Chap 41 Báo ứng của Tiffany
Hế lu mn!!! Edit tới chap này au nhận ra 1 điều rằng fic này nếu để Jung sb có khi sẽ hợp hơn haizzzz cơ mà lỡ để Hwang sb oy nên ko sửa đc nữa T^T thôi thì mong mn vẫn cứ đọc và ủng hộ cho au nhé ;) chúc mn đọc fic vui vẻ ;)
Tôi nghĩ rồi nở một nụ cười tà khí nhanh chân bước về phía các cô nương xinh đẹp ngọt ngào nói với các nàng:
- Các chị ơi, các chị có thấy cô gái mặc áo đen đằng kia không? Cô ấy đang bị thương rất muốn được các chị băng bó cho đấ….
Tôi chưa kịp nói hết câu thì cả đám con gái đã thi nhau chạy vào tiệm thuốc mua bông băng rồi xông ra chỗ băng ghế Tiffany đang ngồi, chuẩn bị "săn sóc" cho cô ta.
Chỉ tội cho Tiffany giương đôi mắt ngơ ngác con nai vàng nhìn những mĩ nữ đang hùng hổ chạy đến chỗ mình mà chẳng hiểu gì cả.
Còn tôi thì ôm bụng cười nắc nẻ, nhìn theo đám con gái mà lắc đầu, haizzz có lẽ mai sau khi trở thành nhà khoa học rồi, thì việc đầu tiên tôi sẽ làm là phải nghiên cứu ra một loại thuốc chữa bệnh hám sắc mới được.
Tôi sung sướng đút hai tay vào túi ung dung quay đầu bỏ đi, vậy là khỏe re, vừa đỡ tốn tiền mua bông băng vừa không phải băng bó cho cái con nhỏ PX Tiffany và ngồi chịu đựng những tiếng càu nhàu của cô ta.
Nhưng hình như tôi đã sử dụng qua cách này ở đâu í nhỉ, không nhớ nữa, phù… dạo này trí nhớ kém tệ.(=.=”)
Tôi nhanh chân bước đến một của hàng bánh ngọt, trong lúc chờ mấy mĩ nữ săn sóc cho Tiffany xong, tôi phải nạp thêm năng lượng bằng một chiếc bánh rán Doremon mới được. Kha kha, đúng là không còn gì hạnh phúc hơn.
Sau khi nhai+ nuốt+ ngấu+ nghiến xong chiếc bánh tôi ung dung trở lại chỗ Tiffany ngồi, chắc mẩm giờ này cô ta đang sung sướng ngất đi được, không dưng lại được năm, sáu mĩ nữ săn sóc cho còn gì.
Nhưng sao đột nhiên tôi lại thấy hơi tưng tức nhỉ. "đúng là cái đồ nhìn thấy gái là mắt sáng như đèn pha ô tô" tôi lẩm bẩm rủa thầm rồi bước đến chỗ băng ghế đá lúc nãy cô ta ngồi. (au: ế... “hơi tưng tức” rồi hả công chúa ;))))
Nhưng quái sao tôi chẳng thấy ai nhỉ? tôi ngó quanh quất 4 phía nhưng không tìm thấy mống nào kể cả một cái bóng.
Chẳng lẽ…Tiffany giận quá mất khôn, bỏ đi mất rùi. Ôi không nếu thế thì tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ phải đi bộ về nhà, nhưng mà tôi có biết đường đâu mà mò về. Những suy nghĩ vừa rồi làm tôi không khỏi sợ hãi mặt méo xẹo sắp khóc đến nơi, chúa ơi sao người lại đối xử tàn tệ với con như vậy.
Đã thế xung quanh lại có tiếng gió rít, tiếng côn trùng kêu râm ran khiến tôi sợ mất mật. Không kìm chế được, tôi ngồi bệt xuống bù lu bù loa lên:
- Oa oa oa…huhuhuhu… ba hồn 7 vía của Tiffany ở đâu về đây đi, huhuhu tôi biết tôi sai rồi, đừng đi mà …oa oa oa…quay lại đi tôi sẽ không gọi cậu là PX là cờ hó nữa đâu, tôi cũng không thèm đấu khẩu với cậu nữa, à còn nữa tôi sẽ băng bó cho cậu mà….híc
……
- Này….ai không biết lại tưởng nhà cậu có tang đấy_ một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang bài ca khóc thương con cá của tôi. (0.0)
Tôi vội ngoảnh khuôn mặt méo mó tèm nhem nước mắt…cá sấu của mình quay lại, là Tiffany, cô ta đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, hai tay vòng trước ngực, khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Ôi không hiểu sao lúc này nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét đó của Tiffany tôi lại thấy thân thương biết bao, không kìm chế được tôi vội bật dậy chạy đến ôm chầm lấy cô ta, huhuhu vậy là sống rồi, cứ tưởng cả đêm nay phải ngủ lại với mấy con côn trùng chứ. Xem ra ông trời vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc, hura.
- Hà….ra đây là cách cậu biểu hiện tình yêu đấy hả?_ Tiffany lạnh lùng nói, nhưng lần này trong giọng nói của cô ta lại mang cả sự thích thú và một chút ấm áp le lói.
Tôi giật mình trước cái hành động quá lố của mình, ngượng quá đi mất, sao tôi có thể ôm cô ta ngọt xớt như thế nhỉ? Huhu chắc chắn là tôi đã ăn nhầm phải bùa mê thuốc lú của cô ta rồi.
Mặc dù rất ngượng nhưng tôi không vội vã đẩy cô ta ra như mấy cô gái trên phim vẫn làm, tôi chỉ nhẹ ngàng buông ra, giả vờ tròn mắt nhìn cô ta, rồi lấy tay búng mũi Tiffany cái chóc cười híp mí nói:
- Chu choa, cún Dubu nhà ngoại đấy hả? Sao em biết chị ở đây mà đến, ôi chao lâu không gặp mà bộ lông xù của em vẫn trắng ghê ha.(=..=’)
Lời tôi nói hiệu nghiệm ngay lập tức, mặt Tiffany chuyển từ trắng sang đỏ rồi từ đỏ sang tím tái. Cô ta nghiến răng trèo trẹo nhìn tôi trừng trừng quát:
- Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?
Tôi tròn mắt nhìn cô ta giả vờ ngạc nhiên nói:
- Ủa Tiffany hả? ôi ôi cho tôi xin lỗi nha dạo này mắt mũi tôi nó kèm nhem thế đấy, nhìn khuôn mặt xinh gái của cậu mà tôi lại lầm thành khuôn mặt dễ thương của con cún Dubu nhà….
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị sát khí của Tiffany bóp cho ngạt thở, thấy tình hình căng thẳng tôi bèn lảng sang chuyện khác:
- Ờ à… mấy cô gái kia đâu rồi, sao không thấy cô nào hết vậy?
- Tôi đuổi hết đi rồi._ cô ta gắt
Tôi nhăn mặt nhìn cô ta rồi nhìn sang vết thương trên tay cô ta, trời ạ, không biết mấy cô mĩ nữ này làm ăn thế nào mà vết thương trên tay Tiffany vẫn được băng bởi lớp băng tôi đã quấn, tôi nuốt nước bọt hỏi cô ta:
- à, này mà… mấy cô kia không băng bó cho cậu à? Sao vẫn là lớp băng cũ tôi đã băng?
- Tôi không muốn họ động vào tôi nên đuổi đi hết rồi.
- Eo, cậu tàn nhẫn quá đấy_ tôi nhăn mặt nói
- Cậu còn tàn nhẫn hơn_ Tiffany nói và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ơ hơ, cái con nhỏ này đúng là thù dai, có thế mà cô ta cũng mắng tôi tàn nhẫn, nhưng thôi đúng là tôi có lỗi thật,
haiz dù sao cô ta cũng đã cứu tôi thôi thì làm ơn làm phước một lần, nghĩ vậy tôi bèn kéo cô ta đến băng ghế đá, ở đó có mấy cuộn bông băng mà các cô gái kia vất lại, tôi ngồi xuống tháo lớp băng cũ, rồi bảo cô ta lau hết máu đi, sau đó mới cẩn thận băng bó lại, chà lần này thì tuyệt, tôi sung sướng ngẩng đầu lên nhìn cô ta cười toe toét…..
Nụ cười trên môi tôi chợt vụt tắt khi bắt gặp cái nhìn chăm chú của Tiffany, trong đôi mắt màu cà phê đẹp tuyệt vời ấy không còn sự lạnh lùng, kiêu ngạo như tôi vẫn thường thấy nữa thay vào đó là là một ánh mắt dịu dàng ấm áp, khiến cho một đứa miễn dịch với cái đẹp như tôi còn phải ngẩn ngơ, thật không ngờ một con nhỏ được nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu như cô ta mà cũng có cái nhìn ấm áp như vậy.
Nhưng tôi bỗng thấy ngượng, không hiểu trên mặt tôi có dính cái gì mà cô ta nhìn dữ vậy, hừ khuôn mặt sáng sủa của tôi sinh ra là để cho cô ta muốn nhìn là nhìn chắc, bực mình tôi dùng nội công gõ vào đầu cô ta một cái rõ mạnh càu nhàu:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chọc đui mắt bây giờ muốn nhìn thì nhìn vào tay cậu đi, lần này thì đẹp rồi đấy
Tôi nói xong rồi chỉ vào tác phẩm nghệ thuật của mình, mỉm cười mãn nguyện, nói với Tiffany:
- Khà khà, cậu phải thấy hãnh diện vì là người đầu tiên được Jessica Jung Sooyeon tôi băng bó cho đấy, sướng không?
Tiffany bèn thu lại ánh mắt có 102 vừa nãy nhìn vào chỗ tôi băng bó cau có nói:
- Cậu mà đi làm bác sĩ thì số người xuống âm ti sẽ tăng vọt, chắc chỉ có tôi mới chịu được một bác sĩ như vậy
- Nếu thế thì người ta phải cảm ơn tôi dài dài, vì đã tống tiễn được một con nhỏ khó ưa như cậu xuống cửu âm_ tôi đốp lại
- Cậu….được lắm, vậy chắc là tôi không chở cậu về được rồi, tôi sắp phải xuống cửu âm kia mà_ Tiffany mỉa mai nói bằng cái giọng kiêu căng đáng ghét, môi nhếch lên một nụ cười đểu giả.
Câu nói của cô ta như đá choảng xuống đầu tôi, hừ hừ sao trên đời lại có người bỉ ổi như cô ta nhỉ, cãi nhau không lại với tôi thì đem chuyện đưa tôi về nhà ra để uy hiếp, nếu tôi mà biết đi xe mô tô thì tôi đã choảng cho cô ta ngất đi sau đó cướp xe của cô ta dông về nhà rồi, nhưng tiếc thay điều đó không thể xảy ra vì tôi đâu có biết đi xe máy đâu huhu.
Vì vậy, lúc này nhẫn nhịn là biện pháp duy nhất, nghĩ vậy tôi đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào bụng, rồi nở một nụ cười hình bán nguyệt ngọt ngào nói với cô ta:
- Hihi, aida bạn Tiffany xinh gái (bất tài, dại gái), tốt bụng (sắp rụng) thân mến, làm gì mà cậu chấp chi nhỏ mọn thế, chở tôi về một chút không được sao?
- Tôi vốn là một con người nhỏ mọn như thế đấy, sao nào?_ Tiffany nghếch mặt lên hỏi tôi, ôi chao sao tôi lại muốn tống cái dép của mình vào mồm cô ta thế nhỉ?
- Cậu đã chở hơn trăm cô gái rồi, giờ chở thêm mình tôi thì có mất mát gì đâu_ tôi nói
- Ai nói thế, tôi chưa từng chở một cô gái nào trên con đen thân yêu của tôi cả đâu.
- Con đen thân yêu là cái gì?_ tôi ngây ngô hỏi
- Là cái xe mô tô của tôi chứ còn gì nữa_ Tiffany gắt
Tôi ngẩn ngơ một lúc rồi cố nín cười nhìn cô ta khẽ khàng nói:
- Thì ra là vậy….tôi hiểu rồi
- hiểu cái gì?_ Tiffany ngơ ngác nhìn tôi
- trước giờ tôi cứ tưởng cậu thay bồ như thay áo là vì muốn che đậy một cuộc tình giữa cậu và cô Yuri té ra không phải vậy.
- Hừ, giờ cậu mới biết hả.
- Vâng… cậu không yêu cô Yuri nhưng cậu lại mang trong mình một mối tình lặng câm với bé mô tô, hahahaha…._ nói đến đây tôi không nhịn được phá lên cười nắc nẻ.
Sau khi dứt được tràng cười như điên lại, tôi mới để ý đến không gian xung quanh mình đang sặc mùi sát khí, tôi vội nuốt nước bọt ừng ực quay ra nhìn khuôn mặt đang tím tái vì tức của Tiffany.
Thôi rồi quả này tôi chạm vào tổ ong bò vẽ rồi, tốt nhất là nên lái sang chuyện khác, nhưng chuyện gì nhỉ? à..à…tôi ngước mặt lên nhìn cô ta nở một nụ cười không thấy mặt trời nói:
- Tiffany nè, ờ ừm…lúc cậu nói chuyện với nhỏ Yoona đó, có nhắc đến một người phụ nữ là ai vậy?
Khuôn mặt đang tím rịm vì tức của cô ta đột ngột chuyển sang màu trắng bệch, khiến cho tôi có cảm giác đang đi giữa tiết trời mùa đông bên Nga, hờ hờ không lẽ tôi lại nói không đúng chuyện.
- Này, có chuyện gì mà cái mặt cậu buồn như con chó gặm cỏ thế?_ tôi lên tiếng dò hỏi
Khi câu nói vừa thoát ra khỏi miệng thì tôi đã biết đó là một sai lầm, ngay sau đó cô ta liền phản ứng với câu "hỏi thăm thân tình" của tôi bằng cách lừ đôi mắt nửa trên đen, nửa dưới trắng sang nhìn tôi khiến cho tôi liên tưởng đến bộ phim kinh dị "mắt mèo".
Một khoảng không gian im lặng đang chìm ngập giữa tôi và cô ta, chưa bao giờ tôi thấy cái mặt cô ta lại đáng sợ như vậy, trông cứ như một tay đồ tể sắp chọc tiết lợn ấy, phải đến một lúc lâu sau khi tôi đang phân vân không biết có nên mở miệng bảo cô ta làm ơn làm phước chở tôi về một lần không thì…
- Bà ta là mẹ tôi….._ giọng nói lạnh lùng của cô ta đột ngột vang lên khiến cho quả tim của tôi suýt phọt ra ngoài, nhưng sao giọng nói của cô ta lại buồn bã đến vậy nhỉ?
có lẽ trong trường hợp này tôi nên im lặng lắng nghe thì hơn, không khéo nhỡ mồm nhỡ miệng động chạm gì đến cô ta là khỏi về nhà luôn.
Tiffany dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Đó cũng là người tôi hận nhất trên đời, bà ta đã bỏ bố con tôi từ lúc tôi 5 tuổi để chạy theo một người đàn ông khác, mà chung qui cũng chỉ tại nhà tôi quá nghèo…_Tiffany chua chát nói, rồi cười nhạt, tiếng cười chứa đựng một nỗi đau đã khắc sâu vào trong tim.
- Khoan, đừng bốc phét nhà cậu giàu lắm mà…_ tôi phọt miệng nói, ngay lập tức tôi lại nhận được cái nhìn kinh dị từ đôi mắt mèo của cô ta, eo ơi đúng là cái mồm nó hại cái thân, cũng may cô ta chưa nhẫn tâm đến độ đào hố chôn sống tôi.
- Lúc trước nhà tôi rất nghèo, sau khi bà ta bỏ đi, bố tôi mới hận đời làm việc như điên để tạo lên cơ nghiệp như ngày hôm nay (nhưng sắp bị cô ta phá nát rồi)_ Tiffany lạnh lùng nói tiếp
Trong giọng nói thuộc tính băng của Tiffany chứa đựng sự đắng cay, uất hận và căm thù, khiến cho người ngồi bên cạnh cô ta là tôi đây còn phải run lẩy bẩy da gà nổi lên từng mảng, eo ơi, không khéo sắp có án mạng mất.
Tiffany nói xong rồi im luôn, khiến cho tôi rơi vào tình trạng bối rối, quả thực bây giờ tôi không biết phải nói gì với cô ta, sống từng ấy năm trên đời nhưng tôi chưa hề biết cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, tôi cũng không ngờ một người như cô ta lại có hoàn cảnh đáng thương như vậy, nhưng cũng có thể tại hoàn cảnh xô đẩy nên cô ta mới trở lên xấu xa như thế.
Vả lại tôi không phải là người biết cách an ủi người khác, nhỡ trong khi an ủi cô ta, cái bản chất thích nói móc nói mỉa người khác của tôi nó lại lộ ra rồi động chạm gì đến nỗi đau của cô ta thì chết.
Nhưng im lặng mãi thì cũng không được, suy nghĩ một hồi cuối cùng tôi cũng phun ra một câu chẳng rõ là an ủi hay mỉa mai nữa:
- À tôi hiểu rồi, té ra đó là lí do khiến cậu thích bỡn cợt tình cảm của các cô gái khác, chậc chậc đây có thể coi như một căn bệnh xuyên thế kỉ.
Ngay lập tức ánh mắt chó luộc của cô ta lại chuyển sang tôi, không phải chứ tôi lại nói gì sai à?
Nhưng không, lần này không có một sắc thái biểu lộ sự tức giận nào trên khuôn mặt cô ta, không những vậy, cô ta còn cười, đúng vậy trên môi cô ta khẽ nhếch lên một nụ cười, khiến tôi phải trố mắt ngạc nhiên.
Rồi nhìn tôi không chớp mắt cô ta nói bằng cái giọng lạnh tanh pha chút thích thú:
- Hừ…cậu nói đúng đấy, tôi hận bà ta nên hận luôn cả nhưng cô gái chỉ biết có tiền và mẽ bề ngoài. Nên tôi mới thích bỡn cợt với họ,… nhưng tôi đã bị báo ứng rồi.
- Bị báo ứng???...._ tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi cô ta
- Đúng_ Tiffany gật đầu nhẹ nhàng
Tôi nuốt nước bọt nhìn chòng chọc vào người cô ta khẽ khàng nói:
- Không lẽ…cậu …báo ứng mà cậu nói đến chính là cái bệnh..ấy ấy đấy..
- Ấy, ấy cái gì cơ? Từ lúc nào cậu học cái kiểu úp úp mở mở thế_ Tiffany gắt
- Thì..thì đại khái là mắc bệnh vô cảm ấy_ tôi ngập ngừng một lúc rồi huỵch toẹt ra luôn.
Ngay khi câu nói đậm chất ngây thơ của tôi vừa phọt ra, thì khuôn mặt Tiffany lập tức biến đổi sang màu xám xịt, không lẽ bị tôi nói trúng tim đen?
CỐP…._ ăn nói bậy bạ, đúng là trong đầu cậu chứa toàn rác
Tiffany vung tay gõ vào đầu tôi một cái rõ đau, tôi ấm ức đưa tay lên xoa chỗ bị đánh giận dỗi nói:
- Hứ đầu tôi chứa toàn rác thì đầu cậu chứa toàn phâ…
- Toàn gì_ Tiffany trừng mắt nhìn tôi hỏi lại
Tôi vội vàng phanh kít lại, đánh trống lảng:
- Tôi cứ thích lấp lửng thế đấy, đầu cậu chứa gì thì tự cậu đi mà nghĩ…mới lại không phải báo ứng như vừa rồi tôi nói thì cậu bị báo ứng gì, nói xem nào, cứ lấp lửng mãi.
Nghe tôi hỏi, cô ta bèn thu lại ánh mắt mèo kinh dị đang trừng trừng nhìn tôi quay mạt sang hướng khác, ngập ngừng nói:
- Tôi..chính tôi lại đang bị một đứa con gái khác bỡn cợt….
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro