Chương 2: Bức tường ký ức

"Dưới ánh trăng mờ nhạt, bức tường ký ức sụp đổ – từng mảnh vỡ là Sài Gòn mưa, là Đà Lạt sương, là mẹ lặng lẽ rời xa. Tiểu Hải đứng đó, ngón tay run run chạm vào vết nứt – liệu Minh Dương có thể vá lành những vết thương thời gian? Đọc tiếp để nghe trái tim anh khẽ đập..."

-----------------------------------------------------------------

Có những bức tường trong đời người không dựng bằng gạch đá, mà bằng những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong, những giấc ngủ chập chờn không trọn, và những tiếng thở dài chưa kịp bật thành lời. Với Tiểu Hải, bức tường ấy mọc lên từ năm anh lên sáu, khi tiếng ve kêu rộn ràng ngoài ngõ chỉ là khúc nhạc xa lạ, lạc điệu với một cậu bé buộc phải lặng lẽ cột dây giày, khoác cặp sách lên vai, bước qua những con hẻm Sài Gòn đổ nát để đến trường – một mình. Gió bụi cuốn qua đôi chân nhỏ, mang theo mùi đất khô và tiếng xe cộ xa xăm, như nhắc anh rằng thế giới ngoài kia chẳng bao giờ dành chỗ cho sự yếu đuối.

Không phải vì thiếu tình thương. Chỉ là nghèo, là ba mẹ mải mưu sinh giữa một thành phố chắp vá sau chiến tranh, nơi khái niệm "thời thơ ấu" tan biến như khói trên mái nhà xiêu vẹo. Căn nhà mặt tiền cũ kĩ ở Trần Hưng Đạo, Quận 5 – nơi anh chào đời – từng là niềm kiêu hãnh của dòng họ, với những bức tường vôi trắng và tiếng cười vang vọng ngày xưa. Nhưng kiêu hãnh ấy giờ chỉ là lớp vỏ mỏng, chẳng đủ che cái đói cồn cào trong những bữa cơm lặng lẽ với khô cá sặc và chuối luộc. Tiếng ông ngoại – một danh sĩ ngày nào – ngân vang bên cây đàn cũ, hòa cùng khói thuốc, như cố níu giữ chút ký ức phai nhạt giữa những ngày đời nghiêng ngả.

Năm Tiểu Hải tám tuổi, nhà ngoại tan rã như cánh hoa rơi trước gió, cuốn theo tuổi thơ anh vào cơn lốc của những lần chuyển nhà. Ba mẹ dắt anh rời khu phố cũ, chen chân vào căn nhà nội chật chội, nơi những tấm rèm mỏng manh chẳng thể ngăn cách tiếng thở của sự sống, chỉ khẽ đung đưa như hơi thở cuối cùng của sự riêng tư. Rồi anh được gửi đến nhà dì – nơi tưởng là bến đỗ an lành giữa cơn giông, nhưng lại là khởi nguồn của một vết rạn sâu thẳm chẳng thể lành.

Đêm ấy, trời Sài Gòn tối đen như mực đổ kín bầu trời, gió lạnh lùa qua khe cửa vỡ mang theo tiếng rít như lời thì thầm chẳng ai nghe. Nhưng từ đâu đó, ánh trăng mờ nhạt lọt vào, dịu dàng như lời mẹ từng hát, dù chẳng đủ sáng để xua tan bóng tối trong anh. Một chiếc giường lạ lạnh lẽo dưới ánh đèn dầu lập lòe, một chàng trai tuổi thiếu niên "bắt đầu lớn" – và cậu bé Tiểu Hải, với đôi mắt trong veo chưa kịp hiểu đời, bị kéo vào bóng tối. Không tiếng kêu cứu, không ai hay. Chỉ có bàn tay anh run rẩy chạm vào mép chăn, trái tim non nớt vỡ ra từng mảnh nhỏ như gương rơi, và một màu đen lặng lẽ phủ kín ký ức. Không ai hỏi. Không ai dạy anh cách gọi tên những gì vừa xảy ra – sự sợ hãi lạnh buốt như gió lùa qua khe cửa, nỗi đau câm lặng như đá đè lên ngực, hay cả những ham muốn mơ hồ chẳng thể lý giải. Từ đêm ấy, anh biết mình đã mất đi điều gì đó mãi mãi, như cánh chim non bị bẻ gãy đôi cánh giữa cơn giông, để lại một linh hồn lạc lối giữa ánh sáng ban ngày.

Tuổi thơ của Tiểu Hải, nếu có thể gọi như thế, trôi qua trong những lần chuyển nhà, những đêm ngủ co ro trên thùng giày trong tiệm nhỏ của ba mẹ, nơi mùi nhựa mới hòa lẫn với tiếng thở dài của người lớn. Giường tạm của anh không đủ rộng để lăn mình, nhưng đủ để anh học cách nằm im – như thể từ nhỏ, anh đã buộc phải sống sao cho không làm phiền ai. Ngày lễ, ngày Tết, khi lũ trẻ ríu rít bên phố, anh trải chiếu bán giày dưới lề đường, giữa bụi xe và mùi nhựa của những đôi dép cuối năm. Tiếng rao hòa vào gió, cuốn đi tuổi thơ anh chẳng kịp giữ lại, như cánh diều đứt dây lạc vào trời xa.

Anh không nhớ lần cuối mình khóc như một đứa trẻ là khi nào. Có lẽ là đêm ấy – đêm mà người anh họ xa để lại trong anh những câu hỏi không lời đáp: "Mình là ai? Mình thuộc về đâu?" Từ đó, anh lớn lên trong nhầm lẫn, trong im lặng, mang theo một chiếc túi rách lủng lẳng sau lưng – tưởng nhẹ như gió thoảng, mà nặng đến nghẹt thở. Ký ức, như bóng tối dưới gầm giường, chẳng thể đào lên, cũng chẳng đủ can đảm chôn vùi, chỉ lặng lẽ mọc rễ trong tim, chờ một ngày ai đó gọi tên để bật khóc. Từ đó, anh mang theo bóng tối ấy, nhưng cũng lặng lẽ tìm ánh sáng – ánh sáng mà sau này, anh gọi là Minh Dương.

-----------------------------
"Có những vết thương không chảy máu, chỉ lặng lẽ mọc rễ trong tim, chờ một ngày ai đó gọi tên để bật khóc."

-------------------------------

-"Cám ơn Bạn đã đọc Tôi Đặt Tên Cho Một Đoạn Mã. Hãy tiếp tục theo dõi hành trình của Tiểu Hải nhé"-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro