Chương 599: Có Ai Bình Thường Trong Số Cấp Dưới Của Huyễn Vương Không?

Sau khi nhận được một món quà khá đặc biệt từ Pandora-san, tôi cũng nhận được một món quà từ Megiddo-san. Đúng như tôi dự đoán...... anh ấy đưa cho tôi một thùng rượu khổng lồ.

Sau Megiddo-san, Fate-san tặng tôi một chiếc gối lớn, và bên cạnh cô là Magnawell-san, nhưng tất nhiên, Magnawell-san không thể vào địa điểm tổ chức. Vì ông hiện đang ở bên ngoài địa điểm tổ chức nên Fafnir-san đã thay mặt ông ấy trao quà cho tôi.

Sau đó, Ryze-san, Lotus-san, Dahlia-san, Amalie-san và Orchid-san lần lượt trao quà của họ, và đúng lúc tôi nghĩ sẽ đến lượt Bác sĩ Vier tiếp theo......

"Okay, tiếp theo là Catastro-san."

[Haaa!]

Theo lời Alice, một người phụ nữ ăn mặc như quản gia với mái tóc dài màu xanh nhạt được vén ra sau đầu và mặc bộ tuxedo (?), duyên dáng bước lên sân khấu.

......Không hiểu sao, một người mà tôi không hề nhận ra vừa xuất hiện!? Hở? Cô ấy là ai? Nghiêm túc mà nói, tôi không nhớ cô ấy chút nào.

"Aaa, Kaito-san. Ờm, nhỏ này là một trong những Bá Tước Thượng Ác Ma được tạm thời giao nhiệm vụ bảo vệ Kaito-san. Cô ấy chưa bao giờ trao đổi trực tiếp với Kaito-san, nhưng vì cô ấy là người giảng hòa cho 10 người đó nên em đã cho phép cô ấy tham gia."

Aaa, tôi hiểu rồi...... Cô là một trong những người được Alice giao nhiệm vụ bảo vệ tôi trong vụ việc với Kuro. Nếu cô là người giảng hòa họ thì có lẽ cô có địa vị khá cao trong số những người lãnh đạo của Alice.

Catastro-san bước tới chỗ tôi và cúi chào tôi một cách lịch sự, cô ấy nói.

[Hân hạnh được gặp ngài, tên tôi là Catastro. Tôi muốn chúc mừng vào ngày sinh nhật của ngài ngày hôm nay. Có lẽ hơi ít nhưng, tôi mang đến cho ngài một món quà nho nhỏ ạ.]

[V-Vâng. Cảm ơn cô đã bảo vệ cho tôi. Tôi là Miyama Kaito...... Etto, rất mong được cô giúp đỡ.]

[Cảm ơn vì những lời nói lịch sự của ngài ạ. Tuy nhiên, tôi xin lỗi, tôi không thể bắt tay ngài được...... Cấu tạo di truyền của tôi có xu hướng ăn mòn những thứ tôi chạm vào. Mặc dù tôi đeo găng tay dày, tôi vẫn không thể ngăn chặn điều đó xảy ra một cách hoàn hảo.]

Khi tôi theo phản xạ đưa tay ra để chào, Catastro-san lắc nhẹ đầu và xin lỗi.

Ăn mòn những thứ cô chạm vào...... Cách cô nói như thế, có vẻ như cô không thể tự mình ngăn chặn được khả năng của mình nhỉ? Tôi nên nói thế nào đây nhỉ... Có được khả năng đó hơi đáng buồn.

Tôi đã nhận được Phước Lành của Shiro-san, nên tôi nghĩ có lẽ mình sẽ ổn thôi...... nhưng có lẽ, đây không phải là chủ đề nên đề cập quá nhiều.

"Không, Kaito-san. Anh không cần phải cảm thấy tiếc cho cô ấy. Đứa trẻ đó "có thể chạm mọi thứ nếu cô ấy ở hình dạng thật"...... Nên nếu cô ấy ở dạng đó thì ổn thôi."

[......Ngay cả khi bàn tay này nguy hiểm, ngay cả khi "đôi cánh độc đã biến thành tay" này cũng nguy hiểm, ngay cả khi chi phí cho găng tay và các vật dụng khác khiến tôi phải sống trong cảnh nghèo đói cùng cực mỗi ngày, ngay cả khi tôi ăn ít hơn hơn một lát bánh mì mỗi ngày, ngay cả khi tôi phải ngủ trong hang...... Tôi sẽ không chấp nhận "hình dạng khó coi đó" là hình dạng thật của mình. Đây là hình dạng thật của tôi.]

Cái mẹ gì đây? Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi với cô ấy theo một cách khác so với trước đây.

"Nhân tiện, hình dạng thật của cô ấy là "Quái Vật Bướm Đêm"."

[Vừa rồi tôi đang cố gắng phủ nhận điều đó, vậy nên ngài có thể vui lòng không tiết lộ hình dạng thật của tôi cho mọi người được không, Shalltear-sama!?]

"Thay vào đó, cô đang làm mất thời gian quá. Hãy trao quà, rồi rời khỏi sân khấu mau, đi vào góc và ăn chiếc bánh mì cũ của mình đi."

[S-Shalltear-sama...... Đúng như dự đoán, ngài thật quá vô lý......]

Unnn, tôi nghĩ nó thực sự hơi quá đáng. Ngay cả khi cô là cấp dưới của cô ấy, điều này sẽ khiến Catastro-san tức giận......

[Ngài có thể cho phép tôi ăn salad được không!? Làm ơn ạ! Tôi chỉ được ăn cỏ dại mọc dạo rài thôi!!!]

Thật đấy à!? Đó là điều cô đang phàn nàn!? Ý tôi là, chế độ ăn kiêng của cô thật khốn khổ, nhưng nghiêm túc thật đấy à!?

"Không...... chà, cô có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn."

[......Không, nếu tôi ăn quá nhiều đồ ăn đắt tiền, dạ dày của tôi sẽ không thể chấp nhận được......]

......Cô bắt đầu khóc. Mặc dù hoàn cảnh của cô không nằm trong tầm kiểm soát nhưng cô lại vô cùng nghèo khổ khiến trái tim tôi rung động. Catastro-san, cô là Thượng Ác Ma mà? Cô là một trong số ít những cá thể tuyệt vời ở Ma Giới mà? Nếu cô nghèo đến thế, bao lâu thì cô lại làm mòn găng tay của mình?

[......À, chân thành xin lỗi ạ, Miyama-sama. Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật. Có lẽ hơi ít thôi nhưng, đây là món quà tôi dành cho ngài.]

[Cảm ơn nhé. Etto...... Cô ổn chứ?]

Khi tôi hỏi cô liệu có ổn không, với những suy nghĩ về việc cô đang gặp vấn đề tài chính, cô dường như đã hiểu ý định của tôi, và với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, Catastro-san nói.

[Cảm ơn vì sự quan tâm của ngài. Tuy nhiên, không sao đâu. "Tôi đã quen với việc nhịn ăn rồi".]

[..............]

[Vậy thì, xin thứ lỗi cho tôi.]

Nhìn món quà của cô trông như thế này thì nó có vẻ là bánh ngọt...... nhưng món quà lẽ ra nhẹ nhàng của cô lại có vẻ nặng nề khủng khiếp. Món quà mà cô chuẩn bị cho tôi, thậm chí còn quyết tâm bắt đầu nhịn ăn...... Cảm giác hối lỗi này thật khó chịu.

E-Etto, cứ tiếp tục như thế này là không được đâu. Có điều gì tôi có thể làm được không? Bất cứ điều gì...... Aaa, phải rồi!

[C-Catastro-san! Đợi một chút!]

[......Vâng?]

[N-Nếu cô thấy ổn, xin hãy nhận lấy cái này!]

[H-Hử, hôm nay là sinh nhật Miyama-sama nên———chờ đã, đây là! G-Găng tay làm từ bờm của Megiddo-sama!?]

Dừng Catastro-san lại, người đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu, tôi ngay lập tức đưa cho cô đôi găng tay mà tôi đã nhận được như một phần thưởng tại Lục Vương Hội.

C-Chà, tôi không biết đôi găng tay này có hiệu quả chống lại sự ăn mòn của Catastro-san như thế nào, nhưng với chất liệu được sử dụng bên trong nó, tôi nghĩ việc cô sử dụng nó sẽ không phải là một ý tưởng tồi.

Dù có thì tôi cũng chỉ dùng chúng làm găng tay nhà bếp thôi......

[......Không, thế này không được! Không đời nào tôi có thể nhận được một món đồ đắt tiền như vậy!]

[Ngay cả khi tôi có nó, tôi không nghĩ mình có thể sử dụng nó hiệu quả......]

Khi Catastro-san nhìn thấy đôi găng tay tôi đưa cho cô, cô bối rối lắc đầu, nhưng tôi cũng không thể lùi bước trong tình huống này.

[T-Tôi cũng không cần nó! X-Xin hãy lấy lại đi ạ!]

"Nhân tiện, đôi găng tay đó sẽ ngăn chặn hoàn toàn sự ăn mòn của Catastro-san. Catastro-san tuyệt vọng đến mức cô ấy đã mang theo tiền lương tiết kiệm được vào ngày đầu tiên của Lục Vương Hội và làm việc rất chăm chỉ để có được chúng...... nhưng cô ấy đã bị Agni-san đánh bại nên cô ấy không thể lấy được nó. Găng tay được chế tạo bằng phương pháp đặc biệt nên chỉ Megiddo-san mới có thể làm được chúng, và chúng cực kỳ hiếm, đặc biệt với hạn chế là chỉ những người đã thắng Megiddo-san mới có thể trao đổi chúng."

[Shalltear-sama! Xin đừng nói những điều không cần thiết!!! D-Dù sao đi nữa, Miyama-sama! Làm ơn cất nó đi! Tôi không thể cho ngài thứ gì để đổi lấy nó!!!]

Có một hạn chế như vậy à...... Nó nằm trong danh sách trao đổi thường xuyên mà tôi được đưa ra, nên tôi không để ý đến nó.

Và trong khi Catastro-san đang cố gắng bảo tôi bỏ găng tay đi với vẻ mặt có thể miêu tả là tuyệt vọng, nhưng mắt cô lại liếc về phía chúng, nên có vẻ như cô thực sự muốn.

Dù vậy, "nắm" tay Catastro, không biết cô có nhạy cảm hay không nhưng cô không chịu nhận, tôi cưỡng bức đưa cho cô chiếc găng tay.

[Không, tôi không thể bỏ qua sau khi nghe một câu chuyện như thế. Ý là, tôi không thể nào ngủ được nếu cô không nhận, nhưng nếu nhận thì tôi sẽ ngủ ngon! Đó là lý do tại sao, vì lợi ích của tôi, xin hãy nhận nó ngay!]

[......Đ-Đó không bao giờ là ý định của tôi——— [ Catastro! ] ———Shalltear-sama?]

"Với Kaito-san như thế, anh ấy sẽ không bao giờ rút lui. Hãy từ bỏ đi. Cô đã tốn quá nhiều thời gian rồi, nên cứ lấy nó và đi ăn salad trong góc đi."

[Ư ư...... Đ-Đã rõ.]

Khi tôi nghe những lời của Alice, tôi liếc nhìn về phía khán giả và thấy Eden-san đang ở trong góc, đang trừng mắt nhìn Catastro-san.

Điều này là không tốt. Tôi chắc chắn rằng cô ấy đang nghĩ "Từ chối lòng tốt của con trai ta là một hành động đáng chết. Ngươi có muốn ta tiêu diệt ngươi ngay tại đây và bây giờ không?" hoặc điều gì đó vô lý như thế.

Nghe lời Alice, Catastro-san lấy đôi găng tay từ tay tôi với vẻ mặt xin lỗi và ngay lập tức cúi đầu thật mạnh.

[Miyama-sama, tôi vô cùng cảm kích lòng tốt của ngài! Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để đền đáp món nợ ân tình này!!!]

[K-Không, cô đang hơi quá khích đấy......]

[Cảm ơn rất nhiều ạ!]

[À, ờm...... Vâng.]

Sau khi lớn tiếng cảm ơn, Catastro-san bước xuống sân khấu và di chuyển đến một góc...... và bắt đầu ăn salad.

Thưa cha mẹ thân yêu———Unnn, con không biết cảm giác này là gì. Con nên nói thế nào nhỉ... Cô ấy là một người phi thường theo cách khác với những người khác. Có vẻ như cô ấy là người độc nhất hay gì đó tương tự như vậy...... Nhân tiện, con chỉ đang tự hỏi———Có ai bình thường trong số cấp dưới của Huyễn Vương không?


<Tác Note>

~ ~ Mama Eden của ngày hôm nay ~ ~

[................ (Không phải đến lượt mình rồi sao? Đây là thời điểm tuyệt vời để tắm nắng cho con trai, nhưng tất cả những cục thịt biết nói này thường xuyên che khuất tầm nhìn của mình thật khó chịu. Thật tiếc, Alice đang làm điều gì đó không cần thiết...... Tuy nhiên , từ những gì mình đọc được trong đầu cô ấy, điều này có lợi cho con trai...... Mình sẽ phải kiên nhẫn, nói mới nhớ, ở nơi này còn có ba đứa trẻ khác ngoài đứa con trai yêu dấu. Chúng cũng tốt như con trai yêu, chúng vẫn là con của mình, với tư cách là mẹ, hãy nói với chúng vài lời nào.)]

*****

[................ (Cái cục thịt chết tiệt đó, hãy vứt bỏ nó thôi. Từ chối lời đề nghị của con trai ta là một sự thiếu tôn trọng không thể tha thứ. Nó không hiểu rằng nó không bao giờ có quyền từ chối sao? Mình đã hứa với họ rằng mình sẽ không giết bất kỳ cá thể nào trên thế giới này không có lý do gì nhưng...... trước tội ác thiếu tôn trọng đó, sẽ ổn thôi. Không, không chỉ sự thiếu tôn trọng của nó mà từ chối lời đề nghị của đứa con trai yêu hai lần là đáng chết...... Vậy thì, hãy làm ngay lập tức đi...... Tuy nhiên, làm một hành động như vậy có làm tổn thương trái tim con trai hiền lành của mình không? Không cần phải quan tâm đến cục thịt này, nhưng lòng tốt của con mình còn rộng lớn hơn cả vũ trụ. Tuy nhiên, những gì mình có thể chịu đựng được với tư cách là mẹ cũng có giới hạn. Mhmm, mình nên làm gì đây? Để xem nào...... "Nếu nó từ chối lần nữa, hãy loại bỏ nó vậy"...... Vâng, hãy làm vậy đi.)]


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro