Chương 4: Hắn không muốn nhắc lại lần nữa.

Chuyển ngữ: Mạc Điềm
—————

Giữa lúc Heinrich nhắc đến Lâm Tự, Marlene Anna rốt cục mới nhìn về phía y như thể người bề trên nhìn người bề dưới, điều này khiến cho Lâm Tự cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ lấy hơi.

Nhưng rất khó có người trách móc Marlene Anna.

Ánh mắt của bà mềm mại thuần khiết, làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng căng bóng dường như tỏa ra hương thơm của hoa hồng, mái tóc vàng mềm mại khoát lên bả vai, mỗi một sợi tóc đều tinh xảo đến không tưởng.

"Vô cùng cảm tạ sự tốt bụng của ngài, nguyên soái đại nhân." Giọng nói của nàng cũng rất dịu dàng.

"Không có gì." Từ cánh môi mỏng của Heinrich phun ra mấy âm tiết đơn giản, trầm thấp như đá.

Y và Marlene đơn giản là hai thái cực khác nhau, nhưng hiện tại, Marlene Anna lại có thể khiến Lâm Tự nói thêm vài câu.

"Marlene Anna, không cần lo lắng cho con, trong lòng con hiểu rõ cơ thể mình."

Bàn tay mềm mại của Marlene Anna cầm lấy tay Lâm Tự: "Nhưng cứ nhất thiết phải vào lúc này, đoàn khảo sát Trái Đất cổ sắp khởi hành, ta lo tình trạng cơ thể con chống đỡ không nổi."

"Con không có xin gia nhập đoàn khảo sát."

Marlene Anna ngẩn ra rồi lập tực khôi phục như thường, mỉm cười nói: "Được rồi, tính tình con vẫn thế, không muốn đi thì không đi, vừa hay ta cũng không đi."

"Tại sao?" Lâm Tự nghi hoặc.

Marlene Anna là giáo sư ngành Trái Đất cổ tại đại học của tinh cầu thủ đô, tuy rằng ngày thường chỉ là một Omege xinh đẹp dịu dàng nhưng về nghiên cứu Trái Đất cổ lại có đam mê mãnh liệt đến mức như thể bị nghiện, bà xem chừng không có lý do gì mà không gia nhập hành trình kích động lòng người như lần này được.

Marlene Anna quay đầu nhìn lướt qua chồng mình, nụ cười càng thêm sâu: "Ta mang thai rồi, không thích hợp ngồi phi thuyền đi xa và khảo sát lâu dài."

Bà kéo tay Lâm Tự đặt lên bụng mình, "Vừa được bốn tháng, còn chưa quá rõ ràng."
Nhưng giác quan nhạy bén của Lâm Tự cảm nhận được luật động của sinh mệnh, cảm giác này quá thần kỳ rồi, gần như khiến hắn có chút sững sờ.

Marlene Anna nói tiếp: "Đợi nó ra đời liền để con làm cha đỡ đầu."

Lâm Tự cong cong con mắt, ngữ điệu không còn nặng nề: "Vai vế không phải có hơi loạn sao?"

Thời đại tinh tế, tuổi thọ của con người tăng lên, Marlene Anna nhìn qua không quá ba mươi có lẻ, tuổi tác thực tế đã ngoài năm mươi rồi.

Tám năm trước Lâm Tự xuyên qua khe hở thời không từ tận thế đến thời đại tinh tế, sau khi tốn một khoảng thời gian sắp xếp thân phận liền đến xin nhập học tại đại học của tinh cầu thủ đô, Marlene Anna chính là thầy hướng dẫn của hắn, vẫn luôn quan tâm hắn có thừa.

"Cái này thì có việc gì?" Marlene Anna nói, "Có điều, sau khi đoàn khảo sát khởi hành, Thái tử điện hạ sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, địa điểm chính là viện bảo tàng Trái Đất cổ, con phải đến tham dự cái này, bằng không giới học thuật lại cho rằng 'học giả nổi danh Lâm Tự' là một âm hồn. Nói đến đây vẫn phải cảm ơn nguyên soái Sở cải tử hồi sinh những nghiên cứu về Trái Đất cổ, bằng không làm sao viện bảo tàng có cơ hội nghênh đón Thái tử điện hạ đại giá quang lâm."

Bà nhìn Heinrich đã về chỗ cũ ngồi xuống, mỉm cười gật đầu.

Lâm Tự nhíu mày nhẹ đến nỗi khó nhận ra, hắn thực sự không muốn cảm ơn Heinrich - kẻ đầu sỏ đã quấy rối công việc yên ổn của hắn.

Heinrich hờ hững đáp lời: "Tìm thấy Trái Đất cỏ chỉ là vận may."

"Không phải ai cũng có loại vận may này. Ngài đến tìm Tiểu Lâm là để..."

Sau khi nịnh nọt, Marlene Anna rốt cục lộ ra ý đồ bảo hộ chân chính, tuy là vẫn hòa nhã như cũ nhưng phảng phất gai nhọn vô hình che chở xung quanh Lâm Tự.

Trần Tĩnh Sơn nhìn phong cách vợ yêu đột nhiên thay đổi, trong lòng hơi có chút hoảng hốt nôn nóng, người trước mắt đây nhưng là nguyên soái đại nhân uy phong chấn động toàn tinh hệ Albert Einstein đó, sao có thể...

Đương nhiên Marlene Anna kính trọng vị nguyên soái đại nhân vì đế quốc chinh chiến khắp cõi sa trường này rồi, nhưng nàng cũng thực sự nghĩ không ra  nguyên soái hạm đội Uyên Thâm đại danh đỉnh đỉnh lại có lý do gì hạ thấp thân phận đích thân đến tìm một nhân viên nghiên cứu.

"Châu Bình Ba của viện nghiên cứu đế quốc nói cho ta biết ngài Lâm Tự đây là một chuyên gia trong lĩnh vực ngôn ngữ Trái Đất cổ, ta muốn mời ngài Lâm Tự phiên dịch một vài thứ."

Đường nét khóe môi Heinrich lạnh nhạt cứng rắn nhưng giọng điệu xem như ôn hòa, y không quá để ý đến chất vấn của Marlene Anna, chỉ nhìn Lâm Tự.

Đôi phương có một đôi mắt màu xám tro, giống như tảng băng trôi trên mặt biển, chẳng hề sáng lạn, ngược lại tựa như đang che phủ một tầng sương mù mờ nhạt khiến người khác nhìn không thấu độ sâu, hoàn toàn không có vẻ tàn nhẫn lúc công kích tối qua, "Liên quan đến bí mật quân sự, mong hai vị tránh đi."

Bề ngoài nghe có vẻ không phải chuyện gì gây khó dễ, trên phương diện ngôn ngữ Trái Đất cổ, năng lực của Lâm Tự quả thực bỏ xa đồng nghiệp khác cả một quãng đường, nhưng... bí mật cần đích thân nguyên soái đến chuyển lời sẽ là cái gì?"

Marlene Anna nhướng mày, muốn nói gì đó lại bị Trần Tĩnh Sơn níu lấy cánh tay, sau vài câu khuyên ngăn, ngữ khí không mấy thân thiện hướng mặt về phía Heinrich: "Chúng tôi không làm phiền nguyên soái nữa, Tiểu Lâm, mười ngày sau hạm đội Uyên Thâm của nguyên soái sẽ hộ tống đoàn khảo sát phi hành, nhớ phải đến buổi tiệc chúc mừng đấy, ta sẽ gửi lễ phục đã may sẵn cho con."

Trong lời bà ám chỉ Lâm Tự không cần sợ Heinrich, cho dù là nguyên soái đế quốc cũng không thể cưỡng ép một công dân hợp pháp, hơn nữa, mười ngày nữa y liền rời khỏi đặc khu Tân Nguyệt, không biết bao lâu mới có thể trở về.

Lâm Tự gật đầu, tỏ ý ngài yên tâm, Marlene Anna xoa xoa đầu hắn xong liền nói lời tạm biệt, Trần Tĩnh Sơn lại đứng nghiêm kính chào nguyên soái lần nữa.

Hai người lần lượt rời khỏi, Lâm Tự tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Heinrich vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nói lời nào, im lặng chờ đợi.

Arnold vừa xử lý xong mấy thứ linh tinh, lúc bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy một cảnh tượng bình thản như thế này, Lâm Tự tựa đầu vào chiếc gối rộng rãi mềm mại, hai con thỏ mèo cuộn tròn cạnh tay hắn, ánh nắng dịu dàng trải trên cánh cửa sổ sát đất, nguyên soái đại nhân một thân quân phục ngồi ở đối diện, như có điều suy tư.

Trong lúc phi hành khắp tinh tế thường đi qua đủ loại hằng tinh, khi những tia bức xạ nóng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phi thuyền hầu như chỉ có cảm giác sắc bén và khủng bố, binh sĩ của đế quốc giữa tinh tế rất khó có được cơ hội không phải mang đồ bảo hộ, trực tiếp phơi bày dưới ánh sáng của hằng tinh.

Tuy nhiên ánh mặt trời tại đặc khu Tân Nguyệt rất ấm áp, không biết ánh mặt trời của Trái Đất có phải càng xinh đẹp hay không.

Arnold thả nhẹ bước chân và giọng nói, cúi đầu hỏi: "Nguyên soái, có cần tiếp tục đợi ngài Lâm Tự tỉnh lại nữa không? Hay là..."

"Tôi tỉnh rồi." Lâm Tự mở mắt, thanh âm khôi phục vẻ thản nhiên, "Nguyên soái muốn tôi phiên dịch cái gì?"

Heinrich nhíu mày, trên khuôn mặt được nét rõ ràng kia của y không thường có biểu tình khoa trương, bởi vậy, bất kỳ một thay đổi nhỏ nào đều bị thấy rõ, lại luôn mang uy thế theo thói quen của kẻ nắm giữ quyền binh quanh năm suốt tháng.

Thế nhưng lời tiếp theo y nói nghe vào cũng không phải chuyện gì, "Nếu như sức khỏe ngài Lâm Tự không thích hợp, lúc này tôi cũng không nóng vội, vẫn còn mười ngày nữa."

Vậy sao ban nãy anh lại phải mời Marlene Anna đi ra ngoài?

Lâm Tự không nói gì, Arnold lại gấp đến toát mồ hôi, nhỏ giọng nói bên tai Heinrich:

"Nguyên soái, thời gian ngài đâu có an bài như này."

Lâm Tự nghe thấy thế, hắn ấn thái dương: "Thân thể tôi cũng không có kém đến nỗi không thể đọc hiểu, xin hãy đưa tôi xem nội dung cần phiên dịch, ngôn ngữ Trái Đất cổ cũng có rất nhiều loại, tôi không thể bảo đảm toàn bộ đều biết."

"Được." Heinrich nhìn hắn một hồi, không kiên trì nữa, gật đầu với Arnold, người sau lập tức hiểu ý, lấy ra một thiết bị kim loại, trong phòng bệnh ở ra tấm chắn điện từ phòng ngừa nghe lén.

Heinrich mở quang não của mình lên, sau khi nghiệm chứng một loạt chữ số và mật mã sinh trắc mới mở tài liệu ra, nhấn nút phát hình.

Một đoạn giọng nam trầm thấp bên trong vách chắn vang lên, ngôn ngữ dùng trong đoạn ghi âm khác xa với cách phát âm của ngôn ngữ đế quốc, cũng không phải ngôn ngữ mà các chủng tộc tinh tế nhận biết đã sử dụng.

Chỉ có thể thông qua cách phát âm để xác nhận người nói là một nhân loại.

Giới học thuật của đế quốc đối với nghiên cứu ngôn ngữ Trái Đất cổ phần lớn chỉ dừng lại ở việc phân tích chữ viết trên mặt giấy, nghiên cứu khôi phục phát âm cũng có, nhưng nghe ra chung quy lại rất máy móc.

Lúc Châu Bình Ba giới thiệu Lâm Tự với Heinrich có cho y nghe một đoạn Lâm Tự phục chế phát âm theo ngôn ngữ Trái Đất cổ.

Giọng nói của người thanh niên lãnh đạm nhưng cũng lưu loát dễ nghe, hoàn toàn không có ngập ngừng ngắt quãng.

"Không cần phải sợ, không cần bất an, cũng không cần nhìn ngang ngó dọc.
Hành trình vô tận ngươi bước lên,
Chẳng qua là màn đêm dài đằng đẵng."*

Đây là một đoạn thơ ngắn vô danh nằm trong tập thơ văn vật, không có ai biết, tổ tiên loài người bước trên cuộc hành trình tinh tế sẽ dùng ánh mắt như thế nào   quyến luyến những ký tự giờ đây đã thành xa lạ.

Có lẽ là vì vừa mới dứt cơn sốt, giọng nói hiện tại của Lâm Tự nghe có chút khàn khàn trầm thấp, như thể có sợi lông gì đó cọ lên tim Heinrich.

Hắn nói: "Đoạn ghi âm này là tiếng Pháp thời Trái Đất cổ, đáng tiếc là tôi cũng không hiểu loại ngôn ngữ này, đế quốc cũng không có tư liệu đầy đủ để khôi phục cách đọc của nó."
Biểu cảm của Heinrich không đổi, trái lại lại Arnold khi biết được đáp án nhìn qua ủ rũ không thôi.

Nguyên soái nghiêng thân về trước, hỏi: "Bây giờ đã xác nhận được tọa độ của Trái Đất cổ, nếu như ngài Lâm Tự có thể tìm thấy tài liệu đầy đủ ở Trái Đất cổ, phải chăng có thể phiên dịch đoạn văn này rồi?"

"Rất tiếc, tôi sẽ không đi."

Lâm Tự đã lặp lại câu nói này bốn lần với những người khác nhau, hắn không muốn nói lại lần thứ năm.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tự: Tôi không đi, tôi không đi, tôi không đi, tôi không đi, nói bốn lần rồi.
Sau đó...
Thật là thơm.

* Thơ của một nhà thơ người Anh, Alfred Edward Housman.
Nguyên tác:
Now hollow fires burn out to black,
And lights are guttering lo:
Square your shoulders, lift your pack,
And leave your friends and go.

Oh never fear, man, nought's to dread,
Look not left nor right:
In all the endless road you tread
There's nothing but the night.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro