Chương 16: 'Mưa gió bão bùng'

Dung Lân sau khi lái xe về nhà, lên tầng liền nhìn thấy bên chân Hoắc Ngôn Sinh có một cái túi đứng trước cửa nhà cậu, đang đưa tay gõ cửa, nhìn thấy cậu về mới bỏ tay xuống, "Vừa mới về?"

Dung Lân đi tới, quét mắt nhìn thứ đặt dưới đất: "Ừm, anh đây là?"

"Ăn cơm chưa, mua chút đồ, nghĩ đến cậu nếu chưa ăn cơm thì cùng ăn một chút?" Hoắc Ngôn Sinh mặc dù hỏi như vậy rồi, nhưng nhìn thế nào cũng không giống tùy tiện ăn một chút.

Dung Lân nhìn anh một cái, xác nhận người này không thể biết tình hình của cậu, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đi vào đi."

Mở cửa ra, Dung lân lấy một đôi dép cho Hoắc Ngôn Sinh thay giầy: "Bếp ở bên kia, anh cứ tự nhiên."

Hoắc Ngôn Sinh gật đầu: "Được."

Anh có thể cảm nhận được tâm trạng Dung Lân dường như không tốt.

Không nhịn được có chút lo lắng về kết quả kiểm tra của cậu.

Dung Lân lấy bộ quần áo đi vào nhà tắm, trên người toàn mùi ở bệnh viện, làm cho cậu có chút khó chịu.

Kết quả cậu vừa mở nước, đã thấy buồn nôn, không nhịn được mà gục lên bồn rửa mặt nôn ra.

Hoắc Ngôn Sinh nghe thấy động tĩnh bên này của cậu, vội vàng đi qua, gõ cửa: "Dung Lân, cậu vẫn ổn chứ?"

Đột nhiên nghe thấy giọng của Hoắc Ngôn Sinh, Dung Lân theo bản năng hô lên: "Đừng đi vào, ẹo...."

Hoắc Ngôn Sinh trầm mặc, không gõ cửa cũng không nói gì, nhưng không có lập tức rời đi.

Đợi đến khi âm thanh của Dung Lân biến mất, chỉ còn lại tiếng nước tí tách.

Hoắc Ngôn Sinh mới khẽ gọi tên Dung Lân một tiếng.

Dung Lân đứng dưới vòi nước mở đôi mắt phiến hồng, nhìn người đàn ông đứng ngoài của.

Tâm tình rất phức tạp.

Cậu biết không thể hoàn toàn trách Hoắc Ngôn Sinh, nhưng lúc này cậu khó chịu như vậy, mà Hoắc Ngôn Sinh lại yên ổn đứng ở đó, làm cho cậu cảm thấy vô cùng ấm ức.

Cố gắng đè nén cảm xúc xuống, Dung Lân mở miệng nói: "Tôi không sao, đã ổn rồi."

Nghe thấy giọng của cậu, Hoắc Ngôn Sinh thở phào, không nói gì quay người đi về phía nhà bếp,

Đợi Dung Lân đi ra, Hoắc Ngôn Sinh đi tới: "Tôi nấu cháo, lát nữa nhân lúc còn nóng ăn một chút."

Dung lân gật đầu, vừa một tay dùng khăn lau đầu, vừa đi ra khỏi phòng.

Dung Lân mặc cái áo thun rộng, bên dưới mặc quần đùi, lộ ra bắp chân nhỏ nhắn, trắng đến lóa mắt.

Dung Lân có hơi gầy.

Cháo Hoắc Ngôn Sinh nấu là cháo trắng thêm một chút rau thanh đạm, Dung Lân đi tới nhìn bàn đồ ăn, biết Hoắc Ngôn Sinh cố ý vì cậu mà chuẩn bị.

Ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn Sinh, người đứng sau quả nhiên mở miệng: "Hôm nay trợ lý của tôi ở bệnh viện nhìn thấy cậu."

Sắc mặt Dung Lân xoạt một cái trắng bệch, cảnh giác nhìn Hoắc Ngôn Sinh, đợi anh đưa ra phán quyết tiếp theo.

"Bệnh viêm dạ dày rất nghiêm trọng sao?" Hoắc Ngôn Sinh chú ý đến cậu thay đổi vẻ mặt trong thoáng chốc đó, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Lời nói ra lập tức nhẹ nhàng dịu dàng hơn nhiều.

Lời đó vừa nói ra, làm cho cơ thể Dung Lân mềm nhũn, đưa tay chống lên bàn, Dung Lân thuận thế ngồi xuống: "Không có gì, không cần lo lắng."

Nhưng dáng vẻ này của cậu, lại không giống như không có chuyện gì.

Nhìn thấy cậu không muốn nói, Hoắc Ngôn Sinh cũng không hỏi nhiều, đem cháo đã múc săn đẩy đến trước mặt cậu: "Ăn chút cháo đi, dạ dày phải dưỡng thật tốt mới được."

Dung Lân ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn Sinh: "Anh không cần làm như vậy, ông ngoại tôi chỉ là khách sáo, anh không cần cho là thật."

Hoắc Ngôn Sinh ngồi xuống nhìn cậu: "Cho dù không có lời nói của thầy Chu, chúng ta bây giờ cũng là quan hệ hợp tác, tôi quan tâm đến sức khỏe của đối tượng hợp tác, cũng là rất bình thường có phải không?"

Một câu nói làm cho Dung Lân đột nhiên không có cách nào phản bác lại.

Rũ mắt, Dung Lân bưng bát lên, uống ngụm cháo nhỏ, không có tiếp lời.

Du sao chuyện này, cậu cũng không nói lại Hoắc Ngôn Sinh.

Không biết có phải là nhãi con trong bụng biết bữa cơm này là do người cha còn lại nấu không, thế mà hiếm khi không giày vò cậu.

Là bữa ăn ngon nhất mấy ngày nay mà Dung Lân ăn.

Hoắc Ngôn Sinh nhìn thấy cậu ăn ngon, không nhịn được thở phào.

"Tôi có quen biết một bác sĩ trung y, có thời gian có thể đi khám một chút?" rõ ràng câu này chỉ là do thám, Dung Lân đặt bát xuống: "Không cần, không phải là bệnh nặng gì, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Đi tìm bác sĩ trung y, còn không phải là trực tiếp lộ tẩy sao?

Trong mắt Hoắc Ngôn Sinh hiện lên bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không nỡ cưỡng ép Dung Lân.

"Cảm ơn bữa tối của anh, ăn xong đặt ở đây là được rồi." Dung Lân đứng lên trực tiếp đi về phòng.

Hoắc Ngôn Sinh ngồi ở đó, ánh mắt âm u, anh có thể cảm nhận được thái độ chuyển biến vừa nãy của Dung Lân với anh, đột nhiên lại trở nên xa cách rồi.

Tại sao?

Dường như là sau khi Dung Lân đi khám ở bệnh viện về.

Bởi vì hẹn thời gian phẫu thuật vào thứ hai tuần sau, còn mấy ngày nữa, Dung lân mấy ngày nay không có tinh thần gì, liền lười ở nhà không đi đâu hết.

Thẩm Đông đến tìm cậu, nhìn thấy đến rèm trong phòng cậu cũng không kéo ra, cả người suy sút đến không được, Dung Lân đứng ở cửa nhìn cậu ta một cái, giống như là u linh đi đến trước tủ lạnh, cầm lấy một hộp sữa, đổ ra, đặt vào lồ vi sóng hâm nóng.

Thẩm Đông đi vào xong nói với cậu: "Nặc Nặc, cậu đây là chịu kích thích gì thế, công ty cậu vừa mới đầu tư, phá sản rồi?"

Dung Lân quay đầu nhìn cậu ta, hít hít cái mũi: "Không có, cậu có chuyện gì không.

Giọng nói vừa mở miệng cũng là khàn khàn, Thẩm Đông đưa tay sờ trán cậu: "Cậu không phát sốt chứ?"

Dung Lân đập rớt tay cậu ta: "Không có, cậu đến đây làm gì?"

Dung Lân vừa nói vừa lấy sữa bò trong lò vi sóng ra, cho thêm vào chút yến mạch, ăn cùng.

"Tớ đương nhiên là đến xem cậu thế nào, cậu mấy ngày nay như là mất tích vậy, cậu làm cái gì, xảy ra chuyện rồi?"

Trong mắt Thẩm Đông đầy lo lắng nhìn cậu.

Trong lòng Dung lâm nghĩ không phải là xảy ra chuyện lớn, lần đầu tiên hẹn pháo với người ta còn cho ra mạng người!

Đại khái cũng không có người nào may mắn cậu.

Chỉ là chuyện này cậu căn bản không có cách nào nói với Thẩm Đông, cậu cũng không nói ra được.

Hai ngày nay cậu nằm trên giường, nghĩ đến nhãi con trong bụng, thứ hai tuần sau sẽ từ trên người cậu rơi xuống, cậu có chút không nỡ.

Nhưng không phá đi thì phải làm sao, đợi bụng cậu to lên, đến lúc đó muốn giấu cũng không giấu được.

Càng to đầu.

Thẩm Đông đợi nửa ngày, nhìn thấy Dung Lân bưng bát ở đó phát ngốc, chỉ cảm thấy vấn đề có hơi lớn,

Cẩn thận mở miệng: "Nặc Nặc, không cần biết có chuyện gì xảy ra, cậu nói ra, trời có sập xuống, tớ cũng cùng gánh với cậu, đừng có nghẹn ở trong lòng."

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thẩm Đông, Dung lân cảm thấy rất ấm áp.

Cười một chút: "Không sao, đừng suy nghĩ linh tinh, bác sĩ nói tớ bị viêm dạ dạy, gần đây cần tĩnh dưỡng, cho nên mới không gọi cho cậu."

Thẩm Đông chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn cậu, không xác định hỏi: "Thật sao?"

"Thật, tớ lừa cậu làm gì, nếu không cầm chuẩn đoán cho cậu xem nhé?" Nhìn dáng vẻ tùy ý của cậu, làm cho Thẩm Đông lập tức thở phào.

"Cậu dọa tớ sợ chết rồi, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì lớn, có điều cậu sao lại đột nhiên viêm dạ dày, cậu bình thường cũng không ăn cái gì, nếu nói viêm dạ dày, tớ có bệnh viên dạ dày mới đúng." Thẩm Đông bĩu môi, quay người mở tủ lạnh, khom lưng nhìn đồ ăn vặt bên trong.

"Cậu xem, thực phẩm giác trong tủ lạnh cậu còn không có, cậu sao lại mặc viêm dạ dày, không ăn đồ ăn vặt nên bị?" nghe Thẩm Đông vẻ mặt chính đáng nói hươu nói vượn, Dung Lân hận không thể đá vào mông cậu ta một cái.

Trợn trắng mắt: "Cậu không có chuyện gì làm, thì mau đi đi, tớ bây giờ không có tâm trạng tiếp đãi cậu."

"Ai nha, chúng ta là ai với ai, cậu tĩnh dưỡng của cậu, tớ tùy ý là được rồi!" Thẩm Đông lật tủ lạnh nửa ngày, cuối cùng lấy ra một quả táo, rửa sạch răng rắc căn một miếng, giòn ngọt!

Dung Lân không quản cậu ta, lấy một chai nước xong, liền đi về phòng.

Thẩm Đông đi theo sau cậu: "Này, sau khi khai giảng cậu có ở ký túc xá không, tớ còn rất muốn ở ký túc xác, tớ chưa từng ở bao giờ."

"Không ở." Căn nhà cậu đã thuê rồi, còn ở ký túc xá làm gì.

Vừa nghe cậu dứt khoát như vậy, Thẩm Đông nghĩ nghĩ liền hiểu được, có chút tiếng nuối nói: "Cậu cũng chưa từng ở, cậu cũng không hiếu kỳ sao, đến lúc đó hai chúng ta ở cùng một phòng ký túc xá, không biết chừng còn ngủ giường trên giường dưới, cậu sau này chính là anh em giường trên hoặc giường dưới của tớ tốt biết bao, hắc hắc!"

"Bây giờ đều là giường ở trên bàn ở dưới, chúng ta thế nào mà thành anh em giường trên giường dưới được, đừng nghĩ nữa, cậu nếu thật sự thích, tớ đặt một cái ở ban công, không có chuyện gì cậu có thể đến trải nghiệm một chút."

"Vậy thì ngại lắm, có điều cậu muốn mua, tớ cảm thấy loại gỗ có cầu trượt thì tốt hơn, cậu suy nghĩ một chút?"

Dung Lân cái gì cũng không nói, chỉ là quay đầu lẳng lặng nhìn Thẩm Đông.

Thẩm Đông: "....xì, tớ chỉ là nói thôi mà, không có thật sự để cậu mua."

Dung lân đưa tay xoa đầu Thẩm Dung: "Ngoan!"

Thẩm Đông đột nhiên nhiên bị xao đầu làm cho có chút ngơ ngác, đang muốn mở miệng cậu đây là có ý gì, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dung Lân cho cậu ta một ánh mắt đi mở cửa, Thẩm Đông tung ta tung tăng chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa, đã nhìn thấy Hoắc Ngôn Sinh đợi ở ngoài cửa, vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, đôi mắt đào hoa bình thường dịu dàng và ấm áp, bây giờ âm u làm người ta nhìn không thấu.

Giống như là mưa gió bão bùng sắp tới vậy.

Động vật nhỏ Thẩm Đông có giác quan thứ sáu rất nhạy bén làm cậu theo bản năng lùi lại một bước, không dám lên tiếng.

Đến khi Hoắc Ngôn Sinh lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: "Tôi muốn nói chuyện riêng với Dung Lân, làm phiền cậu ra ngoài trước một chút."

Thẩm Đông theo bản năng gật đầu đi ra ngoài, đợi cậu đi ra khỏi cửa mới nhớ ra, không đúng, rõ ràng người đàn ông này đến là không có ý tốt, cậu sao có thể để một mình Dung Lân bên trong, đang định quay lại, thì 'rầm' một tiếng, Hoắc Ngôn Sinh đóng cửa lại.

Thẩm Đông: "......"

Dung Lân: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro