Chương 363: [Ngoại truyện ] Chương l
Lễ cưới của cậu út nhà họ Giang với cậu ba nhà họ Doãn có thể nói là làm kinh sợ cả thành phố Kinh!
Bởi vì bọn họ từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy có ngày đạo sĩ, bác sĩ với quân nhân còn có thể có hòa bình chung sống! Cả buổi hôn lễ được phát sóng được quay phim phát lên mạng, nhìn thấy người của ba loại nghề nghiệp rất hòa thuận vui vẻ có nói có cười, có một số người không nhịn được nghi ngờ đời người.
Bây giờ không đả kích hoạt động mê tín nữa à? Đạo sĩ... Đặc biệt là đạo sĩ giả nên là đối tượng bác sĩ ghét, quân nhân cảnh sát bắt đi? Chẳng lẽ mấy người này là đạo sĩ thật?
Chẳng qua người khác nghĩ sao cũng không ảnh hưởng nổi cả nhà họ Giang với cả nhà họ Doãn, người hai nhà bởi vì chuyện vui hiếm có này mà mặc kệ, tối cùng ngày ngoài hai cụ già với đôi song sinh thì còn lại đều uống say.
Vui mừng thế này còn nhận được chúc phúc và tâng bốc của nhiều người như thế, nhà họ Giang với nhà họ Doãn đều cực kỳ nở mặt nở mày.
Từ xưa đến nay có người vui vẻ tất có người sầu.
Chính mình tinh thần sa sút thì chịu không nổi người khác tốt!
Gương mặt Triệu Tuấn dữ tợn trừng Giang Hoa Đình cười vui vẻ trên phát sóng trực tiếp hận không thể thông qua tivi trực tiếp kéo người xuống bóp nát gương mặt cười tới chói mắt đó!
Dựa vào đâu giàu nhất thành phố nhất định là nhóm người cười như ngu si vậy chứ? !
Nhà họ Triệu bọn họ cũng có thể!
Càng nghĩ càng tức không chịu được, Triệu Tuấn quay đầu gào lên với người trung niên: "Ba, bọn họ không mời chúng ta là có ý gì? Thế này chẳng phải xem thường nhà họ Triệu chúng ta sao? !"
Triệu Thành Ngạn liếc qua lễ cưới dở dở ương ương: "Lần trước tính kế bọn họ suýt chút bị bọn họ bắt được thóp, con còn muốn bọn họ mời chúng ta à? Con cảm thấy mặt mũi của nhà họ Triệu chúng ta lớn cỡ nào?"
Triệu Tuấn không cam lòng: "Đó không phải là suýt chút à? Càng huống chi bây giờ bọn họ cũng không có chứng cứ, muốn làm gì chúng ta cũng không thể nào ra tay. Cho dù thật sự cứng chọi cứng thì nhà họ Triệu chúng ta cũng chưa chắc thất bại."
"Ba, chúng ta bị nhà họ Giang đè ép lâu như thế, ba cam tâm hả?" Triệu Tuấn chỉ mấy người trên tivi, "Mấy người này trước đó đã nói gì với ba? Cùng chung mối thù? Nói chán ghét dáng vẻ ngồi tít trên cao của bọn họ? Bây giờ thì sao? Bọn họ lại có mặt mũi gì? Ba, muốn kéo nhà họ Giang xuống chỉ có thể dựa vào chính chúng ta."
Triệu Thành Ngạn dù sao cũng ở trên thương trường ngâm nhiều năm như thế rồi, gió to sóng lớn gì chưa thấy qua? Ông ta không như Triệu Tuấn xúc động tới như thế, tuy ông ta cũng rất ghét nhà họ Giang.
"Con để ba nghĩ kỹ đã."
Nhìn bóng lưng Triệu Thành Ngạn rời khỏi, Triệu Tuấn chỉ có thể không cam lòng trừng mắt.
Thật sự là tuổi càng lớn, gan càng nhỏ!
Không hề phong độ như tổ tiên nhà họ!
"Cậu chủ."
Giọng nói đột nhiên vang lên làm Triệu Tuấn giật mình! Nhìn thấy là Trần Thăng, Triệu Tuấn không vui trừng anh ta: "Sao anh lại ở đây."
Trần Thăng hơi cười: "Cậu chủ, tôi từng muốn qua đây chẳng phải là một chuyện cực kỳ đơn giản sao?"
Triệu Tuấn híp mắt: "Cho nên chuyện chúng tôi vừa nói, anh cũng nghe thấy được?"
Trần Thăng nói: "Bản lĩnh của tôi, cậu chủ còn chưa rõ sao?"
Triệu Tuấn không nói chuyện, anh ta làm người tuy vênh váo ngang ngược chút, điểm này anh ta không phủ nhận nhưng anh ta thừa nhận cái này không có nghĩa anh ta là thằng ngu.
"Anh muốn làm gì?"
"Đơn giản, tôi không hi vọng Giang Hoa Đình sống tốt mà thôi."
Triệu Tuấn cảm thấy thú vị, anh ta với Trần Thăng cũng không quen, người này chẳng qua là người mà Hoa Vũ Hiên lúc tìm bọn họ hợp tác đã giới thiệu qua đây.
Tuy có tài năng nhưng trước sau không sánh bằng Giang Hoa Đình.
Lúc đó anh ta cũng không ngờ Giang Hoa Đình không chỉ là một bác sĩ mà còn là một đại sư.
Chẳng qua không thể đối đầu trực diện nhưng làm chút động tác nhỏ vẫn có thể.
Triệu Tuấn nói: "Tôi rất tò mò cậu với Giang Hoa Đình đến cùng có quan hệ gì?"
Trần Thăng không trả lời, chỉ nói: "Cậu biết tôi là người tới giúp cậu là được rồi, cái khác cậu không cần để ý tới." Anh ta tuy không giàu có nhưng không có nghĩa là anh ta sợ Triệu Tuấn, đại sư không cần sợ bất kể kẻ nào!
Về phần Giang Hoa Đình...
Trần Thăng nhìn những gương mặt từng quen thuộc trên màn hình tivi, những đại sư già lúc trước có thái độ ngạo mạn tự cho mình cao hơn người, ai nấy nở nụ cười nịnh bợ Giang Hoa Đình...
Giang Hoa Đình!
Triệu Tuấn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo thế này của anh ta nào không biết anh ta đang nghĩ gì. Chẳng phải là ỷ vào bản thân lại chút huyền thuật mới cao ngạo thế à?
Chẳng qua mượn đao giết người cũng không phải không thể.
"Vậy thì vừa hay, công ty mẹ không động vào được chẳng qua bọn họ còn có rất nhiều công ty chi nhánh, muỗi nhỏ hơn nữa cũng là thịt, ai nấy có lẽ sẽ không tiếc... Nhưng một khi số lượng quá nhiều? Muỗi một khi bắt đầu tiêu diệt thì cũng no được mấy bữa..."
Sau lễ cưới Giang Hoa Đình liền có phép cưới, không cần về bệnh viện Trung y Thu Hoa đi làm, có chuyện... Nhiếp Minh Nhã gánh! Cho nên cậu dẫn Doãn Thu tới tập đoàn Giang thị lượn lờ.
Về tới lâu như thế, cậu cũng chưa từng tới công ty nhà mình.
Tuy Giang Hoa Đình đối với chuyện của công ty không quá hiểu, cũng không hứng thú nhưng mà cậu vẫn có cổ phần thuộc về cậu.
Thế này cũng không phải ông cụ Giang thiên vị mà là mỗi người đều có, cho dù Giang Tổ Đình làm việc ở bộ chính trị cũng có một phần cổ phần của anh ta, số lượng bằng với Giang Hoa Đình đang nắm giữ.
Nhìn thấy Giang Hoa Đình với Doãn Thu, nhân viên trong Giang thị cực kỳ nhiệt tình nhưng không nịnh bợ chào hỏi xong liền tiếp tục bận rộn.
Giang Hoa Đình dễ dàng tới đến phòng làm việc của Giang Trung Đình, ừm, chị dâu tương lai Kỳ Nam Nam cũng ở đó.
"Nhóc Hoa tới à?" Kỳ Nam Nam cười nói.
Giọng của Kỳ Nam Nam được điều dưỡng mấy ngày nay đã khôi phục giọng nói lanh lảnh đặc biệt của một cô gái, tuy còn có chút xíu khàn khàn nhưng nghe cũng có cảm nhận khác biệt.
Giang Trung Đình thích là được rồi.
Giang Hoa Đình cười híp mắt gọi: "Chị dâu."
Doãn Thu không nhiệt tình tới thế, chỉ gật đầu về phía Giang Trung Đình với Kỳ Nam Nam.
Bọn họ cũng đều biết tính cách của Doãn Thu là gì nên cũng không hề không vui.
Giang Hoa Đình nói: "Anh, anh sao rồi? Tình cảnh bi thảm, Giang thị sắp s... ưm ưm ưm! ! !' ' Lời còn chưa nói hết đã bị Doãn Thu dùng tay bịt miệng lại.
Giang Trung Đình cũng kinh hồn bạt vía!
"Nhóc Hoa! Mấy lời này cũng không thể từ trong miệng em nói ra, lỡ như thật sự sập thì làm sao đây? !" Vẻ mặt của Giang Trung Đình nghĩ lại còn rùng mình đồng thời giơ ngón cái với Doãn Thu, "Nhóc Thu, làm tốt lắm!"
Giang Hoa Đình: "?...", '
Miệng của cậu lại chưa từng khai quang sao có thể nói gì ứng nghiệm đó?
Kéo tay bịt miệng xuống: "Vậy chẳng phải xui xẻo sao anh sầu gì đó?"
"Ầy, còn không phải dạo này có một số người có lòng quấy rối công ty con của Giang thị à? Bây giờ nhân viên trong mấy công ty đó rất hoang mang đều không có lòng làm việc, chỉ một ngày thành tích cũng tụt xuống không ít."
Giang Hoa Đình nhướng mày: "Mới một ngày mà thôi mà anh đã lo lắng rồi?"
Giang Trung Đình gắt gỏng nói: "Là mười mấy công ty con! Cùng nhau!"
Giang Hoa Đình: "... Anh làm chuyện thất đức gì rồi hả?"
"Em mới làm chuyện thất đức, " Giang Trung Đình nói: "Cũng không biết có phải là dạo này đang gặp xui xẻo hay không..."
Giang Hoa Đình lập tức nói: "Sao có thể? !"
Doãn Thu cũng nói: "Không thể nào trùng hợp tới thế chắc chắn có người đang phá rối."
Giang Hoa Đình gật đầu như gà mổ thóc: "Nhóc Thu nói đều đúng!"
Giang Trung Đình: "..."
Thằng này! Là gả đi ha? Dáng vẻ chồng là trời, xuất giá tòng phu đó!
Người xuất giá tòng phu nào đó quay đầu: "Anh cả, người bên công ty con không phát hiện chuyện gì kỳ lạ à? Sao có thể trong một ngày thành tích đồng thời tụt? Chắc chắn có điểm gì giống nhau?"
Giang Trung Đình nặng nề nói: "Cũng thật sự có."
"Đó là gì?"
"Bọn họ nói, " Giang Trung Đình bỗng nhiên âm u nói: "Trong công ty bị ma phá."
Giang Hoa Đình: "..."
Doãn Thu lập tức sờ lên điện thoại: "Tuyên truyền mê tín dị đoan hả?"
Giang Hoa Đình, Kỳ Nam Nam: "..." Anh một người tận mắt nhìn thấy ma quỷ, nói thế này mà không đỏ mặt à? Cố đè tội danh kiểu này lên đầu người vô tội.
"Anh tin à?" Giang Hoa Đình nói.
"Tất nhiên không tin." Giang Trung Đình nói: "Bản được truyền tới vốn là người nhà họ Giang chúng ta làm rất nhiều chuyện thất đức, ép chết nhân viên, đòi nợ rồi thiếu nợ gì đó, đủ loại sau đó nhà họ Giang chúng ta gặp báo ứng thôi. Nói chung người truyền kiểu tin tức này có vẻ có thù sâu hận lớn với chúng ta, hiểu rất rõ nhà họ Giang chúng ta vậy, nói rất rõ ràng sống động rất giống có chuyện như thế thật.
"Nếu như người bị nói không phải là chúng ta, có lẽ anh cũng tin."
Giang Hoa Đình: "?..." "
"Bây giờ người trong công ty con nháo nhào quậy từ chức, có một phần nhân viên nhát gan càng bị dọa nhập viện luôn, công ty không thể tiếp tục vận hành thì thành tích tất nhiên theo đó tụt dốc."
Giang Trung Đình đau đầu nói: "Một hai công ty con thế này ngược lại là không vấn đề gì nhưng mà sáu mươi phần trăm công ty con đều thế này thì cho dù là chuyện chúng ta chưa từng làm cũng biến thành chuyện chúng ta đã làm."
Giang Hoa Đình tấm tắc: "Vậy cũng thật sự thảm!"
Giang Trung Đình: "..."
"Em quên em cũng có cổ phần trong Giang thị hả?"
"Vậy tặng cho anh nha?"
Giang Trung Đình suýt chút muốn lật bàn!
Doãn Thu nói: "Anh có nghi ngờ người nào không?"
Giang Trung Đình cau mày: "Lần trước Giang thị chúng ta chẳng phải từng bị nhắm vào à? Sau khi được em với nhóc Hoa giúp bắt lấy con cá lọt lưới nhà họ Sầm với nhà họ Giang nhỏ thì chỉ còn lại nhà họ Triệu hủy mất chứng cứ, còn có đại sư giúp bọn họ..."
"Cho nên anh nghi ngờ là đại sư đó với nhà họ Triệu?" Doãn Thu hỏi.
Giang Trung Đình gật đầu: "Đúng. Nhà họ Triệu vẫn luôn nhìn không vừa mắt nhà họ Giang chúng ta, chuyện này là người trong giới này khắp cả thành phố Kinh đều biết mà bọn họ cũng chưa từng che giấu."
Đặc biệt là Triệu Tuấn đời này nhìn thấy người nhà họ Giang bọn họ không châm biếm hai câu giống như sẽ chết vậy.
Giang Hoa Đình nói: "Đại sư gì, nhiều nhất chỉ là thần côn biết chút huyền thuật mà thôi."
Giang Trung Đình không để ý em trai nhà mình mà trịnh trọng nói với Doãn Thu: "Vậy chuyện bắt của bọn họ giao cho nhóc Thu nha! Nhóc Thu chịu giúp, anh thật sự cảm kích không hết!"
Giang Hoa Đình trừng to mắt: "Anh! Bọn em còn đang nghỉ tuần trăng mật đó! Anh thế này đối với bọn em tim của anh không đau hả? "
Giang Trung Đình cười híp mắt kéo Kỳ Nam Nam tới: "Anh ngọt ngào đây nè, sao biết đau chứ?"
"Dù sao em cũng nhàn rỗi không có gì làm, không thể chỉ cầm cổ phần không làm việc, thỉnh thoảng giúp chút cũng không ảnh hưởng tới tình cảm giữa em với nhóc Thu."
Giang Hoa Đình: "..." Anh lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro