Chương 444: Vị Ngọt Hơn Bình Thường
Tôi đã ăn xong bữa trưa ngon miệng mà Isis-san đã chuẩn bị cho tôi ở vị trí ngoạn mục phía trên đầu Magnawell-san.
Chà, tôi tưởng đồ ăn chuẩn bị cho tôi nhiều đến nỗi tôi sẽ không thể ăn hết..... nhưng nó ngon đến nỗi cuối cùng tôi đã ăn sạch. Tôi nghĩ tôi đã ăn hơi nhiều.
[......Kaito...... Trà...... nè.]
[Cảm ơn em. Đợi đã, trà xanh? À ré? Anh tưởng Isis-san thích trà đen chứ?]
[......Unnn...... Nhưng em nghe nói rằng...... Kaito thích nó...... nên em cũng nghiên cứu...... trà của thế giới khác.]
[......Isis-san.]
Isis-san giống một thiên thần đến mức gần như chói lóa.
Trà xanh cô pha cho tôi thật sự rất ngon, sau bữa ăn tôi có cảm giác như ngấm vào cơ thể.
Khi tôi nhấp trà và thở dài mãn nguyện, tôi nghe thấy giọng của Magnawell-san vang lên từ bên dưới tôi.
"Cậu thế nào rồi Kaito? Cậu có đang tận hưởng lễ hội không?"
[Hở? Vâng, đã có rất nhiều điều bất ngờ, nhưng tôi chắc chắn rất thích lễ hội này.]
"Tôi hiểu rồi, thế thì tốt...... Fumu, xem nào, để tôi cho cậu một ít "tiền tiêu vặt"."
[......Vâng? Hở? Chờ đã!?]
Khoảnh khắc Magnawell-san nói vậy, "khoảng 100 xu Vàng Trắng" xuất hiện trước mặt tôi.
"Cậu sẽ cần tiền để tận hưởng lễ hội. Cậu không cần phải xấu hổ đâu. Bản thân tôi không thể sử dụng tiền xu nên tôi gặp khó khăn khi xử lý chúng."
[......Aaa, ờmmm...... Vâng...... Cảm ơn...... rất nhiều ạ.]
"Umu. Aaa, tôi cũng có những đồ ngọt mà cấp dưới của tôi nói là rất ngon...... Tôi không thể nếm chúng với kích cỡ của mình nên tôi cũng sẽ đưa cho cậu những thứ đó."
[C-Cảm ơn ông..... Đ-Đủ lắm rồi ạ.]
......Tôi nên nói thế nào nhỉ..... Thật ngạc nhiên khi Magnawell-san lại cảm thấy mình giống như "một ông nội đã lâu không gặp cháu trai mình".
Tuy nhiên, có vẻ như nếu tôi cứ tiếp tục nhận đồ thì ông ấy sẽ cho tôi hết thứ này đến thứ khác nên tôi có phần gượng ép cảm ơn và nói với ông ấy rằng thế là đủ.
Hừmmm. Mỗi lần tôi gặp Magnawell-san, ông ấy luôn cho tôi rất nhiều thứ. Ý tôi là, ông ấy hoàn toàn coi tôi như cháu nội của mình.
Sau cuộc trò chuyện ngắn với Magnawell-san, cuộc trò chuyện kết thúc và Isis-san nhìn tôi với ánh mắt mong đợi.
[......Kaito...... Lời hứa.]
[Uuuu...... C-Chúng ta sẽ làm việc đó à?]
[......Unnn..... Nếu hai ta làm việc đó ở đây...... sẽ không có...... ai khác nhìn đâu?]
[A-Anh hiểu rồi.]
Lời hứa mà Isis-san đang nói đến...... Chà, đó là về yêu cầu mà cô đưa ra khi đưa cho tôi ngôi nhà thú cưng tại cuộc đấu giá cách đây không lâu.
Khi Isis-san nhìn tôi với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt, tôi từ từ hạ người xuống tấm trải giường.
[X-Xin phép.]
[......Unnn.]
Sau vài lời đồng ý, tôi cúi đầu xuống và cảm nhận chất vải cũng như sự mềm mại của làn da cô.
Đúng vậy, yêu cầu của Isis-san là "để cô cho tôi một cái gối đùi". Phải chăng đây thực sự là một cách để bày tỏ lòng biết ơn của tôi với cô chăng? Nó có vẻ giống như một phần thưởng dành cho tôi hơn là một lời cảm ơn, nhưng Isis-san có vẻ hài lòng với điều này.
Có một sự khác biệt khá lớn giữa gối đùi trên nửa quần của Kuro và chiếc váy gothic của Isis-san.
Chất liệu của chiếc váy của cô, có lẽ được làm bằng vải chất lượng cao, thật tuyệt vời, và tôi có cảm giác như thể mình đang nằm trên một chiếc gối sang trọng.
Sau đó, bàn tay khá lạnh của Isis-san nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, và tôi cảm thấy dễ chịu khi chạm vào cái lạnh của cô.
[......Tuy nhiên, tại sao lại là gối đùi?]
[......Kuromueina...... đã nói với em...... rằng cô ấy làm điều này cho anh rất nhiều...... Em cũng muốn...... thử nó.]
[A-Anh hiểu rồi......]
Tôi có cảm giác như những thông tin không cần thiết đã lan truyền khắp nơi. Đúng là Kuro đã...... ummm, thường xuyên cho tôi gối lên đùi. Ý tôi là, gần đây, khi chỉ có hai chúng tôi... tôi cảm thấy mình được cô ấy chiều chuộng khá nhiều.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ...... C-Chà, bạn biết đấy. Tôi cũng có lúc nghĩ rằng thật đáng xấu hổ khi một người đàn ông lại được một cô bé như Kuro chiều chuộng.
Nhưng bạn thấy đấy, Kuro lớn hơn tôi rất nhiều nên việc tôi, người nhỏ tuổi hơn, được cô ấy chiều chuộng cũng không có gì lạ...... H-Hơn nữa, không chỉ riêng tôi mới được chiều chuộng, mà Kuro cũng đã được tôi chiều chuộng gần đây rất nhiều, nên điều này có nghĩa là chúng tôi đều chiều chuộng nhau như nhau.
Ngay từ đầu, cái ôm dịu dàng của Kuro đã quá mạnh mẽ...... Không, chờ đã, tôi đang viện cớ cho ai thế này!?
[......Kaito?]
[À, không, anh chưa nói gì cả! D-Dù sao thì, em nghĩ gì khi tự mình thử nó?]
[......Unnn...... Cảm giác này...... khá là tuyệt...... Nhìn vào khuôn mặt của Kaito...... như thế này...... khiến em cảm thấy hạnh phúc.]
[...............]
Anh biết rằng mình là người bắt đầu cuộc trò chuyện này, nhưng Isis-san...... nụ cười đó của em là chơi xấu. Nhìn nụ cười mê hoặc của em mà tim anh đập rất nhanh.
Tôi muốn quay khuôn mặt nóng bừng của mình đi, nhưng bàn tay của Isis-san đang đặt trên trán tôi và tôi không cảm thấy thoải mái khi gạt nó ra.
Tuy nhiên, trong trường hợp đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào Isis-san, người đang nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt...... Tôi biết điều đó. Cứ như thế này khiến tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.
[......Nè...... Kaito?]
[Hở? À, vâng. Gì thế?]
[......Em có thể...... hôn nh được không?]
[Wa!? Hở? O-Ờm, chuyện đó......]
[...Em hông thể á?]
[K-Không đâu, không phải là em không thể.]
[......Kaito...... Em yêu anh ~~ ]
Khi Isis-san nghe thấy những lời tán thành của tôi, cô thậm chí còn cười rạng rỡ hơn trước và đưa mặt lại gần tôi...... môi chúng tôi chồng lên nhau.
"Ô hô, hai người thực sự thân thiết với nhau đấy."
Thưa cha mẹ thân yêu———Con nghĩ hành động nằm trên đùi người khác có một cảm giác xấu hổ khác so với việc tắm cùng người khác giới. Giống như đang đặt mình vào tay người khác vậy...... Unnn, ờmmm...... Nằm trên đùi em ấy như thế này, con có cảm giác như môi của Isis-san———có vị ngọt hơn bình thường.
<Tác Note>
Serious-senpai (Hiệu ứng trạng thái: Bối rối): [......Cảm thấy ngọt chỉ là một tín hiệu điện trong não. Nói cách khác, nếu tôi có thể điều khiển các tín hiệu điện trong não anh, tôi sẽ có thể cảm nhận được những phần ngọt ngào của câu chuyện như thể đó là một chương nghiêm túc. Điều này có thể thực hiện được hay không vẫn còn là một câu hỏi, nhưng mọi sinh vật đều có khả năng tiến hóa. Những sinh vật sống ở thời tiền sử không thể tưởng tượng được rằng chúng sẽ tiến hóa thành những sinh vật sống trên thế giới ngày nay. Nói cách khác, sự tiến hóa này không nằm ngoài sức tưởng tượng và tôi cũng có thể làm được điều đó...... Quá trình của một điều gì đó dẫn đến kết quả của nó, hay kết quả đó tồn tại, đó là lý do tại sao quá trình này được thiết lập...... Đó là vấn đề là cái nào có trước, con gà hay quả trứng nhỉ...... Điều đó có nghĩa là, vâng, giờ đã đến lúc "Serious" rồi! Vâng, đúng rồi...... Nó đã Serious rồi...... Tôi...... Tôi, bản thân tôi, rất Serious...... Chính vì tôi nghiêm túc nên Serious tồn tại...... Và thời điểm nghiêm túc sẽ là khi Serious...... Ahahaha!] (Tluc: "Serious" là "nghiêm túc".)
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro