Tập 15
Thân là người mẫu, loại chuyện chụp ảnh với Hầu Minh Hạo mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ, nhưng. . . Thật sự không muốn hợp tác với Diêm An! Quá đáng nhất chính là hắn cư nhiên ở trần! Ở trần! Ở trần! Ở trần! Tên cuồng ở trần đúng là đáng ghét quá đi mất! Có cơ hội liền lập tức tranh thủ khoe cơ bụng! Nhà ngươi thích dán bốn chữ “tôi có cơ bụng” lên mặt dữ vậy sao! Sao không thêm cái dấu ngoặc phía sau, ghi rõ “không phải 6 múi mà là 8 múi” luôn đi! Như vậy mới hợp với bản chất ngực to nhưng não bé của nhà ngươi!
“Tôi không có ghen tị với hắn đâu!” Hầu Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhéo người đại diện.
“Chúng ta dĩ nhiên không ghen tị, chỉ có người thiếu văn hoá mới không mặc áo.” Người đại diện mếu máo đẩy tay cậu ra.
“Hạo Hạo, vào chỗ được rồi.” Trợ lí chụp ảnh gọi.
“Gia, xin cậu giữ bình tĩnh.” Người đại diện liều mạng giúp cậu hạ hoả, sợ cậu giận quá nhào qua cào cơ bụng người ta.
Tôi đương nhiên sẽ bình tĩnh! Tôi chuyên nghiệp lắm! Hầu Minh Hạo hít sâu một hơi, vô cùng thanh lịch bước qua.
“Hợp tác vui vẻ.” Diêm An cười cười.
Cười cái gì mà cười, tôi không có vui vẻ chút nào hết! Hầu Minh Hạo nắm tay gào thét trong lòng, sau đó lỗ tai đột nhiên nóng như bị phỏng!
“Ok, Diêm An cậu ôm Hạo Hạo từ phía sau đi.” Thợ chụp ảnh chỉnh ống kính.
“Khụ khụ.” Diêm An còn chưa kịp lên tiếng, Hầu Minh Hạo đã bị sặc, na na na na nani?
“Giống vậy hả?” Diêm An nhẹ nhàng vòng tay ôm Hầu Minh Hạo.
Á á á á á! Hầu Minh Hạo mở to mắt, ngũ lôi oanh tạc đầu óc trống rỗng, cả người đều chết cứng rồi!
“Tốt lắm, Hạo Hạo, biểu tình yêu nghiệt một chút.” Thợ chụp ảnh vô cùng hài lòng.
Yêu nghiệt cả nhà bà đó! Lưng và lồng ngực dính sát vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và cơ ngực của đối phương qua lớp áo sơmi! Hầu Minh Hạo đổ mồ hôi lạnh, toàn thân như bị điện giật, ngay cả cổ cũng cứng ngắc! Thật sự quá kinh khủng! Mà sau lưng cũng không đáng sợ bằng cái này!
“Hạo Hạo cậu làm sao vậy?” Thợ chụp ảnh buồn bực ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, gần đây cậu ấy bị cảm.” Người đại diện vội vàng giải thích, “Chắc cần nghỉ vài phút đồng hồ.”
Còn chưa bắt đầu chụp đã cần nghỉ ngơi? Thợ chụp ảnh có chút mất hứng, bất quá đối phương là ngôi sao lớn, hơn nữa Diêm An cũng tỏ vẻ thông cảm nên rốt cuộc cũng đồng ý.
“Gia, cậu không sao chứ?” Người đại diện dẫn cậu vào trong góc ngồi, vô cùng lo lắng.
Lưng Hầu Minh Hạo vẫn còn đang run lên.
Sợ ảnh hưởng đến công việc, người đại diện tận tình khuyên bảo, “Thật ra không có gì nghiêm trọng, cậu có thể coi hắn là. . . Ultraman.”
Bị Ultraman ôm còn kinh khủng hơn nhiều! Hầu Minh Hạo sợ run cả người.
“Sao cậu. . . Hắn vậy?” Người đại diện định nói sao cậu sợ hắn vậy, nhưng may là im miệng đúng lúc, đây là điểm xù lông của Hầu Minh Hạo, tuyệt đối không thể chọc!
“Tôi cũng không biết.” Hầu Minh Hạo khóc không ra nước mắt. Từ lúc vào nghề tới nay, đừng nói là đàn ông lực lưỡng, cho dù chụp ảnh thân mật với chị gái ngực lớn cũng hoàn toàn không thành vấn đề, tại sao khi đổi thành Diêm An thì mình lại trở nên mất tự nhiên như thế?!
. . . . .
Đợi chút đợi chút! Với người khác thì không sao, với cậu lại có cảm giác khác, loại lời thoại này sao y chang thiếu nữ vậy. . . Hơn nữa lúc bị hắn ôm, tim mình còn đập rộn lên, mặt cũng đỏ. . . Sát! Chẳng lẽ mình thầm mến hắn?!!
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Giả thiết này quá điên khùng rồi! Hầu Minh Hạo cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo! Hai mắt tối sầm gần như muốn bất tỉnh!
“Hạo Hạo cậu làm sao vậy?” Người đại diện lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Hầu Minh Hạo.
Trời ơi đáng sợ quá! Hầu Minh Hạo ôm cổ Đới An.
“Gia, cậu đừng làm tôi sợ nha!” Người đại diện vội vàng vỗ lưng cậu, “Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Hầu Minh Hạo rít gào trong lòng, chuyện này nhất định không phải là sự thật!
“Cậu không sao chứ?” Diêm An tốt bụng bưng ly nước tới cho cậu.
“. . . Cảm ơn.” Hầu Minh Hạo run rẩy nhận ly nước, ánh mắt né tránh, bộ dạng giống như vừa làm việc trái với lương tâm!
“Nghỉ ngơi một chút đi, tôi chờ cũng không sao.” Diêm An cười cười, sau đó xoay người đi bàn bạc với thợ chụp ảnh.
“Tôi tôi tôi không chụp đâu.” Hầu Minh Hạo hoang mang lo sợ giữ chặt Đới An.
“Được được, không chụp thì không chụp.” Chưa từng thấy bộ dạng sợ hãi như vậy của Hầu Minh Hạo, người đại diện cũng phát hoảng, “Chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Được!” Hầu Minh Hạo gật gật đầu, trái tim đập thình thịch như điên.
“Có chuyện gì vậy?” Điền Gia Thụy vốn định vào xem chụp ảnh, ai ngờ chưa xem được gì mà phải tìm nửa ngày mới thấy Hầu Minh Hạo núp trong góc.
“Hạo Hạo không thoải mái, phải về nhà trước.” Người đại diện thay cậu trả lời.
“Không thoải mái?” Điền Gia Thụy ngồi xổm trước người Hầu Minh Hạo, “Sao mặt đỏ vậy, sốt rồi à?”
“. . . Chắc là vậy.” Tay chân Hầu Minh Hạo lạnh ngắt.
Đới An đi xin phép người phụ trách, Điền Gia Thụy ngồi bên cạnh Hầu Minh Hạo, đưa tay xem thử nhiệt độ trán của cậu, “Đâu có nóng đâu.”
“Ừ.” Hầu Minh Hạo còn đang đắm chìm trong kích động, trong đầu xuất hiện một vạn con thảo nê mã chạy qua! Một vạn con!
“Có phải có tâm sự gì không?” Giọng của Điền Gia Thụy thật dịu dàng.
Hả, sao anh biết tôi có tâm sự, chẳng lẽ việc tôi thầm mến người ta lộ rõ vậy sao! Ặc bậy quá, thầm mến cái gì chứ rõ ràng mình rất ghét hắn mà! Giương mắt nhìn Diêm An vừa nói vừa cười ở đằng xa, không hiểu sao Hầu Minh Hạo cảm thấy rất tủi thân!
Nhìn theo ánh mắt của Hầu Minh Hạo, đáy mắt Điền Gia Thụy xuất hiện một vài cảm xúc không rõ.
“Tôi về trước.” Hầu Minh Hạo muốn được yên tĩnh một mình.
“Cùng nhau đi ăn cơm đi.” Điền Gia Thụy mời, “Tôi dẫn cậu tới Thảo Sơn Điện.”
“Đó là đâu?” Hầu Minh Hạo không yên lòng.
“Một nơi rất vui vẻ.” Điền Gia Thụy giúp cậu sửa lại quần áo, “Tâm tình cậu có vẻ không tốt, đi ra ngoài hóng gió sẽ tốt hơn nhiều.”
“Tôi ——”
“Quyết định vậy đi.” Điền Gia Thụy lấy điện thoại di động ra, “Tôi bảo thư kí đi đặt chỗ.”
“Tôi muốn về nhà ngủ.” Hầu Minh Hạo hoàn toàn không có tâm tình đi cái thảo sơn thiếc gì gì đó.
Giám đốc Điền hoàn toàn bỏ qua kháng nghị của cậu, tiếp tục gọi điện thoại đặt chỗ.
“Đi thôi Hạo Hạo, chúng ta về nhà.” Người đại diện đi tới.
“Tối nay tôi và Hầu tiên sinh cùng đi ăn cơm.” Điền Gia Thụy mở miệng trước.
“Ăn cơm?” Người đại diện khó hiểu nhìn Hầu Minh Hạod, “Không muốn về nhà nghỉ ngơi?”
“. . . Không sao.” Hầu Minh Hạo vẫn còn đang rối trí, hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới hai người kia.
“Thật sự muốn đi ra ngoài?” Người đại diện vẫn rất lo lắng.
“Ừ, lát nữa tôi sẽ tự trở về.” Hầu Minh Hạo liếc nhìn Điền Gia Thụy, cảm thấy có người đi ăn chung cũng rất tốt.
“. . . Được rồi, nếu có việc thì gọi cho tôi.” Người đại diện đành phải bất đắc dĩ đồng ý.
Lúc ba người ra ngoài, yêu nghiệt do dự quay đầu lại, nhìn sang chỗ chụp ảnh.
Điền Gia Thụy bất động thanh sắc bước tới, ngăn cản tầm mắt của cậu.
Sau khi thay quần áo xong, Điền Gia Thụy và Hầu Minh Hạo cùng đi xuống bãi đỗ xe.
“Để tôi mời anh.” Hầu Minh Hạo ngồi ở vị trí phó lái, “Tôi còn nợ anh một bữa cơm.”
“Giữ lại lần sau đi.” Điền Gia Thụy giúp cậu thắt dây an toàn, “Muốn nghe chút nhạc không?”
Hầu Minh Hạo lắc đầu, cả người ỉu xìu.
Điền Gia Thụy thở dài trong lòng, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Hầu Minh Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, trong đầu toàn là. . . Diêm An.
Vừa lên mạng là vào ngay trang cá nhân của hắn, lúc nào cũng chú ý tới lịch trình của hắn, lưu lại tất cả những tấm hình của hắn, liên tục kiểm tra trạng thái mới của hắn. . . Cái này căn bản không phải là ghét, cũng không phải là ghen tị!
Hầu Minh Hạo cảm thấy cái mũi lên men, mình đúng là ngu hết thuốc chữa!
Điền Gia Thụy liếc nhìn vẻ mặt của Hầu Minh Hạo, đưa tay nhấn xuống nút phát nhạc.
“Ở phía trước cây cầu, một đám vịt bơi qua. . .” Tiếng trẻ nhỏ đáng yêu vang lên, Hầu Minh Hạo sửng sốt, suy nghĩ bị kéo trở về, “Cái gì thế?”
“Nhạc thiếu nhi.” Điền Gia Thụy nhếch miệng, “Rất hợp với mấy bạn nhỏ như cậu.”
“Tôi đâu có giống bạn nhỏ.” Hầu Minh Hạo buồn bực.
Sao lại không, cậu vốn dĩ chính là bạn nhỏ. Điền Gia Thụy cười lắc đầu. Chỉ có mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ mới có thể trong lòng thì thích nhưng ngoài miệng lại liều mạng nói ghét, cũng chỉ có mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ mới ngốc đến mức lên mạng xong cũng không thèm xoá lịch sử duyệt web.
Ngày đó sau khi Hầu Minh Hạo đi, Điền Gia Thụy mở web lên, vô tình vào trúng trang cá nhân của cậu.
Giám đốc Điền thừa nhận mình đúng là không có tố chất. Lúc ấy hắn hoàn toàn không có ý định thoát ra, nhìn chằm chằm ID Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói và hình đại diện, cười đã đời hơn nửa ngày rồi mới quyết định vào xem lịch sử post bài.
Một bài hai bài. . . Hơn hai trăm bài, toàn bộ đều là comment cho Diêm An. Nội dung chỉ có hai loại, một là mắng thân hình của người ta, hai là điên cuồng khen Hầu Minh Hạo, những hàng chữ Xem hình trong trang cá nhân của Hầu Minh Hạo đi, đẹp lắm đó giống như trẻ con thi đậu mong chờ người lớn khen ngợi. Nhật kí trang cá nhân cũng toàn là status liên quan đến Diêm An, thậm chí còn vui vẻ ghi chú bên dưới Hắn dám xoá phần này, may là mình có lưu lại ha ha ha, Nhà hàng này ăn dở thấy ớn luôn mà hắn lại dám đề cử, đúng là ngu không thể tả! Lần sau mình nhất định phải tìm cơ hội dẫn hắn đi ăn cá nướng ngon chính hiệu!, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.
Thầm mến à. . . Điền Gia Thụy sờ sờ cằm, quyết đoán lợi dụng quan hệ để có được lịch trình của Hầu Minh Hạo, phát hiện cậu có việc hợp tác với Diêm An.
Vì thế ngài giám đốc bám sát, đúng giờ xuất hiện ở studio —— Lúc trước không rõ tính hướng của người ta nên mới chưa có nhiều hành động. Bây giờ nếu đã như vậy, thừa dịp tên ngốc kia còn đang phân vân chuyện thầm mến, tranh thủ đoạt người đến tay trước.
“Lúc tâm tình cậu không tốt, cậu thường thích làm gì?” Điền Gia Thụy vừa lái xe vừa hỏi.
“Ăn gì đó.” Tinh thần của Hầu Minh Hạo không ổn định, cũng lười đóng kịch tiếp.
“Ngoại trừ ăn, thật ra cậu còn có thể nói chuyện phiếm với người khác.” Điền Gia Thụy hạ cửa kính xe, “Hóng gió cũng không tệ.”
“. . . Anh có từng thầm mến ai chưa?” Hầu Minh Hạo do dự một chút rồi hỏi, sau đó lại lập tức giấu đầu hở đuôi nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy dạo này Đới An không được ổn!”
Người đại diện dùng để làm bia rất tốt!
Điền Gia Thụy nghe vậy thiếu chút nữa bật cười, bất quá hắn vẫn nhịn xuống, “Thầm mến? Chưa.”
“Tại sao?” Hầu Minh Hạo không hiểu.
“Nếu cậu thật sự thích một người, tại sao không thử làm người đó chấp nhận cậu?” Điền Gia Thụy liếc nhìn Hầu Minh Hạo, “Ngay cả dũng khí nói cho đối phương cũng không có thì chỉ có thể chứng minh hai việc.”
“Hai việc gì?” Hầu Minh Hạo tò mò hỏi.
“Thứ nhất, đó không phải là thích thật sự. Thứ hai, trong lòng hiểu rõ tình cảm này không có kết quả nên chỉ đành đau khổ một mình.” Điền Gia Thụy nói, “Cậu cảm thấy. . . Người đại diện của cậu, là loại nào?”
Sao tôi biết được! Nội tâm của Hầu Minh Hạo thật rối rắm.
“Nghĩ tới chuyện vui vẻ đi.” Điền Gia Thụy tăng tốc độ xe, “Hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chừng 15 phút nữa sẽ tới.”
“Anh muốn đi đâu?” Hầu Minh Hạo rốt cuộc nhớ tới vấn đề này.
“Đem cậu đi bán.” Điền Gia Thụy trả lời thật lưu loát.
“. . . Nhớ chọn người giàu có.” Hầu Minh Hạo bình tĩnh tựa vào ghế dựa.
Phải giàu có chứ, Điền Gia Thụy bật cười.
Nếu không một người ăn nhiều như vậy, ai có thể nuôi tốt đây?
________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro