CHAP 310: LIÊN MINH (2)
CHAP 310: LIÊN MINH (2)
Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem
****
"Haizz. Thật là một mớ hỗn độn. Một mớ hỗn độn thực sự."
Một thanh niên với khuôn mặt nam tính ấn tượng và vóc dáng rắn rỏi chậm rãi bước chân với một nụ cười kỳ lạ. Có vô số người nhanh chóng chạy qua hành lang với vẻ mặt khẩn trương.
"Hơi quá cầu kỳ."
Anh lắc đầu cười toe toét. Sau đó.
"Moyce."
Một giọng nói trầm và nặng nề vang lên từ phía sau. Người thanh niên đang cẩn thận bước chân của mình đi dừng bước và quay lại trong khi nụ cười trên môi anh ta ngày càng sâu.
"Lâu rồi không gặp. Hoàng huynh Bario."
Nghe vậy, người thanh niên trông có vẻ hời hợt phía sau cau mày.
"Hoàng huynh?"
Đôi mắt của anh ấy phản ánh sự không hài lòng của mình và đôi mắt của một số quý tộc và tướng lĩnh đứng phía sau anh ta cũng vậy. Khi thấy vậy, người thanh niên nam tính lắc đầu nở nụ cười kỳ quái.
“Ah… là lỗi của em. Em đã phạm tội với lời nói của em."
Anh ấy một lần nữa để cúi đầu chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp. Điện hạ, Thái Tử Bario Ron Estia."
Sau đó, người thanh niên đang tỏ vẻ mới cười nhạt gật đầu.
"Đúng rồi. Dù là anh em ruột thịt nhưng chúng ta vẫn cần tuân thủ các nghi thức. Và nó còn hơn thế nữa đối với anh em kế."
Thanh niên có dáng vẻ cao sang là đại hoàng tử của Đế Chế Estia, người được mệnh là hoàng đế tiếp theo, Bario Ron Estia. Sát khí lạnh lùng lướt qua đôi mắt sắc bén của anh ta.
'Thất hoàng tử Moyce Ron Estia. Một tên khó ưa mỗi khi mình gặp hắn ta.'
Chàng thanh niên nam tính cúi đầu thật thấp là thất hoàng tử Moyce Ron Estia. Cũng chính hoàng tử đã có một cuộc gặp bí mật với Edwin Voisa và Swift Clock tại bang hội trộm cắp.
"Dù sao đi nữa, xem xét từ việc thậm chí em được triệu tập, Bệ Hạ hẳn đang có chuyện khẩn cấp."
Sau khi đưa ra một bình luận châm biếm với giọng điệu chế giễu, Bario đi ngang qua Moyce và các quý tộc và tướng lĩnh cũng đi theo từ phía sau. Mặc dù bản thân Moyce là một hoàng tử, không có một người nào thể hiện với anh ta những nghi thức phù hợp.
Tuy nhiên, Moyce không thể hiện bất kỳ phản ứng cụ thể nào và thay vào đó, nhìn chằm chằm vào lưng họ lặng lẽ với một nụ cười kỳ quặc.
'Mình có nên đưa ai đó đến cùng không?'
Trong lúc có những suy nghĩ vẩn vơ, anh ấy lại từ từ bước chân đi. Sau khi đi ngang qua những dãy hành lang dài và đi vào qua một cánh cổng lớn được mở ra rộng rãi, một căn phòng rộng lớn vô cùng lạ mắt chào đón anh ta.
'Đông đủ mọi người.'
Moyce cười toe toét và lắc đầu. Bên trong căn phòng ngai vàng, hàng chục và hàng trăm quý tộc và tướng lĩnh canh giữ các vị trí của họ với đôi mắt hướng về ngai vàng nằm ở trung tâm. Chỗ ngồi vẫn còn bỏ trống.
Nhìn một số người lớn tuổi và phụ nữ trẻ đang đứng ở hàng ghế đầu, Moyce khẽ cúi đầu. Họ là những nhân vật quan trọng của hoàng tộc, bắt đầu từ các hoàng tử và công chúa trong đó có Bario, đến hoàng hậu và những người thân của hoàng đế.
Một số người trong số họ chào lại khi họ nhìn thấy Moyce nhưng hầu hết họ đều dành cho anh ta một cái lạnh lẽo với những lời chế giễu.
'Nó thật tốt khi bọn họ vẫn như trước.'
Nở một nụ cười cay đắng trong lòng, Moyce đặt mình ở cuối hàng. Một thời gian sau khi anh ấy đến.
“Người đã nhận được phước lành từ Quản Thần Creya; con trai thuần huyết của Thần Devesis - chủ nhân của thế giới và người bảo vệ lục địa, Bệ Hạ Saneore de Estia đang tiến vào. Hãy thể hiện sự kính trọng xứng đáng với ngài ấy."
Những lời của Đại Thị Vệ Tử tước Main Sterr đã làm vang động cả căn phòng. Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí có phần ồn ào tắt lịm và tràn ngập một sự im lặng nặng nề. Những người đã từng chia sẻ các câu chuyện phiếm đều quỳ một chân về phía ngai vàng.
‘Người đã nhận được sự ban phước từ Quản Thần Creya; con trai thuần huyết của Thần Devesis - chủ nhân của thế giới và người bảo vệ lục địa… ’
Moyce cúi đầu và nở một nụ cười chua chát.
'Quá nhiều lời. Nó chỉ là quá dài dòng. Một người thậm chí không thể làm bất cứ điều gì chống lại ông già của Giáo Hội là con trai của một vị thần và là chủ nhân của thế giới…?'
Thật đáng thương và cảm thông nhưng anh không bộc lộ suy nghĩ thực sự của mình ra bên ngoài. Sau đó, một cánh cửa lạ mắt được mở ra khi một ông già mặc áo choàng hoàng kim và đội vương miện bằng vàng xuất hiện từ phía sau.
Với tốc độ cực kỳ chậm chạp khiến những người nhìn phải chán nản, ông ta bước về phía ngai vàng. Tử Tước Main Sterr, Đại Thị Vệ cũng như những người hầu gái, nhanh chóng chạy đến và cầm hai đầu của chiếc áo choàng dài và trải chúng ra.
Chỉ sau tất cả những gì đã xảy ra, Saneore mới để cho mông của mình chạm vào ngai vàng trước khi cẩn thận thả lỏng cơ thể.
"Đã lâu rồi chúng ta không tụ họp như thế này đúng không?"
Một giọng nói già nua, vô lực vang lên khắp khán phòng.
"Thần nghĩ nó đã được khoảng 5 năm."
Thái Tử Bario đáp lại bằng một giọng mạnh mẽ, Saneore gật đầu với nụ cười cay đắng.
“Sẽ thật tốt nếu chúng ta tụ tập trong một dịp vui vẻ nhưng… tch tch tch.”
Ngay cả tiếng tặc lưỡi của hoàng đế cũng run lên một cách bất lực và ông ta giống như một người đàn ông đang chờ đợi cái chết của mình. Sau một lúc, anh ấy liếc nhìn qua các thành viên hoàng gia và quý tộc trong khi ánh mắt của ông ta loé sáng chớp nhoáng.
Ánh mắt của Saneore có nhiều màu sắc khác nhau - nó ấm áp đối với ai đó và lạnh lùng đối với người khác. Nó nói rõ ràng rằng hoàng đế thích ai và không thích ai, nhưng Moyce chỉ nhận được ánh mắt phức tạp duy nhất.
"Phù."
Một tiếng thở dài thoáng qua môi anh ấy.
'Moyce, con đã trưởng thành rồi.'
Đôi mắt ông ta khẽ rung lên trước khi nhanh chóng vẫy tay phải trong một cử chỉ khó chịu. Ngay lúc ông ta làm vậy, một quý tộc già mặc trang phục gọn gàng bước ra từ hàng ghế thứ hai. Ông là quý tộc hàng đầu của Đế Chế Estia và là một trong Năm Công Tước, Ferio Eifel.
Sau khi cúi đầu về phía hoàng đế, ông ta lấy từ trong áo ra một phong thư.
“Thay mặt Bệ Hạ, Đại Hoàng Đế, hãy để tôi giải thích cho các ngài những lý do đằng sau hội nghị hoàng gia hôm nay.”
Giọng ông ấy cực kỳ căng thẳng và nghiêm túc nhưng không có ai trong căn phòng với vẻ mặt tò mò hay căng thẳng. Các thành viên hoàng tộc, quý tộc và tướng lĩnh tụ tập đều đã rõ nguyên do.
Không quan tâm đến phản ứng của họ, Ferio lấy ra một lá thư từ trong phong bì.
“Bức thư này là một bức thánh thư được gửi bởi Giáo Hội. Đối với những thứ được viết bên trong… ”
Ông ta nhìn quanh căn phòng ngai vàng.
"Đó là về việc tập hợp của một cuộc thánh chiến."
Nó giống hệt như những gì mọi người đã giả định. Hoàng gia, quý tộc và tướng lĩnh chậm rãi gật đầu khi Ferio tiếp tục nói.
"Giáo Hội mong muốn chúng ta, Đế Chế Estia ngay lập tức thành lập lực lượng của mình để tiêu diệt Vương Quốc Amaranth."
Sau đó anh lại một lần nữa đặt lá thư vào phong bì.
“Bệ hạ, đại hoàng đế của chúng ta đã quyết định với tấm lòng nhân từ và cao cả của mình sẽ lắng nghe yêu cầu của Giáo Hội.”
Vừa dứt lời, Moyce thầm thở dài.
‘Một yêu cầu từ Giáo Hội? Giống như một mối đe dọa từ Giáo Hội. Và Bệ Hạ, đại hoàng đế của chúng ta đã nhượng bộ mối đe dọa đó.'
Anh cảm thấy cay đắng nhưng bỏ qua điều đó, Ferio tiếp tục những lời của mình không ngừng.
“Đế Chế Estia của chúng ta có kế hoạch đưa một số lượng áp đảo lên đến hai trăm nghìn quân để trừng phạt ngôi nhà của những kẻ dị giáo, cội rễ của cái ác, Vương Quốc Amaranth.”
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của những người đang tụ tập ở dưới mở to ra và sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt họ. Họ đã biết về lời kêu gọi một cuộc thánh chiến từ Giáo Hội cũng như thực tế là đã có một số tranh cãi và chiến đấu vô hình giữa họ trước khi cuối cùng phải phục tùng Hoàng Gia.
Do đó, họ nghĩ rằng mặc dù tuân theo mong muốn của Giáo Hội, họ cũng sẽ không gửi nhiều quân đi.
'Nhưng tớihai trăm nghìn ...'
Ngay cả Moyce, người vẫn bình tĩnh cũng hơi ngạc nhiên.
'Hai trăm nghìn quân của Đế Chế có thể một mình chinh phục Vương Quốc Amaranth mà không cần sự trợ giúp của các quốc gia khác.'
Đó là một con số khổng lồ. Hơi quay đầu lại, Moyce liếc nhìn Saneore, hoàng đế già đang nhắm mắt dưỡng thần.
‘Cha đang dự định gì vậy?'
Thậm chí anh ấy không thể đoán được suy nghĩ của cha mình là gì. Ngay lập tức, Ferio quay người về phía Bario.
“Tổng chỉ huy của đội quân chinh phạt sẽ là Thái Tử điện hạ.”
Nghe vậy, Bario liền quỳ một chân xuống.
"Thần xin nhận Sắc Lệnh của Hoàng gia."
Một nụ cười tươi rói lộ ra trên môi anh ta Nhìn thấy điều đó từ cuối hàng, Moyce nở một nụ cười cay đắng trong lòng.
'Hoàng huynh Bario dù sao cũng luôn gần gũi với Giáo Hội.'
Anh ấy có thể hạnh phúc khi được đặt làm Tổng Chỉ Huy nhưng có lẽ anh ta đã hạnh phúc hơn rất nhiều về việc anh ấy được đưa vào trở thành một phần của quân thánh chiến.
"Ngoài ra, chín hoàng tử khác của đế chế đã được chỉ định vào các vị trí tư lệnh các binh đoàn của quân thánh chiến."
Đó là một sự náo động.
Bao gồm cả thái tử Bario, hiện tại có mười hoàng tử chính thức của đế chế và mười người đó đang được đưa vào trận chiến mà không thể thất bại. Ngay lập tức, khuôn mặt của một số hoàng tử trở nên cứng đờ, bao gồm cả thái tử Bario.
Bario quay đầu nhìn Saneore.
"Thưa Bệ Hạ. Lời kêu gọi quân thánh chiến có nghĩa là một cuộc thánh chiến. Đó là một trận chiến vô cùng thánh thiện và cao cả. Tại sao ngài lại gửi một đứa con trai ngốc nghếch phung phí thay người khác vào đó? Thất hoàng tử của hoàng tộc Moyce Ron Estia đang bị trừng phạt vì cố tình đe dọa và quấy rối các thành viên của hoàng tộc. Nếu một người như vậy trở thành một trong những đại diện của đế chế với tư cách là quân thánh chiến, điều đó sẽ rất trái ngược với đại diện của các đế chế và vương quốc kh.."
Trước khi anh ta có thể nói hết câu.
"Im ngay."
Saneore mở đôi mắt nhắm nghiền và cau mày. Bario đang tuôn ra những lời sắc bén lập tức ngậm miệng lại và cúi đầu. Lặng lẽ, Saneore nhìn chằm chằm vào đó trước khi thở phào nhẹ nhỏm.
'Quá tham lam.'
Ông ấy không thích Bario. Tất nhiên, ông ta đã yêu anh ấy như một đứa con nhưng.
'Đứa con này không thích hợp để làm hoàng đế.'
Anh ta quá gai góc và hẹp hòi. Tuy nhiên, có một lý do tại sao anh ấy vẫn phải được đặt làm thái tử.
'Để hoàng cung được yên bình, nó cũng đang nhận được sự hỗ trợ từ Giáo Hội ...'
Một vị hoàng đế già gần như không thể lật ngược quyết định theo cách ông ấy muốn. Với một tiếng thở dài ngắn ngủi khác, Saneore nhìn Moyce.
'Đứa con này phù hợp hơn với ngôi vị hoàng đế nhưng ...'
Che giấu cảm giác chua xót, ông trầm giọng hỏi.
“Moyce. Quan điểm của con là gì?"
Trước câu hỏi bình thường, ánh mắt của hoàng gia và quý tộc lập tức rơi về phía Moyce. Không một chút do dự, Moyce trả lời ngắn gọn.
"Thần nghĩ rằng việc việc thần tham gia vào một cuộc thánh chiến là không đúng đắn."
Vừa dứt lời, các thành viên hoàng tộc và quý tộc vốn đang hướng ánh mắt sắc bén gật đầu cười nhạt.
‘Ít nhất tên ấy biết vị trí của mình.'
Đó là những gì đôi mắt của họ dường như đang nói.
"Hmm."
Thở ra một tiếng nhỏ, Saneore khẽ cắn vào môi dưới.
'Ngay cả điều này cũng không theo ý muốn của mình.'
Ông cảm thấy bất lực.
‘Người được Quản Thần Creya ban phước lành; con trai chính trực của Thần Devesis - chủ nhân của thế giới và người bảo vệ lục địa lại… ’
Hoàng đế thấy xấu hổ.
'Tất cả chúng đều vô nghĩa.'
Người được gọi là chủ nhân của thế giới không thể làm bất cứ điều gì diễn ra theo cách ông ta muốn. Nghĩ vậy, Saneore nhắm mắt lại và gật đầu.
“Tốt. Hãy làm như tất cả những gì con muốn."
Mệnh lệnh của hoàng đế được đưa xuống.
Từ các hoàng tử khác nhau, chỉ có Moyce là không được phép tham gia thánh chiến và bị bỏ lại bên trong kinh đô Regium. Cơ hội để phô trương sự nổi tiếng của anh đã bị vứt bỏ và quan trọng hơn, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để anh ấy có thể chỉ huy một đội quân lớn.
Trên khuôn mặt của một số thành viên trong gia đình hoàng gia bao gồm Bario và các quý tộc đều nở một nụ cười hài lòng. Mặt khác, Moyce, người kỳ quặc có biểu hiện cứng đờ nhưng,
"Thật tốt."
Trên thực tế, trong nội tâm Moyce tràn ngập hạnh phúc. Trong đầu anh, những cuộc trò chuyện giữa Edwin và Swift vụt qua trước khi nhanh chóng biến mất. Hai đầu môi anh run lên khi anh ta cố nén nụ cười xuống nhưng những người khác lại nghĩ về điều đó giống như anh ấy cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ và sự phủ quyết đang dâng trào.
Đó là một sự ngụy trang hoàn hảo. Mọi thứ diễn ra theo cách mà Moyce đã lên kế hoạch, hay đúng hơn là theo cách Swift đã lên kế hoạch.
****
Sau khi vào cổng lâu đài, Roan Lancephil, Manus Persion, Peid Neil, Aerea Britz và Vance Vonte ngay lập tức dừng ngựa.
"Đ, đây là…”
Khuôn mặt của Manus đỏ bừng trong khi cơ thể anh hơi run lên. Cơn thịnh nộ màu đỏ như máu tràn ngập đến tận cổ họng trong khi Roan, Peid, Aerea và Vance nhìn về phía trước với đôi mắt trũng sâu.
Phía sau cổng lâu đài là một con đường dài với vô số tòa nhà nằm dày đặc mỗi bên. Đó là cùng một thành phố thủ đô cũ kĩ Altus nhưng trên con đường đáng lẽ phải trống trải lại có vô số hiệp sĩ và binh lính canh gác. Trên các mái nhà và các con hẻm ở giữa các tòa nhà cũng vậy và con số đông ngẹt đủ để khiến bạn thấy choáng ngợp.
Tuy nhiên, lý do cho cơn thịnh nộ của Manus và khuôn mặt cứng đờ của Roan, Peid, Aerea và Vance không phải là do vô số hiệp sĩ và binh lính.
Với một nụ cười cay đắng, Peid lắc đầu.
"Lá chắn người."
Giọng anh ta lộ rõ vẻ bất lực. Trước số lượng không thể đếm xuể của binh lính và hiệp sĩ, những người dân của Lâu Đài Altus không có một mảnh giáp nào và tay của họ cũng không mang theo bất cứ thứ gì.
Với những giọt nước mắt đau buồn, họ đứng chết trân trong sợ hãi như những hàng rào của doanh trại, như những lá chắn của các hiệp sĩ. Hơn bất cứ điều gì khác, thậm chí có cả trẻ em và người già lẫn lộn trong nhóm.
"Thay vì lương tâm cắn rứt, anh ta đã trở thành một tên hiểm ác."
Peid lắc đầu thở dài và đánh giá về Reitas Persion. Aerea, người đã đưa ra một câu nói tương tự trước đó, nở một nụ cười cay đắng trong khi Peid nắm chặt tay lại.
'Khi Hoàng Tử Reitas thành lập một cuộc nổi loạn sau khi trốn thoát khỏi đảo Teloi, ít nhất ngài ấy đã cung cấp những chiếc áo giáp đơn giản và để người dân cầm vật dụng làm nông.'
Bên cạnh đó, chỉ những người đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh mới được đưa vào trận chiến. Bằng cách để những người dân đứng trước họ, Reitas đã có thể dễ dàng đánh bại Manus.
'Lần này, anh ta không đưa bất cứ thứ gì cho người dân và thậm chí còn đưa trẻ em và người già vào.'
Peid nghiến răng.
Họ không thể chiến đấu.
'Nếu chúng ta chiến đấu ở đây, những người vô tội sẽ mất mạng.'
Chính lúc đó.
"Reitas !!!!!!!!!!"
Manus hét lên từ tận đáy phổi khi cơn thịnh nộ bị kìm nén cuối cùng tan vỡ.
"Hic hic hic. H, hoàng tử."
"X, xin hãy cứu chúng tôi."
Những công dân vô tội bị ép vào trận chiến đã rơi nước mắt. Phía sau họ, những người lính và hiệp sĩ của Vương Quốc Persion quay đầu đi với vẻ mặt như thể họ đã cắn phải một con bọ.
'Sẽ ổn thôi. Hoàng Tử Manus sẽ không bao giờ sẽ làm điều đó.'
‘Đúng vậy, người dân sẽ không bao giờ chết. Không bao giờ.'
'N, nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta có thể kết thúc cuộc chiến mà không ai chết!'
Họ hầu như đang an ủi trái tim đang run rẩy của họ. Các hiệp sĩ và binh lính tin vào kế hoạch của Reitas, hoặc thay vào đó, họ tin vào tính cách của Manus.
Đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh nhưng mạnh mẽ vang lên từ một sân thượng xa xăm.
"Lâu rồi không gặp, Manus.”
Người xuất hiện với lời chào thân thiện không ai khác chính là Reitas Persion.
"Reitas !!!"
Manus hét lên một tiếng nữa với vẻ mặt đỏ bừng nhưng Reitas lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
"Em thậm chí không còn gọi anh là hoàng huynh nữa."
Nghe vậy, Manus nắm chặt tay lại.
“Người anh mà tôi biết đã chết. Ngươi là một con quỷ - một con quỷ ghê tởm bẩn thỉu, xấu xa, ám muội! ”
Anh ấy rút thanh kiếm từ bao kiếm trên thắt lưng ra và giơ nó lên cao.
"Đừng trốn sau những công dân như một kẻ hèn nhát và hãy bước lên. Chiến đấu công bằng và chính trực!"
Reitas lắc đầu với một nụ cười nhạt.
“Em đang tìm kiếm điều gì đó công bằng và chính trực từ các trận chiến và chiến tranh sao? Manus, em vẫn còn ngây thơ quá."
Anh ta dang rộng vòng tay.
“Đây là cách làm của anh. Đối với anh, điều quan trọng nhất là chiến thắng trong các trận chiến và cuộc chiến… ”
Nụ cười của anh ta càng sâu hơn.
“Không phải các phương pháp được sử dụng mà anh luôn luôn ưu tiên…"
Trước khi anh ấy có thể nói hết lời.
"Ngươi luôn ưu tiên kết quả trong lũ tiến hành."
Roan xen vào với một nụ cười nhạt. Reitas gật đầu với vẻ hơi ngạc nhiên.
"Đúng vậy, chính xác là như vậy. Roan Lancephil. Ta rất vui khi gặp lại ngươi sau một thời gian dài."
Giọng anh ta vẫn hòa nhã.
“Một quý tộc đơn thuần như ngươi đã trở thành quốc vương của một quốc gia. Thật là thú vị."
Trên thực tế, anh ta thực sự ngưỡng mộ. Mặc dù họ là kẻ thù của nhau, nhưng anh ấy phải thừa nhận khả năng của Roan.
"Roan Lancephil, ngươi sẽ làm gì?"
Reitas nhìn chằm chằm vào những người dân đang run rẩy.
“Liệu ngươi có quỳ xuống và gục ngã vì những công dân vô tội như Manus? Hoặc là…"
Một luồng sát khí lạnh lùng xẹt qua mắt hắn.
"Ngươi sẽ tiến hành một trận chiến mà không quan tâm một chút đến mạng sống của người dân chứ? "
Cả con đường chìm trong im lặng.
Những người dân bị ép vào tấm khiên người chỉ có thể run rẩy cơ thể và bật khóc trong khi Manus, Peid, Aerea, Vance và những người khác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Roan trong im lặng.
Tuy nhiên, Roan nở một nụ cười nhạt và nhìn thẳng vào Reitas.
"Đó có phải là những lựa chọn duy nhất không?"
Đó là một câu hỏi không phù hợp với tình huống này. Nghe vậy, Reitas cau mày.
"Vậy ngươi nghĩ rằng còn cách nào khác ngoài những cách đó ngay bây giờ không?"
Roan gật đầu với vẻ bình tĩnh đáp lại.
“Mặc dù khoảng cách có hạn vì tôi thiếu kỹ năng…”
Những lời khó hiểu rời khỏi môi cậu ấy và Reitas, cũng như những người khác, nhìn chằm chằm vào Roan với biểu cảm khó hiểu. Ngay sau đó, Roan vươn tay phải ra với một nụ cười.
"Reitas Persion."
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh đã làm rung chuyển thủ đô Altus.
"Đây là những gì tôi sẽ làm."
Ngay sau khi lời nói của cậu ta kết thúc,
Phụttttttt!
Từ bên dưới, hàng chục và hàng trăm người dân bị buộc phải trở thành lá chắn người có những cột ánh sáng vụt lên từ đó. Những cây cột đó sáng đến nỗi chúng có thể làm mù mắt người nhìn nó.
**HẾT**
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro