Chương 2
📖 Nhật ký - Chương 2: Lần đầu tôi có một người bạn ở cấp ba
Ngày… tháng… năm…
Tôi không có nhiều kỳ vọng khi bắt đầu năm lớp 10. Sau quãng thời gian dài sống trong thu mình vì dịch bệnh, tôi chỉ mong lớp mới sẽ đủ yên tĩnh để không ai để ý đến sự lặng lẽ của mình.
Nhưng rồi cô giáo chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi theo sơ đồ, và tôi được đặt cạnh một bạn nữ tên Thảo.
Thảo có vẻ hoạt bát, năng động và thích xã giao, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng bối rối và lo lắng. Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của tôi, buổi học đầu tiên diễn ra khá nhẹ nhàng và yên tĩnh. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, không ồn ào, không quá xa cách, Thảo chỉ quay sang mượn bút xóa. Tôi gật đầu, đưa mà chẳng nói gì. Bạn cười nhẹ, cảm ơn rồi tiếp tục ghi chép.
Vài hôm sau, Thảo chủ động hỏi tôi tên gì.
“Mình tên Châu,” tôi ngập ngừng đáp, nhỏ như một tiếng gió thoảng.
“Ừm, tên nghe dễ thương ha” bạn đáp lại, rồi không nói gì thêm.
Chúng tôi cứ thế trở thành bạn – theo cách rất nhẹ nhàng, rất vừa đủ. Không tâm sự sâu sắc, không cùng nhau đi chơi, nhưng đủ để tôi không còn cảm thấy mình là người vô hình trong lớp học đông người.
Thảo không quá đặc biệt, nhưng với tôi lúc đó, bạn giống như một sợi chỉ mảnh kết nối tôi với thế giới bên ngoài. Nhờ có Thảo, tôi bắt đầu tập quen với việc trò chuyện. Tập nhìn người khác trong mắt. Tập mỉm cười, dù đôi khi hơi gượng gạo.
Không ai dạy tôi cách kết bạn sau cô đơn. Nhưng nhờ Thảo, tôi biết rằng bắt đầu… cũng không quá khó.
Chúng tôi không thân. Cũng không xa lạ.
Chỉ đơn giản là: hai người ngồi cùng bàn, lặng lẽ chia sẻ vài mẩu chuyện nhỏ.
Và với tôi, thế là đủ cho một sự khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro