Chờ tôi một chút." Nói xong, tháo dây an toàn, mở cửa xe chạy ra ngoài.

An Cách Nhĩ tò mò nhìn phương hướng hắn chạy tới, chỉ thấy Mạc Phi thân thủ nhanh nhẹn lướt qua đường cái, rất nhanh xông tới chiếc xe buýt, cùng tài xế nói chuyện. Tài xế kia buông cái ly xuống cùng hắn hàn huyên, đưa tay chỉ về phía trước, Mạc Phi vừa nghe vừa cúi đầu vẽ, vừa xong liền nói cảm tạ tài xế, chạy trở về.

Bước lên xe, Mạc Phi đem tờ giấy ngậm ở miệng, đánh tay lái chạy xe ra ngoài. An Cách Nhĩ tò mò đem tờ giấy Mạc Phi đang ngậm cầm xuống xem, chỉ thấy ở trên vẽ một bản đồ rõ ràng đơn giản, ở đâu cần quẹo đều sẽ vẽ một dấu mũi tên ở đó.

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nói, "Anh còn có thể giỏi như vậy sao?"

Mạc Phi vừa lái xe vừa nói, "Cái này mà giỏi hả? Chỉ hỏi đường thôi mà, trước kia tôi cũng từng làm công việc chuyển phát nhanh với giao hàng."

"Anh từng làm chuyển phát nhanh với giao hàng sao?" An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú hỏi, "Vậy bây giờ anh đang làm gì?"

Mạc Phi nhún nhún vai, "Chưa có việc làm, sáng mai mới đi tìm."

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ nói, "Hay tôi mướn anh nha?"

Mạc Phi sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ hỏi, "Cậu mướn tôi? Muốn tôi làm gì? Lái xe cho cậu?"

"Lái xe là tất nhiên." An Cách Nhĩ nhấc chân, chậm rãi nói, "Tôi muốn tìm một trợ lý, giúp tôi làm một số chuyện tôi không làm được."

Mạc Phi tiếp tục lái xe hỏi, "Ví dụ như?"

"Thân thể tôi không tốt lắm, không thể làm mấy chuyện nặng nhọc, tôi cũng rất sợ phiền toái." An Cách Nhĩ nói, "Tựa như chuyện lúc nãy anh đi hỏi đường linh tinh các thứ, còn có anh phải giúp tôi xử lý phòng tranh."

"Tôi có thể ở phòng tranh của cậu sao?" Mạc Phi lập tức cắt ngang lời hắn, hỏi, "Nếu có thể ở phòng tranh thì tôi liền làm."

"Cái đó không thành vấn đề." An Cách Nhĩ nói, "Ân, trong phòng tranh còn có một gian phòng còn trống, nhưng mà hơi đơn sơ, có thể đem vào một số đồ nội thất để xài, tôi sẽ trả cho anh một vạn một tháng."

Vừa dứt lời, Mạc Phi lập tức đạp phanh, mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, "Bao nhiêu?"

An Cách Nhĩ nhìn vẻ mặt của hắn, liền hỏi, "Ít sao? Vậy hai vạn."

Mạc Phi cau mày nói, "Làm trợ lý cho cậu có phải đi đỡ đạn hay cái gì không? Hai vạn một tháng?!"

An Cách Nhĩ khó xử sờ sờ cằm, "Vậy anh nói phải trả bao nhiêu?"

"Tin tin." Bởi vì Mạc Phi đột ngột dừng xe, những chiếc ở đằng sau đã bắt đầu bấm còi inh ỏi.

Mạc Phi quay đầu lại nhìn, khởi động xe lại, An Cách Nhĩ hỏi hắn, "Anh có làm hay không?"

Mạc Phi bất đắc dĩ lái xe, nguyên bản vừa nghe An Cách Nhĩ đáp ứng cho hắn ở trong phòng tranh, hắn đã muốn nhận lời, cho dù không trả tiền hắn cũng muốn làm, bởi vì hắn thích phòng tranh đó. Nhưng khi vừa nghe số tiền hắn sẽ nhận được, Mạc Phi lại do dự, sao đây, hắn cũng không phải ngày đầu tiên đi lăn lộn, nào có chỗ nào tốt như vậy, đầu năm nay làm cho đám tiểu bạch kia cũng không nhận được bao nhiêu tiền, huống chi hắn chỉ là một mao đầu tiểu tử trừ bỏ khí lực ra thì cái gì cũng không có, ngay cả nhà cũng không có để về.

"Làm trợ lý của cậu, không cần phải đi giết người phóng hỏa hoặc bán thân gì đó đúng không?" Mạc Phi thật cẩn thận hỏi.

An Cách Nhĩ bị hỏi đến không hiểu ra sao, lắc đầu nói, "Không cần a."

"Vậy tại sao lại trả nhiều tiền vậy?" Mạc Phi muốn làm rõ hỏi, "Bình thường làm trợ lý gì đó, không phải chỉ có hai ba ngàn thôi sao? Làm việc ở phòng tranh cũng đâu có cực."

An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói, "Làm trợ lý của tôi phải có lá gan lớn một tí, sau đó còn phải có một số tố chất nữa... Ân, như thế này đi lát nữa anh vào xem với tôi, nếu có thể tiếp nhận, vậy tôi mướn anh, anh ra giá."

Mạc Phi càng thêm nghi hoặc, tâm nói, làm trợ lý của họa sĩ thì cần gì lá gan lớn?

Lúc này, xe đã đến trước cửa khách sạn Thịnh Hạ, chỉ thấy nơi đó có rất nhiều cảnh sát, Mạc Phi vừa thấy xe cảnh sát liền chột dạ, không ngừng tự nói với mình đây là thành phố S không phải thành phố K, hẳn là không ai nhận ra hắn.

"An Cách Nhĩ!" Hai người vừa mới xuống xe, liền nghe có một người lớn tiếng gọi, theo thanh âm nhìn tới, chỉ thấy một nam nhân tóc vàng cao lớn mặc áo sơmi vọt tới, miệng ồn ào, "Cậu cuối cùng cũng tới, tôi còn đang nghĩ có nên phái người đi đón cậu hay không."

"Áo Tư (Oss)", An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, "Lần này là có chuyện gì?"

"Trên lầu có thứ ghê tởm đó." Người đó vừa làm biểu tình quái dị vừa đánh giá Mạc Phi bên cạnh An Cách Nhĩ, nhỏ giọng nói, "Tiểu tử này là ai?"

An Cách Nhĩ nói, "Hắn là trợ lý mới tôi vừa tuyển được." Sau đó giới thiệu với Mạc Phi, "Hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Oss."

Mạc Phi nhấc nhấc mi, như là hỏi, "Người ngoại quốc mà cũng làm đội trưởng được sao?"

An Cách Nhĩ tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của hắn, lên tiếng, "Nguyên danh của hắn là Ngao Triết Tư, Oss là tên tiếng Anh thôi, lớn lên rất giống người ngoại quốc, tóc kỳ thật là nhuộm đó."

Mạc Phi lại nhấc mi, đánh giá người tên Oss kia một chút, cảm thấy cái tên cảnh sát này so với mấy tên hỗn tử còn giống hỗn tử hơn.

Oss dẫn bọn họ lướt qua cảnh sát kéo hoàng tuyến lên, đi vào bên trong khách sạn, vào thang máy trực tiếp bấm lên lầu bốn.

"Vừa mới nhận được báo án từ khách sạn, nói là trưa nay, một bảo an nghe được tiếng thét chói tau của một cô gái, phát ra từ phòng 407, hô to "Cứu mạng, có quái vật!'". Oss vừa đi vừa giải thích vụ án, "Bảo an gõ cửa nhưng không ai ra mở, hắn liền đi tìm quản lý, dùng chìa khóa sơ cua mở cửa, trong phòng có một cô gái đang ngồi trên ghế salon xem TV, thấy vài bảo an cùng tạp vụ xông vào, cô gái kia hoảng sợ, sau đó nổi trận lôi đình, trực tiếp xuống quầy tiếp tân khiển trách."

"Có phải tiếng phát ra trong TV không?" Mạc Phi ở đằng sau cảm thấy mới mẻ, liền xen mồm hỏi một câu.

Oss lắc đầu nói, "Lúc ấy quản lý còn cố ý nhìn thoáng qua, nói là trong TV đang chiếu trận đá banh, không có khả năng phát ra thanh âm đó, cho nên tất cả mọi người cảm thấy chắc là bảo an nghe lầm."

"Sau đó thì sao?" An Cách Nhĩ hỏi, "Anh kêu tôi đến khẳng định là có chuyện xảy ra đi?"

"Ngay lúc nãy, bảo an từ chuyện buổi trưa đã thực chú ý đến căn phòng đó, cho nên liền đi tới nhìn thoáng qua, hắn phát hiện phòng không có khóa." Oss nói, "Sau đó.." Lúc này bọn họ đã tới phòng 407, Oss chỉ chỉ bên trong cánh cửa nói, "Hắn đã thấy cảnh này."

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi nhìn vào liền thấy, đèn phòng đang mở, trên sàn nhà đầy máu tươi. Trên ghế salon có một cô gái mặc áo ngủ đang ngủ, trên mặt máu thịt lẫn lộn, đã không còn thấy rõ ngũ quan, giống như bị con gì cắn phá. Từ ngực cho tới bụng một mảng thật lớn bị mổ ra, thấy cả xương sườn, nội tạng bên trong chảy đầy đất, trên mặt đất còn có dấu máu bừa bộn mà quái dị, kéo dài tới tận cửa sổ.

Mạc Phi không có chuẩn bị tâm lý, mặc dù lá gan cũng không nhỏ nhưng vẫn bị tình cảnh trước mắt làm chấn động, đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm hình ảnh máu me dị thường ở bên trong.

"Ân!" Oss một bên không phải không có tán thưởng nói với An Cách Nhĩ, "Lá gan lớn thiệt nha, mấy người kia lúc nãy vừa nhìn thoáng qua liền má ơi một tiếng chạy đi, hoặc là ói ra một trận."

An Cách Nhĩ nhìn tử thi ở xa xa, thật lâu sau mới nói, "Thật sự rất tàn nhẫn."

"Đúng đó." Oss nói, "Bảo an kia vừa nhìn thấy xong liền sợ đến choáng váng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy đi báo cảnh sát, có nhiều cảnh viên cũng chịu không nổi."

"Pháp y vào chưa?" An Cách Nhĩ hỏi.

"Chưa, cái gì tôi cũng chưa động vào, chờ cậu tới xem trước." Oss giống như tranh công nói, "Cậu tốt nhất vào nhìn một cái sau đó nói cho tôi biết đây chắc chắn không phải quái vật làm đi!"

An Cách Nhĩ gật gật đầu, lấy bao tay đeo vào sau đó bước vô phòng. Mạc Phi có chút ngạc nhiên, cũng lấy bao tay sau đó bước theo An Cách Nhĩ.

Nhìn xung quanh một lần, An Cách Nhĩ tiến tới thi thể, cúi đầu nhìn mặt thi thể, còn nhìn vùng ngực cùng bụng bị mổ ra, thấy vết thương có vài lỗ thủng, cảm giác giống như móng vuốt của con gì đó xé toạc.

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm thi thể hồi lâu sau đó đứng lên, đi đến bên giường, cầm lấy túi xách để ở trên đầu giường, mở ra xem xét, hỏi, "Cô ta có hành lý hay không?"

"Có, vali để trong tủ quần áo." Oss vừa lúc mở cửa tủ ra xem xét, liền nói với An Cách Nhĩ, "Chỉ có một vali màu đen bằng da." Nói xong, hắn xoay người muốn mở vali ra, lại nghe An Cách Nhĩ nói, "Từ từ!"

Vừa dứt lời, Oss liền buông khóa kéo, cũng cảm thấy bên trong vali có gì đó đang chuyển động.

Oss cả kinh lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vali bằng da, chợt nghe An Cách Nhĩ nói, "Mau tránh ra, nó muốn nhảy ra đó!"

Oss chạy nhanh ra đằng sau, rút súng ra, nhóm cảnh viên ở cửa cũng bắt đầu rút súng, mở to mắt nhìn cái vali đang không ngừng động.

"Bịch" một tiếng, vali mở ra một lổ hổng lớn, sau đó, có một con thú thò đầu hình tam giác ra, há mồm thè cái lưỡi màu hồng, đầu lưỡi phân nhánh, cảm giác giống như con rắn, nhưng lại không giống.. Con động vật máu lạnh đó có đôi mắt đặc biệt nhỏ, nó bắt đầu chuyển động nhìn xung quanh, chân trước dùng sức, nhảy ra khỏi vali, tất cả mọi người hút một hơi lãnh khí... Một con thằn lằn có thân mình thật lớn dài hơn một thước.

"Loài này rất hiếm nha." An Cách Nhĩ vuốt cằm, nhìn con thằn lằn kia, chỉ thấy trên người con thằn lằn đầy máu, lúc nó bò trên mặt đất, phía sau để lại một vết máu dài, cùng loại với vết máu trong phòng.

"Chính là thứ này sao?" Oss hỏi, lúc này con thằn lằn kia đang hướng hắn bước tới, Oss có chút khẩn trương, giơ súng nhắm con thằn lằn muốn bắn, lại nghe An Cách Nhĩ nói, "Từ từ, đừng khẩn trương." Nói xong, An Cách Nhĩ ngồi xuống, hé miệng nói ra thứ tiếng kỳ quái, cảm giác giống như tiếng ếch kêu, con thằn lằn kia liền dừng lại, xoay đầu nhìn hắn, đứng im bất động.

An Cách Nhĩ đứng lên nhìn con thằn lằn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, thản nhiên nói, "Hung thủ cũng không phải nó." Nói xong, lại nhìn thi thể, lắc đầu, "Nó thật sự vô tội."

"Cậu biết hung thủ là ai?" Oss giật mình hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu hỏi, "Mọi người trong khách sạn đều ở đây phải không?"

"Đều tập trung ở đại sảnh." Oss nói, "Cậu muốn hỏi gì sao?"

An Cách Nhĩ lắc đầu nói, "Hung thủ là một trong số họ." Nói xong, tháo bao tay ra, một tay đút vào quần chậm rãi bước ra khỏi phòng, Mạc Phi cảm thấy bản thân như đang lọt trong sương mù, bất quá lời nói của An Cách Nhĩ vẫn gợi lên hiếu kỳ trong lòng hắn, đuổi theo An Cách Nhĩ ra ngoài.

Hết chương 2

Chương 3: Hung thủ ở sát vách.

An Cách Nhĩ kêu bảo an kia, cùng Oss bọn họ đến chỗ mọi người tập trung nhìn qua một vòng.

"Cô gái kia có tới bàn tiếp tân tranh cãi ầm ĩ không?" An Cách Nhĩ hỏi.

"Không có." Bảo an lắc đầu, có chút nơm nớp lo sợ hỏi, "Cô ta không phải chết rồi sao?"

An Cách Nhĩ không trả lời, mang mọi người về trước phòng 407, nhìn dọc theo biển số phòng, ở cách đó ba phòng tìm thấy phòng 401.

An Cách Nhĩ nhìn cửa phòng kia trong chốc lát, nói với Oss, "Mở cửa ra."

"Hả?" Oss sửng sốt, muốn gọi phục vụ, lại nghe An Cách Nhĩ nói, "Phải nhanh."

Oss vừa định hỏi, "Tại sao?", Mạc Phi ở phía sau hắn đã tiến tới, một tay giữ lấy khung cửa, nhấc chân đá một phát.

"Rầm" một tiếng, cửa bị đá văng. Theo sau, chợt nghe đến tiếng thét chói tai của con gái, Mạc Phi thấy bên trong có một cái giường lớn, ở trên là một đôi nam nữ không mặc quần áo.

Oss sửng sốt hỏi, "Tại sao lại có người trong phòng? Không phải đều đã tập trung lại rồi sao?" Vừa hỏi xong liền nghe tiếng cô gái bên trong hét lớn, "Cút ngay!" Vừa nói vừa ném một chiếc giầy ra. Mạc Phi chạy nhanh đi, thấy An Cách Nhĩ ngay ở phía sau, theo bản năng giữ chặt cánh tay hắn kéo ra.

An Cách Nhĩ phản ứng tương đối chậm, nếu không nhờ Mạc Phi kéo hắn ra, khẳng định sẽ bị trúng ngay mặt, bị kéo đi còn ngốc hồ hồ không biết đã dừng lại, tức khắc đụng trúng ngực Mạc Phi, hắn cũng không có biểu tình gì khác, lấy tay xoa xoa bả vai, nói với Oss, "Bắt người đi, hung thủ ở trong phòng đó."

Cảnh sát ngoài cừa cùng Mạc Phi đều ngây ngẩn cả người, nhưng người bên trong đã rất nhanh phóng xuống giường, chỉ thấy bọn họ đều mặc quần cùng nội y, xem ra là giả bộ ngủ.. Nam nhân kia bay nhanh tới cửa sổ, định nhảy xuống.

"Bắt người!" Oss lúc này mới phản ứng, cảnh sát lập tức vọt vào trong. Cô gái kia ở phía sau, rất nhanh bắt được, mà nam nhân kia đã nhảy xuống cửa sổ, "A" một tiếng kêu lên thảm thiết.

Mạc Phi lắc đầu, đây là lầu bốn, cho dù không chết cũng sẽ té gãy chân.

Oss kêu thủ hạ bắt người, lại nghe "Ầm" một tiếng. Oss sửng sốt, chợt nghe An Cách Nhĩ nói, "Nếu không nhanh lên hắn có thể sẽ bị cắn chết." Cùng lúc đó, ở phía dưới truyền đến thanh âm thảm thiết tê tâm liệt phế.

Oss ló ra bên ngoài nhìn, thấy con thằn lằn kia không biết từ lúc nào đã nhảy xuống, dùng sức cấu xé tên nam nhân, còn hắn thì không ngừng kêu la giãy giụa. Oss chạy nhanh đi kêu người tới cứu, An Cách Nhĩ chỉ chỉ cái giường nói: "Chỗ đó hẳn là có súng điện kích, có thể chế phục con vật kia." Nghe An Cách Nhĩ nói xong, có vài cảnh viên chạy qua tìm, quả nhiên tìm thấy súng điện kích ở trên giường, còn có y phục dính máu.

Nhóm cảnh viên lao xuống, Oss có chút vô lực nhìn An Cách Nhĩ, "Lại nữa, lần sau cậu có thể đừng dùng ngữ điệu bình tĩnh này đi nói ba cái chuyện kích động không a? Tốt xấu gì cũng phải để tôi chuẩn bị tâm lý, vạn nhất đá văng cánh cửa mà người bên trong cũng móc súng ra thì phải làm sao?"

An Cách Nhĩ nhìn Oss trong chốc lát, nói, "Hắn không có súng." Nói xong, chợt nghe cảnh viên phụ trách kiểm tra bên trong nói, "Đội trưởng, đúng là không có súng, chỉ có một con dao."

"Được rồi." Oss nhe răng đối với cảnh viên kia, quay đầu hỏi An Cách Nhĩ, "Đến tột cùng là sao lại thế này?"

"Ân." An Cách Nhĩ chỉ chỉ biển số phòng, "Nguyên bản, đây là phòng cô gái chết."

"Nga?" Oss nhìn biển số trên cánh cửa gỗ, chỉ thấy một con số 401. Có chút giật mình hỏi, "Vậy tại sao cô ta lại ở trong phòng 407?"

"Đi nhầm." An Cách Nhĩ nhẹ nhàng trả lời, kéo Oss trở về phòng 407, Mạc Phi vẫn mở to hai mắt lắng nghe, chạy nhanh theo hai người. Đi tới trước gian phòng 407, An Cách Nhĩ chỉ chỉ số 7 trên biển số nói, "Đây là số 7 phải không?"

"Ân." Mọi người gật đầu.

"Bước trên hành lang sẽ nhìn thấy đi? Lui xuống khoảng năm sáu bước ấy." An Cách Nhĩ chỉ chỉ hỏi.

"Ách.. cũng tàm tạm." Oss lui lại vài bước, vừa nhìn vừa nói.

"Nếu như là người viễn thị không mang mắt kính thì sao?" An Cách Nhĩ lại hỏi.

"Viễn thị?" Oss sửng sốt, chợt nghe Mạc Phi nói, "Người viễn thị không mang theo mắt kính, ở phía xa sẽ thấy hơi mơ hồ, tới gần càng không thấy."

"Tiểu tử cậu sao lại biết a?" Oss quay đầu nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi không hề gì nói, "Tôi đã từng làm việc ở tiệm bán mắt kính."

An Cách Nhĩ chỉ chỉ cánh cửa, "Người chết kia trong túi xách có một hộp đựng kính, là kính sát tròng, thuyết minh cho việc cô ta bị viễn thị, trong túi xách cũng có rất nhiều đồ trang điểm cũng vật tẩy trang, có thể thấy cô ta có thói quen trang điểm, đeo kính rất nặng nề, cho nên ở bên ngoài sẽ không đeo kính."

"Cho nên khi ở xa đã nhìn số 7 thành số 1?" Oss hỏi, "Còn chìa khóa mở cửa thì sao?"

"Khách sạn này đã hoạt động được nhiều năm." An Cách Nhĩ chỉ vào cánh cửa, "Loại cửa này có một đặc điểm, nếu chìa khóa cắm ở bên trong, cửa sẽ không tự động khóa, trừ phi ở bên trong đã khóa lại."

Oss nhìn cửa phòng một chút, gật đầu, "Đúng vậy."

"Cô gái đã chết kia dùng chìa khóa cắm vào, phát hiện cửa có thể mở, cho nên cũng tưởng mình ở phòng này, liền mở cửa vào trong." An Cách Nhĩ biểu thị động tác mở cửa của nữ người chết, nói, "Cô ta mang hành lý vào trong, chuyện thứ nhất phải làm là đem hành lý bỏ vào tủ quần áo đi, nhưng cửa tủ đã mở. Cô ta thấy bên trong có một cái vali, quay đầu lại nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng vẫn còn rất mới, cũng không giống có người ở qua... đang buồn bực thì vali kia rung lên."

Oss nhấc nhấc mi, "Cô ta có thể cho là mình hoa mắt đi?"

An Cách Nhĩ gật gật đầu, "Vì thế cô ta xoay người mở vali, con thằn lằn lớn nhào ra, cô ta sợ hãi, kêu thảm thiết. Lúc này đôi nam nữ vốn phải ở phòng này vừa lúc tới cửa, hai người thấy có một cô gái bên trong, hơn nữa còn phát hiện con vật trong hòm đã nhào ra, liền nhanh chóng đóng cửa lại."

"Chờ một chút.." Oss cắt ngang, "Nguyên bản bọn họ đã tới?"

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, "Phòng này không khóa, bởi vì có người đã tới đem vali đựng con thằn lằn bỏ trong phòng, sau đó một nam một nữ kia sẽ đem con thằn lằn đó mang đi, để tiền lại."

"Đội trưởng!" Cảnh viên phụ trách kiểm tra phòng 401 mang theo một cái vali nói, "Bên trong có rất nhiều tiền a!"

Oss có chút vô lực nhìn hắn, cắn răng, "Cậu rõ ràng làm trợ lý cho hắn, thôi đừng làm cảnh sát nữa."

Tiểu cảnh viên kia lập tức chạy đi.

"Có người bỏ nhiều tiền ra mua vậy sao?" Oss lắc đầu, "Mua về làm gì? Ăn hả?"

An Cách Nhĩ lắc đầu, "Thằn lằn Komodo là một loài có độc, nọc độc của nó có thể trong nhát mắt gây tê cả một con trâu rừng, sau đó ăn thịt, tính tình hung tàn, nhưng rất mạnh, nó vẫn còn giữ lại tính chất đặc biệt của khủng long ăn thịt xa xưa, có một loại sức mạnh cùng mỹ cảm ngưng kết theo thời gian."

"Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói về nghệ thuật." Oss nhún vai, nói với An Cách Nhĩ, "Đại khái là buôn lậu động vật quý hiếm, sau đó thì sao?"

"Một nam một nữ kia sau khi vào phòng, thấy cô gái chết đang rất sợ hãi, hét lên có quái vật, hướng hai người cầu cứu, sau đó, có bảo an đến gõ cửa." An Cách Nhĩ nói, "Bảo an kia không có nghe lầm, thật sự có người hét có quái vật hơn nữa còn cầu cứu."

Mạc Phi một bên gật gật đầu, "Sau đó bảo an kia phải đi tìm quản lý lấy chìa khóa?"

"Bảo an ở đây chỉ mặc đồng phục trang trí mà thôi." An Cách Nhĩ thản nhiên nói, "Ngay cả bộ đàm cũng không có, cho nên tôi cảm thấy, hung thủ đại khái không phải lần đầu tiên lợi dụng khách sạn này để giao dịch."

"Chính là phỏng chừng đây là lần đầu tiên gặp phải sự cố có người hồ đồ vào nhầm phòng." Oss hỏi tiếp, "Chờ bảo an lấy chìa khóa, hai người kia đã giết xong cô gái đó?"

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, "Nam hung thủ dùng súng điện kích gây mê con thằn lằn, nữ hung thủ đại khái không chế phục được nữ người chết, đã dùng dao giết chết cô ta."

"Sau đó bảo an mang người tới mở cửa, nam hung thủ đem thi thể, thằn lằn cùng mình trốn trong phòng vệ sinh, nữ hung thủ diễn trò cãi lộn, tự mình tới quầy tiếp tân trách cứ, như vậy có thể đem người dẫn đi." Oss sờ sờ cằm, "Sau đó nam hung thủ tái xử lý thi thể."

An Cách Nhĩ rút tay ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng ngáp một cái, nói tiếp, "Chính là lúc xử lý thi thể, đã xảy ra việc ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?" Oss cùng Mạc Phi đều nhìn An Cách Nhĩ.

"Nam hung thủ đại khái phải đi rửa sạch toilet, để thi thể ở bên ngoài, nhưng mà, con thằn lằn kia đã tỉnh lại." An Cách Nhĩ nói tới đây, chỉ chỉ vết thương trên người thi thể nói, "Con thằn lằn kia phỏng chừng đã ở trong vali một thời gian, cho nên khi nhìn thấy máu liền bổ nhào vào ăn, chúng nó khi ăn một con động vật lớn, đều thích ăn nội tạng trước."

Oss nhíu mày, Mạc Phi hiểu ra có chút ghê tởm, nguyên lai lồng ngực người kia bị xé mở là do con thằn lằn.

An Cách Nhĩ tiếp tục nói, "Lúc này, nam hung thủ bước ra, phát hiện con thằn lằn đã đem thi thể biến thành một đống bấy nhầy, muốn cầm súng điện kích tới ngăn cản, nhưng con thằn lằn khi thấy súng điện kích liền bỏ chạy, làm mặt đất xuất hiện những dấu máu, sau đó vì quá hoảng loạn không tìm thấy đường trốn, liền từ trên lầu ngã xuống đất."

"A..." Oss bừng tỉnh đại ngộ, "Khó trách cả người đầu máu, ra là bị ngã."

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, "Nam hung thủ phỏng chừng ở cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy con thằn lằn bị thương, liền chạy nhanh mang theo vali đi xuống, lúc này nữ hung thủ còn đang ở quầy tiếp tân tranh cãi ầm ĩ, hẳn là không ai chú ý tới hắn, hắn đem thằn lằn bỏ vào trong vali mang về phòng, tiếp tục dọn dẹp. Một lát sau, nữ hung thủ trở lại, hai người vì che dấu mắt người, cố ý đem dung mạo nữ người chết phá hủy, cởi hết y phục cô ta, thay áo ngủ.. Như vậy, khi bảo an khách sạn hoặc những người khác nhìn thấy thi thể, sẽ không hề hoài nghi cô là người vừa nãy đi tranh cãi ở dưới kia."

"Ân..." Oss nhấc mi, "Thì ra là thế a."

"Đồng thời, hai người đã phát hiện một vấn đề khác, thằn lằn đã chết." An Cách Nhĩ hời hợt nói.

"Đã chết? Oss khó hiểu, "Còn sống mà."

"Các loài động vật máu lạnh rất am hiểu việc giả chết, hoặc nên nói là ngất xỉu." An Cách Nhĩ thấp giọng nói, "Hai người đó phát hiện thằn lằn đã chết, vì thế ở trong phòng thương lượng kế sách tiếp theo.. Đang lúc muốn đi thì phát hiện có người bước tới, hai người lại trốn trong phòng vệ sinh."

"Là bảo an đó?" Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu.

"Cũng đúng a." Oss cười cười, "Tôi nghĩ nhân viên an ninh kia cũng sẽ cảm thấy kỳ quái, nếu không phải chuyện ma quái, sẽ là mình không bình thường."

"Bảo an sau khi thấy hiện trường, sợ hãi lập tức đi báo nguy." An Cách Nhĩ nói, "Hai hung thủ rối loạn hoang mang chạy ra ngoài, bây giờ rời đi rất nguy hiểm, huống chi nữ hung thủ vừa mới tranh cãi ầm ĩ ở dưới quầy, tất cả mọi người đều nhận ra cô ta, hai người bọn họ liền nghĩ tới một chỗ có thể trốn.."

"Hiểu được, trong túi người chết là chìa khóa phòng 401 đúng không?" Oss cuối cùng hiểu rõ ràng toàn bộ sự việc, nói, "Tới đó trốn một đêm không thành vấn đề, có thể ở bên trong khóa cửa, thần không biết quỷ không hay. Nghe có người tới gõ cửa, hai người cái khó ló cái khôn giả trang thành cái dạng kia, người tới thấy bọn họ xấu hổ sẽ nhân cơ hội đàu tẩu, nhưng không nghĩ tới cảnh sát trực tiếp tới tìm."

An Cách Nhĩ gật gật đầu, "Đại khái chính là vậy."

Oss lắc lắc thắt lưng nói, "Bất quá nói lại, cậu tại sao lại nhìn 407 nghĩ tới 401? Chỉ bởi vì kính viễn thị?"

An Cách Nhĩ không hề gì lắc lắc đầu nói, "Có rất nhiều manh mối, chỉ cần tổ chức hợp lý sẽ nghĩ ra."

"Nói nghe một chút." Oss đẩy đẩy hắn, "Đừng có lười."

An Cách Nhĩ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nghĩ nghĩ nói, "Bảo an kể lại tình huống, cùng tình trạng của thi thể, làm cho tôi trực tiếp phỏng đoán người nháo sự và người chết không phải là cùng một người. Tôi là một họa sĩ, đặc điểm của động vật tôi đều biết rất rõ, dấu máu trên mặt đất là thuộc về loài động vật máu lạnh, không phải cá sấu mà là thằn lằn lớn. Lại nhìn tình trạng của thi thể, khẳng định đã bị thằn lằn ăn qua..." Nói xong, An Cách Nhĩ xoa xoa mi tâm, hỏi Mạc Phi, "Mấy giờ rồi?"

Mạc Phi vẫn đang ngốc lăng bên trong, sau khi kịp phản ứng, đưa tay nhìn đồng hồ nói, "Chín giờ rưỡi."

An Cách Nhĩ gật gật đầu nói, "Tôi buồn ngủ quá, về thôi."

"Ai!" Oss thấy hai người muốn đi, chạy nhanh tới hỏi, "An Cách Nhĩ, 401 a 401, tại sao cậu đoán được có người bên trong?"

An Cách Nhĩ quay đầu, còn chưa kịp nói Mạc Phi đã chen vào, "Nữ hung thủ kia không thể bị người khác nhìn thấy, nói cách khác tuyệt đối sẽ không ở trong đám người đã được tập trung, nếu không thể đào tẩu vậy chỉ có thể ở phòng 401."

"Nga~~" Oss vỗ đầu, "Cũng đúng a." Sau đó ở phía sau hô to, "Tôi đêm nay thẩm vấn hai hung thủ đó, ngày mai tới chỗ cậu!"

An Cách Nhĩ đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng khoác tay áo, ý bảo — đã biết, tôi đi đây.

...

Xuống lầu, Mạc Phi mở cửa xe, An Cách Nhĩ ngồi trên xe dựa lưng vào ghế xoa xoa mi tâm, Mạc Phi khởi động xe, chợt nghe thanh âm trầm thấp của An Cách Nhĩ, "Biểu hiện của anh tôi rất vừa lòng, anh có nguyện ý nhận công việc này không?"

Mạc Phi nhìn nhìn hắn nói, "Ân, tôi nhận." Nói xong không quên bổ sung, "Cậu phải cho tôi ở phòng tranh đó nha."

An Cách Nhĩ nhắm mắt lại, nửa mê nửa tỉnh hỏi, "Vì cái gì phải nhất định ở phòng tranh? Thuê một căn trọ có phải thoải mái hơn không."

Mạc Phi trầm mặc hồi lâu nói, "Tôi thích những bức tranh đó."

"... Mấy bức tranh đó có gì đặc biệt sao?" Thời điểm Mạc Phi nghĩ An Cách Nhĩ đã ngủ, lại nghe hắn đột nhiên hỏi một câu.

"Ân.." Mạc Phi nghĩ nghĩ, "Không thể nói rõ, cảm giác rất kỳ diệu, cậu không biết sao?"

Đợi thật lâu sau, cũng không có lời hồi đáp, thời điểm Mạc Phi nghĩ An Cách Nhĩ sẽ nói gì đó, ai ngờ hắn đã ngủ mất rồi.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro