22
Xuyên Tiến Trọng Sinh Văn Hậu Ngã Cự Tuyệt Liễu Nữ Chủ
(Tôi cự tuyệt nữ chính của tiểu thuyết trọng sinh)
04. Sau khi trở thành ảnh đế chưa thành danh
Tạm thời thoát khỏi trọng sinh nữ rồi, Kỷ Diễn xách hành lý một mình tới thành phố S.
Thành phố S, một thành phố hấp dẫn vô số kẻ yêu nghề diễn người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Những cảnh vật tuyệt đẹp trăn trở qua mấy ngàn năm, đều lần lượt được tái hiện ở đây.
Không nói khoa trương, hầu như mỗi một diễn viên nổi tiếng đều trưởng thành và thành danh dưới sự chứng kiến của thành phố S.
Tới khách sạn rồi, Kỷ Diễn lấy kịch bản thử vai bộ phim truyền hình nguyên chủ nhận được ra, bắt đầu cân nhắc nhân vật mình sắp diễn. Tuy rằng trước đây anh chưa từng làm diễn viên, nhưng họp báo lại tổ chức không ít lần, khả năng điều chỉnh bộ mặt và độ ăn ảnh hẳn là không thành vấn đề.
Đây là một bộ phim thần tượng thanh xuân học đường, nữ chính là học bá diện mạo thanh thuần, nam chính là phú nhị đại có tiền rửng mỡ. Bộ phim kể về việc nam chính thích nữ chính rồi bắt đầu cải tà quy chính, trải qua nhiều lần ngăn trở cuối cùng cưới được kiều thê.
Nhân vật Kỷ Diễn thử vai, là một trong số những ngăn trở trước khi nam chính bước lên đỉnh vinh quang: con riêng của cha nam chính.
Hình tượng người này không quá được hoan nghênh, thậm chí có thể nói là tên bại hoại duy nhất trong bộ phim. Mọi màn ảnh của cậu ta đều là đang tìm cách ngáng chân nam nữ chính, từ đầu đến cuối chưa từng làm bất cứ chuyện gì tốt, cuối cùng cũng không hề có ý hối cải thay đổi bản thân.
Nhưng Kỷ Diễn cảm thấy nhân vật này không sai, xấu đến đặc sắc, tối thiểu có thể để lại ấn tượng cho khán giả, anh hiện tại thiếu nhất là danh tiếng.
Tới ngày thử vai, Kỷ Diễn không mặc bất cứ kiểu Tây trang quý giá nào để nâng đỡ hình tượng, chỉ mặc một bộ đồ bình thường.
Địa điểm thử vai là khách sạn Thái Dương ở trung tâm thành phố, khi Kỷ Diễn tới đó, bên trong đại sảnh đã có không ít người.
"Người thử vai An Tử Thần qua đây!" Nhân viên công tác la lên, không ít người trong đại sảnh nhấc chân. Vai nam chính có nhiều màn ảnh như vậy, bất kể có được chọn hay không cũng phải thử một lần.
Một hồi sau, nhân viên công tác lại đi ra hô, "Người thử vai Mộ Dung Tinh qua đây!"
Kỷ Diễn từ trong góc đứng dậy, chậm rãi đi qua đó.
Trong phòng có năm sáu người, phía trước chỗ ngồi để một tấm bảng ghi rõ chức vụ từng người, đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch, giám chế... Trên cơ bản những người có được địa vị mang tính quyết định trong đoàn phim đều ở đây.
Không ít người tới thử vai nhân vật này với Kỷ Diễn, chỉ nhìn sơ qua thôi đã chừng hai mươi người. Có Tây trang phẳng phiu đại diện cho màn ảnh trong ngoài khác nhau, cũng có ăn diện dị hợm đại diện cho màn ảnh ăn chơi trác táng, chỉ có mình Kỷ Diễn, ăn mặc một bộ đồ thường không hề có đặc sắc. Nếu không phải mặt mày đủ sắc xảo, rất có thể sẽ bị cho là nhân viên công tác xen lẫn trong đó.
"Cảm ơn, người kế tiếp!"
Tới lượt Kỷ Diễn.
Mái tóc đen ngắn hơi rối, cặp mày rậm nghiêng nghiêng, đôi ngươi thâm thúy, mũi cao thẳng, cánh môi đường cong rõ ràng, ngũ quan có tính đắp nặn rất mạnh.
Nhìn thấy khuôn mặt này, phó đạo diễn gật đầu, đánh dấu tích vào ô xuất sắc ở hàng diện mạo trên tờ thông tin của Kỷ Diễn.
"Mời cậu biểu diễn màn ảnh cuối cùng của Mộ Dung Tinh khi bị nam nữ chính liên thủ đánh bại đưa vào trường giáo dưỡng, chuẩn bị xong có thể bắt đầu."
Nghe được đề bài của đạo diễn, Kỷ Diễn cúi đầu suy ngẫm mấy phút. Khi tất cả ứng viên thử vai đều cảm thấy Kỷ Diễn sẽ biểu diễn một màn ảnh như người bệnh thần kinh, Kỷ Diễn lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cười đến bằng phẳng, cười đến tùy ý, cười đến bảnh bao, như không hề để ý tới việc mình bị đưa vào trường giáo dưỡng, cũng không hề có tí hối hận gì đối với những việc mình đã từng làm.
"Màn biểu diễn của tôi đã kết thúc."
Phó đạo diễn khẽ nhíu mày, ra vẻ là không hài lòng với màn biểu diễn của Kỷ Diễn.
"Có thể giải thích vì sao cậu lại diễn như vậy không?" Đạo diễn Lưu ngồi ở giữa rất có hứng thú hỏi.
"Ở trong mắt tôi, Mộ Dung Tinh xấu đến thuần túy, cậu ta bất chấp thủ đoạn nhằm vào nam chính, chỉ là muốn bảo vệ bản thân. Như trong thế giới động vật vậy, khi đối mặt với thiên địch, tất cả mọi chuyện xấu xa bạn làm đều có thể danh chính ngôn thuận."
"Ừm, từ một góc độ nào đó mà nói, đúng là một sự thuyết minh rất tốt. Cám ơn cậu, người kế tiếp!"
...
Sau khi có kết quả thử vai, Kỷ Diễn nhận được thông báo vào đoàn.
"Hy vọng cậu có thể diễn dịch được một Mộ Dung Tinh khiến ánh mắt khán giả bật sáng." Đây là nguyên văn của đạo diễn Lưu.
Nam chính An Tử Thần của bộ phim này do lưu lượng tiểu sinh Lâm Tức đảm nhiệm, nữ chính Trầm Minh Thu do tân tấn tiểu hoa Tiêu Nhất Nhất thủ vai, bản thân cô cũng tự mang theo không ít lưu lượng. Weibo vừa tung ra poster tạo hình, số lượng like và bình luận đã đạt hơn vạn.
【 Ôi ôi ôi anh tôi diễn nam chính kìa!!! 】
【 Chị Nhất Nhất của tụi em sao lại đẹp như vậy! Tuyệt vời quá! 】
【 Oa, nhan sắc của các diễn viên bộ phim này cao quá, chờ mong ngày công chiếu. 】
【 Anh trai diễn Mộ Dung Tinh nhìn bảnh quá đi, sao lại không có Weibo! Oa oa oa... 】
【 Đánh chết con quái oa oa ở trên, thuận tiện lưu lại địa chỉ Weibo này, tôi muốn làm fan của ông anh tên Kỷ Diễn! 】
【 A! Mẹ hỏi tôi sao lại liếm điện thoại! Có nhiều trai đẹp quá! Đáng tiếc tôi không nhận ra cũng nhiều. 】
【 Có người nói ngoại trừ nam nữ chính và nam nhị ra, các diễn viên còn lại đều là người mới. 】
【 Đạo diễn trâu bò! Tuy rằng không biết kỹ xảo biểu diễn của họ ra sao, nhưng làm một nhan cẩu, tôi sẽ đu bộ này! 】
...
Cảnh quay đầu tiên của Kỷ Diễn không có lời kịch, chỉ cần diễn dịch vẻ mặt ở lần đầu tiên gặp được nam chính, hơn nữa còn là cảnh quay phóng đại, đối với người mới mà nói, độ khó không thấp.
Nhưng khả năng diễn dịch của Kỷ Diễn khiến đạo diễn đã chuẩn bị tốt NG có chút kinh hỉ, anh đứng trong bóng râm, lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng nam chính rời đi, trong mắt tràn đầy nóng lòng muốn thử.
"Cắt!"
Một lần là qua.
Nghỉ giữa giờ, đạo diễn Lưu chạy tới vui mừng vỗ vai Kỷ Diễn, khích lệ bảo, "Kỹ xảo của cậu rất tuyệt, tiếp tục cố gắng."
"Cảm ơn đạo diễn Lưu."
Cảnh này khiến Lâm Tức đứng cách đó không xa còn đang cố nhớ lời kịch cắn chặt răng, chỉ là một người mới chưa từng đóng phim mà thôi, kỹ xảo tốt thì sao, hừ, trong giới showbiz, không thiếu những người có kỹ xảo tốt lại không có phim để đóng.
Mặc dù kỹ xảo của Kỷ Diễn tuyệt đến độ đạo diễn vì thế tăng thêm không ít màn ảnh cho anh, nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy, ở lại đoàn phim chừng mười ngày, cảnh quay của Kỷ Diễn đã kết thúc.
"Reng reng reng——" Kỷ Diễn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình di động, cau mày.
Suốt nửa tháng qua, Thẩm Thiến Thiến hầu như từ sáng đến tối ngày nào cũng gọi điện cho anh nhắc anh đừng quên sự tồn tại của mình, hỏi anh quay phim thế nào, hòi anh có mệt không. Cô dựng đủ cái hình tượng ôn nhu dịu dàng, lại không nghĩ rằng mỗi ngày mình gọi khuya như vậy lãng phí bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi của Kỷ Diễn.
"Alô, Kỷ Diễn, anh quay xong chưa?"
"Rồi."
"Em có chút nhớ anh, ngày mai em tới thành phố S thăm anh được không?"
"... Thiến Thiến, chúng ta không phải đã hứa rồi sao? Em ngoan ngoãn ở trường, chờ công việc của anh ổn định rồi sẽ về đón em ngay."
"Nhưng người ta nhớ anh mà!"
"Vậy chờ đến tối anh về khách sạn rồi, lại video với em được không?"
"Hiện tại anh đang bận gì vậy, không phải đã quay xong rồi sao?"
"Lát nữa có buổi thử vai một bộ phim truyền hình."
"Hừ, vậy anh bận đi, ngày mai không tìm anh, em và khuê mật ra ngoài chơi."
"Ngoan, lát nữa gửi một bao lì xì cho em, chơi vui vẻ nhé."
"Biết rồi, buổi tối nhớ gọi cho em đấy ~ bye-bye."
"Bye-bye."
Phiền chết đi được, gửi một bao lì xì qua xong, Kỷ Diễn chỉnh sang chế độ im lặng rồi nhét vào túi quần, quay đầu bước vào căn phòng thứ hai bên tay phải.
Sau khi cảnh quay của Mộ Dung Tinh kết thúc, xuất phát từ lòng yêu tài, đạo diễn Lưu đề cử Kỷ Diễn cho ông bạn già của mình đạo diễn Phong. Vừa vặn, đạo diễn Phong hiện tại cũng đang ở thành phố S chuẩn bị cho một bộ phim mới, nghe ông bạn đề cử, đạo diễn Phong liền nhắn cho Kỷ Diễn địa điểm thử vai.
Đây là một bộ phim IP cổ trang, độ cạnh tranh kịch liệt, nếu không có đạo diễn Lưu thưởng thức, đừng nói nam tam, Kỷ Diễn cả cơ hội thử vai nam ngũ cũng đừng có mơ.
Trong phòng chờ có không ít người, mấy diễn viên của công ty lớn thậm chí còn dẫn theo trợ lý, chờ Kỷ Diễn tìm được ghế ngồi xuống rồi, cậu trai bên cạnh bèn xáp lại gần hỏi, "Cậu cũng tới thử vai Quý Vân Thư à?"
"Ừm." Kỷ Diễn nhìn thiếu niên ngoại hình cực kỳ sáng sủa này, tuy không biết cậu ta là ngốc thật hay đang bồi đắp cho hình tượng không tâm cơ, nhưng ngồi trong căn phòng này hỏi câu đó thì thật là dư thừa.
"Tôi kêu Vu Hưng, chào cậu."
"Kỷ Diễn, chào."
"Cậu là người mới à?"
"Ừm."
"Oah, tôi cũng thế. Tôi cảm thấy buổi thử vai này tiêu rồi, ở đây có mấy diễn viên đã có chút danh tiếng, người mới như chúng ta đâu tranh lại được. Đạo diễn Phong mặc dù nổi tiếng thích khai quật người mới, nhưng một bộ phim IP như vậy nhất định phải suy xét đến vấn đề lưu lượng của diễn viên."
"Ừm."
"Cậu không lo à?"
"Tàm tạm."
"Vậy kỹ xảo của cậu khẳng định rất tốt!" Vu Hưng như là ca ngợi, lại không phát hiện câu này dẫn tới sự chú ý của không ít người xung quanh.
Cảm nhận được đủ mọi tầm mắt quan sát xung quanh bắn tới, Kỷ Diễn không trả lời Vu Hưng, im lặng ngồi tại chỗ, anh đã nhìn ra được, thiếu niên này không phải đang bồi đắp hình tượng, mà là ngốc thật.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro