Chương 3.1
Ps : Đã quay lại gòi đayyyy
_ _ _ _ _ _ _ _
6.
Tôi đem Nắm tới bệnh viện .
Cả người nó cứng đờ , bác sĩ bảo bị xuất huyết não , không cứu được .
Năm sơ trung ấy , tôi cùng Lục Dương đã cứu một con mèo .
Lúc ấy trời mưa to , nó bị kẹt dưới miệng cống , chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới có thể kéo nó lên .
Lúc chúng tôi yêu đương , Lục Dương còn nói :" Chờ khi chúng ta kết hôn , liền đeo cho Nắm một cái nơ , cho nó đi phía trước làm hoa đồng ."
So sánh với Lục Dương , Nắm thích tôi hơn .
Chỉ cần tôi về nhà , nó sẽ chạy tới , ở bên chân tôi cọ tới cọ lui . Thậm chí đôi khi , nó sẽ nhảy vào ngực tôi , kêu meo meo làm nũng .
Dù Lục Dương có cầm đồ chơi , nó cũng sẽ không nhiệt tình như vậy .
Nghe được tiếng bước chân từ xa , tôi nghe thấy giọng của Lục Dương :" Tiểu Lý , Nắm..."
Tôi ngẩng đầu , ánh mắt thất thần nhìn hắn :" Lục Dương , anh gọi tên Nắm làm gì ? Chính anh ném chết nó , giờ còn hỏi cái gì ?"
Nhìn từ đôi mắt hắn , tôi thấy bộ dạng của mình .
Đầy hận ý .
Lục Dương đứng không vững , gắn quỳ xuống trước mặt tôi , giọng nói run rẩy :
" Là anh sai , tiểu Lý... Chúng ta sẽ đi cứu con mèo khác , anh sẽ cùng em cứu con mèo khác...'
Tôi đang muốn nói chuyện , ánh mắt bỗng dừng lại trên cổ hắn .
Nơi đó có dấu hôn .
Giống như có bàn tay vô hình bóp cổ tôi , sau đó nhấn sau xuống nước . Tôi không thở nổi .
Vất vả phục hồi tinh thần , tôi cười :" Lục Dương , anh xem , trên cổ anh có dấu hôn kìa ."
Hắn giơ tay che che cổ , theo bản năng nói :" Không phải do hôm qua..."
Bỗng im lặng .
Hành lang bệnh viện thú cưng yên tĩnh , đến mức chỉ nghe được tiếng gió thổi xì xào .
" Cho nên 2 người đã ngủ với nhau , phải không ?"
Hắn không trả lời , chỉ tuyệt vọng nhìn tôi .
" Lục Dương , anh quá bẩn , thật khinh tởm ."
Tất cả mọi chuyện xảy ra , tựa như một bộ phim điện ảnh .
Lục Dương trầm mặc không lên tiếng đi theo tôi , tôi lười đuổi hắn . Chỉ trầm mặc an táng cho Nắm , đem một bó tiểu cúc non đặt trên mộ nó , bên cạnh là một đống đồ ăn hộp .
Sau khi về nhà , ba mẹ tôi chặn Lục Dương ở ngoài cửa .
Bởi vì nhìn chúng tôi cùng lớn lên , khi nhìn thấy Lục Dương , họ đều mỉm cười .
Đây là lần đầu tôi thấy họ tức giận với Lục Dương :" Cậu đã làm gì ? Cậu đã làm gì với Khanh Khanh ?!"
Mẹ thậm chí muốn động thủ , nhưng bị ba cản lại .
Ông nhìn Lục Dương , ngữ khí lạnh như băng :"Cậu trở về đi , con bé không muốn gặp cậu . Sau này đừng tới nhà chúng tôi !"
Buổi tối hôm ấy , tôi đã mơ thấy rất nhiều thứ .
Mơ thấy năm bảy tuổi , tôi vừa vào tiểu học , trời xui đất khiến mà ngồi cạnh Lục Dương .
Mơ thấy sinh nhật năm mười tuổi , hắn chọc tôi tức giận , tôi liền xụ mặt không để ý hắn . Lúc ấy , Lục Dương mua một cái bánh kem tặng tôi , cười nói :" Tiểu Lý Tiểu Lý , xem này !"
Mơ thấy ngày mưa năm mười bốn tuổi , tôi cùng hắn ngồi xổn bên giếng , lo lắng nhìn Nắm .
Mơ thấy mùa hè năm mười tám tuổi , Lục Dương đứng trước cây hoa tử đằng , thổ lộ với tôi .
Tôi cho rằng mình sẽ đi cùng hắn tới hết đời .
Tôi cho rằng khoảng cách không là vấn đề , tình yêu có thể ngăn cản hết thảy .
Tôi cho rằng hơn 10 năm chúng tôi quen nhau có thể chiến thắng 4 năm chia xa .
Đều là tôi cho rằng .
Từ bạn bè đến người yêu , trong thời thanh xuân sáng lạn của tôi , đều có Lục Dương cùng đồng hành .
Nghĩ kĩ lại , mọi khoảng thời gian , đều có hắn ở bên cạnh .
Tối hôm nay mưa , sấm chớp không ngừng khiến tôi bừng tỉnh .
Tôi dọn đồ đạc , dự định vứt bỏ hết những món không cần thiết .
Từ năm bảy tuổi đến giờ , mỗi năm Lục Dương đều tặng tôi một món quà .
Khi dọn dẹp xong , trời đã hoàn toàn sáng .
Tôi xách theo túi xuống lầu , thấy Lục Dương đứng ngoài cửa .
Cả người hắn ướt đẫm , hoàn toàn bị nước mưa làm ướt , hình như là đứng dưới mưa suốt một đêm .
Nhìn thấy tôi , giọng nói hắn khàn khàn :" Khanh Khanh..."
"Khanh Khanh , chỉ cần em tha thứ cho anh . Em muốn gì cũng được ."
Tôi đứng trước mặt hắn ném những món hắn tặng vào trong thùng rác , xoay người mặt không biểu tình :" Vậy anh chết đi ."
" Đi xuống địa ngục hối lỗi , tôi liền tha thứ ."
Từ trước tới nay tôi luôn thấy đôi mắt của Lục Dương thật đẹp , màu nâu hổ phách .
Hiện tại đôi mắt này chưa đầy sự hối lỗi , đau đớn . Trông giống như một bãi bùn vậy .
" Lục Dương , anh biết không ?" Tôi gằn từng chữ một mà nói :" Tôi vốn định thay đổi mục tiêu , lần này đến N thị chính là muốn nói cho anh biết ."
" Nhưng anh thật bẩn , không nhịn được sao ? Anh cùng Diêu Thiến mới quen bao lâu , liền không nhịn được ngủ cùng cô ta sao ? Không phải là học muội ? Không phải là bạn bè khác phái sao ? "
" Đừng nói nữa , tiểu Lý ."
Lông mi hắn run rẩy , nước mắt theo đó rơi xuống .
" Đó chỉ là ngoài ý muốn . Lúc đi học , trường tổ chức hoạt động ngoại khóa , cô ấy uống say , chất vấn anh vì sao xoá kết bạn..."
" Nhưng anh không hề muốn có quan hệ với cô ấy . Tiểu Lý , anh chỉ nghĩ cùng em kết hôn ."
" Đúng vậy , anh không muốn cùng cô ta có quan hệ , anh chỉ muốn hưởng thụ cảm giác kích thích . Không riêng vậy , hai người còn không nhịn được mà khoe ra . Anh biết tôi thích anh , nên sẽ tha thứ cho anh ."
Mặt tôi không biểu tình mà nhìn hắn :" Lục Dương chúng ta quen nhau đã được 15 năm , suốt 15 năm ."
" Yêu nhau 3 năm , là quãng thời gian tôi hạnh phúc nhất . Tôi không sợ việc cả 1 năm không được gặp anh , là do nghĩ vài thập niên sau chúng ta sẽ luôn bên nhau . Mỗi một ngày , tôi đều thấy mình tiến gần tương lai tốt đẹp thêm một bước ."
" Nhưng anh không nghĩ như vậy ."
" Diêu Thiến uống rượu , anh cũng uống rượu sao ? Chẳng qua cũng do anh quá tịnh mịch . Bây giờ như vậy , tương lai cũng như vậy , sau hôn nhân cũng như vậy , sẽ xuất hiện thêm vô số Diêu Thiến đúng không ?"
Hắn nhìn tôi , trong ánh mắt chứa sự tuyệt vọng :" Nhưng anh chỉ yêu mỗi em , tiểu Lý ."
" Nhưng hiện tại tôi nhìn anh chỉ cảm thấy kinh tởm , thậm chí không nhịn được mà..."
Tôi nâng tay lên , nặng nề quăng cho hắn một bạt tai :" Hy vọng anh cút xa hơn một chút ."
" Đừng đến gần tôi . Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát ."
" Hoặc là giết anh , cùng anh đồng quy vu tận ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro