Chương 36: Bá tước danh dự Deon Hart (1)
Động thái đó đã khiến những tin đồn trong giới quý tộc tăng lên.
──Deon Hart vì lý do nào đó có ác cảm với gia tộc, đã từ bỏ lợi ích để đổi lấy sự diệt vong của gia đình Hart. Hoàng Đế luôn mong đợi một tài năng xuất chúng như vậy đã trao cho anh ta danh hiệu Bá tước danh dự và tiền bạc. Hơn nữa ngầm đồng ý với mong muốn đó.
Tất nhiên, một quyết định quan trọng như vậy không thể được đưa ra chỉ dựa trên cơ sở đó, nên điều kiện anh đưa ra là phải tham gia vào hành trình đánh bại Quỷ Vương với tư cách là người bạn đồng hành của Anh Hùng.
'Anh ấy thậm chí còn hoãn lại việc chính thức trở thành Anh hùng.'
Mặc dù đó là một hành động vô nghĩa.
Deon Hart đã được coi là Anh hùng trong Trận Chiến Tám Năm. Dù Hoàng Đế có thừa nhận và tổ chức buổi lễ hay không, mọi người đều biết anh là Anh hùng.
Ngay cả như vậy, điều quan trọng nhất khiến lễ nhậm chức bị trì hoãn chính bởi vì anh ta là Anh hùng chiến tranh duy nhất không nhận được Mảnh Vỡ Chiến Binh.
'Đó không phải là phân biệt đối xử, nhưng có lẽ ngài ấy đã cố gắng trao nó cho hắn sau khi tích lũy thêm công lao để ngăn người khác phản đối bằng cách viện lý do đó.'
Dù người Chiến Binh thành công hay thất bại trong trận chiến với Quỷ Vương, Deon Hart đều trở thành người có công miễn là anh ta còn sống trở về.
Như thể đã hiểu được ý định của Hoàng Đế, Deon Hart chấp nhận nhiệm vụ và lên đường trên tư cách đồng đội của Chiến Binh ngay khi nhận tước hiệu.
Đó là kết quả của việc Hoàng Đế cân nhắc giữa gia đình Hart, những người đã trung thành với Deserre qua nhiều thế hệ, và Deon Hart, người xuất hiện như một ngôi sao mới và để lại hình tượng mạnh mẽ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
'Thông thường, mọi người sẽ chọn cái trước không chút do dự, nhưng vì Hoàng Đế hiện tại lên ngôi bằng phương thức tàn bạo kia, Ngài ấy không thể tin tưởng lòng trung thành đó được. Vì vậy cán cân mới cân bằng.'
Quyết định của Hoàng Đế phụ thuộc vào kết quả của chuyến đi.
Hoàng Đế vốn chỉ quan tâm đến việc anh ta có thể sống sót trở về, nhưng cuối cùng Deon Hart đã thể hiện còn xuất sắc hơn tưởng tượng khi mang di thể của Chiến Binh trở về. Và Hoàng Đế sẵn sàng chấp nhận điều kiện của anh ta──
─là giả thuyết mà Cruel đặt ra sau khi thu thập đủ loại tin đồn và thông tin.
Cruel Hart đã tham gia quá trình đưa ra và xác thực giả thuyết đó từ đầu đến cuối.
'Cảm xúc của anh ta lúc đó như thế nào chứ?'
Starbe liếc nhìn Deon Hart ngồi ở một bên và Cruel Hart đang tiếp cận anh ta. Sau đó Starbe quay đầu lại mỉm cười với những người đang im lặng theo dõi mình.
"Tuy nhiên, ta hi vọng các ngươi có thể giữ cái miệng của mình thật tốt ở đây. Nhân vật chính của buổi tiệc này chính là gia đình Hart."
"Vâng, vâng! Chúng tôi xin lỗi!"
***
Cuộc đời là phải biết sống trong cô độc.
Tôi đến một mình và rời đi một mình, vậy có cần thiết phải giao tiếp với người khác không?
... Chà, thực ra, tất cả đều vô nghĩa hết.
'Mình cũng muốn nói chuyện với ai đó! Nhưng không ai đến đây cả!'
Tôi thậm chí còn cố tiếp cận một người nhưng anh ta đã bỏ trốn...
Bây giờ ngay cả những người không để ý cũng nhận ra. Tôi đang bị mọi người cô lập.
Ồ, không hoàn toàn là vậy. Ngay khi tôi đặt chân đến đây, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Chỉ là họ không lại gần, và khi tôi tiếp cận thì họ tránh né.
'Tìm đồ ăn thôi. Những thứ kia nhìn có vẻ ngon...'
Tôi thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tựa cằm và liếc nhìn món tráng miệng được đặt gần đó.
Bắt đầu với những loại bánh quy, bánh macaron, bánh ngọt, bánh pudding... Ồ, cái bánh pudding đó trông ngon quá. Có phải là pudding dâu tây không?
Màu đỏ sống động và trong suốt khiến bạn muốn thử ít nhất một lần.
'... Mình có thể ăn nó không?'
Nó được làm ra là để ăn mà.
Tôi chậm rãi rời khỏi ghế và đi về phía đó. Nhưng tôi nghe thấy một giọng nói đang gọi mình.
Thoạt nghe thì người đó gọi mình là 'Bá tước Hart'... Ô, giọng nói này nghe rất quen.
Dù sao không ai ở đây sẽ lại gần tôi.
"Bá tước Hart!"
"... Hả?"
Mình không nhầm! Có ai đó đang gọi mình!
Tôi quay đầu lại với chiếc pudding trên tay, và chạm mắt với một kỵ sĩ đang tiến về phía mình.
Cô ấy sải bước đến trước mặt tôi, đặt nắm đấm lên trước ngực và cúi chào theo phong cách của một kỵ sĩ.
"Reen Liner xin diện kiến ngài Bá tước."
"Ngài Liner!"
Thế giới thật đẹp biết bao!
Ngài Liner là Đoàn trưởng của các kỵ sĩ dưới quyền chỉ huy của tôi.
Tôi có một Đoàn Kỵ Sĩ dưới trướng mình, nhưng thay vì gọi là Đoàn Kỵ Sĩ thì nó giống hội nhóm của những con chó điên hơn.
'Kết luận này lạ nhỉ?'
... Ý thức của tôi trôi dạt đến một nơi xa lạ, nhưng dù sao đi nữa, có một đội hiệp sĩ dưới quyền tôi thậm chí còn có tên là Kỵ sĩ Lofty.
Được gọi là kỵ sĩ, nhưng thực tế họ là những người thuộc quân tiên phong chiến đấu cùng tôi trong Trận Chiến Tám Năm, họ được sắc phong làm kỵ sĩ vì những đóng góp của mình. Vì vậy rất khó để coi chúng là những kỵ sĩ bình thường.
Thật vậy, trong quá khứ chúng còn được gọi là 'Quân Đoàn Sát Nhân'.
Thực ra ngay cả bây giờ họ cũng được gọi là 'Kỵ sĩ Bóng Ma/ Sát Nhân' thay vì "Kỵ sĩ Lofty' (Cao cả), nó đã nói lên tất cả.
Dù sao thì tại sao tôi lại vui mừng khi thấy Liner ư?
'Vì cô ấy là một chiếc dù!'
Nói cách khác cô ấy rất bình thường, khác hẳn so với đám cười một cách điên cuồng mỗi khi xé xác kẻ địch trong Trận Chiến Tám Năm.
Nhưng có vẻ lạ khi tôi chào đón cô ấy nồng nhiệt. Liner nghiêng đầu nói một cách thận trọng.
"Ngài trông có vẻ không ổn cho lắm?"
"...Ta không sao."
Sắc mặt mình trông như thế nào vậy?
"Ngài đừng đứng nữa, xin hãy ngồi xuống. Sẽ rất tệ nếu ngài đột nhiên ngã quỵ."
Không có cách nào để từ chối khi cô ấy thậm chí còn vui lòng kéo ghế cho mình.
Tôi nhẹ nhàng đặt thìa và đĩa pudding dâu xuống bàn và ngồi vào ghế.
Sau đó với ý định thay đổi chủ đề, tôi nói với Liner đang kiểm tra tình trạng của mình.
"Nhưng bữa tiệc này là về điều gì?"
"Vâng? Không biết về điều đó... Mà ngài vẫn tham gia sao?"
"...?"
"Ngài đang đùa phải không? Ha ha ha, đó là sự phủ nhận thực tế thật tuyệt vời."
Ngài Liner vỗ tay với nụ cười trên mặt rồi liếc nhìn khuôn mặt đầy nghi vấn của tôi, vẻ mặt dần đanh lại.
"Không lí nào... Ngài thực sự không biết sao?"
"Ta không biết cô đang nói gì cả."
Cô ấy do dự nhìn tôi, và cuối cùng nói chậm rãi với một tiếng thở dài như thể cô ấy không thể làm gì được.
"Kỷ niệm sự ra đời và ra mắt của một Anh Hùng mới..."
"Deon."
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới cắt ngang lời Liner.
Xa lạ nhưng vô cùng quen thuộc.
Tôi quay đầu lại trong cảm giác tồi tệ và bắt gặp một đôi mắt xanh lá lạnh lùng, cứng rắn.
... A ha.
Đã hiểu được đại khái tình hình rồi. Ngay cả khi không nghe được hết Liner nói gì thì tôi vẫn có thể đoán được.
Người kỵ sĩ vẫn luôn tự tin dè dặt nhìn tôi, còn người đàn ông khó chịu trước mặt tôi thì kiêu ngạo khoe khoang rằng mình là ngôi sao của bữa tiệc.
─Sao tôi có thể không đoán ra được chứ?
"... Tôi đã tự hỏi anh đang ở đâu đó."
Ngay cả khi lời nói của tôi xen lẫn sự thù địch rõ ràng, đôi mắt xanh của anh ấy vẫn không hề dao động.
Điều này càng làm tôi khó chịu hơn nên tôi cau mày, chậm rãi vuốt tóc để giấu đi vẻ mặt và kìm nén những cảm xúc đang dâng trào nhanh chóng.
Chắc hẳn lúc này sát khí trong mắt tôi được bộc lộ không chút che giấu.
Tôi không có ý định thể hiện sự bài xích của mình tại đây nên đã nhắm mắt lại để che giấu.
"Lâu rồi không gặp, anh trai yêu dấu."
Đôi mắt xanh và mái tóc đen tuyền, khác hẳn với tôi.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ thấy biểu tượng của gia đình Hart nữa.
Khuôn mặt tôi nhìn thấy lần đầu tiên sau một thời gian dài không hề thay đổi so với khuôn mặt tôi nhớ.
Cruel cứng đờ trong giây lát như thể bị sửng sốt trước nụ cười rạng rỡ bất ngờ, nhưng sau đó anh ta chậm rãi gật đầu.
"Đúng vậy. Lâu rồi không gặp."
"Em nghe nói anh đã trở thành Anh Hùng."
"Đó là may mắn thôi. Anh đã nhận được Mảnh Vỡ Chiến Binh."
"Em nhớ là anh đã giỏi về kiếm thuật từ trước rồi. Cho dù anh không nhận được Mảnh Vỡ Chiến Binh thì anh cũng sẽ trở thành Anh hùng một ngày nào đó thôi. Chúc mừng nhé."
"... Anh đã từng đối mặt với Tư lệnh quân đoàn 0 trên chiến trường."
Sau một lúc nao núng, tôi lại nở nụ cười.
Đó không phải là anh ta đang chỉ ra điều gì đó, hắn chỉ đang chuyển hướng lời nói.
Anh ta có vẻ ghét lời khen giả tạo đó.
"Thì sao?"
"Mọi việc khó khăn hơn vì tinh thần của binh lính xuống thấp hơn là do bản thân vấn đề."
"Ồ. Nhưng nó đã được giải quyết ổn thỏa mà, phải không?"
Nếu không, hắn đã không có mặt ở đây, ngay từ đầu bữa tiệc này đã không được tổ chức.
"Anh nghe nói em rất giỏi trong việc khơi dậy ý chí chiến đấu. Nếu như em ở đó..."
"A ha ha ha, anh trai à!"
Cruel dừng lại.
Tôi không phải nghe hết mới đoán được ý anh ta.
Tôi chắc rằng anh ấy đang muốn nói những điều như nếu tôi ở đó thì anh ấy đã không phải chịu đựng nhiều như vậy.
Chết tiệt.
"Anh không cần phải đặt ra giả định như thế. Sẽ không đời nào tôi có thể chiến đấu cùng anh, phải không nào?"
Không biết anh ta đang muốn chiến đấu cùng nhau hay muốn giết tôi nữa.
Sẽ không có chuyện Hoàng Đế vốn biết ân oán giữa tôi và anh ta lại để chúng tôi chiến đấu với nhau.
"..."
Ngay cả khi tôi nói vậy, đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng của anh ta vẫn không có dấu hiệu mất kiểm soát.
Nó còn không dao động gì, vì vậy tôi mím môi và xúc pudding trên bàn lên ăn.
Ăn có thể che giấu sự tức giận.
Việc cả hai chúng tôi nói móc khi nhìn thấy mặt nhau là điều bình thường, vì vậy tôi mong điều đó sẽ nhanh chóng qua đi.
Thành thật mà nói, tôi đã rất khó chịu rồi, nhưng tôi không thể làm loạn nơi này được nên đành phải ăn pudding để giải tỏa đầu óc.
"... Anh nghe nói em đã đi chinh phạt quái vật."
Tôi không hiểu anh ta cứ tiếp tục nói để làm gì nữa.
Tôi xúc pudding lên rồi gật đầu một cách miễn cưỡng.
Sau đó, Cruel nhìn tôi từ trên xuống dưới và chậm rãi mở miệng.
"Có bị thương ở đâu không?"
"... Ha-"
Ôi trời ơi. Buồn cười quá dừng lại đi.
Người đã đẩy tôi ra chiến trường bây giờ lại đang lo lắng cơ đấy. Nỗi tiếc nuối muộn màng à?
Thật nực cười.
Ai là người đã đẩy tôi vào chiến trường đẫm máu khi tôi mới mười bốn tuổi? Ai là người đã gửi một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật như tôi tới chiến trường để giữ lại người anh trai lớn hơn ba tuổi có kiếm pháp tài giỏi chứ?
Và ai là người chứng kiến điều đó xảy ra mà không làm gì?
Cruel Hart.
Anh trai của em, người em đã từng yêu quý.
Là anh đó.
"Anh đang hỏi cái gì vậy? Tôi tự biết chăm sóc cơ thể mình. Anh không cần phải tỏ ra quan tâm như vậy đâu. Ít nhất khi ở trước mặt anh trai mình tôi sẽ luôn ổn."
Ngay cả khi tôi bị thương trước mặt anh, tôi cũng sẽ không thể hiện điều đó.
Tôi không ngu ngốc đến nỗi để lộ điểm yếu trước mặt kẻ thù của mình.
Vẻ mặt của Cruel tối sầm lại, như thể anh ta đã đại khái hiểu được ý nghĩa của những gì tôi nói.
Khá thỏa mãn, tôi mỉm cười nói thêm.
""Vì vậy anh à, em sẽ rất biết ơn nếu anh chỉ đứng nhìn thôi, như anh vẫn luôn làm."
Như khi tôi bị buộc đến chiến trường vậy.
"..."
"..."
Không có câu trả lời lại.
Trong sự im lắng khó chịu đó, Cruel nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, tôi cũng không chịu thua mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Những người xung quanh đã lặng lẽ tránh xa khi nhận ra bầu không khí bất thường ở đây.
Chỉ có Liner vô tình phải chứng kiến cảnh gia đình cấp trên đánh nhau mà không thể tránh được hay khuyên ngăn, lần lượt nhìn Cruel và tôi.
... Cô đang làm gì vậy Liner? Không dừng lại việc này đi.
'Mắt tôi đau quá, tôi sắp chết rồi.'
Tôi không thể rời đi vì danh dự của bản thân, nhưng mắt tôi đã cay xè rồi.
Khoảnh khắc tôi định thầm gọi tên Liner lần nữa, ánh mắt của Cruel nhìn qua sau lưng tôi.
Ngài Liner cũng chú ý điều gì đó, vẻ mặt rất cứng nhắc. Giờ nghĩ lại, ánh mắt của mọi người quanh tôi cũng nhìn về phía đó.
'... Gì vậy?'
Sự do dự nhanh chóng tiêu tan.
Dù nó là gì thì chắc cũng không liên quan đến mình.
Nếu nó liên quan đến tôi, anh ta sẽ nhìn tôi chứ không nhìn ra chỗ khác.
Tôi cắt đứt sự lo lắng của mình, tận dụng cơ hội khi mọi người không nhìn mình ăn một miếng pudding lớn.
'Ồ, nó là cherry chứ không phải dâu tây. Tôi nghĩ vì lý do nào đó mà màu nó hơi đỏ.'
VỊ chua và mùi thơm cũng không tệ.
Tôi đang nhai pudding thì ở đâu đó...
Đúng vậy, một giọng nói xa lạ phát ra từ nơi mọi người đang nhìn.
"Một tình huynh đệ cảm động thấu trời xanh."
"...?"
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là mái tóc màu tím được buộc lỏng lẻo ở một bên.
Một màu sắc khác thường cho tóc. Màu tím là biểu tượng của gia đình nào?
À, đó là Công tước Illuster.
... Hả? Công tước?
"...?!"
Một con công? Công tước Illuster Starbe!
Tôi giật mình đứng dậy khỏi ghế.
Tôi đặt pudding xuống và cố gắng chào hỏi, nhưng...
'Mình chưa nhai pudding xong!'
Tôi không thể mở miệng.
Không thể công khai nhai trước mặt Công tước và tỏ ra rằng mình đang ăn thứ gì đó, và nó hơi lớn để nuốt được. Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng tôi.
'Mình nên làm gì...?'
-Nine-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro