Chương 11
Nhan Hựu không muốn gặp bác sĩ tư gia, trong lúc nhất thời lại không tiện liên lạc với bác sĩ khác, Hách Liên Nạp bất đắc dĩ, đành phải dẫn cô đến bệnh viện.
Trên hành lang, người đến người đi, Hách Liên Nạp lại vô tri vô giác ôm Nhan Hựu, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, hai vệ sĩ bên cạnh anh đứng lặng ở đó, trông như hai pho tượng.
Nhan Hựu ngồi trên đùi Hách Liên Nạp, hai chân tách ra tự nhiên rũ xuống, cô nằm sấp trong ngực Hách Liên Nạp, vùi đầu vào cổ anh, trên người nóng bỏng, hô hấp dồn dập.
Y tá nhanh chóng tiêm hạ sốt cho cô, sau đó lại truyền nước biển cho cô, từ đầu đến cuối, Nhan Hựu cũng không tỉnh lại. Y tá thấy Hách Liên Nạp vẫn ôm Nhan Hựu, muốn đề nghị Hách Liên Nạp buông bệnh nhân xuống nằm, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Hách Liên Nạp, cô ấy cũng không dám nhiều lời, kẻo người khác lại cảm thấy cô ấy xen vào việc của người khác.
Vì thế trong một lúc sau, Hách Liên Nạp vẫn ôm Nhan Hựu, một chai nước một
giờ đã vơi đi một nửa, anh cũng không nhúc nhích một chút, làm cho bệnh
nhân cùng truyền nước ở một bên cảm thán, tình cảm hai vợ chồng này thật
tốt.
Ngay khi Hách Liên Nạp rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhan Hựu, một người đi tới trước mặt anh.
Hách Liên Nạp ngước mắt lên, trong nháy mắt vùi mặt Nhan Hựu vào ngực, ánh mắt anh lạnh như băng, giọng điệu lạnh lùng: "Sao cậu lại ở đây?"
Đối diện anh, Nghiêm Hữu mặc áo ngắn tay quần đen, khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt có chút trắng bệch.
Nghiêm Hữu nhìn thấy Hách Liên Nạp ôm chặt người trong ngực, người nọ thân hình có chút quen mắt, cổ họng cậu có chút nghẹn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười khó nhìn: "Một tháng không gặp, anh có khỏe không?"
Hách Liên Nạp ôm Nhan Hựu, bảo cô nằm sấp trên vai mình, mặt cũng giấu ở cổ anh, anh thản nhiên mở miệng: "Rất tốt."
Nghiêm Hữu nhìn anh thân mật ôm người trong ngực như vậy, hốc mắt cậu có chút đỏ lên: "Đây là bạn gái mới của anh à? Anh... bỏ cô ấy xuống à?"
Trong ánh mắt Hách Liên Nạp lộ ra vẻ không vui nhàn nhạt: "Chuyện này đâu liên quan đến cậu."
Nghiêm Hữu không nghĩ tới thái độ của anh lại quyết tuyệt như thế, một tháng trước còn quấn lấy người cậu không buông tay, một tháng sau đã có niềm vui
mới, hơn nữa còn đối với cậu lạnh lùng vô tình như thế, cậu nghĩ không ra, tình yêu của Hách Liên Nạp nói tới liền tới, nói đi là đi, chẳng lẽ thật sự là bởi vì cậu chỉ là người thay thế sao?
Còn người phụ nữ này trong vòng tay anh thì sao? Lại là người thay thế mới mà anh tìm được sao?
Ở trong mắt Hách Liên Nạp, chỉ cần giống với Nhan Hựu, bất luận nam nữ, anh đều phải lấy được sao?
Nghĩ tới đây, Nghiêm Hữu chỉ cảm thấy mỉa mai lại buồn cười, hốc mắt cậu
ướt át nhìn Hách Liên Nạp: "Anh lại tìm một người thay thế, có phải không?"
Hách Liên Nạp nhìn về phía cậu, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Nghiêm Hữu không chút sợ hãi: "Tôi không nghe lời anh, anh liền đi tìm một thế thân mới, Hách Liên Nạp, sao anh lại phát điên như vậy."
Hách Liên Nạp nghe thấy cậu mắng mình, kỳ lạ, anh cười một tiếng, Nghiêm Hữu nhìn anh nở nụ cười, không khỏi sửng sốt.
Sau khi cười xong, Hách Liên Nạp lạnh lùng nhìn Nghiêm Hữu: "Tôi khuyên cậu nên đi nhanh, thừa dịp tâm tình của tôi không tệ, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nghiêm Hữu châm chọc nở nụ cười: "Anh có thể làm gì tôi?"
Hách Liên Nạp giật giật khóe miệng: "Cẩn thận phòng làm việc của cậu ngày mai sẽ đóng cửa."
Sắc mặt Nghiêm Hữu trong nháy mắt trắng bệch.
Hách Liên Nạp thản nhiên mở miệng: "Đi ra ngoài."
Sau khi Nghiêm Hữu đi, Nhan Hựu từ trên vai Hách Liên Nạp ngồi dậy, trên khuôn mặt trắng nõn của cô có vết ngủ, trong mắt to còn có chút mơ màng.
Hách Liên Nạp thấy cô tỉnh lại, sờ sờ trán cô, nhận thấy không nóng, anh mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi cô: "Thấy tốt hơn chưa?"
Nhan Hựu gật đầu, cô từ trên người anh đi xuống, ngồi bên cạnh anh, trên người buông lỏng, Hách Liên Nạp cũng hoạt động hai chân đã tê dại một chút.
"Anh thật vô tình." Nhan Hựu chống đầu nhìn gương mặt tinh xảo của anh: "Dù thế nào cũng là người ở bên anh bốn năm, thái độ của anh cũng quá tổn
thương người khác đi."
Hách Liên Nạp nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt: "Nếu anh có tình cảm với cậu ta, vậy em khóc hay là cười đây?"
Nhan Hựu trầm ngâm một chút, sau đó mềm nhũn mở miệng: "Không biết. Kỳ
thật em cứu cậu ấy, thấy anh và cậu ấy ở bên nhau, tuy rằng em cảm thấy có
chút mất mát, nhưng mà em cũng muốn tới chúc phúc, nào biết anh đối với
người ta không tốt như vậy, em cảm thấy cậu ấy đáng thương, lại vì cậu ấy
mà khổ sở."
"Vì vậy, em đi làm vệ sĩ của cậu ta?" Hách Liên Nạp buồn cười: "Em thật sự không sợ anh giết em sao?"
"Không sợ." Nhan Hựu thản nhiên mở miệng: "Chết thì chết, cũng không có gì."
Hách Liên Na nhìn cô nói thoải mái như vậy, trong ánh mắt anh lại lộ ra vài
phần thống khổ, anh tự giễu cười cười: "Chết đương nhiên là được thanh tịnh,
nhưng người còn sống mới đau khổ nhất, sống trong tuyệt vọng, mỗi ngày đều
là địa ngục."
Nhan Hựu nhìn thần sắc khổ sở của anh, cô đưa tay nắm lấy tay anh: "Xin lỗi, Hách Liên Nạp."
Hách Liên Nạp cười cười, anh ôm cô vào lòng, để cô tựa vào vai mình: "Nhan Nhan, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, đừng rời đi, được không?"
Nhan Hựu ừ một tiếng: "Được."
Truyền xong nước, lại kê đơn thuốc, Nhan Hựu đi theo Hách Liên Nạp trở về
biệt thự, biệt thự này cô đã từng ở hồi lâu, đối với tất cả mọi thứ bên trong đều
vô cùng quen thuộc, cũng cực kỳ mâu thuẫn, Hách Liên Nạp thấy cô vừa vào
phòng thần sắc liền không vui, liền hiểu được cô là xúc cảnh sinh tình, anh đi
qua nắm tay cô: "Nếu em không muốn ở đây, chúng ta đổi chỗ khác ở cũng
được."
Nhan Hựu chưa bao giờ ủy khuất chính mình, cô gật đầu: "Được, vậy đi thôi."
Thỏ giảo hoạt còn có ba hang, bất động sản đứng tên Hách Liên Nạp, làm sao có thể chỉ có một.
Hách Liên Nạp nhìn bộ dạng cô nửa phần cũng không muốn ở lại lâu, không khỏi buồn cười, anh sờ sờ cái đầu xù của cô: "Nhan Nhan, anh rất thích dáng vẻ hiện tại của em."
Nhan Hựu chớp chớp đôi mắt to: "Là bởi vì em đáng yêu sao?"
Hách Liên Nạp cười nhẹ: "Có lý do này, nhưng nhiều hơn nữa, không có vấn đề nào nếu em thay đổi, linh hồn của em đối với anh, có một sức hấp dẫn chết người. Dù sao, anh cũng sẽ yêu em một lần nữa."
Nhan Hựu gật đầu: "Nói cũng đúng, một cô gái thông minh thiện lương đáng yêu xinh đẹp hào phóng như em, lại có được một linh hồn bật cường kiên cường, đích thật là hiếm thấy, anh si mê em như vậy, cũng là bình thường."
Hách Liên Nạp bật cười.
Nhan Hựu nhìn anh cười cực kỳ đẹp mắt, chính mình cũng kìm lòng không được cười rộ lên.
Hai người một trước một sau ra khỏi biệt thự, lên xe, Hách Liên Nạp mang
theo Nhan Hựu đến một căn hộ duplex mà anh mua ở trong nội thành, đối diện
cửa chính là cửa sổ sát đất to như vậy, phong cảnh thành thị thu hết vào mắt. Phòng khách lớn xinh đẹp ở tầng một cộng thêm phòng vệ sinh nhà bếp, còn có một quầy bar màu trắng xinh đẹp, có thể ăn cơm hàng ngày lại có thể tụ tập uống rượu, phía sau quầy bar là tủ rượu, các loại rượu vang đỏ quý giá bày đầy, Nhan Hựu nhìn thấy hoa cả mắt.
Lầu trên thì có ba phòng, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, hai phòng ngủ bên dùng chung một phòng, thiết kế vô cùng tinh xảo. Chỉ là khi Nhan Hựu đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy bức chân dung bán khỏa thân treo trên tường, cô lập tức nhận ra đó chính là cô của trước đây.
Tuy rằng trên bức chân dung kia không có mặt mũi, chỉ có xương quai xanh còn có cái kia tròn trịa như ẩn như hiện, nhưng chỉ dựa vào dấu răng trên xương quai xanh kia, còn có nốt ruồi đen trên vai, cô có thể xác định, đó chính
là cô!
"Hách Liên Nạp!" Nhan Hựu tức giận: "Anh thật là biến thái!"
Hách Liên Nạp cười nhẹ: "Anh không thể đánh giá cao bản thân mình? Em không còn nữa, tôi phải cho mình một chút ảo tưởng."
Nhan Hựu chỉ cảm thấy mình lại phát sốt, bằng không khuôn mặt sao lại nóng như vậy, cô mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh, tức giận đến phát run: "Anh, anh đừng nói, đừng nói là anh đối với bức chân dung này..." Tự trọng, đó mới là
biến thái thật sự!
Hách Liên Nạp đưa tay ôm cô vào lòng: "Em đã trở lại, anh sẽ không làm thế."
Xem ra là thật sự có à!!! !!! Chết tiệt.
Nhan Hựu cắn một cái vào cổ anh: "Sao anh lại biến thái như vậy chứ."
Hách Liên Nạp mặc cho cô cắn, anh bế cô lên giường và nằm xuống: "Nhân
lúc này, anh sẽ chụp cho em vài tấm mới treo lên."
"Hách Liên Nạp chết tiệt." Nhan Hựu cảm thấy mình quả thực muốn phát điên!!!
Anh ta bị bệnh thần kinh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro