Chap 9

-Ơ! Phong , Đan nó gọi con đến đó à?

Bà Nhiên ngạc nhiên nhìn cậu con trai mặc chiếc áo sơ mi xám kết hợp với chiếc quần jean , trông cậu giờ hệt như 1 thằng đại ca thứ thiệt vậy.

-Vâng ạ.Thôi con lên đây cô.

Phong vội nói rồi hấp tấp chạy lên tầng trên xem nó thế nào.

“Cốc, cốc”

-Tao vào nhé!

Cậu gõ cửa lên tiếng hỏi .

-Ừ.Mày vào đi.Tao không có khóa cửa đâu.

“Cạch”

Phong mở cửa chạy xộc vào, lo lắng hỏi:

-Sao vậy? Bị gì , đau ở đâu?Hả, bị đau chỗ nào ?

Cậu vừa nói , vừa vội vã xoay người nó xem nó có bị thương chỗ nào không.

Nó gãi giã đầu, nhỏ giọng nói:

-Tao chỉ vì đau đầu nên mới gọi mày tới giúp tao thôi.Có gì mà mày hớt hải lên thế!

Phong nghe vậy chợt khựng lại, thở hắt ra , định mắng cho nó 1 trận nhưng lại thôi.Cậu xoa đầu nó rồi dịu dàng bảo:

-Nằm xuống đi, để tao đi lấy nước cho mày uống thuốc.

-Ừ.

Nó gật đầu , ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Phong đi đến gần cửa thì bỗng quay đầu lại, khàn giọng nói:

-Lần sau phải biết tự chăm sóc cho mình đấy, đừng coi thường chứng đau đầu .Nếu…không có tao ở bên…mày phải biết tự lo bản thân.Hiểu chưa?

Ánh mắt cậu đượm buồn, giọng nói lạc hẳn đi.

-Mày nói gì mà tao chả hiểu gì thế Phong?Mày sao lại không ở cạnh tao.Mày…định bỏ tao đi đâu , phải không?

Nó sợ cảm nhận của nó là đúng .Bàn tay nó run lên , miệng lắp bắp nói.

-Đi đâu mà đi.Nhỏ khùng này, mày đến giờ phát bệnh kinh niên hả?

Phong đá đểu nó làm nó tức khí, chồm dậy đôi cái gối vào Phong.

-Mày chết chắc với tao.Thằng chết dẫm kia.

Phong nhanh tay lẹ mắt tránh được rồi cười lớn , chạy nhanh ra khỏi phòng.

Phong đưa ly nước ấm tới , đem thuốc đặt vào tay cho nó rồi nói:

-Uông đi , nước còn ấm đấy!

-Thank you thằng bạn nhé! Hehe.

Nó ôm lấy cổ Phong rồi lanh lẹ đem số thuốc trong tay đưa vào miệng, đánh ực 1 cái , uống trọn 1 lần.

-Khà.Xong.trả mày.

Nó uống 1 hơi ly nước rồi đưa lại cho cậu.

-Tối nay đừng học bài nữa.Nằm ngủ 1 giấc đi.Được chứ?

Phong quan tâm nói.

Nó bĩu môi, lười nhác đáp lời:

-Biết rồi, biết rồi thưa ngài địa chủ.Mà…

Nó ngồi bật dạy, nhìn chằm chằm vào người Phong, thắc mắc hỏi:

-Sao mày ăn mặc thế kia! Lại đánh nhau?

-Mày đúng là nhiều chuyện thật đấy.Tao không có đi đánh nhau gì cả, khỏi lo .Nằm xuống nghỉ cho tao.Không là tao lấy keo 502 dán cái miệng mày lại đó !

Cãi qua cãi lại vài câu, nó đã lăn đùng ra ngủ.Phong chậc lưỡi , ngồi bên mép giường nhìn nó.Bàn tay cậu vô thức đưa lên khẽ vuốt nhẹ đôi má phúng phính, phớt hồng của nó.Ánh mắt đong đầy sự yêu thương, ấm áp chỉ dành riêng cho nó .Cậu khẽ cúi xuống, hôn nhẹ vào trán nó như đang làm cho cơn đau đầu của nó chấm dứt.

-Ngủ ngon nhé.Và tạm biệt cậu.

Phong nắm 2 bàn tay thành quyền, người như bị đông cứng, dùng hết sức để nâng từng bước chân nặng nề ra khỏi căn phòng, cũng như bước ra khỏi cuộc sống của người quan trọng nhất đời cậu.

*****

-Mẹ , sao mẹ không đánh thức con dậy? Con trễ học vì mẹ đó.aaaaaaaaaaa.

Nó hét toáng lên khi nhìn cái đồng hồ để bàn của mình điểm đúng 7h15 phút.Nó hớt ha hớt hải xách cái balo to đùng của mình , đồng phục xộc xệch chạy ra khỏi nhà.Chạy với tốc độ có gán động cơ nhưng cuối cùng cũng chỉ thẩn thờ nhìn cái cổng trường vô lương tâm đóng chặt lại , đá bay cái sinh linh nhỏ bé như nó.

-Ôi mẹ ơi, trễ học lần này là lần 17 trong 4 tuần học rồi.Cú này mình chết là cái chắc.

Nó vò đầu bứt tóc, than thở.

-A.Đúng rồi.Mình đúng là thiên tài..haha.

Nó búng tay 1 cái, nở ra nụ cười gian chưa từng thấy.

Nó rón rén chạy lại phía sau trường.Nhìn tới nhìn lui không thấy ai , nó cười sáng lạn xắn tay áo lên định chui người qua cái …” lỗ chó”…( hết nói với nhỏ này)

Chui được nửa chừng đột nhiên chân nó ở phía bên kia hình như bị ai đó giữ lại, giọng nói đậm mùi B52 vang lên:

-Đi đâu thế em Nguyễn –Linh-Đan.?

-Ớ!

-Chui lại ra đây cho tôi.

Nó vật vã, dứt tóc mình rồi cũng phai cắn răng chui ra lại.Nó nuốt nược bọt , chép miệng đắng hộng nhìn ông thầy giám thị đang dùng ánh mắt có độ sát thương siêu khủng chiếu vào mình.

-Em giỏi nhỉ? Định đi vào trường bằng cái” lỗ chó” này à!

Ông thầy nghiếng răng nghiến lợi , đanh giọng nói.

Nó cúi gầm mặt xuống, không dám hó hé nửa câu.

-dù gì cũng teo thôi thì im lặng cho nó chắc.

Nó tự nhủ, khóc không ra nước mắt.

-Đi theo tôi đến phòng hiệu trưởng “ thưởng thức trà ngon” nhé!

Ông thầy đẩy đẩy gọng kính, nhấn mạnh 4 chữ cuối làm nó toát mồ hôi lạnh.

Nó lủi thủi đi theo chân ông thầy giám thị khó tính, miệng không ngừng rủa cái thằng tên Phong kia…

-Vào đi, thầy hiệu trưởng đang đợi em trong đó.

-Dá?Thầy hiệu trưởng ấy ạ?

Nó bất ngờ hỏi lại nào ngờ lại nhận được cái ánh mắt muốn giết người của thầy nên nó biết thời thế, gõ cửa , vọt lẹ vào văn phòng.

-Chào thầy ạ.

Nó lí nhí chào.

-Ừ.em ngồi xuống đi.

Nó nhún vai , không biết thầy muốn nói với nó chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: