Chương 21: Bạn trai biến thành chồng
Dung Lân nghe thấy câu này liền biết Dung Khải Minh hẳn là đã gặp Tần Trung Nham, không chỉ là đã gặp, còn rất có khả năng đã nói đến cậu, lần trước đụng phải Tần Trung Nham, Hoắc Ngôn Sinh cũng ở đó, chắc hẳn lúc đó đối phương đã hiểu nhầm rồi.
Lần này Dung Khải Minh trực tiếp đưa họng súng đến, không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra cái gì.
Lúc này biết Dung Khải Minh có thể vì chuyện này mà chịu thiệt ở chỗ Tần Trung Nham, tâm trạng cậu rất tốt, đồng thời lúc nhìn Hoắc Ngôn Sinh, cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Hoắc Ngôn Sinh thấy Dung Lân quay đầu nhìn anh, sau đó cong khóe miệng nói với người đầu dây bên kia: "Ồ, đúng rồi, có một chuyện còn chưa kịp nói với ba, hôm qua con và bạn trai con đã đi đăng ký kết hôn rồi, anh ấy bây giờ không phải là bạn trai của con, là chồng con, hợp pháp đó, ba, ba xem lúc nào đó con dẫn anh ấy đi gặp ba, nhà anh ấy mở trang trại nuôi gà, cũng không phải là rất giàu có, ba bên phía ba....alo, ba?"
Dung Khải Minh còn chưa đợi cậu nói xong đã trực tiếp cúp điện thoại.
Dung Lân nghe thấy tiếng báo trong điện thoại, bĩu môi, năng lực tâm lý thừa nhận không được chút nào!
Động động ngón tay, gọi lại.
Bên đó qua một hồi, lúc Dung Lân cho rằng Dung Khải Minh sẽ không nghe điện thoại, Dung Khải Minh lại nghe máy, vừa nghe đã lập tức quát lên: "Dung Lân, từ bây giờ trở đi ba không còn là ba của con nữa, ba không có đứa con như con, con muốn làm gì thì làm đi!"
"Ba tại sao chứ, lẽ nào ba thật sự định quyên tặng à, ba, ba suy xét đến chồng con một chút, chồng con....."
Điện thoại một lần nữa bị cúp, khéo miệng Dung Lân cong lên nụ cười trào phúng, tức chết ông!
Cất điện thoại, Dung Lân đang chuẩn bị quay lại, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Hoắc Ngôn Sinh đứng đó không xa.
Nghĩ đến những lời cậu nói khi nãy......
Đối diện với thâm ý trong mắt đối phương, mặt Dung Lân lập tức nóng lên, chớp chớp mắt, nhanh chóng kìm nén khác thường trong lòng xuống, đi tới: "Đi thôi."
Nói xong không đợi Hoắc Ngôn Sinh phản ứng lại lập tức mở cửa xe ngồi vào.
Nghe thấy tiếng mở cửa xe bên kia, Dung Lân nhanh chóng quét mắt nhìn Hoắc Ngôn Sinh, nhìn thấy đối phương không có ý mở miệng, khẽ thở phào.
"Cái đó, ngôi nhà này bao nhiêu tiền, tính toán một chút, tôi và anh mỗi người một nửa, có điều trong tay tôi bây giờ tài chính có hơi căng, sẽ trả cho anh sau, hoặc là anh trực tiếp trừ vào tiền lợi nhuận chia hoa hồng cũng được."
Hoắc Ngôn Sinh đóng cửa xe nói: "Có thể không lấy tiền không?"
Câu hỏi đột nhiên nhiên, làm cho Dung Lân sửng sốt, nói: "Vậy anh muốn cái gì?"
Hoắc Ngôn Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt không có thổn thức, ngược lại lại mang theo mong chờ: "Lại gọi một tiếng chồng nhé?"
Dung Lân: "......" quả nhiên vẫn là bị nghe được.
Dung Lân xoạt một cái mặt đỏ bừng, quay đầu lại nhíu mày: "Chỉ có tiền, không muốn thì thôi!"
Nhìn thấy cậu tạc mạo, trong mắt Hoắc Ngôn Sinh đầy ý cười gật đầu: "Được, không gọi, có điều em lúc nào muốn gọi cũng được."
"Anh chết tâm đi, sẽ không có lúc đó đâu!" Dung Lân nói lời đó xong, một chân giẫm lên chân ga, phóng xe ra ngoài.
Ý cười trong mắt Hoắc Ngôn Sinh càng nồng đậm thêm, Dung Lân lúc này cực kỳ giống mèo nhỏ bị chọc cho dựng lông, vừa đáng yếu lại vừa hấp dẫn.
Chính là không biết đến lúc nào, mới có thể hoàn toàn trở thành của nhà anh nuôi.
Về đến nhà, Dung Lân đã bình tĩnh lại, nghĩ đến vừa nãy cậu nói những lời đó với Dung Khải Minh, chỉ quan tâm đến Dung Khải Minh, không có suy xét đến cảm nhận của anh, thực sự có chút không tốt, nói: "Vữa nãy tôi nói những lời đó, là không nói trước với anh một tiếng xin lỗi......"
Đột nhiên nghe thấy lời xin lỗi của Dung Lân, Hoắc Ngôn Sinh ngẩng đầu nhìn cậu: "Thực ra tôi cũng không nghe được bao nhiêu, chỉ nghe được câu cuối cùng, xem ra tôi không hề nghe nhầm."
Dung Lân: "......" sớm biết đã không xin lỗi rồi, bây giờ còn không phải bằng với thừa nhận à.
Nhìn cậu nhắm mắt lại, vẻ mặt cạn lời lại hối hận, vô cùng đáng yêu, anh nói là thật, trừ câu cuối 'chồng' đó, Dung Lân nói gì trước đó, anh cũng không nghe rõ.
Về đến nhà, cả người Dung Lân đầu mồ hôi, lập tức ném chìa khóa cho Hoắc Ngôn Sinh, liền đi tắm rửa.
Gần đây thời tiết vẫn luôn rất nóng, Dung Lân trong thời kỳ mang thai không có khẩu vị gì, Hoắc Ngôn Sinh đều biến hóa các món ăn nấu cho cậu ăn.
Hai ngày nay cũng tốt hơn một chút.
Đến tối, Dung Khải Minh không biết là có phải bình phục sau đả kích, lại gọi điện cho Dung Lân.
Dung Lân ngồi trên sô pha, một bên là Đản Hoàng, bên còn lại là dưa hấu Hoắc Ngôn Sinh đi tới đưa cho cậu ăn.
Dung Lân mở loa ngoài đặt điện thoại sang một bên, nghe thấy đầu bên kia Dung Khải Minh nói: "Ba suy nghĩ một chút, con dẫn người đó qua gặp ba một lần, con không phải nói cậu ta thiếu tiền sao, nếu như có thể, ba có thể sắp xếp công việc ở Dung thị cho cậu ta, nhưng hai đứa phải chia tay!"
Nghe giọng điệu chân thật của Dung Khải Minh, Dung Lân cảm thấy Dung Khải Minh vẫn là chưa ý thức được, cậu đã không còn là tên ngốc lúc đầu ông ta nói cái gì thì nghe cái đó nữa.
"Chuyện này đối với con hình như không có chỗ tốt gì, ba, chia tay có thể, trước đó chia một nửa Dung thị cho con trước?" Cậu vừa mở miệng đã là kiều lời nói sư tư ngoạm, thiếu chút nữa lại chọc Dung Khải Minh tức ngất xỉu.
"Con rốt cuộc có hiểu lời con nói là có ý gì không?"
"Có ý gì, con chỉ biết, nhà họ Dung sớm muốn cũng là của con, ba ba kháng cự như vậy, ba có phải là không yêu thương con không?"
Dung Lân nói xong câu này, đến bản thân cậu cũng bị ghê tởm.
Dung Khải Minh đầu dây bên kia nửa ngày không lên tiếng, lúc mở miệng lại trực tiếp nói: "Tóm lại con cứ dẫn người đến gặp ba."
"Vậy được thôi."
Cậu tùy tiện nói ba chữ này, làm cho đầu Dung Khải Minh giật giật hai cái: "Lúc nào?"
"Gần đâu chắc chắn là không được, anh ấy bận lắm, ba không biết trang trại nuôi gà nhà anh ấy rộng thế nào đâu, mấy nghìn con gà cần anh ấy xử lý, không đi được, đợi có thời gian đi, ba, nếu không sau này ngày lễ ngày tết Dung thị chúng ta, ba có thể suy xét, phúc lợi nhân viên, là trứng gà của nhà bọn con được không?"
Dung Khải Minh: "......"
"Ba, ba sao lại không nói gì?"
"Nói sau đi." Dung Khải Minh nói ba chữ này, rõ ràng là không còn sức lực.
Dung Lân đặt điện thoại xuống, không nhịn được cười ra tiếng.
Dung Khải Minh hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không để ý đến cậu, nghĩ đến tâm trạng lúc này của Dung Khải Lân, tâm trạng của Dung Lân liền rất tốt, cậu muốn làm cho Dung Khải Lân từng chút từng chút mất đi tất cả những gì ông ta có, còn nghĩ không hiêu tại sao, lúc ông ta hiểu ra được, thì loại đả kích đó, mới là một kích trí mạng.
"Cộc cộc cộc cộc!"
Lại nghe được tiếng gõ cửa sổ mơ hồ, Dung Lân ôm Đản Hoàng đi đến ban công, nhìn thấy Đô Đô đang đâu trên sửa sổ đối diện, nhìn thấy cậu, lập tức nhảy lên nhảy xuống..
Quả nhiên cậu không nghe nhầm, vừa nãy là con chim này đang gõ cửa.
"Chào cậu!" đại khái là nhìn thấy Dung Lân không có phản ứng gì, Đô Đô chủ động mở miệng chào hỏi.
Dung Lân cảm thấy thú vị, cũng cảm nhận ra được, con chim Hoắc Ngôn Sinh nuôi rất thông minh.
"Mày vẫn luôn ở một mình trong nhà sao?" Dung Lân đi tới, Đản Hoàng trong lòng cậu ngoan ngoan nhìn Đô Đô.
"Bé ngoan ra ngoài, Đô Đô ở nhà một mình, Đô Đô muốn ăn hạt dưa, bé ngoan không cho Đô Đô ăn hạt dưa, cho ăn hạt dưa đi~"
Vừa nói, vừa vỗ cách phạch phạch, nhảy lên nhảy xuống.
"Bé ngoan là ai?" Dung Lân chú ý đến mỗi lần nó nói chuyện, đều sẽ nói từ 'bé ngoan' này.
"Bé ngoan?" Đô Đô sửng sốt, "Lão tử, lão tử, bé ngoan, bé ngoan, bé ngoan, lão tử."
Dung Lân: "......" cho nên nói bé ngoan rốt cuộc là ai, nó thật sự không phải là đang chửi ngươi chứ?
Cảm nhận được có thể Hoắc Ngôn Sinh thật sự không có nhà, nếu không sao có thể để Đô Đô con chim này phóng túng lâu như vậy.
Đang nghĩ, thì nghe thấy giọng Hoắc Ngôn Sinh vang lên: "Đô Đô, mày đứng ở đó làm cái gì?"
Dung Lân nghe thấy giọng nói của anh, xoay người ôm Đản Hoàng đi vào phòng.
......
Kết quả kiểm tra của Dung Lân tất cả đều bình thường, như vậy hai người bọn họ cũng có thể yên tâm.
Thứ hai Dung Lân và Hoắc Ngôn Sinh cùng đến công ty.
Bởi vì trước đó đã cho người làm thí kiểm tra do lường formaldehyde, đều trong chỉ số an toàn, Hoắc Ngôn Sinh đưa Dung Lân đến đây ít nhiều cũng yên tâm một chút.
Trang trí bên này lựa chọn phong cách khốc huyễn (1) mà người trẻ tuổi yêu thích, dù sao cũng là công ty trò chơi online, tiền sảnh khốc suyễn một chút cũng rất bình thường.
(*) ngầu ngầu huyền huyễn
Lúc Dung Lân vừa đi vào nhìn thấy, thật sự có chút bất ngờ, cậu không ngờ Hoắc Ngôn Sinh sẽ lựa chọn phong cách như vậy, dù sao người đàn ông này mang lại cho cậu cảm giác, chính là thuộc về loại sự nghiệp thành thực ổn trọng, mà không phải là loại hình đàn ông khốc huyễn.
Kết quả phong cách bên này lại hoàn toàn không phải là như trong tưởng tượng của cậu, là đơn giản đại khí lộ ra phong cách trang trí cũ kỹ.
"Phong cách bên này, có một vài nhà thiết kế nước ngoài tham gia, người trẻ tuổi hẳn là thích loại này, tôi cảm thấy so với phong cách giản lược, hoàn cảnh kiểu này sẽ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng, sẽ không có áp lực."
Hoắc Ngôn Sinh nói xong, liền thấy Dung Lân gật đầu: "Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, vất vả rồi."
Hoắc Ngôn Sinh cười cười: "Không vất vả, em thích thì tôi càng cảm thấy suy nghĩ của tôi là không sai, đi xuống nhìn xem, bên đó còn có một khu giải trí."
Dung Lân gật đầu, đi theo Hoắc Ngôn Sinh xuống tầng, kết quả dưới chân trượt một cái, Dung Lân theo bản năng nắm lấy tay vịn cầu thang, sau đó vì để dưới chân ổn định trọng tâm, cơ thể đổ về phía trước, cùng lúc đó Hoắc Ngôn Sinh nghe thấy động tĩnh quay người lại.....
Bộp một tiếng, đầu Dung Lân đụng vào lồng ngực Hoắc Ngôn Sinh, Hoắc Ngôn Sinh theo bản năng mà làm ra động tác bảo vệ, giống như là đang ôm Dung Lân vào lòng vậy.
Hoắc Ngôn Sinh bị dọa, nhìn Dung Lân đang dựa vào anh đứng dậy: "Có ổn không?"
Dung Lân xoa xoa trán bị đụng đau, nhìn Hoắc Ngôn Sinh, may có anh phản ứng nhanh bằng không cậu liền xong rồi.
"Cảm ơn, dưới chân trượt một cái." Trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dưới chân một cái, chỗ vừa nãy cậu cậu vừa đi qua có một vũng nước nhỏ, rõ ràng là do cái này tạo thành.
Dung lân quay người nhìn Hoắc Ngôn Sinh còn đeo cánh tay trên cổ: "Tôi, vừa nãy không đụng đau anh chứ?"
"Không có, em không sao là được, lát nữa để người đi mua một ít thảm chống trượt."
"Ừm." Dung Lân gật đầu, thấp thỏm bất an trong mắt còn chưa biến mất.
Hoắc Ngôn Sinh biết vừa nãy có thể bị dọa đến, đưa tay nắm lấy tay Dung Lân: "Trước tiên đi uống chút gì đó đã."
"Được." Dung Lân gật đầu, được Hoắc Ngôn Sinh dắt tay đến phòng uống nước.
Hoắc Ngôn Sinh rót cho cậu một ly sữa, không có nhắc đến chuyện vừa nãy nữa: "Xong việc bên này, tôi định thứ tư tuần sau chính thức bắt đầu phỏng vấn, các bộ phận thống nhất thông báo tuyển dụng, em có thời gian có thể đến nhìn xem."
"Ừm, tôi sẽ qua." Dung Lân gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Không ngại tôi dẫn theo một người chứ."
"Thẩm Đông sao?"
"Phải."
Hoắc Ngôn Sinh cười nói: "Có thể, hoan nghênh cậu ta đến bất cứ lúc nào."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro