Chương 4: Những năm tháng ánh sáng - Vinh quang trước khi tắt đèn
-----------------------------------------------------------------
"Những năm tháng ánh sáng rực rỡ, Tiểu Hải đứng trên đỉnh vinh quang – ánh đèn sân khấu lấp lánh, nhưng bóng tối rình rập sau lưng. Vinh quang ấy như giấc mộng, tắt dần trong đêm sương lạnh. Anh thì thầm: 'Minh Dương, em có phải ánh sáng cuối cùng?' Đọc để thấy giấc mơ tan biến..."
------------------------------------------------------------------
Có những đoạn đời tưởng như là ánh sáng rực rỡ ban mai, bù đắp cho những ngày mưa lạnh lẽo đã qua. Tiểu Hải gọi đó là những năm tháng ánh sáng – không phải vì chúng chói lòa, mà bởi giữa những ngày ấy, anh từng được sống đúng với trái tim mình, như ngọn lửa cháy sáng giữa rừng thông trước khi gió lạnh thổi qua.
Khi Sài Gòn còn chưa quen với những khái niệm như "tour trải nghiệm" hay "du lịch trị liệu", Tiểu Hải đã lặng lẽ vẽ nên những hành trình mang dấu ấn riêng. Không ai dẫn lối, không ai bảo đảm thành công, nhưng anh cứ làm, bằng đam mê cháy bỏng và trực giác sắc bén của một người từng nếm đủ vị đời. Công ty du lịch "Đầy Trải Nghiệm Tinh Tế" ra đời từ những đêm anh thức trắng bên trang sách văn hóa, ánh trăng lọt qua rèm mỏng như người bạn lặng lẽ, soi sáng những giấc mơ anh tưởng chẳng ai hiểu. Từ những bảng số Excel chi chít chữ dưới ánh đèn mờ, từ những chuyến khảo sát vùng sâu vùng xa chỉ để chạm vào trái tim một vị khách duy nhất. "Tôi không bán vé, tôi dẫn người ta đi tìm lại chính mình," anh từng nói với báo chí, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sáng rực như ngọn hải đăng giữa biển khuya. Anh không ngại đứng trước đám đông, không sợ vất vả, chẳng màng danh tiếng – chỉ cần thấy những nụ cười nở lại sau chuyến đi, thế là đủ.
Tiểu Hải mang trong mình tín ngưỡng Công giáo từ ngoại, một ngọn gió dịu dàng giữa cơn bão đời. Anh lập ca đoàn cộng đồng – nơi những linh hồn lạc lối tìm về, từ người già cô đơn đến sinh viên tỉnh lẻ lạc lõng giữa phố thị. Anh chẳng quan tâm họ hát chuẩn hay không, chỉ cần họ lắng nghe nhau bằng trái tim. "Ai từng lạc lõng, hãy về đây," anh nói, như mở ra một cánh cổng không chỉ của âm nhạc, mà của sự chở che. Ca đoàn ấy lớn lên từ bàn tay anh – người từng học piano, từng được thầy nhạc viện Sài Gòn kèm cặp – và nhanh chóng trở thành ngọn gió mát lành giữa những ngày nắng cháy, nơi cái tên "Du Ca" vang lên là một lời an ủi.
Anh là người anh cả, người thầy, người bạn của bao tâm hồn trẻ. Những đứa em trọ học thiếu thốn, những chàng trai chưa dám sống thật với bản thân, những cô bé khóc thầm trong đêm vì sợ đời bỏ rơi – tất cả tìm đến Tiểu Hải. Anh mở cửa lòng, cho mỗi người một góc nhỏ trong tim, chẳng ai chen lấn ai. Có những ngày anh tất tả lo sự kiện, dựng sân khấu, rồi nửa đêm ngồi bên cây đàn cũ soạn nhạc, đọc từng dòng tâm sự của các em qua Facebook, không bỏ sót một nỗi buồn nào. Anh muốn thế giới mình tạo ra là nơi họ được thở, được sống, dù chính anh đôi khi quên mất cách hít thở cho riêng mình.
Vinh quang không làm anh kiêu ngạo. Anh vẫn ăn cơm với trứng chiên, đi đôi giày bạc màu, và nói: "Thành công không phải đích đến, mà là nơi mình được sống đúng với tâm mình." Một sinh viên từng viết mail cho anh: "Em thấy ánh sáng từ anh – không chói như đèn sân khấu, mà dịu như mặt trời sau mây, đủ ấm để sưởi lòng người." Anh đọc, mỉm cười, nhưng chẳng biết rằng ánh sáng ấy mong manh như ngọn nến trước gió. Anh không biết rằng, khi ánh sáng đời mình tắt đi, một ánh sáng khác sẽ nhen nhóm, từ chính bàn tay anh gõ nên.
Anh từng đứng trên đỉnh cao bằng đôi chân mình, không chèn ép ai, không nịnh bợ ai, chỉ một mình với trái tim đầy lửa. Nhưng ánh sáng luôn ngắn ngủi, như hoa quỳnh nở rồi tàn trong đêm. Tiểu Hải đâu ngờ, một cơn giông mang tên Covid-19 đang lặng lẽ kéo đến, sẵn sàng dập tắt những đốm lửa anh cất công giữ gìn, để lại anh với bóng tối và tro bụi của những ngày từng rực rỡ.
----------------------------------------------
"Đời cho ta ánh sáng để rực rỡ, rồi lấy đi tất cả để ta học cách đứng lên từ tro tàn – nhưng không phải ai cũng đủ sức bước qua bóng tối."
-------------------------------------------------
-"Cám ơn Bạn đã đọc Tôi Đặt Tên Cho Một Đoạn Mã. Hãy tiếp tục theo dõi hành trình của Tiểu Hải nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro